Minh Hậu Thật Tùy Hứng (Minh Hậu Ngận Nhâm Tính)

Quyển 3 - Chương 98: Bánh bao thật ngoan thật thành thật



Editor: Rosaline

Beta: Rosaline

Học sinh hệ văn học cổ đại nghe được việc Nhã Diệc từ chức, lập tức liên hệ Long Ngọc, thế nhưng, làm sao cũng liên lạc không được.

“Chuyện gì xảy ra? Sao lại không liên lạc được? Gọi lại đí” Mân Hạo Thiên chỉ huy bạn học gọi quang điện lại.

“Ta cảm thấy được việc này có gì đó kỳ lạ.” Kiều Nhạc cau mày.

“Có thể có cái gì kỳ lạ a?” Mân Hạo Thiên liếc mắt nhìn hắn một cái, rồi sửng sốt, “Ngươi không phải là cảm thấy Hoàng hậu nương nương có việc gì đi?”

“Không thể nào?” Lâm Song Mộc cũng sửng sốt, Long Ngọc sẽ không thật sự có chuyện đi?

“Không thể nào?”

“Không thể nào?”

“Chính là, không thể đi!”

Long Hàm cầm quang điện đi tới, “Được rồi, đều đừng gọi nữa.” Mọi người thấy hắn, “Cửu ca ta không có chuyện gì, chính là Hoài Noãn.”

Úc! Chính là Hoài Noãn. Hoài Noãn? Hoài Noãn!

“Hoài Noãn!” Một trận tiếng rống làm đất trời rung chuyển, cảm giác như cả gian nhà đều rung chuyển.

Đương nhiên, lúc này Nhã Diệc đã rời đi học viện nên cũng không biết gì, coi như hắn biết thì cũng sẽ không cảm thấy thế nào, hiện tại hắn chỉ muốn về nhà, ôm thân ái nhà hắn, hảo hảo chăm sóc thân ái nhà hắn!

Tiêu Cảnh sau khi biết Long Ngọc mang thai, sau đó liền ngay lập tức mang theo Hạ Mạc Phàm chuyển tới trong tòa nhà, dù sao thì cả tòa nhà này đã bị người Johnson gia mua sạch, gần như là tất cả gian phòng, vừa vào tới phòng Tiêu Cảnh đã đem Long Ngọc ấn lên giường! Khụ! Đừng hiểu lầm! Không phải cái kiểu ấn kia.

“Thiếu chủ, hảo hảo nằm đừng nhúc nhích.” Tiêu Cảnh giúp Long Ngọc kéo chăn mỏng lên, đứng ở bên giường một mặt đầy lo lắng.

“Tiêu Cảnh ngươi làm sao vậy? Một mặt khổ đại cừu thâm như vậy a.” Long Ngọc nhìn hắn, không hiểu, hắn đây là bị làm sao a?

Hắn nhíu mày rất chặt, “Thiếu chủ hà tất phải làm như vậy?”

“Ngươi là chỉ cái gì a?” Long Ngọc hỏi.

“Thiếu chủ rõ ràng mà.” Tiêu Cảnh thở dài, “Tuy rằng ta chưa từng thấy hai lần đầu thiếu chủ Hoài Noãn, nhưng mà cũng đã từ nghe nói qua, vô cùng hung hiểm, thiếu chủ hà tất phải đem mình vào trong tình thế hung hiểm này a?”

“Ta cho là, ngươi vô cùng rõ ràng chứ.” Long Ngọc ý tứ sâu xa mà liếc nhìn Hạ Mạc Phàm một cái.

Tiểu Cảnh rũ mắt xuống, “Hiểu không giống có nghĩa là tán thành, sở cầu của ta bất quá chỉ là thiếu chủ bình an.”

“Ta hiện tại, rất tốt.” Long Ngọc nhàn nhạt nói, muốn xuống giường, lại lần nữa bị ấn xuống.

“Hảo hảo nằm, đừng nhúc nhích, đừng nói cái gì mà nam tử Tu La cùng nữ tử nhân giới hoài thai không giống nhau, không cần để ý cái gì, hảo hảo nằm xuống, coi như là làm cho chúng ta an tâm đí” Tiểu Cảnh đắp kín chăn mềm cho cậu, đốt lên một mùi hương thoang thoảng, mùi hương này phi thường nhạt, còn có thêm một mùi vị của hoa tuyết, Tuyết Lãnh.

“Tuyết lãnh, ngươi còn nhớ sao?” Ánh mắt Long Ngọc tối sầm lại.

