Minh Hậu Thật Tùy Hứng (Minh Hậu Ngận Nhâm Tính)

Quyển 2 - Chương 86: Bán Khô vẫn còn quang vinh



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Rosaline

Beta: Rosaline

Trong phòng tối, không gian tối tăm, chỉ có vài ngọn nến trắng lúc sáng lúc tối, Long Ngọc ngồi ở trên ghế ngay giữa phòng, chậm rãi mở mắt ra, bên trong đôi mắt vô cùng sáng, nói rõ là căn bản cậu không có mất đi ý thức, chỉ là hai mắt nhắm lại thôi.

Dựa vào bức tường trong gian phòng, đặt xuống một cái bàn, Hàng Nham dựa vào cạnh bàn nhìn Long Ngọc, đột nhiên nở nụ cười, “Ngọc thiếu biết cái gì là cổ không? Có biết là cổ phải luyện như thế nào mà thành không?”

Trong tay Hàng Nham lộ ra một tấm ảnh gia đình, nam nhân quả cảm, phụ nhân* hiền lành, cùng tiểu nam hài thiên chân vô tà, hắn nhìn ảnh gia đình mình, ánh mắt đầy tăm tối, cho đến tận hôm nay hắn vẫn nhớ ngày đó của ba mươi năm trước, đó là ngày sinh nhật năm tuổi của hắn, chỉ cần nhắm mắt lại là có thể nghe được tiếng mẹ hắn đang làm bữa sáng, mùi vị bánh trứng chiên cá mặn*.

*bánh trứng chiên cá mặn:

c861_trứng chiên cá mặn

Trong thành cũ, ngôi nhà hai tầng cũ kỹ, cửa lớn đầy loang lổ, trước cửa được quét tước rất sạch sẽ, thảm cỏ ở tiểu viện không quá lớn cũng được cắt tỉa chỉnh tề, trên sân cỏ được dựng hai cái sào phơi quần áo, đang được phơi mấy bộ quần áo, một cái ra giường, một con chó mập lại xấu đang nằm phơi nắng trước cửa.

Trong phòng bếp, nữ chủ nhân đang ở trong đó là bữa sáng, tự mình ướp cá mặn để làm trứng chiên cá mặn, nấu ít cháo hoa, làm thêm một ít dưa ướp muối, lại nướng thêm một ít bánh bột mì, bà chưa kịp gọi người, thì âm thanh “cộc cộc” truyền từ trên lầu xuống, bà nghiêng người nhìn về phía cầu thang, quả nhiên thấy con trai nhỏ đang mặc áo ngủ nằm nhoài trên lan can ló cái đầu nhỏ của mình ra.

“Mẹ!” Khuôn mặt tròn trịa cùng với một đôi má lúm đồng tiền của Tiểu Hàng Nham, “Con gửi thấy mùi trứng chiên cá mặn!”

“Mũi chó a!” Hàng mama cười mắng, “Nhanh đi đánh răng rửa mặt rồi thay quần áo đi, để còn ăn sáng nữa.”

“Mẹ không quên ngày hôm nay là ngày gì đi?” Tiểu tử nghiêng đầu hỏi.

“Không quên được, mau đi đi, một phút chốc chúng ta ra ngoài đi chơi.” Hàng mama nở nụ cười.

“Mẹ là tốt nhất!” Bé hoan hô một tiếng rồi chạy lên trên lầu làm vệ sinh cá nhân, thay quần áo.

Hàng mama mở cửa sổ nhà bếp ra gọi trượng phu đang tưới hoa tại hậu viện, “Lão công, ăn cơm.”

“Đến.” Hàng baba đóng nước, đi vào, nhìn thấy một cái đĩa màu vàng có vài thứ trên đó, đi ra ngoài, đặt nó ở trước mắt con chó già đang nằm phơi nắng ở phía trước, “Bàn Đôn a, ăn cơm đi.” Bàn Đôn kêu “ô ô” hai tiếng, chà xát lên tay Hàng baba, rồi liếm đồ ăn ở trước mắt, Hàng baba xoa xoa cái gáy đầy thịt của nó, “Từ từ ăn a, ta đã cố y cắt nát cho ngươi rồi, còn trộn với súp xương nữa, chờ ta được phát rồi sẽ mua thịt cho ngươi, làm món thịt vụn cho người.” Đầu nó củng củng vào chân ông, ý muốn làm cho hắn mau trở vào nhà ăn cơm, “Hảo, cũng nên vào rồi.”

