Minh Hôn - Hoa Quyển

Chương 22



Giải Phong Hồn Trận?

Lương Mộ nói ngay: “Không thể.”

Thẩm Trí nói: “Ngươi là ác quỷ, một khi giải Phong Hồn Trận, sau đó đại khai sát giới* tạo sát nghiệt, vậy phần hậu quả này chúng ta cũng coi như gánh một phần trách nhiệm.”

Lục Hành còn chưa lên tiếng Tống Tiểu Chu đã dành nói: “Cẩn Chi sẽ không giết người bừa bãi.”

Thẩm Trí nói: “Ngươi nói không có tác dụng. Ác quỷ dùng người sống làm thức ăn, y đói bụng có thể không giết ngươi nhưng không thể đảm bảo sẽ không ăn thịt người khác.”

Lục Hành không nói một lời, vuốt ve dấu ấn trên cổ tay, sau một chốc nói: “Nếu như ta có thể làm được?”

Thẩm Trí nhìn y chằm chằm nửa ngày, nói: “Ngươi không giết Tống Tiểu chu không có nghĩa ngươi cũng sẽ đối người khác có lòng thương hại. Lục Hành, ngươi dám cam đoan lúc ngươi triệt để mất đi ý thức sẽ không giết người?”

Lục Hành mím môi, ngón tay nắm lại thành đấm. Tống Tiểu Chu lặng lẽ cầm tay Lục Hành, ngón tay đan lấy từng đốt ngón tay y.

Lục Hành thở dài, nghiêng đầu nhìn Tống Tiểu Chu. Thiếu niên đầy lo âu mà nhìn y.

Đột nhiên, Tống Tiểu Chu quay đầu, nói với Thẩm Trí: “Nếu có người dùng huyết nhục nuôi quỷ thì sao?”

Lục Hành ngẩn ra, chăm chú nhìn Tống Tiểu Chu.

“Ta là người sống, huyết nhục có thể nuôi ác quỷ, sẽ không để Cẩn Chi làm tổn thương tới người khác.”

Giữa hai lông mày Tống Tiểu Chu còn lộ vẻ ngây ngô lại mang theo dáng vẻ quyết tuyệt được ăn cả ngã về không. Cậu rũ lông mi, nói: “Nếu như Cẩn Chi phong ma, ta trước khi chết, nhất định sẽ… Tự tay giết y.”

Lương Mộ hờ hững nói: “Ngươi là một người bình thường, dựa vào cái gì mà giết y?”

Tống Tiểu Chu nói: “Ngươi xem, Cẩm Chi dù điên cuồng có từng thương tổn tới ta? Ta sẽ luôn cùng y. Cẩn Chi nếu mất đi ý thức, ta đứng mũi chịu sào. Còn làm sao giết y,” cậu đưa mắt rơi vào trên người Thẩm Trí, “Cái này phải xem các ngươi.”

Lúc này, dù là Lương Mộ cũng ngẩn người. Thẩm Trí kinh ngạc mà nhìn Tống Tiểu Chu, nửa ngày mới nói: “Đến lúc đó, ngươi bỏ được sao?”

Tống Tiểu Chu không dám nhìn Lục Hành, ngữ khí nhiều hơn mấy phần hung ác: “Cam lòng.”

“Cẩn Chi mất đi ý thức, không phải Lục Hành, cũng không phải Cẩn Chi của ta.”

Sau một chốc, Lục Hành cười rộ lên, nói: “Được.”

Mi mắt Tống Tiểu Chu run rẩy, quay đầu nhìn Lục Hành. Lục Hành khẽ cười nhìn cậu. Chẳng biết vì sao Tống Tiểu Chu đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay, dùng tay vuốt mặt.

Thẩm Trí kinh ngạc nhìn hai người, không biết là ao ước hay thẫn thờ, thở dài một hơi: “Phong Hồn Trận không có huyết thống máu mủ không thể giải. Chúng ta cũng không thể giúp ngươi đem Lục Huyền đến.”

Mấy trăm năm trước vốn có một đôi huynh đệ, là danh môn chính phái. Hai người đều kinh thải tuyệt diễm, là nhân vật nổi danh có một không hai. Sau này huynh đệ xảy ra mâu thuẫn, trở mặt thành thù. Một người trong đó đi theo Tà đạo, sau khi giết đi huynh đệ mình liền dùng máu làm chất dẫn, tạo nên Phong Hồn Trận, đem người kia niêm phong trong quan tài, hồn phách vĩnh viễn bị giam cầm trong một tấc vuông kia, không thể siêu sinh.

