Minh Thương Dễ Tránh, Yêu Thầm Khó Phòng

Chương 24



Lương Thần hiểu diễn viên như họ  theo đuổi nghệ thuật nhưng không nhất thiết chỉ trong phạm vi của mình.

Nói là Hà đạo diễn lừa anh cũng chỉ là nói giỡn, cùng lắm chỉ là nói ngon ngọt vài câu thôi. Chả lẽ lúc Tôn Bân Úc ký hợp đồng lại không biết mình đóng nhân vật gì sao?

Như Tôn Bân Úc là diễn viên có tên tuổi tốt, cẩn trọng, tốt nghiệp chính quy, khả năng diễn xuất rất cao, không phải không nhận được phim thương mại hot, chỉ là anh tình nguyện đóng những bộ phim nghệ thuật kén khán giả mà thôi.

Giống như bộ phim "Trầm uất" lần trước, Hà đạo diễn nhận giải thưởng, căn bản cũng không quan tâm có bán được vé hay không.

Đây cũng là cái mà Tôn Bân Úc theo đuổi.

Mà Lương Thần thì ngược lại, vừa ra mắt đã bị công ty định hướng thành ca sĩ thị trường, hát những bài hát được chọn nhiều nhất trong phòng Karaoke. Độ phổ biến thì cao nhưng về âm nhạc mà nói thì hiếm khi theo đuổi nghệ thuật.

Lúc hai người uống rượu, đang nghe Tôn Bân Úc than vãn về môi trường Khả Khả Tây khắc nghiệt cùng Hà đạo diễn vô nhân đạo, thì trời đã tối từ lúc nào không hay.

Tôn Bân Úc than thở đủ, cụng ly cái cộp nói: "Hoạt động của công ty Khoa học kỹ thuật Bác Viễn là khi nào?"

Lương Thần đẩy lon bia Tôn Bân Úc đang uống sang một bên nói: "Ngày kia."

"Chuyện này xong thì làm cái gì tiếp?" Tôn Bân Úc hỏi: "Album chuẩn bị xong chưa?"

Lương Thần lắc đầu.

Tôn Bân Úc thở dài, “Loại chuyện này gấp cũng không được, anh thấy em cũng không vội. Sắp tới tính làm gì?"

Lương Thần day day tóc thờ ơ nói: "Sắp tới có thể tham gia tống nghệ mà công ty mới vừa đàm phán."

Tôn Bân Úc thấy chuyện này cũng không cần bàn thêm, "Ừ… còn chơi trò chơi kia nữa không?"

Đầu ngón tay Lương Thần ngưng trệ.

Cô quả thật không nghĩ đến vấn đề này, "Không biết nữa, nếu bận thì chắc không chơi."

Tôn Bân Úc ừ một tiếng rồi không nói gì nữa.

Nhưng khi chuyện này được khơi lên thì Lương Thần tự nhiên nhớ đến Lục Cảnh, cô nói: "Anh và Lục Cảnh quen biết như thế nào vậy?"

Lương Thần thắc mắc chuyện này đã lâu, Lục Cảnh là sinh viên, Tôn Bân Úc là diễn viên, nhìn thế nào đều không thấy có liên quan đến nhau.

"Cậu ta là hàng xóm của anh đó." Tôn Bân Úc nói, "Năm ngoái anh dọn qua nhà mới, trở thành hàng xóm với bà nội cậu ấy, cha mẹ cậu ta thường không ở nhà nên cậu ấy hay ở nhà bà nội."

"À."

Lương Thần không hỏi nữa, chủ đề này kết thúc tại đây.

Tôn Bân Úc cũng không phải người hay dây dưa, hôm qua anh chất vấn Lục Cảnh như thế vốn có ý trêu chọc, khi hứng thú qua đi sẽ không nói gì thêm, anh quả thật không cảm thấy Lương Thần và Lục Cảnh xa lạ kia có cái gì, thuần túy chỉ xem Lục Cảnh như một thằng nhóc lên cơn.

Nếu đổi thành người bạn khác của anh, gặp được Lương Thần sẽ kích động cao hứng mấy ngày huống chi Lục Cảnh chỉ là sinh viên mười mấy tuổi đầu, không kìm chế được là bình thường.

