Mộ Đôi (Mộ Tao Mộ Mày)

Chương 4



– Mày có thể nhanh tay lên chút không?”

– Sắp xong rồi, chờ lát đi, để tí thời gian cho người ta chuẩn bị đã chứ.

Ly bực dọc đứng ngoài cửa, thật sự chỉ muốn đi một mình luôn cho rảnh nợ, nhưng một mình thì còn gọi gì là hẹn hò nữa. Cũng đến chịu thằng người yêu, có chọn đồ thôi mà mất cả tiếng đồng hồ, không lẽ giờ bỏ không đi nữa, ở nhà ôm nhau coi anime cho lẹ.

Hôm nay là buổi hẹn hò đầu tiên của hai đứa sau nửa năm xác nhận quan hệ. Từ ba ngày trước, Huy đã bắt đầu lên kế hoạch hẹn hò, cẩn thận liệt kê sở thích của Ly để chọn địa điểm phù hợp, nghe có vẻ cực kỳ chuyên nghiệp. Trái ngược lại với thằng bạn, Ly – một kẻ ghét nhất là đám đông, không thích dạo chơi dưới ánh mặt trời, vẫn cứ tích cực nằm ườn ở nhà mặc cho người yêu tự chuẩn bị hết thảy.

Thế mà chẳng hiểu sao, đến ngày hẹn, cái đứa chẳng có chút chuẩn bị nào từ trước, lại là đứa xong sớm hơn cả tiếng đồng hồ.

Nhục, quá nhục.

Nửa tiếng sau, cuối cùng cũng bắt đầu buổi hẹn hò đầu tiên. Vì lo sợ Ly có thể bỏ về bất cứ lúc nào, Huy liên tục kéo cô nàng đi khắp nơi, chỉ toàn những nơi Ly thích. Nào là thư viện, hiệu sách, bất cứ chỗ nào có liên quan đến sở thích của Ly, Huy đều đã tìm hiểu kỹ.

Nhìn anh chàng nào đó đang nỗ lực để bạn gái không thấy chán, Ly cũng mủi lòng, bất đắc dĩ lên tiếng:

– Đừng cố quá… Đi công viên không?

Hai mắt Huy sáng rực, mừng rỡ nhìn Ly. Không lẽ, không lẽ mọi cố gắng của cậu đã được đền đáp rồi sao!? Cậu có thể khiến một người ghét nơi đông người như Ly chủ động rủ đến công viên sao!?

Không, cậu nhầm cmn rồi.

– Cho tao ra ngoài!!!. Truyện Quan Trường

Tiếng hét thảm thiết của Huy vang vọng khắp động, ai nghe cũng phải thầm thương cảm cho cậu chàng. Ly đứng bên cạnh, thấy bạn trai đang khóc lóc om tỏi lên thì bụm miệng nín cười, mặt đỏ hết cả lên.

– Trả… mạng… cho… ta…

Đang trong lúc hoảng loạn, giọng nói rùng rợn vang lên từ phía sau càng khiến Huy nhảy dựng, vội vàng lao đến ôm chặt lấy Ly. Cô nàng cũng đâu để cậu chàng được hời, lạnh lùng lôi Huy ra, đẩy thẳng vào con ma kia.

Huy mất đà, ngã luôn vào người con ma nữ vừa dọa cậu. Bị một thằng chừng bốn mươi lăm cân đè lên, con ma vẫn quyết hết lòng vì công việc, lồm cồm bò dậy. Huy vốn đang sợ chết khiếp, lại chợt thấy “con ma” bên dưới cứ ngọ nguậy liên tục, kinh hãi bật dậy, lỡ đè tay lên đầu con ma, dí đầu nó đập xuống đất nghe bốp một tiếng.

Con ma bị đập một phát rõ đau, nằm liệt trên sàn, bày ra vẻ mặt hận đời vô đối rồi quyết định giả chết luôn cho yên chuyện.

Hai cô cậu à, tôi đây cũng chỉ là dân làm công ăn lương thôi mà, có cần ra tay tàn bạo không chút tình người thế không?

Lòng vòng một hồi, cuối cùng hai người cũng thoát khỏi cái động ma kinh dị đáng nguyền rủa. Huy mệt mỏi thả người xuống chiếc ghế đá gần đó, thở không ra hơi, vẻ mặt như đời này không còn gì hối tiếc.

