Mộ Đông

Chương 48: Kết thúc 1



Ban đầu nhà họ Tần không lạc quan lắm về mối quan hệ của họ, nhưng biết làm sao khi Tần Mộ Đông đã quyết định chọn cô bé ấy.

Trong khi mọi người đang chờ đợi Tần Mộ Đông bị vứt bỏ, thì Tần Mộ Đông đã đột nhiên đưa ra quyết định, anh dự định chuyển căn nhà mình mua ở thành phố A cho Diệp Sơ Thần.

Nguyên nhân của sự việc là thế này, khi Diệp Sơ Thần học năm thứ hai, Tần Mộ Đông có lần về nhà, đúng lúc kỳ kinh nguyệt của cô đang đến, anh ôm cô vào lòng cùng xem kênh quân sự, cách một lớp quần áo, cô nắm lấy gậy th*t của anh, anh vẫn không lộ biểu cảm gì mà tiếp tục xem tivi, cô không cam tâm bèn vói tay đi vào, anh đề tay cô rồi nói: "Em đừng nghịch."

Diệp Sơ Thần hôn cằm anh trêu chọc, giọng nói nũng nịu ngọt ngào, mang theo vẻ bất mãn: "Tivi hay hơn em sao? Anh chỉ biết tới mấy thứ vô vị này thôi, chẳng thèm quan tâm dạo này em học hành trên trường như thế nào? Anh đúng là đã hết yêu em rồi."

Hai người hầu như trò chuyện hàng ngày và anh biết tất cả những việc từ vặt vãnh cho đến hệ trọng của cô khi ở trường.

Mà cô lại luôn hỏi anh đang làm gì, cuộc sống của anh tương đối đơn điệu, ngoài công việc, họp hành, diễn tập, dường như khi anh ăn và đi ngủ anh sẽ nghĩ đến cô.

Anh âu yếm hôn lên môi cô rồi đưa điều khiển từ xa: “Em muốn xem gì?”

Cô tức giận ném chiếc điều khiển từ xa sang một bên, bóp mạnh vật nam tính của anh, anh hơi đau nên rên khẽ, cô cảm thấy hơi xót anh nên thả chậm tốc độ, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng: "Anh hết yêu em rồi à? Từ lúc anh về là đã chẳng chịu ôm em, cũng chẳng hề hôn em ~ Anh không nhớ em sao?"

gậy th*t của Tần Mộ Đông nảy lên trong lòng bàn tay cô, trong mắt cô hiện lên một tia ranh mãnh, cô nói tiếp: “Chắc chắn là anh hết yêu em rồi, chúng ta ở bên nhau sắp sửa tròn một năm rồi, thời gian bên nhau lâu dài nên anh hết yêu em rồi, có đúng không?"

Tần Mộ Đông cúi đầu hôn cô, ngậm chiếc lưỡi nhỏ nhắn của cô vào miệng, đôi môi họ quấn lấy nhau, không ngừng nuốt nước bọt của đối phương, trên mặt lộ ra dục vọng, bàn tay rộng rãi ấm áp luồn vào trong quần áo của cô, xoa xoa bộ ngực săn chắc của cô.

Cô thấy anh trở nên dâm đãng thì đắc ý đẩy anh ra, nói vô cùng đường hoàng: "Anh xem tivi tiếp đi, em đang đến kỳ kinh nên không làm được đâu."

Tần Mộ Đông thật muốn đè cô lên sofa, làm cô cho đến khi nào cô ngoan ngoãn, mỗi khi đến kỳ cô đều bám lấy anh, phải làm cho toàn thân anh nóng bừng mới chịu dừng lại. Lần này anh vốn không định về nhưng sợ cô bé nghĩ ngợi lung tung, nên về nhà là anh quyết định không quan tâm đến cô, thế nhưng cô nhóc lại giở trò kẻ xấu tố cáo trước.

Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, nhưng tay không rời khỏi ngực cô, thay vào đó anh giữ chúng trong lòng bàn tay như một cách trừng phạt, mím chặt đôi môi mỏng, nói lời mập mờ: "Cắm vào miệng cũng được."