Chỉ cần Lương Thần kìm chế được là đủ.

Tôn Bân Úc lại khui thêm một lon bia, bảo Lương Thần mở nhạc ở phòng khách. Lương Thần đi đến cạnh dàn loa tìm cái remote thì điện thoại trên bàn vang lên.

Tôn Bân Úc liếc nhìn số trên điện thoại, "Ể! Mã Sơn Sơn! Là bạn cùng phòng của em đúng không?"

Lương Thần nghe thấy, không tìm remote nữa mà lật đật chạy tới nhận điện thoại.

Đúng là Mã Sơn Sơn.

Đây là lần đầu tiên Mã Sơn Sơn chủ động liên lạc với cô sau khi tốt nghiệp.

Lương Thần đi đến cửa sổ, nhận cuộc gọi nói: "Alo, Sơn Sơn à?"

Sau khoảng hai giây Mã Sơn Sơn mới đáp lời, "Cậu đang ở nhà à?"

“Ừ, sao vậy?”

"Hôm qua mình quên trả tai nghe lại cho cậu, bây giờ mình qua đưa cho cậu."

Lương Thần hơi ngạc nhiên nói được.

Sau khi đọc địa chỉ, cô đứng rất lâu bên cửa sổ, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, có chút vui vẻ, lại có chút chua xót.

Một cái tai nghe không quan trọng gì, một năm Lương Thần thay không biết bao nhiêu cái.

Mà bên cạnh Mã Sơn Sơn cũng có mấy trợ lý, cần gì cô phải tự mình mang trả lại tai nghe?

Cho nên Lương Thần biết rõ ràng là Mã Sơn Sơn muốn gặp riêng cô.

Tình bạn vốn đáng quý nhưng sự lạnh nhạt của Mã Sơn Sơn luôn là cái gai trong lòng Lương Thần, tuy không phải do Lương Thần gây ra nhưng mỗi khi nghĩ đến liền không thể tránh khỏi ưu tư. Bây giờ Mã Sơn Sơn chủ động liên lạc, Lương Thần ngược lại có chút khẩn trương, cô quay đầu lại nhìn Tôn Bân Úc, trên bàn ngổn ngang, vì thế hỏi: "Khi nào anh về?"

Tôn Bân Úc đột nhiên bất động, cánh gà vẫn còn đang nhai, "Em có ý đuổi anh đi sao?"

Lương Thần không để ý đến anh, ngồi xổm xuống dọn dẹp đồ trên bàn, nói: “Ăn xong rồi về mau đi, lát nữa bạn em ghé.”

“Nam hay nữ?”

“Nữ.”

“Ai thế?”

“Bạn đại học.”

“Người đó hẳn là xinh đẹp?”

Trong nhận thức của Tôn Bân Úc, học thanh nhạc là không có xấu.

Lương Thần trừng mắt với anh ta một cái, thuận tay lấy xâu thịt trong tay anh ta ném đi.

Tôn Bân Úc rề rề, lại khui thêm một lon bia, "Em không ăn thịt nướng, lãng phí quá, anh ăn hết rồi về."

Dù chỉ có mấy xâu mà anh ta ăn mất hơn hai mươi phút, nhưng chuông cửa nhà Lương Thần cũng không kêu.

Tôn Bân Úc lòng đầy thất vọng cầm di động nói: "Anh về đây."

Lương Thần ngồi một bên, “Không tiễn.”

“Tối mai qua nhà anh ăn cơm, kêu thêm mấy người bạn, cùng nhau tụ tập, đã lâu không gặp."

“Người nào vậy?”

“Thì Lão Đinh, Tiêu Hòa còn có Tiểu Quan, anh tự mình xuống bếp đó nha.”

“Vậy em tự mang đồ ăn theo.”

Tôn Bân Úc hừ lạnh một tiếng, đi ra hành lang. Vừa mới mang một chiếc giày thì tiếng chuông cửa vang lên.

Hai mắt anh sáng rỡ, nhanh như chớp mở cửa, mùi nước hoa ập vào mũi, trong lòng lập tức rộn ràng.

Giây tiếp theo, khi nhìn thấy người đến thì trong mắt anh ánh lên một tia thất vọng.