Phong Hồn Trận, chỉ có máu mủ huyết thống, mới có thể giải.

Trên đời này, máu mủ huyết thống duy nhất của Lục Hành, chỉ dư lại một mình Lục Huyền.

Tống Tiểu Chu linh quang chợt lóe, nhớ tới nguyền rủa mà Lục Hành bố trí. Như dự đoán, Lục Hành ngồi thẳng thân, nhàn nhạt nói: “Lục Huyền sẽ tới.”

Thẩm Trí nhìn bộ dáng bình tĩnh của Lục Hành, nhíu mày: “Ngươi sớm đã tính kế?”

Lục Hành không tỏ ý kiến.

Lương Mộ đột nhiên nói: “Ngươi gấp gáp muốn giải Phong Hồn Trận như vậy là sợ không gắng gượng nổi qua ngày mai, vĩnh viễn bị vây trong trận đi.”

Lục Hành trọng thương, căn bản không cách nào cùng Phong Hồn Trận giằng co. Một khi trận pháp phát tác, Lục Hành tuyệt không còn sức mà đánh trả.

Lục Hành đột nhiên nở nụ cười, nói: “Lời này hà tất phải rõ ràng như thế, theo như nguyện vọng mỗi bên mà thôi.”

Mặt trời dần lên cao, Lục Hành sợ nắng, Tống Tiểu Chu liền cùng y tránh ở nơi âm u.

Cậu dán vào lỗ tai Lục Hành, nhỏ giọng hỏi: “Cẩn Chi, ngươi đói không?”

Nói rồi vén lên một đoạn ống tay áo, lộ ra cánh tay thiếu niên.

“Nếu đói bụng có thể cắn một ngụm.”

Lục Hành ngơ ngác nhìn Tống Tiểu Chu. Thiếu niên có đôi mắt sạch sẽ, hắc bạch phân minh, chăm chú nhìn y.

Lục Hành nắm lấy cánh tay cậu. Tay thiếu niên rắn chắc bóng loáng, da thịt non mịn, lộ ra khí tức nhiệt huyết ngon miệng.

Y đưa lên miệng, còn chưa cắn xuống Tống Tiểu Chu đã nhắm nghiền hai mắt, nghiêng đầu đi. Trong nháy mắt răng nanh chạm tới, đầu óc cậu trống rỗng, tê liệt, giống như đau cực kì.

Chợt, cậu nghe được tiếng cười của Lục Hành.

Tống Tiểu Chu mở mắt, chỉ thấy Lục Hành dựa vào cây, mặt mày hớn hở, trong nụ cười còn có mấy phần bỡn cợt.

“Ngươi đùa giỡn ta!”

“Ta cũng không phải là lần đầu tiên.” Tống Tiểu chu có chút thẹn thùng, vò vò tóc chính mình, “Ta không sợ Cẩn Chi, thật sự. Ngươi cắn nhiều vài lần, ta quen thì tốt rồi.”

Lục Hành nâng tay sờ sờ hai má nóng hầm hập của cậu, nói: “Ta không nỡ.”

Trong lòng Tống Tiểu Chu nóng lên, quay đầu liếc nhìn đôi sư huynh đệ đang tĩnh tọa chữa thương phía xa, kề sát vào hôn lên môi Lục Hành.

Lục Hành đè lại đầu cậu, không thâm nhập mà trằn trọc hôn môi cậu.

Lục Hành nói: “Như vậy là đủ rồi.”

Tống Tiểu Chu nhìn Lục Hành, nhỏ giọng nói: “Nhưng ta không thích ngươi oan ức ẩn nhẫn như vậy.”

Lục Hành cười cười đem thiếu niên kéo vào lồng ngực, vành tai tóc mai chạm nhau, nói: “Ta nếu không ẩn nhẫn, ngươi chịu nổi, hả?”

Tống Tiểu Chu sửng sốt một chút, ngẫm lại, lỗ tai xoát cái liền đỏ, mạnh miệng: “Ta đang nói nghiêm chỉnh!”

Lục Hành: “Ta hiện tại không nghiêm chỉnh?”

“Lục Cẩn Chi!”

“Hả?” Lục Hành giả bộ oan ức nói: “Tiểu Chu ngay cả họ tên ta cũng gọi ra.”

Tống Tiểu Chu trừng Lục Hành, nhất thời không biết nói cái gì.

Qua chốc lát, Tống Tiểu Chu hỏi: “Lục Huyền thật sự sẽ đến sao?”