“Mong muốn của thiếu chủ, sở cầu của thiếu chủ, ta đều phải nhớ kỹ.” Tiêu Cảnh khẽ nói, năm đó, rốt cuộc là hắn cứu Long Ngọc, hay là Long Ngọc cứu lấy hắn, hắn cũng không biết nữa, ra rằng thời điểm lần đầu tiên hắn nhìn thấy Long Ngọc nằm trong tã lót liền biết, giữa bọn họ có hàng ngàn hàng vạn sợi dây, làm cho bọn họ quấn lấy nhau, đồng thời, cũng đem vận mệnh của bọn họ quấn lấy nhau.

‘Người này cùng ngươi có duyên phụ tử.’

Lời tên thầy bói đó hù dọa cho Tiêu Cảnh tuổi còn nhỏ nhảy dựng lên một cái, hắn bất quả chỉ là ôm được một đứa nhỏ mới sinh bị người ta ném xuống từ trên lầu cao, rồi đi ngang qua chỗ tên thầy bói lại được một quẻ như vậy.

‘Người này không phải vật trong ao, đại phú đại quý là tất nhiên, lắm tai nạn là khó mà tránh khỏi, người này không rõ a.’

Thời điểm Tiêu Cảnh nghe đến hai chữ ‘không rõ’, thế nhưng lại thốt ra câu, ‘Ngươi mới không rõ đấy!’

Đúng như thầy bói nói, hắn cùng Long Ngọc quả nhiên có duyên phụ tử, Long Ngọc cơ hồ là do hắn nuôi lớn, hắn đối với Long Ngọc như là đối với hài tử, yêu thương không nói nên lời, mà Long Ngọc cuối cùng vẫn là diệt Long gia, cũng ứng với câu kia ‘không phải vật trong ao’, rồi trở thành Minh hậu, cũng gặp lắm tai nạn, phải trải qua rất lâu mới có thể ở bên cạnh cho Minh vương cho đến tận bây giờ, làm người ta không khỏi thở dài.

Tuyết Lãnh, vốn không phải là hương, mà là mùi vị trong tuyết.

Đó là lần duy nhất Long Ngọc bị phạt, còn vì lý do gì thì Tiêu Cảnh đã không còn nhớ rõ nữa, chỉ nhớ rõ đó là một mùa đông khắc nghiệt, Long Ngọc bị phạt quỳ trong từ đường, hắn nhớ rõ đem đó là đêm 30, Long Ngọc mới vừa 14 tuổi, thiếu niên tuấn mỹ, một thân bạch y cùng tuyết hòa vào nhau, cậu quỳ gối thẳng tắp, eo không có một điểm chùng xuống, cậu ở nơi đó quỳ cả một đêm! Đến tận bây giờ hắn còn nhớ rõ, thời điểm đêm 30 đó cả đại gia đoàn viên thì thiếu chủ lại bị phạt quỳ trong tuyết cả một đêm!

Hắn cũng nhớ đám người Long gia nói, ngược lại cũng không phải nhân loại, quỳ có một đêm thì có trở ngại gì chứ.

Nhưng mấy ngày sau, Long Ngọc liền đem bài vị của Chân Dao từ từ đường của Long gia ra, cậu cũng không còn quỳ trong từ đường nữa, dường như đêm đó người cậu quỳ là mẫu thân mình, cùng Long Gia không có một chút quan hệ gì.

‘Ta muốn một loại hương, phải có hương vị của tuyết, cảm giác như mùi hương của mẫu thân vậy.’

Tuyết Lãnh là do Tiêu Cảnh sau khi ở Minh giới rất nhiều năm mới chế ra được, rất nhạt, có chút cảm giác nguội lạnh, ngửi lâu thì có cảm giác rất thoải mái, Long Ngọc rất yêu thích, nhưng mà điều chế khá là phiền toái, cho nên Long Ngọc không mở miệng nói với hắn là muốn, đây cũng chính là lý do hắn đau lòng cho cậu đi.

“Thiếu chủ ngủ một lát đi, ta và Mạc Phàm đi dọn dẹp, người muốn canh gì? Có muốn uống gà ác tiềm sâm không?” Tiêu Cảnh đem rèm chống muỗi thả xuống, ngăn lại ánh mắt trời quá chói mắt.

“Ngươi cứ xem rồi làm thôi, ta nằm một lát, không muốn ngủ.” Long Ngọc nhìn Tiêu Cảnh rồi quyết định nghe theo hắn mà nằm ở trên giường, cũng không nói thêm cái gì cả, ngược lại không phải chỉ nằm một lát sao!

