Mở Mắt Thấy Thần Tài

Chương 404



Nói xong, ông Phúc nhìn chung quanh một vòng.

Dựa theo lời của Chu Minh, cậu Khải đúng là đã tới rồi.

Mọi người trong đại sảnh đưa mắt nhìn lẫn nhau.

“Ai da, không ngờ cậu Khải gì đó lại tới đây, tại sao tôi lại không biết?”

Phương Ly kinh ngạc hỏi.

Phương Ly muốn nhìn xem rốt cuộc người kia là ai, cái người mà làm cho cô và Ngọc Tú không thể ra ngoài chơi từ lúc nhỏ.

Ngay cả mấy người nữ minh tỉnh đang áp giải Khải Minh cũng đều hưng phấn tìm kiếm khắp nơi.

Giá trị con người như cậu Khải khẳng định sẽ rất khó kết giao, nhưng mà nếu có thể nhờ anh ta mà giao tiếp được một ít phú nhị đại đỉnh cấp chân chính thì cũng rất tốt, không uổng công bọn họ đi một chuyến.

Khải Minh nhìn cảnh tượng trước mắt, không khỏi lắc đầu cười khổ một tiếng.

Với tình huống hiện tại, xem ra anh muốn tiếp tục ẩn giấu nữa là không được rồi.

Nhưng mà bọn họ tới cũng vừa lúc, như vậy thì nhiệm vụ của anh cũng coi như là hoàn thành.

Sau đó Khải Minh chậm rãi đứng lên.

Phương Ly ngạc nhiên mở to miệng: “Khải Minh, cậu đang làm gì vậy?”

Nhóm nữ minh tinh cũng có chút kinh ngạc.

“Người ta đang tìm cậu Khải, một người làm công như cậu đứng lên làm gì?”

“Ha ha ha, ai không biết còn tưởng rằng cậu là vị kia đấy!”

Dựa theo kế hoạch nguyên bản, anh sẽ bảo Chu Minh tạo ra một ít động tĩnh để thu hút sự chú ý của mọi người.

Khải Minh không rõ tại sao ba anh lại biết được việc này, lại còn phái người trong gia tộc tới.

Nhóm nữ minh tinh cười lạnh rồi châm chọc.

Mọi người cũng bị hành động của Khải Minh làm hoảng sợ, ai nấy đều nhìn về phía anh.

“Khải Minh!”

Triệu Ngọc Như chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhận ra Khải Minh, cô lập tức hít thở dồn dập.

Không ngờ Khải Minh thật sự tới đây.

A? Nếu vậy đêm qua cô uống say, người ôm cô lên giường rồi còn thay quần áo cho cô thật sự là Khải Minh? Ngọc Như nhớ loáng thoáng là hình như cô thấy được bóng dáng của Khải Minh.

Hơn nữa, chẳng lẽ anh ta thật là… Không cam lòng, hối hận, xấu hổ, giận dữ,… tất cả cảm xúc xuất hiện cùng một lúc trong lòng Triệu Ngọc Như.

Nếu như đó là sự thật thì cô làm sao bây giờ? Lúc trước mình đã cự tuyệt một nhân vật như thế nào? Mà Dương Lan Xuyên thì sao? Lúc này cô nàng đang trừng to hai mắt, trên mặt tràn đầy sự không tin tường.

Trong nháy mắt, cô có một loại cảm giác sợ cái gì thì cái đó tới.

Khải Minh thật giống như là âm hồn không tan, cô tới Thục Đô tham gia hoạt động là để tạo sự nổi bật, nhưng cô không ngờ mình tới đây rồi mà vẫn đụng phải Khải Minh! Gia tộc Trần ở Huế căn bản không phải là gia tộc mà Long Giang có thể sánh bằng.

Hơn nữa sau một thời gian không gặp, Dương Lan Xuyên cảm thấy Khải Minh càng thêm thành thục ổn trọng.

Loại trưởng thành này cũng khiến cho Dương Lan Xuyên vô cùng không thoải mái.

“Khải Minh… Anh!”

Phương Ngọc Tú nhìn thấy Khải Minh đi tới, khuôn mặt đẹp ửng đỏ, cô không khỏi kinh ngạc thốt lên một tiếng.