Nhưng chỉ thất vọng trong một khắc, lúc anh nhận thức được người kia là ai thì lại tươi vui trở lại.

Mặt tràn đầy kích động anh nói: "Con người từ xưa đến nay ai mà không chết, ai mà đi cầu không cần giấy!"

Cô gái trước mặt không phản ứng.

Tôn Bân Úc lại nói: “Trời đã cho một đôi cánh thì nên kho nó đi!”

Cô gái trước mặt vẫn không phản ứng gì.

Tôn Bân Úc gãi gãi đầu, giọng nói dần dần đã không còn tự tin, “Không có bức tường nào không thông gió…… Không có xà ngang nào không thể treo cổ…”

Cô gái trước mặt dùng ánh mắt một lời khó nói hết nhìn anh ta một cái rồi nói: "Làm gì thế?"

Tôn Bân Úc cười ngượng ngùng, “A…… Không có việc gì, tôi, tôi bị động kinh.”

Anh quay đầu lại nhìn Lương Thần, làm mặt quỷ, cực kỳ xấu hổ.

Lương Thần thiếu chút nữa trợn trắng mắt.

Tôn Bân Úc thích xem hài kịch, gần đây là theo dõi chương trình hài do Mã Sơn Sơn đóng chính, vừa rồi anh nói mấy câu đều là mấy câu thoại của Mã Sơn Sơn trong chương trình, dạo này cực kỳ nổi tiếng.

Tiếc là Tôn Bân Úc dùng cách chào hỏi quái quỷ này người bình thường còn không hiểu nói chi anh và Mã Sơn Sơn không hề quen biết nhau.

Tôn Bân Úc xoa mặt, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, "Thôi anh về nha Tranh Tử."

Lương Thần dùng ánh mắt biểu đạt: “Về nhanh về nhanh!”

Tôn Bân Úc ừ một tiếng, u ám mà rời đi.

Lương Thần xấu hổ nhìn Mã Sơn Sơn, nói: “Anh ta cứ như vậy, chào hỏi cậu cũng chả đâu ra đâu.”

Mã Sơn Sơn trước mặt không nói gì thêm, ừ một tiếng, rút tay từ túi áo, lòng bàn tay mở ra, bên trong là một cái tai nghe.

“Hôm qua quên trả cho cậu, cảm ơn.”

So với Mã Sơn Sơn, Lương Thần ngược lại có chút lúng túng, cô nhận lấy tai nghe, đứng ở hành lang, thận trọng mà nói: “Vào trong ngồi nhé?”

Mã Sơn Sơn nâng mắt, hàng lông mi theo đôi mắt rung động, xem như đây là biểu hiện cảm xúc duy nhất trên gương mặt cô. Cô chậm rãi vươn tay, cởi bỏ khăn quàng cổ, từng vòng từng vòng một.

Từ đáy lòng Lương Thần vui vẻ, vừa đi về phía nhà bếp vừa nói: "Cậu muốn uống gì không?"

Mã Sơn Sơn hé miệng, nhỏ giọng nói: "Nước lọc."

Nhưng Lương Thần làm như không nghe thấy, một lát sau lại vừa cười vừa bưng một ly sữa sô cô la nóng ra.

“Mình nhớ rõ cậu trước đây thích uống sữa sô cô la nóng nhất, ở đây mình chỉ có sữa hộp nên đã hâm nóng một chút bằng lò vi ba.

Mã Sơn Sơn nhận lấy, ngồi và ghế sô pha bên cạnh, nhấp từng ngụm.

Vừa ấm vừa ngọt.

Lương Thần ngồi bên cạnh cô, hai người chỉ cách nhau một cái gối ôm.

Cô đặt tay ở đầu gối, nhìn chằm chằm vào bàn, cảm giác không biết nên làm gì. Cô suy nghĩ cả nửa ngày cũng không tìm được chủ đề thích hợp, chỉ có thể hỏi một câu ngốc nghếch: “À… Sơn Sơn, gần đây rất bận à?”

Mã Sơn Sơn nói: “Cũng được.”

Vỏn vẹn hai chữ rồi không khí lạnh lẽo trở lại.

Qua mấy giây, Mã Sơn Sơn cầm ly, môi để gần mép ly nói: “Cậu đến tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường thấy thế nào?”

