Minh Hôn Với Quỷ

Chương 23: Nuôi dưỡng linh hồn



Tôi đứng dậy, trong ánh mắt khó hiểu của hai nữ quỷ, lôi một người giấy mỏng dính đang lấp ló sau khe cửa qua. Tử Trúc không ngờ rằng mình bị phát hiện nhanh như thế, thân hình không ngừng vặn vẹo, muốn thoát khỏi tay của tồi.

Nữ nhân xấu xa này, mau buông tay!!!

Tôi mỉm cười: “Sao có thể buông tay chứ.”

Nó là cọng rơm cứu mạng tôi mà, tôi cũng đã đoán được, có lẽ vốn dĩ tiểu Lan thật sự trước kia cũng sẽ chết trong đêm nay, cho nên mới biến thành Lệ quỷ. Xui rủi làm sao, nhà họ Nghị cũng nằm ngay trên nền đất này. Đặc biệt là ngôi nhà cũ kia, lại chính là phòng của Hà Liễu.

Hiện tại nếu như tôi không tìm cách thoát thân, có lẽ số phận tôi cũng sẽ không khác tiểu Lan là bao.

Hai nữ quỷ nhìn thấy tôi túm theo một người giấy quay lại, hốc mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào Tử Trúc như tay tôi, làm cho tôi có cảm giác bọn họ thật sự nhìn thấy, không những nhìn thấy, mà còn rất giật mình nữa cơ.

Nữ nhân xấu xa, mau buông tay, nếu khồng ta sẽ bảo Nghị Lâm giết cô!

Tử Trúc bắt đầu giở giọng uy hiếp.

Tôi không mâỳđểý: “ồ.”

Tử Trúc: Tức phát khóc!

Nếu như Nghị Lâm thật sự muốn giết tôi, thì hắn

đã chẳng đế tôi sống tới bây giờ, cho nên đương nhiên là tồi khồng hề sợ lời hù dọa của Tử Trúc.

Kể từ khi Tử Trúc tiến vào phòng, Lâm Đại và A Nhược không ngừng lùi về góc phòng, co rúm lại, chỉ hận không xuất hiện cái lỗ để chui vào.

Ánh mắt nhìn Tử Trúc trong tay tôi tràn đầy cảnh giác. truyện tiên hiệp hay

Tôi hứng thú: “Sao bọn họ lại sợ ngươi tới vậy?” Từ lúc xuất hiện tới bây giờ, tồi chưa từng nhìn thấy vẻ sợ hãi trên mặt bọn họ. Cho dù là lúc Hà Liều xuất hiện, hay là lúc bị máu của tôi bắn vào.

Lâm Đại chỉ là kiêng kị máu của tôi, chứ không hề sợ nó. Nhưng lần này tôi thật sự nhìn thấy vẻ kinh sợ trên gương mặt trắng bệch của hai nữ quỷ.

Tử Trúc hừ lạnh một tiếng, khồng đáp. Đương nhiên là phải sợ, chỉ là hai nữ quỷ nhỏ bé, mà dám chống lại một Quỷ Vương là nó hay sao? Chỉ sợ cho dù cho hai nữ quỷ đó thêm ba bốn hồn phách nữa cũng không dám.

Thế mà nữ nhân đáng ghét này năm lần bảy lượt khồng xem nó ra gì! Liên Trì đã thế, nàng ta lại cũng vậy! Đúng là trời phối một cặp!

Hình như Tử Trúc đã hoàn toàn quên rằng, mấy tiếng trước nó còn chán ghét bảo Nghị Lâm cách xa nữ nhân này như thế nào…

Tôi ngồi xuống bàn, kéo giá nến tới gần nhìn cho rõ. Tôi cảm nhận dược rõ ràng, khi mình kéo giá nến tới gần, người giấy có chút run rẩy.

Giấy sợ lửa, đây là điều hoàn toàn bình thường.

“Giúp ta tìm Nghị Lâm.” Chưa đợi Tử Trúc mở miệng, tôi đã cướp lời trước.

Trước kia tôi quan sát thấy Tử Trúc cùng với Nghị Lâm như hình với bóng, nơi nào có người giấy thì chắc chắn có Nghị Lâm xuất hiện. Nếu như không phải biết rõ một thứ là quỷ, một thứ là giấy, tồi còn nghi ngờ bọn họ có gian tình nữa cơ.

“Hi hi hi!” Dựa vào cái gì!

“Dựa vào cái gì âỳ hả…” Tôi nâng tay, túm giá nến lại gần.

CỔ tay đột nhiên đau rát, tôi không nhịn được nhíu mày, cúi đầu nhìn xuống. Chợt thấy Tử Trúc đang siết chặt sợi dây đỏ trên tay mình.

Giọng điệu của nó sắc lạnh: “Hiiii!” Tại sao sợi dây này lại ở trên người cô?

