Minh Hôn

Chương 1



Nhân lúc đêm khuya, một chiếc hỷ kiệu (kiệu hoa) vội vàng rời khỏi Dương gia, không dám đi trên đường lớn, chỉ dám đi tắt qua ngõ nhỏ tới Lưu gia. Nói là hỷ kiệu thật ra lại có phần không đúng – thân kiệu được trang trí như hỷ kiệu, song vải bên ngoài không phải màu đỏ, mà là vải trắng. Không có thị nữ, bà mối, không có kèn trống ồn ào, cũng không có pháo dây hay kẹo cưới, chỉ có bốn phu kiệu yên lặng khiêng kiệu, chân bước vội vã, khuôn mặt không hề vui mừng, mà trái lại đầy vẻ hoảng sợ. Nếu không phải Dương gia ra giá quá cao, họ cũng không muốn tham gia vào cái chuyện xúi quẩy này.

Chiếc kiệu dừng lại trước cửa Lưu gia, cùng lúc ấy cánh cửa đỏ thẫm cũng mở ra, gia nô trong nhà đều mặc áo tang, tay cầm lồng đèn trắng, ai ai cũng mang vẻ mặt đau buồn. Thế này nào giống hỷ sự, rõ ràng là tang sự!

Khác biệt với sắc trắng đó là bộ hỷ phục đỏ thẫm mà Lưu Dương Sinh đang mặc. Mặt anh được dặm thêm phấn cho đỏ hồng, môi tô son đỏ như con gái, nhưng những thứ đó cũng chẳng che dấu được sắc da tái nhợt của anh.

Cả người Lưu Dương Sinh lạnh như băng, phần thân trên cứng ngắc, song chân lại mềm tới mức không thể đứng được, bên cạnh phải có người gắng sức dìu anh lên thì mới không ngã xuống. Đôi tay anh đáng lý ra nên cầm hỷ bố (vải cưới) đã bị người khác dùng dây đỏ trói lại, cả người cũng không tha, kết thành một nút chắc chắn, trong miệng anh ngậm hạt sen táo đỏ, không thể nói chuyện. Đến cả hai mắt cũng bị người dùng vải đỏ che lại.

Ngay khoảnh khắc kiệu dừng lại anh liền được người dìu lên kiệu. Phu kiệu chẳng nói chẳng rằng, nâng kiệu là đi, so với lúc trước lại càng thêm vội vàng. Lẳng lặng tiến hành không chút ngừng nghỉ, chẳng mấy chốc chiếc kiệu lạ kỳ lại biến mất trong màn đêm.

Lưu phu nhân đứng bên dõi theo, tới lúc không còn nhìn thấy bóng kiệu nữa thì không kiềm được mà bật khóc, ai oán than: “Con ơi…”

“Đây đã là mệnh rồi, đứa con trai đã sớm đi gặp Diêm vương của Dương gia thế mà lại một mực vừa ý Dương Sinh nhà ta… Nghiệp chướng, quả là nghiệp chướng mà…”

Lưu Vũ ôm lấy vai thê tử an ủi, chỉ là ngữ khí cũng không giấu được nét bi thương.

Rất nhanh, chiếc kiệu đã lại trở về Dương gia, phu kiệu vừa nhận được tiền công thì không nói hai lời, lập tức rời đi. Gia nô Dương gia dìu Lưu Dương Sinh xuống kiệu.

So với không khí u sầu đến cùng cực bên Lưu gia, Dương gia xem ra còn tạm giống nhà có hỷ sự. Lồng đèn đỏ tươi, y phục đỏ thẫm, ghế bàn trải khăn đỏ, đài cao cũng màu đỏ, chỉ khác vốn là chuyện vui lại chẳng có ai cười nổi, hoặc cười nhưng là cười khổ, cười sầu, muốn khóc cũng bị trưởng bối trừng mắt không cho khóc. Coi như đây là minh hôn, không cười được thì cũng thôi, chứ tuyệt đối đừng rơi lệ. Hôn sự này là hai nhà Lưu, Dương thương lượng mà thành, là chuyện vui hay chuyện buồn giờ cũng không còn quan trọng nữa, mà quan trọng đây là tâm nguyện của con trai Dương gia, trưởng bối Dương gia cũng hy vọng con cháu mình xuống âm giới có người bầu bạn, lại vừa không ảnh hưởng tới người trên dương thế.