Lương Thần nói: “Cũng không tệ, đàn em rất nhiệt tình.”

“À… Vậy là tốt rồi.”

“Giáo sư Nhậm về hưu rồi cũng đi, nhớ không? Trước đây cô ấy thích cậu nhất đó.”

“Ừ, nhớ chứ, cô ấy khỏe không?”

“Có cháu rồi, ngày nào cũng vui vẻ.”

“Vậy à… À, người kia cậu có thấy anh ta không?”

Lương Thần hơi sửng sờ rồi mới hiểu ra là Mã Sơn Sơn đang nói đến người bạn trai cũ thời đại học kia, cái tên đã lừa tình cô ấy.

Thật ra, đối với mặt mũi anh ta Lương Thần cũng không nhớ rõ, trước đây là bạn trai Mã Sơn Sơn, cô cũng chỉ gặp qua vài lần thôi.

“Mình cũng không để ý, chắc là không có đi.”

Mã Sơn Sơn cúi đầu ừ một tiếng rồi lại trầm ngâm khá lâu.

Lúc này, cuộc trò chuyện của hai người về cơ bản đã kết thúc, Mã Sơn Sơn ngồi một lúc thì nói phải về, Lương Thần tiễn cô đến tận cổng khu nhà.

Mã Sơn Sơn chủ động liên lạc với cô lại còn vào trong ngồi một lúc, cô cũng đã thoả mãn rồi. Một người bị tổn thương tâm lý nặng nề mà chịu mở lòng với người khác quả thật là một chuyện cực kỳ khó.

Hôm sau, Lương Thần đúng hẹn đến trước cửa nhà Tôn Bân Úc nhưng lại không đi vào mà nhìn xung quanh xem xét.

Có sáu hộ gia đình, cửa mỗi nhà đều giống nhau, cái cửa sắt lạnh ngắt không hề có sinh khí, chỉ có căn nhà đối diện có treo một câu đối xuân cũ kỹ và hai cái đèn lồng đỏ nhỏ.

Cô quan sát căn nhà đó... không biết vì sao tim lại lỡ nửa nhịp.

Lúc này, cửa thang máy mở ra, Đinh Gia Vận từ bên trong bước ra, nhìn vào căn nhà theo hướng mắt của cô.

“Nhìn gì vậy, mọi người đều đang sốt ruột chờ em đó.”

“Không có gì.” Cô định thần lại, bước vào.

Tôn Bân Úc mời tổng cộng bốn người, ngoài Lương Thần và Đinh Gia Vận còn có chỉ đạo sản xuất chương trình Tiêu Hòa và bạn cùng sân khấu Tiểu Quan, mọi người đều quen Tôn Bân Úc, ngày thường quan hệ cũng không tệ.

Tôn Bân Úc bận rộn cả buổi trưa, cuối cùng cũng chỉ còn chờ bắc món cuối lên nồi nấu là xong, Đinh Gia Vận đi vào bếp phụ, Lương Thần cùng hai cô gái Tiểu Quan, Tiêu Hòa ở phòng khách nhàn hạ thảnh thơi ăn trái cây.

Mười phút sau, toàn bộ đồ ăn được bày lên bàn, chén đũa cũng được bày biện xong, năm người thoải mái ngồi xuống, ăn uống thỏa thích.

Không thể không nói, tài nghệ nấu ăn của nhiều bà nội trợ so với cái người đàn ông độc thân Tôn Bân Úc này kém xa.

Lương Thần đang ăn uống vui vẻ, đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên, tim cô chợt nảy lên một cái, nhưng lập tức lấy lại bình tĩnh, cảm thấy có lẽ do bản thân căng thẳng quá. Lúc này Đinh Gia Vận vừa xào xong hai miếng cải trắng, gắp cho cô: "Ăn thử xem?"

Lương Thần cắn một miếng, nói: “Hử? Sao đàn ông độc thân ngày nay các anh đều giỏi nấu ăn vậy?"

Đinh Gia Vận được Lương Thần khen cười, lại gắp cho cô một miếng sườn chua ngọt. Anh nhận ra Lương Thần thích ăn ngọt, món cay trên bàn cô đều không động đũa.

Lương Thần vừa gặm sườn vừa hướng tầm mắt theo hướng Tôn Bân Úc đi đến cửa.