Chẳng lẽ anh ta chính là cậu Khải có hôn ước từ bé với mình? Đúng vậy, hỏi xem ai sợ nhất kết quả này.

Như vậy khẳng định chính là Dương Lan Xuyên.

Nhưng cô trăm triệu không nghĩ tới, Khải Minh lại xuất hiện ở ngay đây.

Chẳng lẽ anh ta thật sự là cậu Khải gì đó? Đừng nói Phương Ngọc Tú, ngay cả Phương Mộng Hân cũng vô cùng kinh ngạc.

Bà vẫn luôn cho rằng Khải Minh chỉ là con cháu bình thường của gia tộc Trần, bà hoàn toàn không ngờ tới, ba của Khải Minh ba lại chính là Trần Cận Đông.

“Xin chào cậu Khải!”

Ông Phúc nhìn thiếu chủ, khoé miệng cong lên một nụ cười mỉm, phải biết rằng ông Phúc vẫn luôn là tài xế bên người Trần Cận Đông, ông còn từng ôm Khải Minh khi còn nhỏ.

Hơn nữa lịch trình giáo dục theo phương pháp nghèo dưỡng của Khải Minh vẫn luôn là do ông Phúc phụ trách.

“Cậu Khải!!!”

Đám người phía sau đồng thanh hô to chào hỏi.

Khải Minh gật đầu: “Chú Phúc, không ngờ mọi người lại tới đây…”

“Lão gia lo lắng một mình thiếu gia ứng phó tình huống bên này không xong, cho nên phái tôi lại đây hiệp trợ!”

“Hì hì, lão ca, em là thật sự nhớ anh cho nên mới tới đây xem anh nha!”

Hoàng Vĩnh Hồng cười nói.

Mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, đặc biệt mấy cô nữ minh tinh kia, miệng há to đến mức có thể nhét cái trứng gà vào.

“Không thể nào, chuyện này tuyệt đối không có khả năng!”

Cho nên mặc dù ông chưa tiếp xúc trực tiếp nhiều với Khải Minh nhưng lại vô cùng rõ ràng phẩm hạnh của cậu ấy, thành thục, ổn trọng, nội liễm, tính cách thì giống phu nhân nhiều hơn.

Dương Lan Xuyên thì khiếp sợ tới mức vẫn luôn lắc đầu.

Nói thật, khi cô biết được Khải Minh là thần hào Hoàn Kim thì đúng là bị thương tâm, khó chịu, nhưng chờ đến khi cô bước gia gia tộc Long thì hết thảy cảm xúc kia đã biến mất.

Ít nhất thì cô có thể cùng ngồi ngang hàng với Khải Minh.

Nghĩ tới đây mới khiến trong lòng cô cân bằng một ít.

Nhưng còn bây gið thì sao, Khải Minh lại là cậu Khải, đại thiếu gia giàu có cấp bậc thế giới, trời ạ.

Gia tộc Long ở trước mặt Khải Minh hệt như một con kiến hôi.

Dương Lan Xuyên bị kích thích mãnh liệt.

“Gia tộc Phương, hiện tại tôi đại biểu gia tộc Trần tới đưa thọ lễ, như vậy được rồi phải không?”

Khải Minh cười nói.

khả năng!”

Dương Lan Xuyên thì khiếp sợ tới mức vẫn luôn lắc đầu.

Nói thật, khi cô biết được Khải Minh là thần hào Hoàn Kim thì đúng là bị thương tâm, khó chịu, nhưng chờ đến khi cô bước gia gia tộc Long thì hết thảy cảm xúc kia đã biến mất.

Gia tộc Long ở trước mặt Khải Minh hệt như một con kiến hôi.

Dương Lan Xuyên bị kích thích mãnh liệt.

“Gia tộc Phương, hiện tại tôi đại biểu gia tộc Trần tới đưa thọ lễ, như vậy được rồi phải không?”

Khải Minh cười nói.

Phương Văn Đồng hít vào một hơi, sau đó hơi gật đầu.

Phương Ly thì chạy tới bên cạnh Phương Ngọc Tú.