Lưu Dương Sinh được dìu tới trước lễ đường, anh không nhìn thấy gì, thân thể càng lúc càng lạnh lẽo, càng lúc càng cứng ngắc, sắc trắng trên mặt cũng trở nên rõ ràng hơn, phấn son không còn tác dụng. Song đây cũng không còn là việc đáng bận tâm, hiện tại Dương gia chỉ muốn minh hôn này diễn ra thật thuận lợi, những cái khác đều là yếu tố phụ không đáng nói.

Hỷ nương (người chủ trì) đứng trên đài cao giọng xướng (hát), mỗi lần xướng, gia nô đều ấn người anh xuống, miễn cưỡng giúp anh cùng một người giấy cũng đang mặc hỷ phục đỏ bái thiên địa, bái cao đường. Tới lúc phu thê giao bái, miếng vải đỏ che mắt anh đột ngột rơi xuống. Người giấy nhìn có vẻ phất phơ kia dường như cũng có sự sống, đang ngẩng đầu, nhìn về phía anh mà khóe miệng cong cong, mỉm cười. Dưới ánh nến lập lòe không rõ khi ấy, nụ cười lại càng trở nên đáng sợ. Vậy mà người trong nhà không ai nhìn thấy cảnh này, nếu không hẳn sẽ bị dọa cho chạy toán loạn.

Lưu Dương Sinh muốn hét lên, song miệng anh đã bị nhồi đầy táo đỏ với hạt sen, nói không nên lời hét chẳng thành tiếng, cả người cũng đã bị trói lại, muốn động đậy cũng không được.

Chỉ một khoảnh khắc ban nãy, người giấy lại giống y như ban đầu, phất pha phất phơ, mặc người chi phối.

Hỷ nương xướng xong, thở phào một cái, rồi để người đưa Lưu Dương Sinh với người giấy vào động phòng, chẳng mấy chốc rồi cũng sẽ kết thúc cái hôn sự hoang đường này thôi. Ngay cả người Dương gia cũng cảm thấy gánh nặng đang đè lên đôi vai của họ cũng đã nhẹ đi một nửa.

Lưu Dương Sinh và người giấy tượng trưng cho con trai Dương gia cùng được dìu vào hỷ phòng mà Dương gia đã chuẩn bị từ trước, tiếc là lần này chẳng ai dám tới náo loạn thời khắc động phòng của hai người. Gia nô ở bên ngoài khóa cửa phòng lại, trưởng bối đã dặn, dù trong phòng phát ra âm thanh gì đi chăng nữa cũng không được mở cửa, tất thảy đều đợi đến sáng mai.

Lưu Dương Sinh cùng người giấy nằm chung giường, tấm đệm giường này được chế tạo vô cùng gấp gáp, bên trên thêu đôi chim uyên ương. Thế nhưng dù tấm đệm này có êm ái tới đâu, người Lưu Dương Sinh lạnh vẫn lạnh, cứng đờ vẫn cứng đờ, anh chỉ mong có thể rời khỏi đây thật nhanh chóng, rốt cuộc lại chẳng làm được gì.

Người giấy nằm bên chợt cười lên khanh khách, Lưu Dương Sinh nhất thời trợn tròn hai mắt, nhưng tất cả những gì anh có thể làm cũng chỉ đến thế mà thôi.

Người giấy ngồi dậy, thế nhưng lần này xuất hiện trước mắt Lưu Dương Sinh không còn là mặt người giấy nữa, mà là một khuôn mặt vô cùng chân thực, mày kiếm mắt sáng, anh tuấn rạng ngời. Hắn nhìn Lưu Dương Sinh lần lượt từ đầu tới chân, đoạn lấy tay chống trán, nhìn bộ dạng tức cười của Lưu Dương Sinh bằng một ánh mắt trêu tức.

“Trang điểm như này xấu ghê.” Người con trai vừa nói vừa dùng một tay còn lại đang rảnh rỗi nhéo nhéo khuôn mặt bị người ta vẽ đỏ bừng của Lưu Dương Sinh.

Lưu Dương Sinh vẫn không nhúc nhích.

Người con trai dùng tay áo lau đi vết phấn trên mặt Lưu Dương Sinh, dần dần hiện ra khuôn mặt tuấn tú nhưng tái nhợt của anh, ánh mắt hắn không khỏi ảm đạm đi ít nhiều, đau lòng nói: “Dương Sinh, ngươi gầy đi nhiều quá.”

