Mộ Đông

Chương 38: Mình nhớ chồng mình quá



Sáng sớm, trong phòng khách truyền đến tiếng cãi vã, Diệp Sơ Thần dụi dụi đôi mắt mệt mỏi, chân trần đi tới, nhìn thấy Tần Mộ Đông đang nói chuyện qua di động.

Anh nói: "Chuyện của con, con tự mình làm chủ."

"Không phải vì cô ấy, không liên quan gì đến cô ấy cả."

Cảm giác nhạy bén của một người lính khiến anh quay lại nhìn sang, giác quan thứ sáu của Diệp Sơ Thần nói với cô rằng đó có thể là chuyện gì đó liên quan đến công việc của anh, hơn nữa còn liên quan tới cả bản thân cô.

Anh nói vào điện thoại: “Không nói chuyện nữa, thế thôi ạ.”

Diệp Sơ Thần đi tới, ôm lấy eo anh, nhẹ nhàng nói: "Có phải đã làm chậm trễ công việc của anh không? Anh có thể quay về mà, em đã khỏe lại rồi."

Tần Mộ Đông sờ sờ trán cô: "Không có việc gì, em không trì hoãn công việc của anh, em muốn ăn món gì không?"

Cô ngẩng đầu cười ngọt ngào: “Đêm xuân ngắn ngủi, mặt trời mới mọc, từ nay về sau, bản vương sẽ không vào triều sớm.”

Tần Mộ Đông xoa xoa tóc cô, cười lớn: “Cấp ba em học hành cũng tốt ha, cô bé học giỏi."

Lời nói chiều chuộng của anh khiến cô ngượng ngùng ôm lấy eo anh, thèm mùi hương trên cơ thể anh, lẩm bẩm: “Về nhanh đi, em biết các anh có rất nhiều quy tắc, lần này chắc chắn là đã phá bỏ quy tắc để làm việc, em sẽ chăm sóc tốt cho bản thân.”

Tần Mộ Đông cười nhẹ hôn lên má cô: "Đuổi anh đi?"

Diệp Sở Thần ôm chặt anh, nhỏ giọng nỉ non: "Có đâu, em không nỡ rời xa anh."

Tìm đến môi cô, anh cúi đầu hôn cô say đắm: “Em thấy khỏe hơn chưa?”

Diệp Sơ Thần không ngu ngốc, cô hiểu ý nghĩa của câu nói này.

Buổi sáng cọ xát vào nhau khiến người ta cảm thấy thoải mái, đồng thời cũng khiến người ta muốn chìm vào. Cô cố kìm chế sự hưng phấn muốn được chìm vào, lắc đầu, đôi mắt ngấn nước: “Em còn chưa khỏe lắm, hôm nay em phải lên lớp, mà anh cũng quay về đi."

Tần Mộ Đông cười hỏi: "Có phải em lo lắng cho anh không?"

Tâm tư của cô bé luôn dễ dàng nhìn thấu, Diệp Sơ Thần giả vờ thờ ơ trả lời: "Làm gì có, giáo sư buổi sáng khá khó chịu, lần nào cũng sẽ điểm danh, số lần xin nghỉ phép cũng có hạn. Nếu không thì sắp tới em sẽ phải thi bù vào học kỳ sau."

Tần Mộ Đông ngừng đào sâu vào việc liệu cô có lo lắng cho anh hay không hay có chuyện gì xảy ra ở trường.

Anh đậu xe ở gần trường học, tháo dây an toàn, Diệp Sơ Thần nhớ tới thân phận đặc biệt của anh, lập tức nói: "Em đi một mình là được rồi."

Tần Mộ Đông vừa mới cởi dây an toàn dừng lại, Diệp Sơ Thần sợ anh hiểu lầm nên giải thích: "Ý em là anh có thân phận đặc biệt, anh đi chung với em lỡ như có người nào đó nhìn thấy sẽ bị nói xấu."

Tần Mộ Đông yên lặng gật đầu, nhưng khi cô chuẩn bị xuống xe, anh đã kéo cô lại, cô ngơ ngác quay lại nhìn anh.

Sau khi mở dây an toàn xong, anh nói: "Đừng lo lắng quá, em là bạn gái của anh, sẽ không có ai nói xấu đâu, nếu như có người như vậy thì anh sẽ đánh báo cáo chuyện tình cảm."

Diệp Sơ Thần yên lặng gật đầu.