Thời điểm ông bước vào trong phòng bếp, Hàng Nham đã làm bé ngoan mà ngồi cạnh bản, nhìn về phía trứng chiên cá mặn mà chảy nước miếng, nhìn giống như Bàn Đôn khi thấy thịt, ông thầm cười, bắt đầu ăn sáng và cùng lão bà trò chuyện.

“Lão công, Bàn Đôn đã lớn tuổi như vậy rồi, nếu không thì đưa nó cho ủy trị* nào đó đáng tin đi?” Lúc ăn cơm Hàng mama nói.

*kiểu như phòng chữa bệnh/ chăm sóc thú cưng á.

“Bàn Đôn đã cứu mạng của anh, anh đã nói sẽ để làm cho dưỡng già, việc này đừng nói nữa, coi như là nó có ra đi, thì cũng chỉ có thể ở trong cái nhà này mà ra đi.” Hàng baba kiên định nói.

Hàng mama thấy ông kiên trì như vậy cũng không nhắc tới nữa, những năm này bà cũng xem Bàn Đôn như người nhà, nhưng mà tận mắt thấy Bàn Đôn từng ngày từng ngày già yếu, bà vẫn là hy vọng đưa đi ủy trị, có lẽ sẽ có biện pháp làm cho nó sống thêm ít ngày, hoặc là chịu tội ít hơn một chút.

“Con cũng không muốn Bàn Đôn đi!” Hàng Nham giơ cái nĩa trong tay lên nghiêm túc nói.

“Hảo, không đi, không đi.” Hàng mama nhìn con trai rồi nhìn lão công nhà mình cảm thấy hết cách, muốn nuôi tiếp liền nuôi a, nói như thế nào thì cũng là một thành viên trong gia đình.

“Con trai, hôm nay con là lớn nhất, muốn đi đâu chơi nào?” Hàng baba hiền từ hỏi.

“Công viên giải trí!” Dường như công viên giải trí là nơi tất cả mọi đứa trẻ đều muốn đi nhất.

“Hảo, ăn cơm xong chúng ta liền xuất phát.” Hàng baba cười cười.

“Ừm!” Hàng Nham ăn cơm từng ngụm từng ngụm, cũng không nhìn thấy tia sầu lo lóe lên trong mắt cha mẹ.

Sau khi một nhà ba người ăn xong điểm tâm, liền bước lên quang thiết đi tới công viên giải trí, bởi vì là cuối tuần nên người tới công viên giải trí cũng không ít, có tình nhân, cũng có một nhà ba người như bọn họ, không cần mua phiếu, chỉ cần quẹt thẻ rồi tiến vào, số tiền sẽ tự đồng khấu trừ.

Hàng baba mang theo hai ngươi đi tới cửa để quẹt thẻ, số tiền hiển thị lên màn hình, làm cho ông sửng sốt một chút, “Tiền này không đúng sao?” Số tiền vé cho ba người phải cao hơn con số này nhiều.

Nhân viên công tác đứng ở trước cửa nhìn số tiền, hỏi mượn xem thẻ của Hàng baba quét vào máy của mình, xem số tiền trên đó, liền đem thẻ trả lại cho ông, “không sai a, đây là hoạt động mới của công viên, hôm nay là ngày kỷ niệm 178 năm công viên thành lập, hôm nay tổ chức kỷ niệm nên tiểu bằng hữu có thể miễn phí, phụ huynh đi theo được giảm 30%, chúc các vị đi chơi vui vẻ.”

“Cảm ta.” Có chút bất ngờ cùng vui vẻ, Hàng baba thật tâm nói cảm ơn, lôi kéo tay con trai nhỏ đi vào, Hàng mama theo ở phía sau.

Đây là một công viên giải trí kiểu cũ, thiết bị trò chơi vẫn là của 50 năm trước, cũng không có hiện đại, lại có chút đơn điệu có chút khô khan, thế nhưng đối với đứa nhỏ Hàng Nham, thì nơi này đã là rất tốt, mỗi thứ đều chơi một chút, ngựa gỗ nhàm chán nhất cũng ngồi một vòng, vẫy tay cùng baba mama

Buổi trưa là hộp cơm do Hàng mama làm, ăn no rồi lại tiếp tục chơi trò chơi, một ngày đó hắn phi thường cao hứng, cắn cảm thấy được hắn chưa từng hạnh phúc như thế, nhưng mà, niềm hạnh phúc ấy cứ như vậy mà đột nhiên tan vỡ.