Quả nhiên, là cậu.

Ngay lúc Lục Cảnh bước vào phòng, Lương Thần không cẩn thận nuốt vội miếng sườn nên hơi mắc nghẹn.

Cô vội vã cúi đầu, lén lút liếc Lục Cảnh, đèn nơi hành lang dịu nhẹ, dáng vẻ của cậu càng thêm rõ nét hơn mọi người, màu sắc quần áo cũng thanh thoát hơn nhiều. Sau khi Lục Cảnh vào nhà, khẽ nói với Tôn Bân Úc vài câu rồi đi đến nhà bếp, ánh mắt lơ đãng nhìn về hướng cô rồi nhanh chóng rời đi.

Lương Thần buông đũa, vô thức chỉnh lại tóc, ngay lúc này Lương Thần cũng phát hiện Tiểu Quan ngồi đối diện cũng có hành động tương tự.

Tôn Bân Úc về lại chỗ ngồi, cầm đũa bắt đầu ăn.

Lương Thần tằng hắng hai tiếng nói: "Bạn của anh hả?"

Trong lòng Tôn Bân Úc nhớ đến hôm trêu chọc Lục Cảnh, chợt có ý muốn trêu chọc, nâng mí mắt, cố ý lạnh nhạt mà ừ một tiếng.

Lương Thần muốn nói gì đó nhưng lại thôi, Tôn Bân Úc bỗng nhìn cô đầy ám muội nói: "Sao nào, thích à?"

“Ha ha ha ha anh đùa cái gì vậy.” Lương Thần phản ứng nhanh như chớp, “Vừa nhìn là biết đàn em, anh nói cái gì đâu không, cô nói xem đúng không, Tiêu Hòa?"

Lúc này Lục Cảnh từ bếp bước ra, trên tay cầm hai cọng hành.

Cậu nhìn thoáng qua bên này, ánh mắt nhàn nhạt, không cảm xúc.

Bị nhắc tới Tiêu Hòa thu lực chú ý từ người Lục Cảnh về, "Hả? À, à, đúng đúng, vừa nhìn là biết còn rất nhỏ."

Đang cười nói, Lương Thần thấy Lục Cảnh đóng cửa rời khỏi nhà Tôn Bân Úc, một câu cũng không nói.

Lương Thần hít một hơi, trong lòng mông lung.

Năm phút sau, tiếng chuông cửa nhà Tôn Bân Úc lại vang lên.

Anh ra mở cửa, quả nhiên lại là Lục Cảnh, “Gì nữa?”

Lục Cảnh mặt không có biểu tình gì nói: “Bà kêu tôi sang mượn một củ tỏi.”

“À.” Tôn Bân Úc nói, “Đúng lúc chỉ còn lại một củ ở trong tủ lạnh.”

Lục Cảnh liếc mắt về hướng nhà ăn một cái, rồi lập tức thu hồi ánh mắt, đi về phòng bếp.

“Em đang nhìn gì vậy? Nửa ly, uống nổi không?”

Lương Thần nghe tiếng Đinh Gia Vận nói, phát hiện anh đang rót rượu cho cô, vì thế ừ một tiếng, “Nửa ly thôi, không thể uống hơn, nếu không ngày mai dậy không nổi.”

“Ừ.” Đinh Gia Vận đặt rượu xuống, đứng lên cầm một miếng khăn giấy đưa cho Lương Thần, "Trên quần áo em dính dầu hồi nào vậy? Lau đi."

Lương Thần cầm khăn giấy cúi đầu lau quần áo, khi ngẩng đầu vừa đúng lúc thấy bóng Lục Cảnh đóng cửa.

Lương Thần thấy có chút thất vọng không lý giải được, rõ ràng Lục Cảnh thấy cô nhưng lại giống như không quen.

Mười phút sau, mọi người đều ăn uống no say, chuyển sang phòng khách chơi.

Tôn Bân Úc mang một bộ bài Poker ra chơi đấu địa chủ, Tiểu Quan không chơi chỉ ngồi xem, Đinh Gia Vận tình nguyện không chơi mà làm quân sư cho Lương Thần.

Ván đầu vừa mới chia bài thì chuông cửa lại vang lên.

