Minh Nguyệt Chiếu Phù Cừ

Chương 15



Edit-trans: lý thư hạ

Lục giác đón nắng  gắt nheo mắt lại nhìn thân hình của cô nương gia  đang ngả về sau dùng hết sức mình tựa bên cạnh càng xe, một  thân tinh tế vòng eo lả lướt thon nhỏ khiến người ta chỉ dùng một tay cũng có thể ôm lấy nàng.

Hắn ngồi ngay ngắn ở trên lưng ngựa bất động nhìn nàng một lát, hình như còn cười khẽ, lúc này mới  kéo  dây cương trong tay, giục ngựa bình thản ung dung đi lên trước hai bước.

Hơi nóng ẩm ướt phả lên  Quanh quẩn trên mặt nàng đã không còn nữa Uyển Uyển đứng thẳng người lên nhướng đôi lông mày thanh tú qua lòng bàn tay nhìn bóng lưng của lục giác môi phát ra một tiếng hừ nhẹ  không thể nghe thấy.

Trong nội tâm nàng nghĩ: " thật ra biểu ca có đôi khi cũng rất xấu xa."

Hắn luôn luôn không chút rung động nhìn người khác với đôi mắt thờ ơ, lạnh lùng khiến người ta bối rối cứ như kiểu thần phật nhìn xuống chúng sinh sống chết mặc bây, muốn nhìn xem xem đến tột cùng con người có thể ngu đần yếu thế đến mức nào, cũng giống như huynh muội Hứa gia vừa nãy, với cả...... chuyện nàng Vừa mới bị một con ngựa khi dễ.

Uyển Uyển có đôi khi cảm thấy đây chẳng lẽ là 1 niềm vui thú thiếu nghiêm túc bên ngoài vỏ bọc trầm tĩnh lạnh lùng của huynh ấy.

Ở trên cao nhìn xuống người khác chắc cũng là một niềm vui thú đi......

Nàng đứng tại chỗ sửa sang lại váy áo, mắt thấy bên kia  người đến đã đông đủ, đại ca lục cẩn giục ngựa đến bên cạnh lục giác.

Lục cẩn cất cao giọng nói: "Dung Thâm, nghe nói cách đây không lâu có người nhìn thấy Hồng hồ trong rừng này, chúng ta hôm nay đã tới đây, lấy nó làm phần thưởng thì thế nào?"

Lục cẩn sinh ra đã mang một khuôn mặt nghiêm chỉnh câu chữ rõ ràng, tiếng nói trầm thấp,  thoạt nhìn có vẻ rất đứng đắn đáng tin cậy vậy mà khi lục giác đối mặt với hắn phản ứng vẫn là mười phần lãnh đạm.

Lục giác mí mắt cũng chả thèm nhấc đáp: "Đc."

Lục kỳ thấy thế hòa hoãn cười nói: "Các ca ca,  tiễn thuật( tài bắn cung) của muội không giỏi được như các huynh, một lát các huynh cũng không thể khi dễ muội đâu đó"

Nhị ca lục du lười nhác hứ một tiếng: "ta và đại ca có lúc nào đoạt đồ của muội đâu chứ."

Vừa nói xong, lục kỳ cũng không dám mở miệng nói với lục giác, chỉ có thể nhìn thoáng qua hứa Thừa An.

Cái liếc mắt này, khiến cho hứa Thừa An đứng đó không thể không nể mặt mà đáp ứng, đang định nhận lời tham gia náo nhiệt thì Hứa Thù Hoà nhìn thấy vội vàng gọi hắn: "ca, muội cũng muốn Hồng Hồ ly, huynh nhất định không thể thua đâu!"

Hứa Thừa An mở miệng đáp nhưng lời  nói nghe không rõ cho tới khi đi xuống sườn núi mới nhìn Hứa Thù Hòa nói "ta biết rồi" lúc nhìn về phía hứa thù hoà ánh mắt lại nhịn không được rơi vào trên người Uyển Uyển.

