Minh Hôn - Hoa Quyển

Chương 17



Lục Hành đã chuẩn bị sẵn tâm lý, vô luận kết quả như thế nào, Tống Tiểu Chu cũng phải hảo hảo mà ở bên cạnh y, không có lựa chọn.

Nhưng y không hề nghĩ tới, Tống Tiểu Chu sẽ nhẹ nhàng bỏ qua, đối với y dung túng như thế.

Trong nhất thời, Lục Hành cũng ngây ngẩn cả người.

Y đã rất lâu không nghĩ tới thứ tình cảm bình thường kia. Không sợ hãi, không tính kế, không giả tạo, thần tùy chân thực, trong ngoài đồng nhất rõ ràng khả biện.

Lục Hành thăm dò, nhẹ giọng nói: “Tiểu Chu, ngươi không tức giận?”

Tống Tiểu Chu rầm rì: “Tức giận, rất tức giận. Người quan trọng nhất trong lòng lợi dụng ta, ta có thể không tức giận sao.”

Lục Hành trầm mặc nhìn Tống Tiểu Chu, Tống Tiểu Chu liếc nhìn y một cái, thở dài: “Cẩn Chi.”

Cậu gọi một tiếng, trong con ngươi Lục Hành phản chiếu hình ảnh cậu, Tống Tiểu Chu nâng hai má Lục Hành, thấp giọng nói: “Ngươi mắng ta, ta liền không tức giận.”

Kẻ xảo ngôn như Lục Hành lúc này lại ngốc nghếch như thiếu niên. Tâm tình y phập phồng khó có thể bình tĩnh, đầu óc phản ứng chậm chạp chọc người cười.

Tống Tiểu Chu nhìn y, không biết vì sao viền mắt nóng lên, nhỏ giọng nói: “Ta khó chịu, ngươi nhanh ôm ta một cái.”

Chớp mắt, cả người cậu đều bị Lục Hành ôm vào trong lòng. Ôm ấp lạnh lẽo, cánh tay siết chặt khiến Tống Tiểu Chu mơ hồ thấy đau, tâm lý trái lại giống như được lấp đầy.

Đôi môi lạnh lẽo của Lục Hành hạ xuống mi mắt cậu. Tống Tiểu Chu lông mi run rẩy, nói: “Ta biết ngươi có chuyện cần làm. Ta thích ngươi, nếu ta đối vơi ngươi hữu dụng ngươi liền lợi dụng, ngay cả mạng của ta cũng vậy. Nhưng nếu vẫn luôn lặp lại, ta thật sự thương tâm, liền không thích ngươi nữa.”

Lục Hành nói: “Sẽ không.”

Thanh âm y rất nhẹ nhưng có lực, nắm cằm Tống Tiểu chu hôn lên. Trong lúc môi răng quấn quýt, Tống Tiểu Chu nghe y nói: “Không nỡ.”

Tống Tiểu Chu thất bại nghĩ “Chỉ nghe vài từ như thế, nếu Lục Hành thật sự một lần nữa lợi dụng cậu, cậu vẫn thật sự yêu thích y.”

Giống như đã nghiện. Hết thuốc chữa.

Cậu mở mắt, Lục Hành gần ngay trước mặt, một khuôn mặt tái nhợt mà tuấn nhã.

Tống Tiểu Chu ngưỡng mặt lên, dường như muốn hả giận mà cắn môi y. Không biết là muốn phát tiết với bản thân, với Lục Hành hay điều gì khác, cậu lung tung duỗi đầu lưỡi ẩm ướt liếm lên môi lưỡi lạnh băng của y.

Động tác thân mật như vậy dường như có thể lây nhiễm tâm tình. Nguyên bản Lục Hành còn khắc chế lập tức khó nhịn, hô hấp càng nặng, đem người gắt gao khảm trong lồng ngực mình.

Hai người tại trước mộ phần Lục Hành hôn sâu, giống như muốn gắn bó tới chết. Tống Tiểu Chu hai má ửng hồn, tay chân mềm nhũn. Trong nháy mắt Lục Hành cắn cổ cậu liền không nhịn được, kinh sợ mà thở hổn hển một tiếng.

Lục Hành liếm liếm dấu răng, nhấc lên đôi mắt nhuộm hồng, thật sâu ngắm nhìn Tống Tiểu Chu. Thiếu niên khuôn mặt đỏ hồng, ánh mắt mê loạn, vạt áo mở rộng lộ ra da thịt màu mật căng mịn, đẹp đẽ tươi trẻ.

