Minh Hôn - Hoa Quyển

Chương 7



Hôm nay nhũ mẫu hầm canh bí đỏ, phối với cháo mềm thơm ngọt, Tống Tiểu Chu ăn được hai miếng thì không có khẩu vị.

Cậu lén lút đánh giá Lâm ma ma.

Lâm ma ma lớn tuổi, tóc hoa râm, hai mắt vẩn đục, trông thật thà ngờ nghệch nhưng toàn thân lộ ra khí tức cẩn thận, tỉ mỉ tinh tế. Tống Tiểu Chu nghĩ, Lục Hành nói cậu không nên tin Lâm ma ma, là tại sao?

…Lẽ nào cái chết của Lục Hành có liên quan tới Lâm ma ma?

Vừa nghĩ đến đây, Tống Tiểu Chu hít vào một hơi, sắc mặt trắng bệch. Cháo ngậm trong miệng cũng bị sặc, ho tới nỗi thở không ra hơi.

Lâm ma ma trì độn ngẩng đầu lên, nhìn Tống Tiểu Chu, rót cho cậu một chén trà.

Tống Tiểu Chu vội vàng uống hết chén trà mới hòa hoãn lại đôi chút. Ánh mắt phức tạp nhìn Lâm ma ma, lão nhân dường như không phát hiện, ngơ ngác nói: “Thiếu phu nhân dùng chậm một chút.”

Từng chữ từng chữ, giống như một con rối.

Tống Tiểu Chu lấy lại tinh thần, hàm hồ đáp một tiếng. Nếu như bà thật sự giết Lục Hành, vì sao Lục Hành lại buông tha bà… Lục Hành chết, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

Tống Tiểu Chu chợt phản ứng lại, trước đây cậu chỉ nghĩ làm thế nào rời đi Tịnh An Uyển, hiện tại cư nhiên suy nghĩ ai hại chết Lục Hành.

Ăn xong, nhũ mẫu như cũ thu thập bàn ăn. Tống Tiểu Chu không yên lòng nhìn bà lập lại những động tác quen thuộc, đột nhiên kêu một tiếng: “Nhũ mẫu.”

Lâm ma ma ngẩng đầu lên.

Tống Tiểu Chu mỉm cười ngoan ngoãn: “Trước đây thiếu gia bệnh nặng, đều là bà chăm sóc sao?

Nhũ mẫu nhìn Tống Tiểu Chu một chốc, gật đầu, từ từ nói: “Phu nhân đi sớm, lão gia lại bận, chỉ có lão nô chăm sóc cậu ấy.”

Tống Tiểu Chu ngơ ngác. Nếu quả thật là Lâm ma ma hại chết Lục Hành, vậy y phải có bao nhiêu khó chịu? Nhìn Lâm ma ma, dù thế nào cũng không giống người sẽ có ý xấu với Lục Hành.

Tống Tiểu Chu thử thăm dò hỏi: “Bà có nhớ khi đó xảy ra chuyện gì không?”

Ánh mắt Lâm ma ma rơi trên mặt Tống Tiểu Chu, lộ ra mấy phần kinh hoàng. Tay run một cái, làm rơi chén đũa, dọa Tống Tiểu Chu nhảy một cái, vội vàng đưa tay đón. Hai bàn tay chạm vào nhau, Tống Tiểu Chu sửng sốt.

Tay nhũ mẫu lạnh lẽo buốt giá, giống Lục Hành không hề có nhiệt độ.

Tay quỷ.

Tống Tiểu Chu sợ hãi nhìn chằm chằm Lâm ma ma. Mà lão bà dường như đắm chìm trong thế giới của mình, trong miệng lúc lẩm bẩm thiếu gia, chốc chốc lại thù hận mắng tiện chủng, còn nói không phải ta, điên điên khùng khùng, quỷ dị dọa người.

Mãi đến tận khi đứng dưới ánh mặt tời lưng Tống Tiểu Chu vẫn lạnh. Cậu nhớ tới lúc nhỏ cùng cha mẹ đi du ngoạn trên núi. Lĩnh Nam nhiều thợ săn, trong núi nhiều cơ quan cạm bẫy, một chú hươu bất hạnh đi vào vòng cạm bẫy, từng bước đều ẩn giấu sát cơ.

Ông trời cũng không muốn cậu tìm được đường sống.

Tống Tiểu Chu thất vọng ngồi sụp xuống. Bên tai nghe tiếng xoạt xoạt, là một quỷ nô bộc đang quét sân. Có lẽ mới chịu kinh hách, Tống Tiểu Chu ngược lại cũng không sợ, nghiêng đầu nhìn sang. Quỷ nô bộc sắc mặt tái xanh, ngoác miệng, không có lưỡi, máu me đầm đìa.

Tổng Tiểu Chu giống như quỷ thần xui khiến mà nghĩ “Quỷ cũng chia đẹp xấu, như Lục Hành… nhìn rất đẹp a.”

Nhớ tới Lục Hành, nhìn hai bên một chút, y vẫn chưa trở về. Nhất thời cậu có chút bực mình, từ trước tới giờ chỉ có Lục Hành tìm cậu, cậu lại không biết Lục Hành ở nơi nào.