Uyển Uyển cũng không có ca ca để có thể có được phần thưởng kia, nàng cũng không tham gia vào cuộc náo nhiệt, lúc này chỉ cầm một chiếc dù che nắng nhỏ trắng thuần đứng bên cạnh hứa thù hoà yên lặng không nói j.

Trong rừng đưa tới 1 cơn gió thổi lên tầng váy lụa mỏng của cô nương làm rối tung mấy sợi tóc bên má, nàng đưa tay nhẹ phẩy tóc mai ra hai bên thái dương bộ dạng phục tùng gật đầu đứng ở giữa phảng phất như liễu rủ trong gió,quả thật rất ôn nhu dịu dàng.

Hứa Thừa An thấy trong lòng gợn sóng, không khỏi thầm nghĩ: "Nếu như đến lúc đó hắn thật sự săn được Hồng Hồ, chỉ cần dỗ dành tiểu muội vài câu rồi đem nó tặng cho giai nhân là được. "

Editor: thấy gái cái là mù mắt liền quên cả em mình, chậc chậc:)

Chỉ là tâm tư vừa dậy sóng đã  nghe lục du đứng 1 bên mặt mày phong lưu cười hỏi Uyển Uyển: "Tiểu Uyển à, trong rừng còn có thỏ nữa, chờ 1 lát nữa biểu ca sẽ bắt cho muội một con, muội có muốn không?"

Tiểu mỹ nhân được nuôi lớn trong phủ nhà mình thường ngày cúi đầu không gặp ngẩng đầu không thấy, nói thật, tuy là lão phu nhân đã cự tuyệt ta nghĩ muốn thu nàng làm thiếp của lục cẩn và lục du nhưng suy nghĩ kia sao có thể dễ dàng bỏ đi như vậy đc.

"Muội ấy không muốn đâu."

Người mở miệng cũng không phải Uyển Uyển, nàng còn không biết đáp lại ý tốt nhị biểu ca thế nào, lục giác đã dùng giọng nói lạnh lẽo quả quyết thay nàng cự tuyệt.

Gương mặt Lục giác  lạnh lùng, tay kéo dây cương quay đầu ngựa đi về phía rừng: "nhị ca trước hết quản tốt chính mình đi."

Lục gia ba vị biểu ca từ trước đến nay không hòa thuận cho lắm, Uyển Uyển cũng không phải mới biết được chuyện này nàng ngước mắt nhìn lục giác thuận thế nói với lục: "Trong viện của muội có mèo con rồi, sợ là không nuôi được thỏ nữa, cực khổ hai biểu ca phí tâm tư rồi."

Lục du thấy mất hứng.

Lục kỳ ở bên cạnh lập tức nhìn Uyển Uyển lạnh lùng hừ một tiếng.

Có trời mới biết nàng  chán ghét bộ dáng ăn nói thỏ thẻ nhẹ  nhàng kia của Uyển Uyển thế nào cả ngày cứ như kiểu chưa ăn no cơm chỉ thấy ra vẻ muốn chết! Nhưng hết lần này tới lần khác hai người ca ca của mình lại thích cái bộ dáng này của nàng ấy, điều này càng khiến nàng thấy khó chịu!

Lucs này cả đám người bắt đầu chuẩn bị vào rừng, động tác của hứa Thừa An lại có vẻ trì độn.

Vừa rồi mấy người Lục gia vây quanh Uyển Uyển với ánh mắt kiện cáo, đều rơi vào trong mắt hắn, hắn liếc qua liếc lại không chút lưu tình, không thể hieeur được rốt cuộc trong phủ này đến tột cùng nàng có vị trí gì?

Có phải tất cả biểu tiểu thư ăn nhờ ở đậu ở phủ thượng khác đều có cảnh ngộ giống nàng  ấy?

Bọn họ đều cưỡi ngựa phi nước đại, mà Uyển Uyển cùng hứa thù hoà lại muốn đi vào khe suối trong núi. hàng người cứ như vậy mỗi người đi một ngả tách ra ở chân núi. Trước khi rời đi lục giác có lưu lại Trường Ngôn hộ vệ cảnh giữ bọn họ.