Tần Mộ Đông ôm đầu hôn cô, Diệp Sở Thần đảo đôi mắt sáng ngời nhìn trái nhìn phải, anh mút lấy gốc lưỡi của cô, đầu lưỡi cô tê dại vì nụ hôn, anh cắn môi cô đầy mờ ám: “Chẳng phải bình thường lá gan lớn lắm sao? Nào là cắm vào hoa huy*t, nào là làm tình, em đổi tính rồi?"

Đồ càn quấy!

Cô tưởng anh là người đàn ông nhút nhát, nhưng cô không ngờ lời nói của anh lại sắc bén đến mức khó có thể nhận ra từ ngữ.

Cô khịt mũi: “Không biết ai bảo em dè dặt, em dè dặt rồi thì anh lại không vui, anh bảo em phải làm sao hả?"

Cách nói chuyện duyên dáng của cô khiến anh bật cười.

Cô bĩu môi: “Em phải đi đây."

Tần Mộ Đông xuống xe đi theo cô, anh chủ động nắm tay cô, các ngón tay đan vào nhau, cô cau mày nhớ ra điều gì đó: “Lần trước lúc anh đến trường em, anh nói chuyện gì với cái cô giảng viên trong trường em mà trông vui vậy?"

"Hửm?"

Cô không biết anh thực sự không nhớ được hay là giả vờ không nhớ rồi chả thèm nói ra.

"Lần trước lúc anh tới đây anh đã trông thấy em, em đi chung với bạn em, cậu ta còn đeo ba lô giùm cho em."

Diệp Sơ Thần thực sự không nhớ ai đã đeo ba lô cho cô, vô thức nói với cô rằng đó phải là một người đàn ông, nếu không Tần Mộ Đông sẽ không nhớ tới.

Có lẽ anh đang dạy cô không nhắc đến những chuyện chuyện vô căn cứ cách đây đã tám trăm năm.

Nhưng cô là người nghiêm túc, trong đầu có một chút tính toán, khi đến gần cổng trường, cô chợt nhớ ra ai đã đeo ba lô giùm cho cô.

"Anh bớt nghĩ xấu cho em, đó là lớp trưởng của bọn em, khi đó cậu ta nhờ em trông ba lô giùm, lúc anh thấy là đúng ngay lúc em đưa ba lô cho cậu ta, đồ đạc của em sao có thể đưa người khác cầm được chứ?" Cô nói với vẻ mặt đầy hớn hở.

Tần Mộ Đông khẽ mỉm cười: "Ừ."

Diệp Sơ Thần nghiêng đầu, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn sang: "Còn anh thì sao, anh đã nói về chuyện gì với cô giảng viên trường em?"

Tần Mộ Đông nhéo ngón tay Diệp Sơ Thần: "Người đang phát biểu trên sân khấu là người yêu của cô ấy, cô ấy chỉ muốn hỏi anh để hiểu sơ qua công việc của đối phương mà thôi."

Diệp Sở Thần cảm thấy mình ghen tuông tới mức không biết gì, trợn mắt hừ một tiếng: "Em bảo mà, với cái người vô vị như anh thì sao mà có khả năng chủ động bắt chuyện với cô giảng viên trường em, Trương Diễm đúng là hư hỏng chết đi được."

Chàng trai đang chạy phía trước đột nhiên dừng lại, quay đầu lại nhìn Diệp Sơ Thần, cô nhận ra cậu ta là lớp trưởng, bèn chào một tiếng "lớp trưởng" đầy lễ độ.

Cậu lớp trưởng chỉ vào nơi hai người nắm tay nhau, không chắc chắn hỏi: "Cậu? Bạn trai?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lộ ra vẻ hạnh phúc rạng rỡ, trả lời cậu ta: "Ừ, mình bị bệnh nên anh ấy đến thăm mình."

Vẻ mặt thất vọng của cậu lớp trưởng đã bị Tần Mộ Đông bắt gặp, anh vô thức nắm chặt tay Diệp Sơ Thần, lớp trưởng cười giả tạo nói: "Ừ, hôm nay là tiết học của giáo sư Lục, cậu mau mau lên lớp đi."

Sau khi lớp trưởng rời đi, Diệp Sơ Thần giải thích: “Là cậu ta nhờ em cầm ba lô giùm cậu ta."

Tần Mộ Đông tiễn cô đến cửa lớp, Diệp Sở Thần thừa dịp xung quanh không có người, nhanh chóng lướt một cái thật nhanh trên môi anh: "Anh ngoan ngoãn về đi làm đi, em thì ngoan ngoãn đi học, khi nào anh rảnh thì đến tìm em."