Vòng quay lớn không có bất kỳ dấu hiệu gì đột nhiên sụp đổ, đè nát từng loạt từng loạt cửa hàng, vô số người kêu thảm thiết, rít gào, tiểu hài tử sợ sệt gào khóc, mà hắn ngồi dưới đất, ánh mắt đờ đẫn, đến nửa ngày mới phản ứng được, khóc lóc chạy về phía vòng quay sụp đổ, hai tay víu lấy phế tích, muốn đem cha mẹ mình đào ra, cho dù hai tay của hắn có bị cắt đến chảy máu cũng không có thể đem người lôi ra được.

Vòng quay sụp đổ trong chớp mắt đó, cha mẹ dường như là đồng thời đem tay hắn đang nắm trong tay hai người đầy văng ra xa, đẩy ra thật xa, mà bọn họ lại bị mai táng bên trong phế tích, rốt cuộc không còn đi ra được nữa.

Hắn trở thành cô nhi, nhưng mà hắn được đưa đến viện mồ côi chưa được hai ngày đã có người đem hắn nhận về, nói là thân thích gần của hắn, hắn ngồi trong phi thuyền lớn đi tới một cái phòng rất lớn, lúc này hắn mới biết, nhà bọn họ là một nhánh của đại gia tộc, bởi vì từ lúc hắn ba tuổi đã kế thừa năng lực linh pháp sư của gia gia mình, mới có cơ hội đi tới nơi này.

Lúc mới bắt đầu hắn vô cùng cao hứng, hắn còn có người thân, sau đó hắn mới phát hiện những người kia căn bản không có đối xử với hắn người người thân, bên trong cái phòng này cũng có rất nhiều hài tử nhánh thứ mất đi cha mẹ đều được người đưa đến đây, tuổi tác gần với hắn, bọn họ bị phân tới một trong những phòng bên trong khu nhà nhỏ, 10 người một gian, mà cuối cùng chỉ có một người mới có thể sống sót.

Đồ ăn mỗi ngày một ít đi, hoàn toàn không đủ phần cho 10 hài tử, bên trong liền bắt đầu tranh đoạt đồ ăn, không biết là kích pháp ra năng lực linh pháp sư trước, người kích phát ra thì được thêm một phần đồ ăn, cho nên tại trong sân ngoại trừ hắn ra tất cả mọi người đều thức tỉnh năng lực, mà hắn tự nhiên cũng trở thành đối tượng bị mọi người bắt nạt.

Hắn còn nhớ tới cái ngày mà hắn thức tỉnh như thế nào, lúc đó hắn cũng không biết là mình đã bao lâu chưa được ăn cơm no, gầy đến mức xương sườn cũng có thể thấy được, một ngày nọ, nhóm hài tử kia ra sức bắt nạt hắn, tựa hồ như là muốn giết chết hắn, hắn cảm thấy hắn chết rồi cũng tốt, ngay lập tức liền cho thể thấy được baba cùng mama, nhưng mà, bức tường cao mười, cửa lớn khóa chặt căn bản không có người nào có cách gì tiến vào được, thế nhưng một con chó vừa xấu vừa già lại xuất hiện ở nơi đó, sửa ầm ĩ về phía đám hài tử kia, ở phía trước mà bảo hộ hắn, nhưng mà nó đã quá già rồi, không gặp nó lâu như vậy đã gầy đến không còn hình dáng, những hài tử kia bị nhốt ở nơi này đã mất hết nhân tính, dùng phép thuật mà làm nhục Bàn Đôn đến tàn nhẫn,  nhưng mà nó không chịu né ra, vẫn ở trước mặt hắn mà che chở hắn, hướng về phía bọn họ mà sủa loạn, nó đã mù một mắt, đứt một chân, lại vẫn như cũ mà che chở hắn.

Tại thời điểm Bàn Đôn bị giết kia, pháp lực của hắn đột nhiên thức tỉnh, hắn ôm thi thể của Bàn Đôn mà rơi những giọt nước mắt cuối cùng, hỏa diễm nổi lên, thiêu đốt thi thể của Bàn Đôn, ngày đó họ đưa cho hắn phần thưởng nhưng mà hắn cũng không muốn ăn, lại phải cưỡng bức chính mình ăn, hắn phải sống sót!