Ba người đứng ở một bên nhìn mấy kia người giơ roi giục ngựa chạy đi chỉ để lại một tầng bụi mù trên con đường rải đầy cát vàng sổ đá nhanh chóng chui vào giữa từng núi xanh um tùm, lúc này họ mới di chuyển bước chân, chậm rãi ung dung đi lên khe núi.

*

Tuấn mã phi nhanh,gió rừng yếu ớt.

Lục giác cưỡi phiêu kỵ tuyệt trần giục ngựa đi đầu, theo sát sau lưng là hai huynh đệ lục cẩn và lục du, sau đó mới là lục kỳ và hứa Thừa An.

Tổ tiên Lục gia trước đây  theo Võ Đế khai quốc bình thiên hạ là người có công lớn trong sự nghiệp dựng nước, là người từ trên lưng ngựa mới trèo được lên mây xanh, ba đời về sau tuy là kiêng kị công cao chấn chủ mà đi theo con đường quan văn cũng không còn mang binh ra chiến trường nữa nhưng kỹ năng cưỡi ngựa bắn tên của tổ tiên cũng không bỏ được, dù tên lục du suốt ngày uống rượu mua vui nhưng về phương diện này một tên thư sinh như Hứa Thừa An sao có thể so sánh.

Lúc này đi vào trong rừng săn bắn, hứa Thừa An mới hiểu được mình là người duy nhất dùng hết sức lực trên con đường đua ngựa săn bắn cùng  với huynh muội nhà Lục gia, hoá ra chỉ có chính hắn dùng toàn lực.

Móng ngựa bước qua tầng lớp cỏ cây cành lá, lục giác bỗng phi nhanh về phía trước, chỉ chưa đầy hai nén nhangđã thấy trong bụi cỏ cao đến gần nửa người phía trước đột nhiên có tiếng xột xoạt xuất hiện một con hươu  hoang dã to lớn vọt ra nhanh như chớp giật.

Dù không phải Hồng Hồ, nhưng cũng là độc đắc.

Lục giác  đưa tay giương cung, không có chút lòng vòng do dự, mũi tên phóng ra nhanh chóng đuổi theo về con mồi đang chạy trốn.

Mắt thấy lẽ ra một kích trúng đích vậy mà chỉ nghe "đinh" một tiếng trầm đục, từ hai bên khác nhau bỗng nhiên bắn ra hai vũ tiên lao tới,tả hữu giáp công, cuối cùng cắt đứt đường mũi tên của hắn cắm vào thân cây cách con mồi xa vạn dặm.

Phía sau hắn hai huynh đệ lục cẩn, lục du nhìn nhau, nhướng  mày cười tinh nghịch.

Lục giác không cần nhìn về sau lòng đã hiểu rõ, trong mắt hàn ý lóe lên lập tức thúc vào bụng ngựa rồi giục ngựa mau chóng đuổi theo chỉ trong chốc lát đã cách mấy người phía sau đuôi một khoảng rất xa.

Lục cẩn, lục du ra sức đuổi theo nhưng không kịp, tay vẫn còn cầm dây cương cảm thấy không cam tâm.

Lúc Mũi tên Thứ hai bắn ra bên cạnh Lục Giác đã không có ai có thể phóng tên quấy nhiễu hắn, quả nhiên này đã bắn chính xác vào giữa yết hầu của con mồi, lúc này con hươu rên rỉ một tiếng dạy dũa bốn phía tìm đường sống lao về phía trước chạy trốn.

Lục giác phóng ngựa đuổi theo.

Lại chỉ thấy con mồi phía trước hoảng hốt chạy bừa lại hình như hụt chân, bỗng nhiên rơi xuống hồ nước lạnh ven sườn núi thấp làm cho  nước bắn lên tung trời.

Tiếng thác đổ ầm ầm.

Con ngựa hí lên một tiếng thật dài ở  trên không đột nhiên bị lục giác siết cương dừng ở bên đầm nước, hắn ngước mắt nhìn, tay cầm dây cương ngưng lại một lát, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc hiếm thấy.