Tần Mộ Đông đứng thẳng ở cửa, Diệp Sở Thần xoay người đi hai bước, sau đó đột nhiên quay người chạy tới, hai mắt đỏ hoe, giang tay ôm lấy anh một cách xúc động: “Tần Mộ Đông, em yêu anh quá."

Chữ yêu có thể nói là quá nặng, Tần Mộ Đông biết mình không thể gánh được, nhưng vẫn khao khát sự ấm áp mềm mại lúc này, anh lên tiếng: “Được rồi, mau vào lớp đi, anh nhìn em lên. "

*

Hôm nay là sinh nhật của Diệp Sơ Thần.

Bạn cùng phòng đề nghị ra ngoài ăn tối và hát karaoke, Diệp Sơ Thần nhận được một món quà của Tần Mộ Đông, món quà đắt tiền còn không bằng niềm vui khi gặp được anh, huống chi là ôm nhau thực tế.

Tâm trạng cô thấp thỏm đáp đồng ý, khi Lâm Đông Thăng đến gặp cô, cô càng kinh ngạc hơn, nhưng nhịp tim lại không hề dao động.

Bạn cùng phòng đều cho rằng Lâm Đông Thăng là bạn trai của cô nên nhiệt tình chào đón cậu ta, nhận ra mọi người hiểu lầm, cô muốn giải thích, Lâm Đông Thăng cười nói: "Mọi người hiểu lầm rồi, tôi là bạn tốt của cậu ấy."

Ở KTV, tửu lượng của Diệp Sơ Thần rất kém, vì Lâm Đông Thăng bị dị ứng cồn nên cậu ta không uống, cô to gan đứng ra cản mấy lần rượu.

Cuộc gọi mà cô chờ đợi cả ngày cuối cùng cũng vang lên vào buổi tối, ngón tay cô sau khi say không còn linh hoạt nữa, cô gọi tên Lâm Đông Thăng: “Lâm Đông Thăng, cậu có thể vuốt mở màn hình cho mình được không? Mình không mở được điện thoại. "

Lâm Đông Thăng cầm điện thoại lên, phát hiện đang gọi điện, đưa qua, giọng nói nhẹ nhàng: "Cậu đã ấn nghe rồi."

Cô áp điện thoại di động vào tai, tựa vào vai Lâm Đông Thăng, hồi lâu không nghe được âm thanh gì, cô trở nên lo lắng: “Lâm Đông Thăng, điện thoại của mình hỏng rồi, mình không nghe thấy anh ấy nói gì cả, di động mình hỏng rồi."

Lâm Đông Thăng cầm điện thoại: "A lô."

Người bên kia trong điện thoại im lặng một lúc mới nói: "Mọi người đang ở đâu?"

Lâm Đông Thăng quay đầu nhìn Diệp Sơ Thần đang nằm trên ghế sofa, cô suốt ngày giấu điều gì đó trong lòng, nhất định có liên quan đến người đàn ông trên điện thoại.

Cậu ta trả lời: “KTV Charming Color, cậu ấy say rồi”.

Tần Mộ Đông: "Được, tôi qua đó đón cô ấy."

Lâm Đông Thăng đưa điện thoại cho Diệp Sở Thần: "Đứng lên nào, người đàn ông của cậu tới đón cậu kìa."

Diệp Sở Thần áp điện thoại di động vào tai, lẩm bẩm: "Người đàn ông ~ Người đàn ông của tôi ~ Người đàn ông của tôi là Tần Mộ Đông ~ Haha ~ Người đàn ông chó má ~ Một cuộc điện thoại cũng chẳng gọi cho tôi, đồ rác rưởi!"

Tần Mộ Đông trong điện thoại tay đang cầm vô lăng, một chân đạp ga vượt qua một chiếc đèn đỏ.

Lâm Đông Thăng chú ý tới màn hình đang mở, cười nói: "Mắng, em tiếp tục mắng."

Diệp Sơ Thần được động viên nói tiếp: "Lâm Đông Thăng, mình nhớ chồng mình quá ~ Mấy cô gái khác đều có chồng đón á ~ mình cũng muốn chồng mình đến đón ~"

Lâm Đông Thăng trợn mắt: "Mới yêu nhau được bao lâu mà đã chồng chồng vợ vợ rồi, thật sự muốn được gả cho người ta đó à, hai người biết hai người cách nhau bao xa không?"

Cái câu nhắc về chồng của Diệp Sơ Thần khiến đầu óc Tần Mộ Đông bị chập mạch trong giây lát, khi nghe được lời nói của Lâm Đông Thăng, suy nghĩ của anh lại trở về hiện thực.