Diệp Sơ Thần kinh ngạc nhìn anh sau đó bật ra lời mắng chửi: "Đồ cầm thú."

Cô cầm chiếc điều khiển từ xa trên ghế sofa lên, bắt đầu xem một kênh truyền hình giải trí, đó là một chương trình hòa giải, mối quan hệ giữa nam và nữ rất ổn định, khi chuẩn bị kết hôn, người phụ nữ đã yêu cầu người đàn ông thêm mình vào vào giấy chứng nhận bất động sản. Người đàn ông không đồng ý, người phụ nữ muốn chia tay. Người đàn ông cuối cùng dù đã cố gắng thuyết phục ở lại nhưng anh ta vẫn từ chối bổ sung thêm bất cứ điều gì, nói rằng bố mẹ anh ta đã làm việc vất vả cả nửa đời người mới mua được căn nhà này.

Diệp Sơ Thần nhìn thấy bèn lập tức chửi rủa: “Hai cái đồ ngốc này, luật hôn nhân quy định tài sản mua trước hôn nhân là tài sản trước hôn nhân. Cho dù có thêm tên cô ấy vào, sau khi ly hôn cô ấy cũng sẽ không nhận được đồng nào. Người đàn ông này cũng làm ra vẻ đạo mạo, nếu không phải do ban đầu chi phí đầu tư vào cô gái thấp thì anh ta đã chẳng giữ cô gái lại, nói cái gì mà căn nhà là tài sản của bố mẹ anh ta, nếu mà thật lòng cô gái đó thì đừng nói căn nhà, trong nhà có đồ đạc gì thì đều sẽ khắc tên cô ấy lên cho mà xem."

Cô ngẩng mặt lên tìm kiếm sự đồng ý của Tần Mộ Đông, anh không nói gì, ôm cô vào lòng rồi cúi đầu hôn cô.

Trong lòng Diệp Sơ Thần dâng trào cảm xúc vì hành động âu yếm đột ngột của anh, cô rúc vào lòng anh, tiếng khóc của người phụ nữ phát ra từ tivi, lưỡi anh tiến vào miệng cô, quấn lấy lưỡi cô, anh bất mãn với sự xao lãng của cô, anh ôm cô thật chặt, cô bị buộc phải tập trung đón nhận nụ hôn khó hiểu này.

Cô cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trên cơ thể anh, nó cứng hơn ban nãy, "đỉnh lều" thô cứng dựng lên trong lòng bàn tay cô, miệng cô chợt khô khốc.

Tần Mộ Đông hôn cô liên tục, hơi thở nóng hổi phả vào mặt cô: “Sau khi tốt nghiệp thì em cứ ở lại đây phát triển, nhà sẽ được chuyển quyền sử dụng sang cho em, chờ em có bằng lái thì sẽ mua tiếp một chiếc xe."

Anh đã nghĩ đến mọi thứ.

Nhận ra điều này khiến Diệp Sơ Thần muốn khóc, cô đứng dậy khỏi ghế sofa sau đó ngồi vào lòng anh: "Kết hôn thì đơn vị anh sẽ phân nhà cho à?"

“Không có.” Tần Mộ Đông đáp: “Có nhà phúc lợi thì anh có thể mua, nhưng anh chưa đủ thời hạn nên còn chưa đến lượt."

Nhìn thấy vẻ thất vọng trên mặt cô, anh nói thêm: "Chờ khi em tốt nghiệp thì chắc đã đến lượt của anh."

Diệp Sơ Thần mổ lên đôi môi anh, mông cô quấn đầy băng vệ sinh không ngừng cọ xát với ham muốn mãnh liệt của anh, mềm giọng nói: "Em không muốn nhà của anh, chồng à ~ anh có thể đề xuất ra ý kiến này em đã thấy vui lắm rồi."

“Em gọi nữa đi." Anh vùi đầu vào cổ cô, ôm lấy mông cô, ôm thật chặt.

Diệp Sơ Thần lắc đầu, chuẩn bị đứng lên: "Không, đồ vật hiếm thì mới quý, gọi nhiều quá anh sẽ không thấy trân trọng."

