Mộ Đông

Chương 27: Chạm vào



Tần Mộ Đông mở cửa xe, Diệp Sơ Thần đuổi theo bước chân anh, bám vào người anh, ngón tay đan vào nhau, thỉnh thoảng nhìn vào đũng quần anh, anh mặc quần thường nên nhìn thì thấy không rõ lắm.

“Anh kìm chế vậy không thấy khó chịu à?"

Khi anh không trả lời, cô lại hỏi: "Trước đây anh giải quyết vấn đề sinh lý như thế nào, đừng nói là dùng tay chứ, anh có giỏi khoản này không?"

Tần Mộ Đông cúi đầu nhìn cô, cô cảm thấy không thoải mái khi bị anh nhìn chằm chằm, cúi đầu nhìn xuống đất.

"Như nào gọi là tài giỏi? Như nào gọi là không tài giỏi?" Giọng nói của anh rất thấp, tràn đầy mùi vị của hormone, Diệp Sơ Thần cắn môi, kiên trì đến cùng: "Thì anh cũng chịu thử với em đâu, làm sao em biết được anh có tài giỏi hay không."

Tần Mộ Đông siết chặt tay cô: "Trong đầu toàn nghĩ mấy cái gì vậy hả? Ăn cái gì?"

Diệp Sơ Thần nói đầy tự nhiên: "Đó là vấn đề bản năng (*), trong ký túc xá thì chỉ có em có bạn trai nhưng giống như không có, tụi nó ngày một tháng năm đều ra ngoài chơi, bây giờ đâu phải thời đại đó của anh nữa, làm gì còn bảo thủ như vậy, thích là phải "làm"."

(*) Cụm gốc: 食, 色,性也” (thực, sắc, tính dã: thực dục và tính dục, đó là bản năng - “Luận ngữ”)

Tần Mộ Đông ngắt lời cô: "Ăn lẩu, thịt nướng, hay là món gì?"

“Ăn anh.” Cô nhón chân tới gần anh, nói lời mập mờ.

Tần Mộ Đông ôm eo cô, trầm giọng nói: “Em định ăn thế nào?”

Diệp Sơ Thần lập tức đỏ mặt, sau tai nóng bừng, lúng túng nói: “Em nhớ tầng bốn có một nhà hàng Tứ Xuyên, mùi vị rất ngon.”

Tần Mộ Đông bình tĩnh hỏi cô: "Không phải em muốn ăn anh sao?"

Diệp Sơ Thần nhận ra đàn ông sinh ra đã có tật xấu, cô đã định sẵn là không thể so sánh được, nhưng chủ đề cuối cùng cũng đến nước này, cô không thể bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời như vậy, cô đưa tay qua lưng anh, giọng nói rất nhẹ nhàng: "Bên ngoài có một khách sạn, hình như là khách sạn năm sao, hay là bây giờ mình đến đó đi?"

Anh dẫn cô lên thang cuốn, khi mọi người đến và đi, anh ôm cô vào lòng, đối mặt với sự im lặng của cô, cô lại trở nên tràn đầy sinh lực.

"Em xem em đi, chỉ giỏi mồm miệng lách tách, đến nơi thật thì lại chả có gan."

Trên mặt cô lộ ra nụ cười, giọng nói ngọt ngào truyền đến giữa hai người: "Em nghĩ anh là kiểu người rất giỏi "làm" mấy chuyện này, anh thấy sao?"

Cô thích nhìn vẻ mặt bất lực của anh, nếu có thể chiều chuộng một chút thì gần như hoàn hảo.

Tần Mộ Đông nắm chặt tay cô, cúi người thấp giọng nói vào tai cô: “Anh nghĩ em sẽ cảm thấy hối hận về tất cả những chuyện em đang làm bây giờ.”

Cô tưởng sự hối hận mà anh đang nói đến là chuyện giường chiếu, sắc mặt vừa mới nhạt đi lại nổi lên: “Ai hối hận sẽ là chó.”

*

Hai người ăn tối nhưng không quay về ngay lập tức.

Diệp Sơ Thần muốn xem phim và đi mua sắm với anh.

Trong rạp chiếu phim không có nhiều người, Diệp Sơ Thần kéo Tần Mộ Đông ngồi vào một góc.

Cô nhấp một ngụm coca, tựa vào vai anh, cố ý nhưng làm như vô ý chạm vào đùi anh, nhẹ nhàng ăn mảnh, giọng điệu bịa đặt: "Anh biết không? Vị trí này người khác người ta không dùng để xem phim."

Tay chân Diệp Sơ Thần không ngừng cử động, Tần Mộ Đông cũng không có ngăn cản cô như trước, mà hỏi cô: "Người khác dùng nó làm gì?"

Bàn tay mềm mại không xương của cô xuyên dọc theo vạt áo, tim cô đập rất nhanh, khi anh không từ chối, cô lại càng vô liêm sỉ, bàn tay nắm lấy quái vật khổng lồ hơi cứng cứng, sau vài lần động chạm, dục vọng đã cứng càng lúc càng cứng hơn, nó căng ra khiến tay nhỏ của cô cũng mở rộng ra hơn."

Cô dựa sát vào anh, liếm môi anh một cách khiêu gợi: “Nó lại không nghe lời nữa rồi."

Ánh sáng từ màn hình không đủ để chiếu sáng vết đỏ ở gốc tai anh, anh nắm chặt bàn tay nhỏ bé đang định tiếp tục quậy phá của cô, trầm giọng nói: “Người khác làm chuyện hư hỏng em cũng đã làm rồi, có thể ngồi xem phim đàng hoàng chưa?"

Nghe được giọng nói của anh, trong lòng cô cảm thấy ngọt ngào, bàn tay đang nắm lấy bộ phận sinh dục của anh từ từ siết chặt: "Em muốn --"

Anh nắm lấy tay cô, đan những ngón tay của mình vào ngón tay cô để cô không chạm vào, ngắt lời cô: “Xem phim cho đàng hoàng nào.”