Đột nhiên, Tống Tiểu Chu không biết lấy lá gan ở đâu, đứng lên, nói với quỷ nô bộc: “Nơi này không cần quét, ngươi đi ra ngoài.”

Quỷ nô bộc chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Tống Tiểu Chu.

Tống Tiểu Chu nhớ Lục Hành nói, trên mặt trấn định, không nói một lời, không chút sợ hãi mà trừng lại. Qua nửa ngày, quỷ nô bộc giống như bé ngoan nghe lời, cung kính cúi đầu, cứng đờ kéo chổi đi.

Tống Tiểu Chu ngạc nhiên, không khỏi nhớ tới câu nói kia của Lục Hành “Ngươi là chủ nhân còn lại của Tịnh An Uyển, chúng ta đã kết thân” lỗ tai liền nóng lên, ánh mắt có chút hốt hoảng.

Cả một ngày Lục Hành đều chưa từng xuất hiện. Đêm xuống, Tống Tiểu Chu nằm trên giường lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, liền đứng dậy thắp nến. Thắp xong, tới tới lui lui, được một lát liền mệt mỏi.

Cậu mơ mơ màng màng, lúc nửa tỉnh nửa mê đột nhiên nghe thấy tiếng động vụn vặt.

Tống Tiểu Chu cảnh giác mở mắt, cửa sổ mở một nửa, dưới ánh trăng trong trẻo mơ hồ có thể thấy được trong phòng xuất hiện nhiều thêm hai người. Trang phục giang hồ, lưng mang đao sắc, lục tung phòng tìm đồ vật.

Tống Tiểu Chu không dám thở mạnh, cứng đờ nằm trên giường, đôi mắt nửa khép, một tay lặng lẽ lấy ra chủy thủ* dưới gối.

Có người tới bên giường, ánh mắt lạnh lẽo âm trầm, giơ đao muốn chém xuống. Tống Tiểu Chu mạnh mẽ nhảy lên, tiên phát chế nhân**, chủy thủy linh hoạt mà xảo quyệt đâm vào lồng ngực đối phương. Tống Tiểu Chu giày cũng không mang, chân trần đoạt lấy đao của gã, vọt tới gã còn lại.

Giao thủ một chiêu Tống Tiểu Chu liền biết cậu không phải đối thủ của gã, chỉ là thời điểm thích hợp mới có thể xuất kỳ bất ý*** mà thôi.

Cậu ra hư chiêu lung lay đối phương, tông cửa chạy ra ngoài. Bên ngoài Tịnh An Uyển có người của Lục gia canh gác, chỉ cần động tĩnh lớn, có thể đưa bọn họ tới. Tống Tiểu Chu cắn môi một cái, vừa chạy ra mới phát hiện căn bản không phải hai người. Có rất nhiều, ít nhất mười người.

Dê vào miệng cọp.

Tống Tiểu Chu nắm thật chặt đao trong tay. Chuôi đao bị máu thấm ướt, dính nhớp. Đêm hè khô nóng oi bức, trầm thấp nghẹn ngào, bên trong Tịnh An Uyển ánh nến lẻ loi, Tống Tiểu Chu mặc áo lót, chân trần đứng trong sân, lúc giao thủ đổ máu, vô cùng chật vật.

Tống Tiểu Chu nhìn quanh một vòng. Bên trong quỷ trạch, không chết bởi quỷ mà chết trong tay người. Hóa ra, quỷ không hẳn ác độc khủng bố như người.

Có người hô: “Giết hắn.”

Tống Tiểu Chu nhìn sang, nhận ra là Trịnh quản sự.

Tống Tiểu Chu khó khăn nuốt nước bọt, cầm chặt chuôi đao, kêu một tiếng: “Lục Hành!”

Trịnh quản sự mãnh liệt nhìn chằm chằm Tống Tiểu Chu.

Quỷ thần xui khiến, hai chữ này càng nhượng Tống Tiểu Chu thêm mấy phần sức lực, cậu cao giọng gọi: “Lục Hành! Ngươi còn không xuất hiện nữa ta sẽ bị người giết!”.

||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||

Trịnh quản sự cười lạnh: “Giả thần giả quỷ!”

Tống Tiểu Chu cắn răng, đang muốn kêu một lần nữa sau lưng liền cảm thấy mát lạnh. Lục Hành ôm cậu từ phía sau, trong thanh âm ngậm ý cười: “Nhớ ta rồi?”

Tống Tiểu Chu đột nhiên thả lỏng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhớ, ta nhớ ngươi đến chết rồi!”

Lục Hành nở nụ cười, ánh mắt rơi vào đám người kia. Đôi mắt như có như không hiện sắc đỏ như máu, giống như Thao Thiết**** tham lam nham hiểm, khiến lòng người sợ hãi.

Y là ác quỷ, giết càng nhiều người, lệ khí càng nặng càng hung ác. Nếu nói là dùng người sống làm thức ăn cũng không quá đáng.

Y đã có một quãng thời gian không giết người.

Lục Hành nhẹ nhàng nói: “Tiểu Chu, nhắm mắt lại.”

Hết chương 7.