Phụt.

Huy vẫn chưa thoát khỏi kinh sợ, bỗng nghe thấy tiếng động như thể có ai đó phì cười, biết ngay là Ly vừa cười đểu mình, cậu chàng quay sang tặng cho cô ánh mắt hình viên đạn.

Nhưng đập vào mắt cậu là hình ảnh Ly kinh ngạc đứng chết trân tại chỗ, mắt mở to như không tin nổi. Quay đầu nhìn theo ánh mắt của Ly, Huy lặng người.

Là…

– Chào em, lâu rồi không gặp.

Chàng trai bước đến, nở nụ cười dịu dàng. Anh có vóc người cao gầy, mặc áo phông trắng cùng quần bò dài đến đầu gối, đơn giản nhưng mang nét đẹp lạ thường. Mặt mày sáng sủa, mũi cao mày rậm, nổi bật là đôi mắt như chứa đựng hết thảy sự ôn hòa trên khắp thế gian. Khi anh mỉm cười, đôi mắt tuyệt đẹp ấy hơi híp lại, bí ẩn mà cuốn hút.

Nếu nói Huy mang vẻ ngang bướng đầy hoạt bát, thì anh lại thuộc dạng người trầm ổn dịu dàng.

– Chào anh, trùng hợp thật.

Ly lập tức khôi phục cảm xúc, nở nụ cười thân thiện, nhẹ nhàng chào hỏi một câu rồi toan bỏ đi, chỉ là không ngờ Khang lại lên tiếng giữ cô lại. Anh nở nụ cười ái ngại, hơi cúi đầu, ngập ngừng một lúc mới nói tiếp:

– Chuyện đó… anh thật sự xi…

Chưa kịp nói lời xin lỗi cho đàng hoàng, Ly đã cắt ngang, giọng điệu nghiêm túc quyết nói hết những khúc mắc còn chưa rõ ràng, trên gương mặt hồng hào chẳng còn chút tình cảm luyến tiếc nào, như thể cô đã hoàn toàn buông bỏ quá khứ vậy:

– Chuyện trước đây, tất cả đều là quyết định của em. Em biết anh còn yêu chị ấy, nhưng em vẫn bày tỏ. Em cũng biết anh thấy bóng hình chị ấy qua em nên mới đồng ý, nhưng em vẫn níu kéo. Tất cả là do em cố chấp giữ lại cái hy vọng nhỏ nhoi rằng sẽ có ngày anh thật sự nhìn vào em, chứ không phải từ em mà nhớ đến chị ấy…

Ngừng một lát để kìm nén cơn xúc động, kìm lại giọt nước mắt chỉ trực trào ra, mãi một lúc sau mới nói tiếp:

– Nhưng rồi, em nhận ra, em không thể sống như vậy, em không thể tiếp tục mối quan hệ giữa anh và em, không đủ can đảm để trở thành một kẻ thay thế. Em chẳng thể tiếp tục tin vào cái “tương lai” hão huyền mà em từng đuổi theo kia, mà chỉ còn cách đối mặt với sự thật phũ phàng…

Ly dừng một lát, nhìn thẳng vào đôi mắt dịu dàng không dành cho cô, nở nụ cười thoải mái như đã trút hết vướng bận:

– Sự thật rằng anh vốn không hề yêu em. Người anh yêu, mãi mãi chỉ có mình chị ấy. Vậy nên, anh đừng xin lỗi, mà cũng không cần phải xin lỗi. Tất cả những chuyện trong quá khứ, đều là tự em lựa chọn.

Ly hơi cúi người chào tạm biệt, nắm tay Huy rời đi. Khang đứng đó, nhìn theo bóng lưng hai người kia, dưới ánh mặt trời rực rỡ, trong khung cảnh thiên nhiên rạng ngời, thật sự rất đẹp đôi.

Khang chỉ có thể lùi lại một bước, nở nụ cười chua xót. Có không giữ, mất đừng tìm, có lẽ anh là người hiểu rõ câu ấy nhất.

Em hạnh phúc bên người mà em yêu, kẻ như anh, không xứng để chen chân vào mối quan hệ ấy.