Vì sống tiếp, hắn cùng những người kia đều giống nhau, diệt sạch lương tâm, xóa bỏ nhân tính, hắn chỉ có thể từ một đứa nhỏ run lẩy bẩy biến thành kẻ máu lạnh giết chết “đồng bạn” trong sân, sắc mặt cũng không biến đổi đem năng lực của đối phương hấp thụ.

Mười năm sau, lúc trước bị giam ở đây có 310 người, chỉ còn dư lại 50 người, 50 người này bị giam mười năm, cuối cùng còn lại 5 người bao gồm cả hắn, bọn họ nói có thể từ lâu đã không phải là người, mà là cổ được luyện ra, bọn họ đều phi thường ưu tú, là linh pháp sư mà Hàng gia muốn.

Sau khoảng mười năm đó, Hàng Nham không ngừng nâng cao năng lực của chính mình, mãi đến tận khi năng lực của hắn không tăng lên được nữa, hắn biết, hắn thiếu một cái linh khí, linh khí qua tay hắn không ít, nhưng lại không tìm được một cái thích hợp, hắn đã xem qua không ít sách cổ, vẫn luôn không tìm thấy cái mà hắn muốn, rồi có một ngày, có một nam nhân xuất hiện, nam nhân kia đeo mặt nạ mặc áo choàng đen.

“Biết đến đèn Bán Khô không?” Người kia là hỏi như thế.

“Đèn Bán Khô là cái gì?” Hắn cũng không biết.

“Là đèn có thể mở ra quỷ môn, còn có thể triệu hồi quỷ hồn mạnh nhất, là cái đèn mà ngay cả Minh vương cũng kiêng kỵ.” Người kia xem thường nói.

“Ngươi từ nơi nào có thể lấy nó?” Hắn không thích vòng vo, trực tiếp hỏi.

“Minh giới, Mê Di điện.” Người kia nói.

“Cung điện của Minh hậu trong truyền thuyết sao?” Hàng Nham nở nụ cười, “Đó bất quá chỉ là truyền thuyết.”

“Kia cũng không phải là truyền thuyết.” Người kia lắc đầu, “Mê Di điện tọa lạc bên bờ Nại Hạ, xung quanh là bỉ ngạn hoa, là cung điện được xây bằng hoàng kim.”

“Làm sao ngươi biết?” Hắn rất hoài nghi tại sao đối phương lại biết.

“Ngươi chỉ cần trả lời ta, có đi hay là không.” Đối phương lạnh lùng nói, không có ngươi thì ta vẫn còn có thể tìm đến rất nhiều người.

“Đi.” Hắn đáp.

“Triệu tập chín tên linh pháp sư, sau mười ngày, tới nơi này tìm ta.” Nam nhân biến mất, chỉ để lại một tấm viết địa chỉ.

Hàng Nham theo lời triệu tập linh pháp sư mà đi tới, đi xuống minh giới một chuyến, bị tổn hại mất hai người, đến cùng vẫn lấy được thứ mà hắn muốn, bây giờ, hắn chỉ cần đốt cái đèn này là có thể hiệu lệnh thiên hạ!

Hắn từng bước từng bước đi về phía Long Ngọc, “Ngọc thiếu không cần sợ, ta sẽ không giết ngươi, ta chỉ muốn máu của ngươi, ngươi đẹp như vậy giết thì quá đáng tiếc.” Không bằng nuôi ở bên người thì dầu thắp không cần lo, lại có thể làm nam sủng.

Đôi mắt đẹp đẽ trấn định của Long Ngọc nhìn hắn, cũng không có cái mà hắn cho là sợ sệt, khóe môi Long Ngọc cong lên, lộ ra một nụ cười giễu cợt, phun ra một câu làm đâm thẳng vào tim hắn.

“Vì cái năng lực không trọng yếu này, ngươi liền diệt sạch lương tri, ngươi xứng đáng với tính mạng được cha mẹ ngươi hi sinh cứu về không? Xứng đáng với con chó chết thảm vì che chở ngươi không?”

Dù cho cảnh ngộ của người khiến cho người khác đồng tình, nhưng mà cũng không thể nào tha thứ cho việc ngươi xóa bỏ lương tri rơi vào tội ác!