Lưu Dương Sinh vẫn không nói lời nào. Mà dù anh muốn nói, cũng không nói được.

Người con trai nhìn anh cười cười, thần sắc thương tiếc trên mặt cũng không còn, nói: “Hiện tại ngươi không nói được, vậy để ta giúp ngươi.” Dứt lời liền cúi đầu, hôn lên đôi môi không chút huyết sắc của Lưu Dương Sinh.

Lưu Dương Sinh bị hành động này của hắn làm cho lúng túng, dường như cố ý, hắn còn vươn đầu lưỡi họa theo đường nét đôi môi anh rồi mới tiến vào, lưu luyến hàm trên một lát, cho tới khi hai mắt Lưu Dương Sinh trừng lớn tới mức không thể lớn hơn được nữa, hắn mới từ tốn cuốn từng chút một hạt sen táo đỏ, chậm rãi nhai nuốt.

Trong miệng là đồ ngọt, hai má hắn theo động tác nhai nuốt mà động động, hắn cười tủm tỉm nhìn Lưu Dương Sinh, cố ý khiến cho anh thấy đồ hắn đang ăn là được lấy ra từ miệng anh, xấu tính vô cùng.

Lưu Dương Sinh vốn là người dễ xấu hổ, lại thân là người học đạo Khổng Tử, tạm thời không thể chấp nhận liền nhắm chặt hai mắt, không dám nhìn Dương Ngọc Đường.

Người con trai cũng chẳng lấy làm vội, đợi khi nuốt hết đồ ăn rồi mới hôn lên đôi môi mỏng của Lưu Dương Sinh, độ cho anh một chút âm khí.

Lưu Dương Sinh lúc này mới cảm nhận được thân thể dù vẫn lạnh song không còn cứng ngắc khó chịu như trước nữa. Có thể nói chuyện rồi, vừa mở miệng được là anh mắng hắn ngay: “Dương Ngọc Đường! Ngươi! Ngươi là người nhã nhặn biết hổ thẹn, ta với người cùng là thân nam nhi mà lại làm ra chuyện như thế này, ngươi như vậy còn mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông!”

Dương Ngọc Đường bị mắng cũng chẳng thấy làm sao, vẫn ung dung nghịch nghịch tai, “Ta sao lại không còn mặt mũi, hôn sự của hai ta hôm nay, có bà mối làm mai có phụ mẫu chứng giám, phần lễ vật nên đưa Dương gia ta cũng không đưa thiếu, Lưu gia ngươi cũng không nhận hơn. Sổ sinh tử cũng ghi nhận hai ta đã là phu thê, sao ta lại không còn mặt mũi được chứ.”

Lưu Dương Sinh yên lặng trước lý lẽ của hắn, năm đó mỗi lần anh nói chuyện đều khiến hắn giận dỗi ôm đầu chạy về nhà, giờ thì hay rồi, giờ đến lượt anh bị phản bác tới không nói được lời nào.

Hai má lạnh lẽo của Dương Ngọc Đường dán sát lên khuôn mặt anh, hắn cười đầy mãn nguyện: “Dương Sinh, hôm nay là ngày đại hỷ của hai ta, ta muốn có ngươi.”

“Buông ta ra!” Lưu Dương Sinh gắng giãy dụa khỏi dây thừng trên người, có hơi bất lực.

“Buông…Ta sẽ buông, nhưng không phải hiện tại.” Nói rồi hắn cười tà tà nhìn anh.

Có người không may mắn đi ngang qua phòng ngay lúc ấy, nghe phải âm thanh không rõ ràng trong phòng thì bị dọa trắng mặt, dùng tốc độ nhanh nhất của mình mà rời khỏi nơi u ám này.

Gần tới lúc trời hửng sáng, sắc trời hẵng còn ảm đạm, những ngôi sao còn chưa hoàn toàn biến mất, Dương Ngọc Đường mới buông tay, chỉ khổ cho Lưu Dương Sinh.

Dương Ngọc Đường ôm chặt lấy Lưu Dương Sinh, cười đến là hạnh phúc. Hắn thâm tình nói: “Dương Sinh, ta thật lòng thích ngươi, còn ngươi thì sao?”

Lưu Dương Sinh quay đầu đi chỗ khác: “Từ trước tới nay ta chưa gặp được người nào đáng ghét hơn ngươi, thành quỷ rồi mà vẫn không buông tha ta.”