Hắn trông thấy trên tảng đá bên đầm nước, Uyển Uyển bị một màn nước không  biết từ đâu ra dội xuống ướt hết, ngẩn ngơ ngồi ở đó.

Chiếc  váy mỏng lúc này đã Ướt đẫm dân chặt ở trên người nàng,   phác hoạ ra đường cong lả lướt đặc thù của nữ tử.

Lớp vải Sa mỏng bị ngấm nước như biến thành mây mù che đi nửa bông hoa mẫu đơn  được thêu rất tinh xảo bên trong  chiếc yếm, trước ngực nổi lên một luồng tròn trịa với độ cong tinh xảo, mấy sợi  tơ xanh xốc xếch dán chặt lên da thịt trắng nõn nà nương  theo hô hấp của nàng mà chập trùng không ngừng.

Ở dưới ánh mặt trời, toàn thân nàng ướt đẫm, hai mắt ngây thơ mờ mịt, chẳng  khác nào  giao nhân vừa phân đuôi hóa người, đẹp đến kinh tâm động phách.

Uyển Uyển lấy lại tinh thần nâng tay lên lau nước lung tung ở trên người mới nhớ ra chuyện  gì ngẩng đầu lên nhìn bốn phía thì trông thấy dáng người anh Tuấn trên lưng phía đối diện là lục giác trường cung cao cỡ nửa người  trên tay hắn vẫn còn chưa thu lại.

Bốn mắt nhìn nhau, hắn đã khôi phục vẻ trấn định thong dong, chỉ có nàng vẫn sợ hãi.

Uyển Uyển hít sâu một hơi kinh hoàng khuỵ xuống vội vàng  cuộn mình lại co rúm trên tảng đá, động cũng không dám động, khuôn mặt nhỏ nhắn chuyển từ trắng sang đỏ rồi lại xanh, đôi mắt ẩm ướt ủy khuất nhìn hắn, quên cả nói chuyện.

Lục giác ánh mắt không khỏi tối dần.

Uyển Uyển cứ nghĩ là biểu ca sẽ quay đầu tránh đi, nhưng...... Hắn không làm vậy.

Cách  thác nước rơi xuống  ầm vang Lục giác yên lặng đứng đó nhìn chằm chằm cô  nương  đang cuộn mình chẳng  khác nào hoa sen xuất thủy, tay cầm dây cương khẽ nhúc nhích, đột nhiên động chân  một cái thúc ngựa phi nước đại về phía nàng.

Uyển Uyển khẽ mở miệng tròn hai mắt nhìn hắn nhanh chóng tới đây.

Lục giác cúi xuống từ trên lưng ngựa ngay sau đó một cánh tay vững chắc mạnh mẽ lướt qua eo Uyển Uyển không tốn tia sức nàonhấc nàng lên lưng ngựa.

Tiếng hô nhỏ bé yếu ớt của nàng bị át đi bởi tiếng nước và  tiếng gió bao phủ quanh mình, cũng như trong lồng ngực tràn đầy hương thơm kinh phật của hắn.

Uyển Uyển ngã vào trong ngực hắn.

Hái má nàng áp sát vào lồng ngực hắn, từ đầu đến cuối nàng chỉ có  thể kinh ngạc nhìn hấn hàng mi dài khẽ rung động hai lần, dường như nàng có thể nghe thấy tiếng tìm đập của hắn qua lớp y phục mùa hè đơn bạc mỏng manh, bình tĩnh đều đặn.

Thế nhưng mặc trái tìm trong ngực nàng lại chả khác nào con hươu bị trúng tên rơi vào trong hồ nước kia cứ thình thịch  đập lên liên hồi.

Giọng Lục giác nhẹ nhàng vang lên trên đỉnh đầu nàng: "đằng sau có người."

Nhưng gió lớn đã  thổi tan tiếng nói hắn, Uyển Uyển vẫn còn hoảng hốt nên không hề nghe rõ.