Tần Mộ Đông ôm eo, môi mỏng áp vào lỗ tai nóng bừng của cô: "Khi nào em mới hết?"

Diệp Sơ Thần ôm đầu anh, ngón tay lướt qua sau gáy anh, giọng nói đầy quyến rũ: "Anh gấp à?"

Trái cổ anh cuộn lên xuống, đôi mắt sâu thẳm như muốn nuốt sống cô, chiếc mũi cao áp sát vào mũi cô, hơi thở của họ đan xen, cô trở nên bối rối muốn bỏ chạy.

Nửa đêm, Diệp Sơ Thần muốn đi vệ sinh nên thức giấc, khi tỉnh dậy, cô phát hiện tivi trong phòng khách đang mở, cô rón rén đi tới, phát hiện anh đang nằm đó với nửa bên dưới trần truồng, trên sàn nhà có vài mảnh giấy, trong không khí tràn ngập mùi hương mà cô quá quen thuộc, có lẽ anh không ngờ tới cô sẽ xuất hiện ở đây vào ngay lúc này, anh ngượng ngùng gom hết giấy trên sàn nhà.

Diệp Sơ Thần vuốt mái tóc rối bù quanh tai, liếc nhìn kênh quân sự trên tivi, cổ họng khô khốc, cô cầm cốc nước lên uống một ngụm nước rồi hỏi: "Có cần em giúp anh không?"

“Không cần.” Lúc này anh đã mặc quần vào.

Cô bước tới, ôm lấy eo anh nói: "Thật ra hôm nay em cũng gần như sạch sẽ rồi nhưng em sợ lây nhiễm, nếu biết sớm lúc tối em sẽ không trêu ghẹo anh, bây giờ anh còn thấy khó chịu lắm không?"

Cô ngẩng đầu lên đề nghị: “Em làm bằng miệng cho anh nhé."

Vừa nói cô vừa định ngồi xổm xuống cởi quần anh thì Tần Mộ Đông lập tức ôm lấy cô và hôn lên trán: "Không cần đâu, đi ngủ thôi nào."

*

Tần Mộ Đông không hề nói đùa, khi giấy chứng nhận quyền sở hữu bất động sản được chuyển phát nhanh đến cho cô, cô vừa tức giận vừa vui mừng.

Mẹ Tần đã đặc biệt gọi điện thoại nói bóng gió, bảo rằng tới tuổi kết hôn thì nên nhanh chóng tổ chức cưới thôi, bà còn bảo cái gì mà tuổi tác Tần Mộ Đông cũng không còn trẻ.

Ông nội thẳng thừng nói nên tổ chức tiệc trước rồi mới xin bù giấy đăng ký kết hôn sau.

Diệp Sơ Thần tự hỏi có phải Tần Mộ Đông đang lấy lui làm tiến, ép buộc cô kết hôn hay không.

Điều đáng ghét hơn nữa là Tần Mộ Đông đã mua cho cô một chiếc ô tô chỉ hai tháng sau khi cô lấy được bằng lái xe.

Dường như ai cũng cho rằng nếu như cô không kết hôn, thì chính là đang phụ tình cảm của đối phương, nói cứ như cô tệ bạc lắm vậy.

Năm hai đại học vẫn là một năm bị gia đình hối thúc cưới xin.

Vào năm cuối đại học, Diệp Sơ Thần đã đến tuổi kết hôn theo luật định, cô tập trung chuẩn bị cho kỳ thi công chức và dự định ở lại thành phố của Tần Mộ Đông.

Khi cô sắp tốt nghiệp, bạn cùng phòng của cô phải kết hôn vì đã mang thai, lúc tổ chức cưới cô đã đến nơi tham dự, bên nhà trai bảo vì bạn của Diệp Sơ Thần đã mang thai nên sính lễ giảm một nửa, lễ cưới cũng chỉ được tổ chức đơn giản.

Bạn cùng phòng của cô trong ngày cưới đã khóc rất nhiều đến nỗi suýt phải đến bệnh viện để phá thai, bố mẹ cô bạn lại mang tư tưởng cổ hủ, khuyên bạn cô đã kết hôn rồi thì ngoan ngoãn mà sinh sống.