“A? Ngọc Tú, không thể tưởng được Khải Minh lại chính là…”

Phương Ly thật sự kinh ngạc, còn Phương Ngọc Tú chỉ biết đỏ mặt gật đầu.

Hai cô hoàn toàn không ngờ, thì ra Khải Minh thật sự là thiếu chủ của gia tộc Trần.

Ít nhất thì cô có thể cùng ngồi ngang hàng với Khải Minh.

Nghĩ tới đây mới khiến trong lòng cô cân bằng một ít.

Nhưng còn bây gið thì sao, Khải Minh lại là cậu Khải, đại thiếu gia giàu có cấp bậc thế giới, trời ạ.

Việc tiếp theo trở nên rất đơn giản.

Phương Văn Đồng chỉ có thể đi theo gia tộc Trần để đàm phán, rốt cuộc gia tộc Phương đã bại lộ.

Khải Minh tất nhiên mang Phương Mộng Hân và Tường Vy rời khỏi đây.

Sau khi tiệc mừng thọ chấm dứt thì nhóm người của Khải Minh cũng chuẩn bị rời đi.

Chỉ để lại Dương Lan Xuyên đầy mặt không cam lòng và Triệu Ngọc Như tâm tình phức tạp.

“Khải Minh!”

Dương Lan Xuyên xấu hổ và giận dữ đuổi theo, nhưng mà cô lập tức bị bảo tiêu ngăn cản.

“Chuyện gì?”

Nhìn thấy Dương Lan Xuyên, trên mặt Khải Minh hiện lên vài phần chua xót.

“Khải Minh, tôi hỏi cậu, chuyện này rốt cuộc là sao? Cậu cậu cậu… Cậu là thiếu gia của gia tộc Trần? Tôi không tin!”

Dương Lan Xuyên là đi ra ngoài một mình.

Cô còn tính là bình tĩnh, rốt cuộc có một số việc không thể để gia tộc Long biết được.

Nhưng mà nếu để Khải Minh cứ thế mà đi thì Dương Lan Xuyên cũng quá không cam lòng.

Đúng vậy, lúc trước Khải Minh chính là một anh chàng nổi danh nghèo kiết xác, nhưng mà vừa mới qua không bao lâu thì người này lại trở thành thiếu gia có tiền? Hơn nữa hình như còn là chủ tịch tập đoàn Hoàn Kim tương lai.

Chuyện này khiến cho Dương Lan Xuyên vô cùng kinh ngạc.

Dương Lan Xuyên muốn biết đáp án, nhưng Khải Minh lại không nói cho cô.

Vốn dĩ cô cho rằng mình đã có thể sánh bằng Khải Minh, kết quả anh ta lại là con trai của thần hào cấp bậc toàn cầu, là đại thiếu đỉnh cấp.

Cấp bậc toàn cầu, đây là khái niệm như thế nào a! Mà Khải Minh xem Dương Lan Xuyên bày ra dáng vẻ không hỏi rõ ràng là sẽ không chịu buông tha, anh chỉ có thể cười khổ giải thích: “Kỳ thật lúc ban đầu thì tôi cũng cảm thấy rất kinh ngạc, tối hôm đó trở về nhà tôi còn rất thương tâm, nhưng mà sau đó chị của tôi lại chuyển khoản mấy chục tỷ bảo là cho tôi tiêu vặt.

Lúc ấy tôi nhìn thấy nhiều tiền như vậy thì cũng dọa choáng váng, sau đó chị ấy nói cho tôi một cái bí mật che giấu nhiều năm, thì ra tôi là bị “nghèo dưỡng”



Khải Minh bắt đầu giải thích chuyện lúc đó cho Dương Lan Xuyên nghe.

Dương Lan Xuyên càng nghe thì đôi mắt càng mỡ to.

Cứ như vậy một lúc thì cô đã hiểu rõ tất cả mọi chuyện về Khải Minh.

“Được rồi, hiện tại cái gì cần biết thì cô cũng đã biết, tới lúc tôi phải đi rồi!”

Khải Minh gật đầu.

“Không được, Khải Minh, chờ một chút!”

Dương Lan Xuyên bỗng nhiên sốt ruột hô một câu.