Tôn Bân Úc buông tiếng thở dài, chạy ra mở cửa, “Tiểu thiếu gia, lại mượn cái gì?”

“Muối.” Lục Cảnh nói, “Bếp của bà hết muối rồi.”

Tôn Bân Úc ha hả một tiếng.

“Tự lấy đi, có hai gói mới trong tủ, lấy hết cũng được.”

“Không cần.” Lục Cảnh nói, “Một gói là đủ.”

Tôn Bân Úc nhìn ra hướng phòng khách, thấy Đinh Gia Vận nhỏ to bên tai Lương Thần, vì thế la lớn: “Các người không được lén nhìn bài tôi à nha!”

Nói xong, anh ta cũng mặc kệ Lục Cảnh, quay lại đánh bài.

Lương Thần lập tức thu hồi tầm mắt, vì để che dấu sự xuất thần của mình, vung tay lên định ra một đôi bảy.

Đôi bảy của cô vừa có thể kết hợp 3 và 7, 7 và J, Đinh Gia Vận thấy cô đang định đem đôi bảy đánh ra.

"Đừng!" Khi bài Lương Thần chưa kịp đưa ra, Đinh Gia Vận nhanh chóng ngăn cô lại, "Em xem kỹ lại đã!"

Lương Thần rụt tay, ánh mắt vẫn hướng về phía nhà bếp. Cách xa như vậy nhưng sự hiện diện của Lục Cảnh quá lớn, làm cho Lương Thần có cảm giác ngột ngạt.

Lục Cảnh bước ra khỏi bếp, cổ hơi ngoảnh lại, khoảnh khắc này cũng vừa đúng lúc Lương Thần nhìn qua, bốn mắt nhìn nhau rồi nhanh chóng dời đi.

Tôn Bân Úc đang mài dao soàn soạt, chuẩn bị ra 3 kèm 1, nhưng khi nghe tiếng đóng cửa cái rầm của Lục Cảnh, giật mình đến mức đánh lộn 5 thành J.

Kết thúc một ván, Tôn Bân Úc thua chót.

Anh vừa xào bài, vừa nói: "Ván này tôi nhất định thắng, coi chừng đó."

Lương Thần đánh bài không giỏi, Đinh Gia Vận nói đánh gì cô đánh đó, tâm trí cô cũng không để trong ván bài.

Gần cuối ván, trong tay Tôn Bân Úc chỉ còn ba quân bài, nhìn có vẻ sắp thắng, chuông cửa lại vang lên."

“Mẹ nó!” Anh đặt bài sang một bên, nổi giận đùng đùng đi mở cửa, rống lên với Lục Cảnh đứng ở cửa, "Bà cậu vẫn chưa nấu cơm xong sao? 9 giờ rồi!"

Lục Cảnh ừ một tiếng, “Đang nấu bữa khuya.”

Tôn Bân Úc cười lạnh, trong mắt đều là châm biếm.

Tiểu tử nhà ngươi trong lòng nghĩ gì anh đây còn không biết sao?

“Lại mượn cái gì?”

Lục Cảnh chỉ liếc về hướng phòng khách một cái, nhất thời chưa nghĩ ra gì, nhìn đến nồi cơm trên bàn, buột miệng nói: “Nồi.”

“Nồi? Nồi mà cậu cũng phải mượn?”

“Không thể sao? Bà cao tuổi, quên mất để nồi ở đâu rồi.”

“Anh cảm thấy nếu bà cậu không để nồi vào tủ quần áo thì không thể nào không thấy."

Lục Cảnh không nói lời nào, nhìn chằm chằm anh ta.

Hai giây sau, Tôn Bân Úc đầu hàng.

“Tự vào lấy đi.”

Lục Cảnh đi vào nhà bếp tùy ý lấy một cái nồi mang ra, thấy Tôn Bân Úc đứng ở hành lang nhìn cậu cười như không cười.

“Nhìn tôi làm gì?”

Tôn Bân Úc nói: “Cậu nặng bao nhiêu kí?”

“70 kg, sao vậy?”

“Tôi thấy gan cậu đại khái chắc nặng 50 kg.”

“……”

“Thần kinh.”

Lục Cảnh phun ra một câu rồi đi ra ngoài.

Hết chương 24