Minh Hôn - Hoa Quyển

Chương 14



Đêm đó, nơi Tống Tiểu Chu ở chính là căn phòng của Lục Hành khi y còn sống.

Rõ ràng đã rất lâu không có người ở nhưng bên trong đồ đạc sạch sẽ, ngay cả chút mùi hôi mốc cũng không có. Thực sự rất kì quái, nếu Lục Huyền đối với Lục Hành hận thấu xương, tại sao còn giữ lại căn phòng này rồi cho người lau dọn sạch sẽ như vậy.

Tống Tiểu Chu mò ra bàn, chà sát ngón tay, ngẩng đầu, trên tường treo một thanh kiếm, hồng bông và bình an phúc rất tinh xảo đẹp đẽ.

Bên cạnh thanh kiếm có treo một bức họa. Người trong bức họa là thiếu niên Lục Hành mười lăm mười sáu tuổi, xuyên áo gấm, cả người hăng hái ôm kiếm tủm tỉm cười, khiến người ta không dời nổi mắt.

Tại góc tranh có đề vài chữ “Huyền đệ tặng cho huynh trưởng”.

“Đây là sinh thần mười lăm tuổi năm ấy ta đưa cho y.” Đột nhiên, một âm thanh từ sau truyền đến, “Họa giống hay không?”

“Như___” Tống Tiểu Chu theo bản năng trả lời, đột nhiên dừng lại mãnh quay đầu, Lục Huyền bước qua ngưỡng cửa đi tới, cũng nhìn bức tranh trên tường, “Nhị, Nhị gia, đây là Đại thiếu gia sao? Họa đích thực rất đẹp.”

Cậu sợ hết hồn, vụng về giấu đầu hở đuôi.

Lục Huyền nở nụ cười, gã lớn lên thật sự rất may mắn, cười rộ lên đặc biệt sạch sẽ vô hại: “Ngươi quỷ cũng không sợ, sao lại sợ ta như vậy?”

Tống Tiểu Chu mím môi, nói: “Ta không biết ngươi đang nói cái gì?”

Lục Huyền nhẹ nhàng “À” lên một tiếng, gã ngẩng đầu nhìn bức họa trên tường: “Đại ca ta từ nhỏ chính là thiên chi kiêu tử*, mẫu thân y sinh ra hiển quý là mỹ nhân danh gia nổi danh thiên hạ, phụ thân mặc dù phong lưu nhưng đối đãi với mẫu tử y lại không giống người khác.”

“Từ nhỏ đến lớn, ai cũng yêu thích y,” Lục Huyền nở nụ cười, nhìn Tống Tiểu Chu, “Y giống như mặt trời, ai lại không thích đây? Liền ngay cả ta cũng yêu thích.”

Tâm lý Tống Tiểu Chu không thoải mái, chăm chăm nhìn Lục Huyền, gã lại không thèm để ý: “Đại ca ta người này cái gì cũng có, đối với người khác đặc biệt bao dung trượng nghĩa, đối với người đệ đệ như ta cũng không keo kiệt thương hại.”

“Ngươi có phải cho rằng y là người tốt?” Lục Huyền liếc nhìn Tống Tiểu Chu, trào phúng cười nói, “Sai rồi. Người cao quý như đại ca ta bất quá là bố thí mà thôi. Y căn bản là không lọt mắt những người như chúng ta,” gã dừng một chút, nhìn chằm chằm Tống Tiểu chu, gằn từng chữ, “Xuất thân thấp hèn.”

“Đối với ta là như vậy,” Lục Huyền mỉm cười nói: “Đối với ngươi cũng giống thế, đặc biệt là…”

Thanh âm gã rất nhẹ, vào ban đêm liền đặc biệt lạnh lẽo, “Y hiện tại đã thành quỷ. Ngươi đần độn đi tin y, làm sao không biết ngày nào đó y sẽ giết ngươi.”

Ngực Tống Tiểu Chu chập trùng mấy cái, cậu thở sâu một hơi, nhìn Lục Huyền, nói: “Nhị gia chắc gặp qua dã cẩu ven đường đi? Có người nhìn không nỡ, bố thí cho nó một bát cơm, một chút cháo, nhưng cũng có người lại muốn đem nó giết thịt.”

“Vô luận người đó có ý nghĩ như thế nào,” Tống Tiểu Chu lưng ưỡn đến thẳng tắp, “Dã cẩu cũng sẽ không lưu ý. Nhưng cũng có loại cẩu ăn xong rồi liền bắt đầu nghĩ ba nghĩ bốn, trở thành rắn độc mãnh thú, vì tham niệm của chính mình mà kiếm cớ.”

Sắc mặt Lục Huyền trở nên âm trầm: “Tự cam thấp hèn, ngu xuẩn mất khôn.”

“Ngươi giúp đỡ y thì thế nào,” Lục Huyền cười lạnh, “Lục Hành vẫn xem thường ngươi.”

Lục Huyền nói: “Ngươi biết tại sao ta tìm cho y một nô lệ kết minh hôn không?”

“Ta chính là buồn nôn y.”

Lục Huyền nói không chút nào che lấp, thậm chí giống như thần kinh cười cợt, nhìn lên bức họa, ngón tay vuốt đi lên, mang theo vẻ ôn nhu khiến người ta phát lạnh.

Tống Tiểu Chu trừng Lục Huyền, nhất thời cũng không biết nói cái gì, mắng cũng mắng không ra: “Ngươi thực sự là ___ có bệnh.”

Lục Huyền không để ý lắm: “Nhưng bây giờ người thắng là ta.”