“Được.” Tiểu Cảnh nhìn cậu chịu nằm yên cũng yên lòng, hắn cảm thấy Long Ngọc chịu ở trên giường nghỉ ngơi, thì tâm lý của hắn mới có thể sống yên ổn, biết là không có vấn đề gì, nhưng mà vẫn không nhịn được mà muốn cậu hảo hảo nắm, giống như thời điểm năm đó Tiêu Cảnh ôm ra khỏi tuyết vậy, hắn biết rõ sẽ không có việc gì, lại vẫn như cũ mà sợ sệt, lạnh băng như vậy, hắn không muốn cảm thụ lần thứ hai!

Long Ngọc nói đúng không ngủ, cũng có thể nằm ở trên giường, ngửi mùi Tuyết Lãnh, không biết sao bất tri bất giác mà ngủ mất, thời điểm Tiêu Cảnh nhìn thấy cậu ngủ liền có chút ý cười không thành tiếng.

Long Ngọc mơ mơ màng màng mà nghe được tiếng đóng cửa phòng rất nhẹ, cũng không có tỉnh lại, cảm giác thật giống như bị cái gì đó đè lại vậy, nghe âm thành không chân thực, mà có cảm giác mềm mại, ấm áp, rất thoải mái, thoải điểm mở mắt ra, trước mắt là một mảnh thuần trắng, chẳng hề sáng chói, mà lại rất nhu hòa, cậu nghĩ cậu đại khái là đang nằm mơ, đây là ở trong mộng,

Mà giống như là có cái gì đó nằm ngang trên bụng mình, cậu không để ý, thân khẽ nhích lên, đồ vật mềm mại như đám mây kia lăn xuống dưới, Long Ngọc nghiêng người cúi đều nhìn cái con vật nhỏ kia, một con vật nho nhỏ, thoại nhìn như là giống mèo, tai nhọn, chọp mũi nhọn, toàn thân màu tím sẫm, lông vô cùng bóng loán cùng mượt mà, cái mũi màu hồng phấn có bong bóng nước mũi, đang khò khè khò khè mà ngủ say, còm râu run lên một cái, có vẻ chơi rất là vui, Long Ngọc đối với đồ vật có lông xù không có sức đề kháng chút nào, duỗi ra một ngón tay khẽ vuốt lên trên lỗi tai của mèo nhỏ kia, lỗ tai của vật nhỏ giật giật, móng vuốt khẽ khiều khiều lỗ tai, Long Ngọc liền nảy ra ý xấu mà đâm vỡ bong bóng trên mũi nó.

Ba! Một thanh âm lanh lảnh vang lên, con vật nhỏ lấy móng dụi dụi mà rửa mắt, vừa vặn đụng trúng cái tay Long Ngọc đang ở trên chóp mũi nó, kéo đến bên miệng, mở miện nhỏ mà cắn vào, ngay cả răng cũng không có mà cũng không chịu thả ra, trừng một đôi mắt mèo nhìn cậu.

Cậu vốn cho là, đôi mắt của tiểu tử cũng là màu tím sẫm, nhưng mà một khắc kia khi mắt nó mở ra, cậu nhìn thấy một đôi mắt màu xanh phỉ thúy, vô cùng quen thuộc, cũng rất đẹp, tiểu tử kia ngậm lấy đầu ngón tay hắn, liếm liềm, mặc dù không có răng nhưng mà vẫn làm cho đầu ngón tay cậu có chút ngứa, muốn đem ngón tay lấy ra, thì tiểu tử kia lại dùng một dạng như ‘ngươi bắt nạt ta’ một bộ dạng tiểu đáng thương mà nhìn cậu, cậu nhất thời nhẹ dạ, chỉ có thể đem ngón tay cho nó ngậm lấy như thế, một cái tay khác thì vỗ về trên lưng của nó, vật nhỏ cảm thấy thoải mái mà ngáp một cái, không có tiếp tục ngậm lấy, nhưng cũng ôm không buông tha, một bộ dạng rất là ỷ lại, Long Ngọc nhìn nó lại bất tri bất giác mà cảm thấy có chút buồn ngủ, thời điểm nhắm mắt lại, tiểu tử kia hướng bụng cậu mà cà cà.

*màu xanhh phỉ thúy:

Sau đó, Long Ngọc mới viết, đó là Âm báo, là một sinh vật trong truyền thuyết của Minh giới, cũng chưa từng xuất hiện trong lịch sử Minh giới, mỗi một vương triều đều có một người từng nhìn thấy, người đó được gọi là Minh hậu.

Nhã Diệc về đến nhà thì thấy bọn Tiêu Cảnh cũng đã tới, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, khi nghe bọn họ nói sẽ ở lại, mà còn là ở cách vách, thì có chút hiếu kỳ muốn biết làm sao bọn họ có thể đem Chiếu Ngạn cách vách chuyển đi?