Cậu không nhúc nhích. Tống Tiểu chu duỗi đầu lưỡi liếm môi một cái, dán lại hôn lên. Khí tức lạnh lẽo trên người Lục Hành làm cho cậu cảm thấy thoải mái.

Lục Hành nắm gáy cậu, giọng khàn khàn: “Dễ chịu không?”

Tống Tiểu Chu hậu tri hậu giác nháy mắt một cái, lúc tỉnh táo lại như nhớ tới điều gì khóe miệng vừa nhấc lên lại xẹp xuống, hơi dùng sức ngồi lên người Lục Hành, nhìn y chằm chằm nói: “Sau này nguyền rủa không cho phép dùng với người khác.”

Lục Hành run lên, từ từ nở nụ cười, giơ tay chạm gò má cậu: “Được.”

Lục Hành bắt lấy ngọc bội bên hông Tống Tiểu Chu, suy nghĩ một chút, quỷ khí vẽ ra vài nét bút. Tống Tiểu Chu chỉ cảm thấy một luồng ánh sáng hồng sắc quỷ dị lưu chuyển quanh ngọc bội, sau đó liền biến mất không thấy tăm hơi.

Tống Tiểu Chu khều khều ngọc bộ, không hỏi là cái gì, chỉ nói: “Bọn có có thể đuổi tới hay không?”

“Sẽ.” Lục Hành không nhanh không chậm đáp, “Đôi sư huynh đệ kia đạo hạnh khá cao, oán quỷ trong Tịnh An Uyển không ngăn được bọn họ.”

“Đừng sợ.” Lục Hành nói, “Có ta ở đây.”

Tống Tiểu Chu lầu bầu nói: “Ta mới không sợ bọn họ.” Cậu như tiểu miêu dính chặt trên người Lục Hành, “Ta chỉ sợ ngươi bị thương.”

Tâm Lục Hành mềm nhũn, dùng sức ngắt lấy eo Tống Tiểu Chu cơ hồ muốn nuốt lấy cậu, khảm sâu trong máu thịt.

Ban đêm trong núi rất dài, bầu trời tối đen, điểm xuyết vài ngôi sao nhỏ. Quỷ hỏa phía xa thiêu đốt, yên tĩnh lại nặng nề, thật giống như mãi mãi cũng không chờ được trời sáng.

Tống Tiểu Chu dựa sát Lục Hành, sau đó cọ tới bia mộ, do dự một chốc, vươn tay sờ lên bia đá lạnh lẽo. Bia đá nho nhỏ vô danh, đơn sơ bất kham.

Cậu sờ như vậy khiến Lục Hành hiếm thấy có mấy phần không dễ chịu. Tống Tiểu Chu trầm giọng nói: “Lần đó ta đi tìm, ngươi liền ở đây.”

Lục Hành “Ừ” một tiếng.

Tống Tiểu Chu nhịn không được hỏi: “Tại sao Lục Huyền hận ngươi như thế?”

Lục Hành nhìn cậu lại nhìn chằm chằm bia mộ hồi lâu, một lát mới nói: “Bởi vì mẹ hắn chết trước mặt ta.”

***

Chuyện cũ xa xưa.

Mẫu thân Lục Huyền là danh kỹ Kim Lăng. Nàng ta thông minh, biết Lục lão gia có bao nhiêu bạc tình, sẽ không để ý tới mẹ con nàng, trực tiếp dẫn Lục Huyền tới trước mặt mẫu thân Lục Hành.

Hôm ấy là một ngày đông rét buốt. Lục Hành theo mẫu thân đi chùa dâng hương, trời đổ một trận tuyết nhỏ. Tiếng chuông vang vọng khắp núi.

Bọn họ tế bái xong, vừa bước ra đại diện, người phụ nhân kia ôm hài tử, tựa sát vào nhau mà quỳ ngoài điện. Nàng ngẩng đầu lên, khuôn mặt điềm đạm đáng yêu lại không thể che giấu nổi khí tức phong trần.

Nàng nói: “Đứa nhỏ này là cốt nhục của Lục lão gia, cầu phu nhân niệm tình trên người hắn chảy huyết thống Lục gia, cho hắn một chỗ dung thân.”