Dương Ngọc Đường cười nói: “Ngươi lừa ai chứ, lúc ta chết ngươi ngày nào cũng đến thăm mộ phần ta. Ngươi đừng cho là ta không nhìn thấy ngươi khóc. Ta vẫn luôn đứng đằng sau ngươi, nhưng ngươi lại chẳng hề nhìn đến ta.” Nói tới cùng, giọng Dương Ngọc Đường lại có chút cô đơn.

Lưu Dương Sinh nhìn hắn, rồi lại quay mặt đi, hồi lâu sau mới đáp lại, “Nếu như ngươi chưa từng rời đi, tại sao lại không báo mộng cho ta…”

Dương Ngọc Đường cúi đầu, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt của người kia, nhẹ nhàng nói: “Còn nhớ ta từng tặng ngươi một tấm bùa bình an không? Bởi vì nó mà ta không thể lại gần ngươi, cũng không thể hiện về trong mộng, sao lại trách ta được? Ta sinh thời khổ sở van cầu ngươi, có cách gì cũng đều dùng cả, vậy mà ngươi một chút động tâm cũng không để lộ. Thế nhưng khi ta thấy ngươi trước mộ phần ta mà rơi lệ, cùng với những lời ngươi đã nói, ta đều hiểu cả rồi. Thì ra ngươi cũng có cảm tình với ta, chỉ là ngươi không chịu thừa nhận.”

“Đều là nam tử…Sẽ không được chấp nhận…”

Dương Ngọc Đường lại cười: “Ngươi cũng thật cứng đầu, nếu như hai ta hôm nay không thành hôn, dù rằng có hơi muộn, nhưng cũng coi như mảnh tình này của ta không hóa thành hư không. Ngay thời khắc ta thấu tỏ lòng ngươi, ta đã quyết định sẽ đợi, dù bao lâu ta cũng sẽ đợi ngươi. Đợi tới khi ngươi cũng giống như ta dứt dương khí, giống như ta mà biến thành quỷ. Vốn dĩ ta đã nghĩ sẽ phải đợi tới khi tóc ngươi đã bạc trắng, nhưng hóa ra lại không, ngươi không để ta đợi lâu. Từ lúc biết dương thọ ngươi đã sắp cạn, ta đêm đêm đều trở về báo mộng cho người thân của hai ta, nhắc đi nhắc lại chuyện mong được họ tác thành hôn sự, hiện tại thế này không phải cũng tốt sao?”

Lưu Dương Sinh yên lặng cảm nhận thân thể lạnh băng cùng với trái tim đã nằm im lìm trong lồng ngực, đoạn nghĩ: người chết thì cũng đã chết rồi, sao còn đòi hỏi nhiều như vậy làm gì, song thâm tâm lại có chút vui vẻ. Đã rất lâu rồi anh không cảm thấy vui, từ lúc Dương Ngọc Đường ra đi lại càng ít khi cười.

Anh chỉ nhớ ngày trước người này hãy còn lượn lờ quanh mình mà nói mấy câu si ngốc, ngày sau đã nghe tin hắn qua đời. Người ta đồn rằng không biết vì sao cậu chàng này lại muốn lên núi hái thuốc, rồi không may sẩy chân ngã xuống vách núi mất mạng. Họ không biết, nhưng Lưu Dương Sinh lại hiểu rất rõ ràng, hắn lên núi hái thuốc, chẳng qua là vì một câu nói của đại phu, chẳng qua là vì vài tiếng ho khan của anh, chỉ vậy mà thôi.

Cho tới thời khắc hắn nhập liệm, Lưu Dương Sinh vẫn không dám tin, hắn thực sự chết rồi, cứ như vậy mà chết rồi.

Sau khi Dương Ngọc Đường chết, không biết vì sao bệnh của anh chữa mãi không khỏi, gặp bao nhiêu đại phu uống bao nhiêu thuốc cũng không thể khỏe lại, mà còn ngày càng nặng thêm. Đại phu đều nói, đây là tâm bệnh. Nhưng phương thuốc có thể trị khỏi tâm bệnh này đã chẳng còn nữa.

Hai năm sau khi hắn đi, Lưu Dương Sinh cũng vì bệnh tật cuốn thân, u sầu qua đời.