Trong phòng tràn ngập mùi thơm của gà ác tiều sâm, nhưng đó không phải là điều hắn quan tâm, hiện tại hắn quan tâm nhất chính là thân ái nhà hắn!

Thời điểm mới vừa mở cửa ra, Tiêu Cảnh có nói, “Thiếu chủ đang ngủ.” Hắn gật nhẹ đầu, đẩy cửa ra, rón rén vào trong, quả nhiên nhìn thấy thân ái nhà hắn đang chui rút ở trong giường, giống như là một con mèo nhỏ, lại còn chà xát gối nằm, cũng không biết là mơ thấy cái gì nữa?

Hắn cúi đầu, hôn một cái lên trán Long Ngọc, không nghĩ đến Long Ngọc vào lúc này lại tỉnh lại, một đôi mắt phượng mở lớn, trừng trừng nhìn hắn, làm cho hắn cảm thấy mình bị nhìn đến cả hồn cũng bị câu đi mất! Thật là muốn chết nha!

“Thân ái…” Hắn vừa kêu như thế một tiếng, Long Ngọc liền duỗi hai tay câu ra quấn lấy trên cổ của hắn, hắn ngây ngẩn cả người, một trận trời đất quay cuồng, hắn bị kéo ngã ở trên giường, Long Ngọc đè ở trên người hắn, nâng mặt của hắn lên mà hôn, lúc này hắn triệt để choáng váng, hắn đây là bị thân ái nhà hắn đùa giỡn sao?

Làm cho hắn giật mình còn ở phía sau, Long Ngọc sau khhi hôn xong liền bắt đầu lôi kéo y phục của hắn, khát khao hôn lên da thịt của hắn, lúc này Hạ Mạc Phàm đều trợn tròn cả mắt, này là cái tình huống gì a? Thiếu chủ đây là muốn phản công sao? Hắn còn muốn nhìn tiếp, nhưng đã bị Tiêu Cảnh nhéo lỗ tai mà lôi đi.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Phu Quân Là Đồ Đoạn Tụ
2. Trộm Yêu Người Tình Hờ Của Mẹ
3. Bạn Trai Thiên Tài
4. Tôi, Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không?
=====================================

Nhã Diệc giật mình một phút chốc, đưa tay ôm lấy Long Ngọc rồi trở người, ôm người đặt ở dưới thân, chậm rãi, từng điểm từng điểm, ôn nhu mở quần áo Long Ngọc ra, cậu thế nhưng mà lại có chút gấp, đưa tay muốn xé đi quần áo Nhã Diệc, một tay hắn cầm lấy hai tay cậu mà giơ lại đỉnh đầu, “Thân ái, cũng không thể quá nóng ruột, sẽ làm bị thương chính mình, ta sẽ đau lòng a.” Hắn hôn hôn Long Ngọc, có lẽ là do Hoài Noãn, mà thân thể Long Ngọc phi thường mẫn cảm, nhẹ nhàng run rẩy, hai chân ôm lấy eo hắn, dường như một lời mời kêu hắn tiến vào.

Chiếu Ngạn nghe nói hai người muốn sinh hoạt vợ chồng, ngay lập tức liền chạy vội tới, nhưng mà hắn vẫn là tới chậm, bên trong gian phòng một tiếng lại một tiếng kêu lên, khiến người mặt đỏ tim đập, nhận được tin tức nhóm di di cũng chạy tới, cuối cùng đều là bịt mũi rời đi, đến dưới lầu nơi Chiếu Ngạn ở, máu mũi cũng dừng lại, lại nhìn về phía Chiếu Ngạn.

“Này là có chuyện gì xảy ra?”

“Ta làm sao biết.” Chiếu Ngạn cũng không hiểu, theo lý thuyết mang thai phu Hoài Noãn nên xuất hiện hiện tượng chán ăn, tâm tình táo bạo, dục vọng cực thấp, nhưng là Long Ngọc vừa vặn ngược lại, đồ vật gì cũng đều có thể ăn, tâm tình cũng không sai, ngoại trừ buồn ngủ cũng không có gì khác, chuyện phòng the tựa hồ hơi quá đà, nhưng mà cũng không lo lắng Nhã Diệc sẽ làm cậu bị thương, tên Nhã Diệc kía, tổn thương chính mình cũng sẽ không làm Long Ngọc bị thương!

Đến cùng chuyện gì xảy ra? Xem ra chỉ có thể chờ bọn hắn xong xuôi sau đó mới biết được!

Trứng này ngoan như vậy cũng không biết là chuyện tốt, hay là chuyện xấu đây.