Lục phu nhân sắc mặt hơi trắng, không nói chuyện. Lục Hành lại bước tới trước. Hài tử tám, chín tuổi, cẩm y tuyết cừu, cao quý không tả nổi cau mày lạnh lùng nhìn bọn.

“Chuyện như vậy, ngươi đi tìm phụ thân ta đi.” Lục Hành bình tĩnh nói.

Vai phụ nhân kia run lên, siết tay Lục Huyền làm hắn ngẩng mặt lên. Đuôi mày khóe mắt đứa nhỏ có hai phần tương tự Lục Hành. Nàng nói: “Thiếu gia, người xem xem, đây là đệ đệ người, A Huyền.”

Hai đứa trẻ nhìn nhau. Lục Huyền nhát gan cúi đầu, chỉ nghe Lục Hành nói: “Mẫu thân ra chỉ có một nhi tử là ta, ta không có đệ đệ.”

Lục Huyền viền mắt đỏ lên, nước mắt lộp bộp rơi xuống, từng viên từng viên rơi trên đất.

Lục Hành mím môi, nghiêng đầu liếc nhìn Lục phu nhân một cái. Bà nói: “Các ngươi trước tiên đứng lên, trời rất lạnh, đừng để bị cóng.”

Người phụ nhân kia đè Lục Huyền, dập đầu hắn, nói: “Phu nhân, ta không có mong ước nào khác, chỉ cầu ngài phát thiện tâm, cho Lục Huyền một con đường sống. Hắn cũng không thể cả đời cùng ta ở trên sông Tần Hoài.”

Sắc mặt Lục Hành càng ngày càng không dễ nhìn. Mẫu thân y không tranh giành, quả thật là tính tình rất tốt, nhưng y lại không chịu nổi người khác dùng chiêu lạt mềm buộc chặt này tới bức bách mẫu thân.

Lục Hành nói: “Hắn sống hay chết cùng chúng ta có quan hệ gì. Các ngươi từ chỗ nào tới thì quay về chỗ đó đi.”

May là trời đổ tuyết, trong chùa ít người, người đứng xem bất quá chỉ hai, ba.

Phụ nhân ngẩng mặt lên nhìn Lục Hành, bi thương cầu xin: “Thiếu gia, A Huyền rất biết điều, hắn sẽ không cùng người cướp cái gì. Van cầu ngài thu nhận hắn.”

Lục Hành nhìn Lục Huyền. Tay hắn nắm thành đấm, bị đông đến đỏ bừng, gắt gao đặt trên mặt đất.

Lục Hành cầm bàn tay ôn nhuận của mẫu thân, ngăn lại mấy lời nhẹ dạ của bà, hai lông mày nhíu lại thiếu kiên nhẫn, quay đầu đối với bọn họ nói: “Phật môn thanh tịnh, ta cho các ngươi mấy phần thể diện không muốn dây dưa nữa, các ngươi đi thôi.”

Hai người vừa muốn bước qua bọn họ lại nghe một tiếng vang trầm thấp. Lục Hành chỉ nghe Lục Huyền run rẩy hô một tiếng “Nương”, mãnh quay đầu lại, chỉ thấy phụ nhân kia dùng dao găm đâm vào bụng, máu đỏ tươi chói mắt.

Nàng đối với Lục Hành nở nụ cười, thê lương nói: “Lục thiếu gia, ta sẽ không cùng mẫu thân người cướp, A Huyền cũng sẽ ngoan ngoãn. Sau này hắn là hài tử mồ côi, người có thể thương hại hắn không, dù sao hắn cũng là đệ đệ người a.”

***

Trong mắt Lục Hành phảng phất như nhìn thấy người phụ nhân kia cười, đầu bị đâm đau nhói. Y nói: “Lục Huyền cho rằng nương hắn bị ta bức tử.”

“Những năm này, hắn ở Lục gia cẩn thận dè dặt, đè thấp khiêm nhường,” Lục Hành nói, “Kỳ thật vẫn luôn hận không thể giết chết ta.”

Tống Tiểu Chu kinh ngạc nhìn y. Lục Hành nói: “Ta không phải người tốt lành gì. Lục Huyền nói ta không nhìn lọt hắn, ta quả thật không nhìn lọt hắn.”

“Bất quá là thứ tiện chủng mà thôi.”

“Hắn đời này làm được duy nhật một việc tốt,” Lục Hành nhìn Tống Tiểu Chu nói, “Chính là đem ngươi đưa đến trước mặt ta.”