Nàng vô thức duỗi hai tay ra nắm chặt lục y phục bên eo Lục giác định ngẩng đầu lên hỏi hắn mới vừa nói cái gì, bàn tay hắn lại chụp lấy  sau ót nàng lần nữa đem nàng xoay trở về trước người hắn.

Lục giác thoáng cúi đầu nói khẽ vào tai nàng: "Ngoan, đừng nhúc nhích."

Lần này thì nàng nghe rõ.

Tay hắn buông xuống khi vòng qua eo nàng hắn thoáng siết chặt lại đem nàng ôm chặt trong ngực, nhưng  vòng eo tinh tế mềm mại của thiếu nữ lại giống như cành liễu, tấm lưng mỏng manh, khiến cho cánh tay hắn đặt ở giữa eo nàng lại vẫn cảm thấy mơ hồ không thật.

*

Mấy người đuổi theo sát đằng sau  lần lượt đi đầu là hai huynh đệ lục cẩn, lục du sau đó là lục kỳ và hứa Thừa An.

Lúc Bốn người đến đầm nước chỉ nhìn thấy con hươu kia đang dãy dụa trên mặt nước rồi sau đó mới trút hơi tàn cuối cùng. Cạnh đầm có một mảng lớn nước ướt đẫm phía  trên tảng đá có một đôi giày thêu đính chân trâu tinh xảo.

Lục kỳ nhìn thấy nhận ra, cười như không cười nói: "Đây không phải là giày của Uyển Uyển sao, tam ca đưa muội ấy đi đâu rồi?"

"Uyển muội muội?"

Hứa Thừa An rõ ràng thấy được lục cẩn và lục du nhìn nhau, trên mặt đều ngầm hiện lên vẻ giễu cợt không có chút nào lo lắng cho tình cảnh của Uyển Uyển, thế tử gia dù lãnh đạm nhưng dù sao cũng là nam nhân, nam nữ thụ thụ bất thân, nhỡ may đâu......

Hắn liền chắp tay về phía ba người kia nói: "Hai vị huynh trưởng, kỳ muội muội, chúng ta vẫn nên đi theo xem sao ở nơi thâm sơn cùng cốc này nếu xảy ra chuyện gì không tốt...."

"Có thể xảy ra chuyện được chứ?"Lục kỳ lơ đãng ngồi trên lưng ngựa: "Hứa ca, huynh e là vẫn còn chưa   biết, chuyện giữa Uyển Uyển và tam ca không hề tầm thường đâu."

Lục cẩn làm bộ quát khẽ: "Lục kỳ, không được  nói lung tung!"

"Đại ca, muội  đâu có nói bậy?" Lục kỳ bĩu môi nói: "Năm đó khi Uyển Uyển vừa tới Hầu phủ đã cùng ăn cùng ngủ với tam ca nếu nói người thân nhất với tam ca ở trong phủ này không ai hơn được nàng ấy đâu."

Nàng vừa nói vừa giả tạo mà bổ sung thêm một câu:  " Nhưng mà cái này cũng đâu có gì quan trọng đâu, dù sao khi đó Uyển Uyển cũng còn nhỏ sau này sốt đến bất tỉnh giờ cái gì cũng đều quên sạch rồi."

Uyển Uyển đã quên, nhưng không có nghĩa vị thế tử gia kia cũng quên rồi.

Cùng ăn cùng ở...... Hai người đó có thể thân thiết đến mức độ nào chứ?

Hứa Thừa An nghe thấy vậy thì im lặng, sắc mặt khó coi như nuốt phải ruồi.

Hắn không khỏi nhớ lại tình hình lúc mình gặp mặt vị thế tử gia kia, hắn cũng thắc mắc tại sao thế tử gia cứ nhiều lần khiến hắn khó xử hoá ra là do Uyển cô nương quyến rũ xinh đẹp kia vốn là người vợ nhỏ mà thế tử gia nuôi dưỡng ở bên người.

Nực cười thay là tổ mẫu nhà mình lại còn có ý muốn hắn cưới nàng ấy về làm cháu dâu bà.

Thật quá buồn cười!