Lục Hành: “Sẽ.”

Tống Tiểu Chu không hiểu hỏi: “Tại sao?”

“Ta hiểu gã.” Lục Hành nhìn cậu, chậm rãi nói: “Lục Huyền trúng nguyền rủa của ta, tất nhiên hận ta thấu xương. Hơn nữa giữa ta và gã có oán hận sâu đậm, trước khi chết gã không liếc ta một cái, chết không nhắm mắt.”

Tống Tiểu Chu “À” lên một tiếng. Lục Hành nhu nhu đầu Tống Tiểu Chu, cậu đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: “Cẩn Chi, ta không muốn Lục gia.”

Lục Hành ngẩn ra.

Tống Tiểu Chu nói: “Lục gia ở trong tay ta, ta… Ta làm không tốt, cơ nghiệp mấy trăm năm của Lục gia liền bị hủy.”

Lục Hành nhìn Tống Tiểu Chu, nói: “Không quan trọng.”

“Ngươi cùng ta kết minh hôn, Lục gia chỉ có thể là ngươi tới lấy.” Lục Hành nói, “Chính là ngươi dù đem Lục gia tán gia bại sản cũng không hề gì.”

“Cả đời này của ta, nói dài không dài nói ngắn không ngắn.” Lục Hành ngữ khí bình tĩnh, ánh mắt ôn nhu: “Ta đã chết, nhưng ngươi còn sống.”

“Ta có rất nhiều nơi muốn đi, rất nhiều chuyện muốn làm. Tiểu Chu, ta hi vọng ngươi có thể cẩn thận mà sống tốt, mang theo ta, cùng vui vẻ mà qua nốt quãng đời còn lại.”

“Ta có thể cho ngươi, cũng chỉ có những thứ này.”

***

Sắc trời mỗi lúc một tối. Tới gần giờ thân, Tống Tiểu Chu không chịu nổi, suýt nữa muốn vào trong thành, đem Lục Huyền trói mang tới.

Lục Hành ngược lại bình tĩnh thong dong, vuốt nhẹ dấu ấn. Không ai so với y rõ ràng hơn nguyền rủa kia có bao nhiêu thâm độc. Trúng phải nguyền rủa, cơ thể sẽ từng chút từng chút thối rữa, thậm chí sinh ra ảo giác, nhìn thấy nhiều ác quỷ, không thể yên ổn. Lục Huyền sẽ không cam lòng cứ chết đi như vậy.

“Phong Hồn Trận này là Lục Huyền từ đâu biết được?” Thẩm Trí tò mò hỏi.

Lục Hành suy nghĩ một chút, nói: “Bên cạnh gã giống như có một đạo nhân.”

Thẩm Trí cùng Lương Mộ liếc mắt nhìn nhau, nói: “Chúng ta tại Lục gia đợi mấy ngày, cũng chưa từng phát hiện trong thành có thuật sư nào.”

Lục Hành cười lạnh: “Có lẽ là bị giết.”

Giết người diệt khẩu.

Qua giờ dậu, mọi người chỉ thấy hướng Tịnh An Uyển đột nhiên khói đen bay lên, pháo hoa nổ giữa trời. Lục Huyền rốt cục cũng tới.

Qua hồi lâu, Lục Huyền xuất hiện trong tầm mắt mấy người. Gã bọc áo choàng, mang mũ trùm đầu, tùy tùng phía sau rất ít.

Lục Huyền ngẩng đầu, khuôn mặt không có nửa phần huyết sắc. Gã liếc mắt nhìn Lục Hành trong bóng tối, chậm rãi lộ ra tươi cười: “Huynh trưởng.”

Lục Hành cười đáp lại gã: “Đã lâu không gặp.”

Tống Tiểu Chu nhìn, hoảng thần phát hiện lời nói của Lục Huyền có mấy phần giống Lục Hành.

Lục Huyền nói: “Huynh trưởng thật giỏi, đều đã chết rồi còn có thể từ trong Phong Hồn Trận bò ra ngoài.”

“Đều là ngươi tặng.” Lục Hành nhàn nhạt nói.

Con ngươi Lục Huyền đen kịt, chăm chú nhìn Lục Hành lại đảo qua Tống Tiểu Chu cùng huynh đệ Thẩm Trí: “Giỏi, thật sự giỏi.”

Lục Hành nói: “Lục Huyền, ta hỏi ngươi, phụ thân chết, có quan hệ tới ngươi hay không?”