Diệp Sơ Thần cảm thấy hơi sợ kết hôn.

Mẹ Tần liên tục gửi tin nhắn cho cô, hỏi cô khi nào có thời gian quay lại cùng bà đi chọn một ít trang sức, tuy không nói rõ ràng về việc kết hôn nhưng Diệp Sơ Thần cũng hiểu ý tứ bên trong đó.

Nghe tin mẹ Tần Mộ Đông sắp đến thành phố A, Diệp Sơ Thần đã bỏ chạy đến đơn vị của anh ngay trong đêm.

Cô nước mắt lưng tròng mà gọi điện thoại cho anh, anh thu xếp cho cô ở phòng thân nhân, khi cô vừa dọn vào đã lập tức ôm anh mà khóc, cô khóc nhiều đến nỗi trông thấy mà đau cả lòng.

Tần Mộ Đông cũng đã nghe hiểu đại khái nội dung ra sao, anh cúi đầu hôn lên nước mắt của cô, vừa hôn cô vừa cởi cúc quần áo, đưa ngón tay vào trong quần cô, đẩy hai ngón tay vào trong hoa huy*t cô rồi va chạm qua lại.

Cô định thần lại, oà khóc lớn: "Em đã khóc thành thế này rồi mà anh còn có suy nghĩ muốn làm tình, anh có phải là người không vậy?"

Tần Mộ Đông chậm rãi cử động ngón tay, cảm nhận được vách thịt của cô ẩm ướt và chật hẹp, thấp giọng cười nói: "Không muốn cưới thì không cưới, không ai so bì được với em cả, dạo này em có nhớ anh không?"

Diệp Sơ Thần ngừng khóc, trong mắt cô rưng rưng nước mắt, dáng vẻ đáng thương của cô khiến cho vẻ mặt thú tính của Tần Mộ Đông lộ ra, anh vòng đôi tay to lớn ôm lấy eo cô: "Em thật sự không nhớ anh sao?"

"Không ~" Diệp Sơ Thần không chịu thừa nhận, nhưng cơ thể của cô rất thành thật, mật dịch không kiềm được lan tràn đầy hai ngón tay rồi chảy ra ngoài, cô vặn vẹo thân thể nói: "Tốt nhất em nên quay về học tiếp, tránh ở đây ảnh hưởng công việc của anh."

Cô cầm túi xách lên, chưa bước được hai bước đã bị đè xuống giường, hai tay anh thò vào váy, thẳng tay cởi quần lót cô, anh ôm lấy gáy cô, cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng của cô..

Đôi tay to lớn của anh ôm lấy bầu ngực tròn trịa của cô và xoa bóp, lúc nhẹ nhàng lúc mạnh mẽ.

Hơi thở của cô không ổn định, hai người đã mấy ngày không quan hệ, bị anh trêu chọc, trong lòng cô tràn đầy dục vọng, điện thoại di động đột nhiên vang lên, cô nhìn anh với ánh mắt cầu xin: “Chắc là mẹ anh, bà ấy lại muốn thảo luận với em xem nên mua chiếc nhẫn kim cương nào thì thích hợp."

Tần Mộ Đông nâng ngửa người lên, dục vọng trong mắt vẫn còn đó, anh hôn lên cổ cô, điện thoại di động không ngừng đổ chuông, cô không thể tập trung được, anh thấy cô thật sự không muốn, sự hứng thú của anh giảm đi một nửa, anh lấy di động khỏi túi cô sau đó ném lên giường.

“Cuộc gọi của Lâm Đông Thăng.”

Diệp Sơ Thần cảm nhận được sự tức giận của anh, cô không bắt máy, bàn tay nhỏ bé chọc vào ngực anh: “Hay là tắm trước rồi làm nhé."

Điện thoại lại vang lên, Diệp Sơ Thần bực bội, không thèm nhìn vào màn hình mà bắt máy ngay: "Có rắm mau thả, mình đang bận lắm!"

Mẹ Tần: “...”

