Ngụy Viễn ngậm kẹo, yên lặng nhìn hai người trò chuyện vui vẻ trước mặt mình, tức đến nỗi ngứa cả người.
Con hồ ly Lục Miên kia, đừng để tao bắt được điểm yếu!
Trong khi Ngụy Viễn tức giận muốn chửi, Lục Miên với Tư Miên lại tám hăng say.
Lục Miên: "Tư Tiểu Miên, có phải Ngụy Viễn thích ông không?"
Tư Miên: "... Phải."
Lục Miên: "Có phải đồng chí này nghĩ tui thích ông không? Chứ sao ổng nhìn tui mà tức dữ vậy..."
Lục Miên: "Tui nói ông nghe nhá, ông mau giải thích rõ ràng đi. Tuy tui là Alpha nhưng không hứng thú với kiểu em trai hàng xóm như ông. Tui có Omega để thích rồi, lần này vì cô ấy nên mới về nước đó, ông đừng làm ảnh hưởng đến sự trong sạch của tui nhá."
Tư Miên chợt nghĩ đến Omega mạnh mẽ như chị đại mà Lục Miên nói, cơ mặt cậu trở nên run rẩy.
Tư Miên: "Ok ok ok đại ca Lục, lát nữa tui nói rõ với ổng, tuyệt đối bảo vệ tiết tháo cho ông."
Hai người nói chuyện cực nhỏ, đứng từ góc độ của Ngụy Viễn chỉ thấy họ cười rạng rỡ, khuôn mặt Ngụy Viễn càng đen hơn.
Tư Miên vốn định ăn một bữa với Lục Miên, nhưng Lục Miên tỏ vẻ muốn theo đuổi tình yêu đích thực, không có việc thì đừng phiền cậu ta, Tư Miên đành lôi Ngụy Viễn lên taxi về nhà.
Dọc đường đi, Ngụy Viễn cứ mím môi không nói câu nào. Hắn nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, tài xế bị nhìn đến độ nổi da gà.
"Ngụy Viễn." Tư Miên: "Mình nghĩ có vài việc nên thẳng thắn."
Tư Miên chưa kịp phản ứng, Ngụy Viễn đã gào lên rồi.
??? Hình như mình với cậu ở hai thế giới khác nhau.
Tư Miên lặng lẽ véo hông Ngụy Viễn, Ngụy Viễn lập tức bình tĩnh lại, cơ thể hắn mềm nhũn ngã vào cậu. Tư Miên muốn tránh né nhưng không nỡ khiến Ngụy Viễn yếu lòng bị đả kích hai lần, cậu vẫn chịu đựng không trốn.
Cậu vác Ngụy Viễn lên ghế sofa. Nhìn Ngụy Viễn ngồi rúc trong góc, Tư Miên gằn từng tiếng một: "Mình không thích Lục Miên, cậu ấy có Omega để thích rồi, mình không thích cậu vì chẳng có cảm giác gì với cậu cả."