Lục Huyền nghiêng đầu nhìn y, sắc mặt trắng bệch, có mấy phần giống như búp bê sứ ngây thơ vô tội: “Ca, cho dù ông ta không phải người nhưng cũng là phụ thân ta, ta làm sao có thể đại nghịch bất đạo giết phụ thân đâu.”

Lục Hành không nói gì, thần sắc lạnh nhạt. Lục Huyền hoảng thần, lại như nhớ ra điều gì, thấp giọng cười khẽ: “Bất quá lão già kia trước khi chết rất nhớ ngươi, muốn gặp ngươi. Có lẽ, lúc ấy ngươi đang dưỡng bệnh ở Tịnh An Uyển a.”

“Ông ta bị bệnh tới hồ đồ, dĩ nhiên cầu ta đưa tới Tịnh An Uyển nhìn ngươi lần cuối.” Lục Huyền nói, “Ông ta cầm tay ta, gọi A Huyền, A Huyền. Nhiều năm như vậy ông ta đều chưa từng gọi ta thân thiết đến thế.”

Lục Hành chằm chằm nhìn gã, ngực chập trùng. Lục Huyền thấy vậy lại càng sảng khoái, cười nói: “Phụ thân bệnh nặng như vậy, ta thế nào lại để ông ấy đi đường gấp rút, sóng gió mệt nhọc.”

“Ca, ngươi biết hay không. Phụ thân ông ta không thấy được ngươi___ chết không nhắm mắt.”

“Lục Huyền!” Lục Hành giận không chịu nổi.

Lục Huyền cười khẽ một tiếng, nói: “Ca, sau khi ngươi chết có hay không nhìn thấy phụ thân? A, ngươi không nhìn thấy.” Ánh mắt gã sót lại trên nấm mộ, “Ngươi chỗ nào cũng không đi được. Vốn cũng không nên đi ra. Đạo sĩ thối kia nói ngươi cả đời đều bị nhốt bên trong quan tài, ai biết được ngươi dĩ nhiên có thể bò ra!”

Đôi mắt Lục Hành đỏ tươi, bốn phía tựa hồ càng trở nên âm u. Lục Huyền nhìn y, nói: “Ca, ngươi đều đã chết tại sao lại không buông tha ta? Ta sợ ngươi sau khi chết sẽ cô đơn, trả lại cho ngươi một cái minh hôn, tại sao không vừa lòng, tại sao muốn dây dưa không ngớt, phá hủy cuộc sống của ta!”

Lục Hành lạnh lùng nói: “Ngươi không xứng.”

“Không xứng?” Trên mặt Lục Huyền xuất hiện mấy phần sắc bén trào phúng, cười lạnh nói: “Ta không xứng? Chúng ta đều họ Lục, chảy dòng máu Lục gia, dựa vào cái gì mà ta không xứng!”

“Lục Huyền ta có chỗ nào so với ngươi thấp kém?”

“Vốn là ngươi có thể không phải chết,” Lục Huyền vẫn chú chằm chằm nhìn y, “Ta đã từng giống như lời nương nói xem mẫu thân ngươi thành nương, xem ngươi thành huynh trưởng. Thế nhưng mẫu thân ngươi trước khi chết còn muốn người đề phòng ta. Phụ thân tốt cùng quản sự nói gia chủ Lục gia chỉ có thể là ngươi.”

“Dựa vào cái gì?”

Trên mặt Lục Hành không hề có cảm xúc, nói: “Cho nên ngươi bắt người nhà Lâm ma ma, buộc nàng hạ độc ta.”

“Ai kêu ngươi chỉ tin bà ta.” Lục Huyền cười rộ lên, “Ban đầu bà ta cũng không muốn. Khi ta đem cánh tay nhi tử bà ta chém đi, bà ta liền nguyện ý. Ngươi xem, bà ta cũng phải toàn tâm toàn ý đối tốt với ngươi.”

Lục Hành chán ghét nhìn gã: “Mẫu thân lúc trước không nên thu lưu ngươi.”

Lục Huyền ngẩn ra, cười nói: “Phải a. Mẫu thân ngươi nếu không chứa chấp ta, ta cũng đã chết, sẽ không cần ngày ngày bị nương ta bức bách. Ngươi thật tốt số. Ai cũng nâng ngươi, phủng ngươi. Ngươi sẽ không biết cảm giác ngay cả trong mộng cũng bị người ta thúc giục phải nổi bật hơn mọi người tới thở không nổi là tư vị gì!”

Hết chương 22.

Editor: Tùy Tiện

Chú thích:

(*) Đại khai sát giới: xuống đao giết người / thỏa sức giết người