Hóa ra là trong lúc vô tình, tôi để lộ sợi dây đỏ buộc như tay ra ngoài. Nghe nó hỏi như vậy, tôi lập tức bực mình: “Không phải là do Nghị Lâm của ngươi buộc thì sao có nó thể xuất hiện trên tay ta được.” Khiến cho tôi bây giờ muốn tháo nó ra cũng không được.

Nhắc tới chuyện này mới nhớ, hóa ra là lúc đi đường tôi cứ có cảm giác mình quên cái gì đó, hóa ra là tôi quên mất không hỏi chuyện này!

Nói cho đàng hoàng! Ai là của ta! Hắn là của ngươi thì có!

Tử Trúc tức giận, giọng nói không ngừng vang lên trong đầu của tôi, khiến tôi cảm thấy đau nhức vô cùng.

“Được được được, của ta thì của ta…” Cuối cùng tôi cũng phải chịu thua nó, tôi ngừng một lát, lại nói tiếp: “Hiện tại Nghị Lâm đang ở đâu, ngươi có thể liên lạc với hắn được không?”

‘Hắn ư?’

Tôi gật gật đầu. Trong ánh mắt đầy mong đợi của tôi, Tử Trúc lạnh lùng phun ra hai chữ ‘Không biết.’

Nghị Lâm à… Có lẽ hiện tại hắn đang điên đầu với đám quỷ đòi làm loạn dưới quỷ giới kia rồi.

Tử Trúc lời nói đầy thâm ý, giống như cười trên nồi đau của người khác: “Hi hi hi!” Đáng đời!

Sau đó Tử Trúc liếc qua cổ tay tôi, nghiền ngầm một lát, sau đó mới gật gật đầu, như hiếu ra cái gì. Cuối cùng chốt hạ một câu, chuyện này ta giúp ngươi!

Tôi cũng không hỏi vì sao nó lại biết tôi cần nó giúp, dù sao nó ở bên ngoài từ khi nãy, chắc chắn có nghe được đoạn nói chuyện giữa tôi với hai nữ quỷ kia.

Tôi nhận được đáp án này, cũng vừa lòng gật đầu. Tuy rằng bộ dạng của Tử Trúc không đáng tin, nhưng lời nói của có tuyệt đối đáng tin tưởng.

Tôi và Tử Trúc dều trầm mặc, không nói chuyện nữa. Hai nữ quỷ kia không biết đã biến đi đâu fôi.

Tử Trúc vắt vẻo trên cổ tay tôi, chậm rãi nghiên cứu sợi dây đỏ đó, suy nghĩ trong đầu nó khống ngừng xoay chuyển.

Bảo sao nhìn sợi dây này quen mắt, hóa ra nó đã từng nhìn thấy Tang Ca đeo sợi dây này như eo rồi! Có lẽ là vũ khí của Tang Ca, trên sợi dây này còn nhiễm khí tức của nàng. Thời gian lâu như vậy rồi vẫn khồng hề khác xưa, người cầm sợi dây này đúng là thật biết bảo quản!

Đặt thần khí của Tang Ca lên người Hoài Thục, lấy máu của cô ta nuôi dưỡng thần khí cho Tang Ca, dùng thần khí khôi phục lại phần hồn cho Tang Ca…

Tuy rằng cách này có chút hoang đường, nhưng không phải là không thể xảy ra!

Tử Trúc gật gù, hóa ra như vậy, hóa ra Nghị Lâm một lòng bảo vệ Hoài Thục, cũng là do muốn làm cho Tang Ca sống lại. So sánh giữa một Tang Ca đứng trên Vạn quỷ và một Hoài Thục tầm thường, Tử Trúc đương nhiên chọn vế đầu tiên.

Dù sao nếu như thật sự có thể khiến Tang Ca sống lại, cái giá mà Hoài Thục phải trả cũng không hề nhỏ. Nếu đã như vậy thì chi bằng cho cô ta sống tốt thêm vài ngày, coi như bù đắp lại việc mà Nghị Lâm đã làm.

Nghĩ được như vậy, quả nhiên Tử Trúc cảm thấy thoải mái hẳn, nhìn Hoài Thục cũng thuận mắt hơn rất nhiều.

‘Hắn tới… Hắn tới…” Hai nữ quỷ lúc này lại đột

nhiên xuất hiện, chỉ nói được hai câu, sau đó lập tức biến mất.

Sau khi hai nữ quỷ kia biến mất, một cơn gió lạnh đột nhiên thổi tới trong phòng, làm tắt hết nết, cả căn phòng rơi vào trạng thái tối om.

Trong bóng tối, tất cả các giác quan của con người được phóng đại hơn rất nhiều lần. Chính vì thế mà tôi có thể nghe được rõ ràng tiếng cửa ‘cạch’ một tiếng được mở ra.

Một cảm giác lạnh buốt truyền tới từ sau gáy của tồi, làm cho tôi nổi hết cả da gà!

Hà Liễu! Hắn đang đứng ngay sau lưng tôi!