Ánh mắt của gã chuyển tới ngọc bội bên hông Tống Tiểu Chu, trong mắt lộ ra mấy phần phức tạp lẫn kiêng kị chán ghét, thậm chí còn ẩn giấu ý nghĩ muốn thân cận mà không dám.

“Nói cho Lục Hành,” Lục Huyền cười, điềm điềm mật mật** nói: “Không quản y làm thế nào bò ra ngoài, ta có thể khiến y chết thì cũng có thể khiến y ngay cả quỷ cũng không làm được.”

Tống Tiểu Chu nắm chặt ngọc bội lạnh lẽo, cả giận nói: “Ngươi đừng hòng!”

Lục Huyền vỗ tay một cái: “Sách, thực sự là cảm động. Đại ca của ta thật sự là không đơn giản a.”

Tống Tiểu Chu nói: “Người đang làm, trời đang nhìn. Ngươi làm việc độc ác như thế sẽ không có kết quả tốt!”

Lục Huyền giơ tay, không lưu tình mà cho Tống Tiểu Chu một bạt tai. Tiếng vang giòn tan, nụ cười trên mặt gã cũng biến mất, nhẹ nhàng nói: “Có tin hay không hiện giờ ta lập tức đưa ngươi đi gặp Lục Hành?”

Hai má Tống Tiểu Chu đau rát, cậu nhịn xuống, rũ con ngươi không nói tiếng nào.

Lục Huyền đột nhiên cảm thấy không còn ý tứ, mệt mỏi liếc nhìn bức họa trên tường, quay người đi.

***

“Tống tiểu huynh đệ.” Nói chuyện là một thiếu niên, cặp mắt hoa đào cười rộ lên càng phong lưu đa tình, “Ta là Thẩm Trí.”

Tống Tiểu Chu liếc mắt nhìn hắn, không nói gì.

Ba người ngồi trên xe ngựa quay về Tịnh An Uyển. Thẩm Trí giương cằm ra hiệu nam nhân áo đen ngồi đối diện: “Đây là sư ca của ta, Lương Mộ.”

“Chà, đừng đề phòng như thế mà.” Thẩm Trí da trắng như ngọc, lười biếng dựa vào vách xe ngựa, “Sư huynh đệ chúng ta chính là đưa ngươi quay trở lại cuộc sống yên ổn mà.”

Tống Tiểu Chu thờ ơ nói: “Vậy ta cảm tạ hai vị.”

“Không cần khách khí.” Thẩm Trí cười híp mắt, “Nghe giọng nói, Tống huynh đệ là người Lĩnh Nam phải không? Ta và sư huynh cũng từng sống ở Lĩnh Nam một thời gian rất dài.”

Không ai đánh người mặt cười, nguyên bản Tống Tiểu Chu không thích hai người này vì bọn họ là người của Lục Huyền. Nhưng một đường đi về, có thể Thẩm Trí hoạt bát thích cười, rất chọc người ta yêu thích. Cậu nhìn Thẩm Trí liếc mắt một cái, nhạt nhẽo mà đáp lại.

Thẩm Trí giống như hứng thú, khoa tay một chút, nói: “Ngươi nghe qua cản thi*** chưa? Nếu chết tha hương sẽ có những người ‘dắt’ những thi thể này trở về thôn. Công việc cản thi này lưu truyền từ xưa tới giờ chỉ còn một nhánh. Hai năm trước, có một truyền nhân tâm địa xấu xa làm những thi thể này thay đổi trở nên hung ác cắn người. Ta và sư ca vì chuyện này mà tới Lĩnh Nam ở lại hồi lâu.”

Cản thi, thi thể biến đều là kì văn dị sự bên trong tiểu bản thoại. Tống Tiểu chu ban đầu không muốn nghe cũng bị câu đến nhập thần, lỗ tai giật giật, thấy Thẩm Trí không nói tiếp, nhịn không được hỏi: “Sau đó thì sao?”

Thẩm Trí cười nói: “Cái tên truyền nhân kia bị hai bọn ta đuổi nửa tháng, sau đó bị phản phệ, bị chính thi thể gã nuôi cắn chết.”

“Sách, chuyện xảy ra khá hung tàn. Gã tay chân đều đứt đoạn, đầu lìa khỏi cổ bị gặm cắn, óc huyết chảy đầy đất.”

“___ Thẩm Trí.” Lương Mộ mở miệng, thần sắc lạnh lùng.

“Sư ca, ta còn chưa nói ngươi buồn nôn tới ba ngày đều ăn không ngon.” Thẩm Trí không hề sợ hãi, vỗ vỗ vai Tống Tiểu Chu, “Ngươi xem Tống huynh đệ đều không phản ứng, gan lớn a.”

Tống Tiểu Chu tránh tay hắn, chỉ nghe Thẩm Trí nói tiếp: “Chẳng trách dám cùng quỷ đồng giường cộng gối.”

Tống Tiểu Chu nghiêng đầu mãnh liệt nhìn Thẩm Trí, trong mắt lộ ra địch ý, như tự vệ mà nhe răng.

Thẩm Trí nói: “Chớ sốt sắng.”

“Chúng ta bất quá hiếu kì muốn nhìn một chút, dù sao___” Xe ngựa ngừng lại, Thẩm Trí vạch màn che, quay đầu cười với Tống Tiểu Chu, “Đã gần trăm năm nay không có ác quỷ xuất hiện.”

Hết chương 14.

Editor: Tùy Tiện

Chú thích:

(*) Thiên Chi Kiêu Tử:

(**) Điềm điềm mật mật: ngọt ngào

(***) Cản thi: một loại tà thuật đáng sợ, người sống (thầy cản thi) sẽ dùng cấm thuật “dắt” thi thể người chết về quê nhà. Chi tiết xem tại đây.