Hay nói, đây vốn là mệnh trời. Mệnh trời đã định, hai người dù có chết đi, cũng sẽ không tách rời nhau.

“Dương Ngọc Đường, ngươi có biết ngươi khiến người khác vô cùng chán ghét không” Lưu Dương Sinh nói.

“Ta biết.”

“Ngươi có biết ngươi rất ngu ngốc không.”

“Ta biết.”

“Ngươi có biết, có biết ngươi không báo một tiếng mà chết rồi, ngươi có biết ngươi không hề xuất hiện trong mộng của ta, ngươi…”

Dương Ngọc Đường nhẹ tay lau đi nước mắt của Lưu Dương Sinh: “Dương Sinh, chúng ta sẽ không bao giờ chia lìa nữa.”

Giấy che cửa sổ dần sáng lên, mặt trời càng lên cao ánh sáng càng ấm áp. Con gà nào trong thôn cất lên tiếng gáy lanh lảnh, đánh thức những người còn đang say giấc nồng, thúc giục những thứ âm u không thuộc về dương gian hãy mau chóng rời đi.

Trời đã sáng hẳn, gia nô mở cửa hỷ phòng thì thấy, dây cuốn quanh người Lưu Dương Sinh đã được cởi bỏ, y phục anh chỉnh tề. Người giấy nằm bên cạnh anh vẫn không khác lúc ban đầu, chỉ là khóe miệng của nó khẽ cong, nhìn lại có chút giống người.

Thầy bói tính ra giờ lành, đưa hai người nhập thổ.

Sống không chung một gối, nhưng chết cùng chung một mộ, dưới âm tào địa phủ có nhau bầu bạn, tay nắm tay cùng tiến về phía trước.

(Đoản 1: hết)

Chuyên mục bình “loạn” đến hẹn lại lên:

Lưu Dương Sinh vốn dĩ cũng có cảm tình với Dương Ngọc Đường, nhưng vì một chữ “thế nhân” hai chữ “đạo Khổng” của thời ấy ràng buộc mà rụt rè e ngại không dám tiến tới, rốt cuộc lại lỡ nhau cả một đời. Sau khi Dương Ngọc Đường ra đi, chỉ mình anh cô đơn ôm lấy mảnh tình cảm ấy, trân trọng từng chút một những gì còn sót lại trong ký ức của anh về hắn. Không yêu thì sao còn nhớ những lời si ngốc mà hắn nói, không yêu thì sao còn ngày đêm giữ lấy tấm bùa hộ mệnh mà hắn từng tặng, tới nỗi hắn có muốn cũng chẳng thể tới gần anh, không yêu thì sao lại bàng hoàng trong khoảnh khắc hắn ra đi, để rồi sinh tâm bệnh, không yêu thì sao lại giận dỗi khi hắn không hiện về… Dương Ngọc Đường thì không khuôn khổ như anh, hắn có vẻ lưu manh, ngốc ngốc, nhưng cũng vì si tình mà ngốc, chỉ mong được quấn quýt bên người mình yêu thương. Ấy vậy mà tình cảm của hai người bị dồn nén ngay cả khi đang trong giai đoạn nở rộ, may thay trong những lúc còn vương vấn với trần thế, Dương Ngọc Đường đã có cơ hội hiểu rõ lòng Lưu Dương Sinh mà nghĩ tới minh hôn, hai người mới có thể viết tiếp câu chuyện buồn còn đang dang dở, mà hướng tới một kết thúc tốt đẹp hơn, trong cõi vĩnh hằng…

Sinh tử là ý trời, không thể lường trước được. Hôm qua còn gặp mặt mà nay đã chia xa, âu cũng là số phận. Cơ hội để bày tỏ tình cảm dù đến rồi lại đến, nhưng cũng không phải là bất tận. Cõi vĩnh hằng vẫn là điều bí ẩn, chỉ có thực tại là hiển hiện, có thể cảm nhận. Thời nay đã khác xưa, không còn quá nhiều điều lệ trói buộc như văn sĩ ngày trước, chỉ có miệng lưỡi thế gian là không đổi, đồng tình sẽ có, phản đối sẽ có, song cũng không nên vì họ mà xem nhẹ cái tôi cá nhân. Yêu và được yêu là một điều đáng trân trọng, hãy nâng niu nó theo những gì trái tim và lý trí mách bảo, đừng để sau này nuối tiếc cũng đã muộn.

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!