Sự im lặng của phía bên kia điện thoại khiến Diệp Sơ Thần cảm thấy có gì đó không ổn, quả nhiên ——

Cô nhìn Tần Mộ Đông cầu cứu, cô làm khẩu hình miệng để nói với anh rằng đó là mẹ anh, anh nhàn nhã nhìn cô, cô đưa đôi tay nhỏ bé khều vào háng anh, nhìn anh bằng ánh mắt cầu xin sau đó kiễng chân lên hôn lên môi anh: “Anh đừng tức giận mà, lát nữa em làm với anh."

Anh cầm điện thoại lên, nhìn vào màn hình và nói: "Cô ấy đang ở với con."

"Cô ấy thích nhẫn cưới được đặt làm riêng, mẹ đừng hao tâm tổn trí làm gì, chuyện này mẹ để con làm là được rồi."

"Được rồi, con sẽ nói với bố liên lạc với ông Lý xem bên đó có vị trí nào tốt không."

"Kết hôn cũng không cần vội ạ, đợi cô ấy ổn định cuộc sống đã."

“Gần đây cô ấy đang ôn tập nên mẹ đừng làm mãi làm phiền cô ấy." . Truyện Kiếm Hiệp

"Mẹ về trước đi ạ, khoảng thời gian này cô ấy học tập ở chỗ con."

"Được rồi, con cúp máy đây."

Diệp Sơ Thần lộ ra ánh mắt khát khao thông tin: "Mẹ anh nói gì thế? Có thúc giục em sinh em bé, trói buộc em không?"

Tần Mộ Đông dùng ngón tay vỗ nhẹ trán cô: “Ngày này trong cái đầu nhỏ của em suy nghĩ cái gì vậy?”

Sau đó anh đẩy cô xuống giường: “Lâm Đông Thăng lại nói gì với em?”

Năm ba đại học Lâm Đông Thăng có bạn gái, hai người rất ít khi nói chuyện, kể cả khi cô và Tần Mộ Đông “cãi nhau”, cô cũng hiếm khi tìm cậu ta để kể khổ, nhiều lắm cô chỉ đăng WeiBo cho hả dạ, cậu ta nhìn thấy cũng chỉ nhạo báng chọc ghẹo vài ba câu rồi thôi.

"Em có biết gì đâu." Cô lắc đầu vô tội.

Anh trịch thượng nhìn cô, vẻ mặt u ám: "Tại sao vừa rồi em lơ đãng như vậy?"

Diệp Sơ Thần thấy anh ghen, cộng thêm chuyện của mẹ Tần trong chốc lát đã được giải quyết, tâm tình cô trở nên tốt đẹp, cô nắm lấy bàn tay to lớn của anh, sờ soạng gối gồ ghề bên dưới người anh: "Em còn chưa tắm, ở nơi xa lạ nên thấy hơi sợ."

Anh cởi quân phục, bế cô lên, cô ôm cổ anh: “Em không mang quần áo sang đây."

Anh khàn giọng nói: “Anh mua cho em.”

Diệp Sơ Thần nhớ tới trên đường đi, ánh mắt của những người lính mặc quân phục rằn ri sau đó trở nên tự mãn: "Tần Mộ Đông, có phải em cho anh thể diện nhiều lắm không, chân dài da trắng mặt xinh đẹp, anh không thấy ánh mắt của bọn họ, bị em mê hoặc mà quên cả bước đi. Đã vậy hôm nay em còn đặc biệt mặc bộ đầm trắng mà anh mua cho em, lần trước em chụp hình cho anh, anh bảo em mặc đồ như thế này, anh thấy là sẽ cứng ngay."

"Em cởi ra thì càng cứng hơn." Anh vừa dứt lời, một nụ hôn dày đặc đã rơi xuống cổ cô, cô gần như không thể đứng vững, anh mở vòi sen để tắm rửa phần thân dưới của họ, anh đỡ lấy vật nam tính cương cứng ngông nghênh của mình, nâng chân cô lên rồi chậm rãi đẩy nó vào trong người cô, cô hoảng hốt, bấu chặt lấy cánh tay anh: "Ư ~ a ~"