Mở Sai Cách Nuôi Mất Rồi

Chương 2: Về nước



6:20 PM.

Sân bay quốc tế thành phố X.

Một người đàn ông trẻ tuổi kéo vali màu đen bước ra khỏi sân bay.

Đồng Dương Tây tháo kính râm xuống, cảm nhận cái không khí vừa xa lạ lại vừa quen thuộc của thành phố X, trong lòng suy nghĩ. —— Sáu năm rồi, cuối cùng cậu cũng đã trở lại!

Điện thoại rung lên. Đồng Dương Tây mở túi ra lấy.

Cửu Tiêu: Cậu về nước rồi à?

Tịch Dương: Ừ.

Cửu Tiêu: Đi tìm anh trai nhỏ là ánh trăng sáng lòng cậu đấy à?

Tịch Dương:...

Cửu Tiêu: Chậc. Thôi được rồi, tôi hiểu rồi, chúc cậu may mắn nhá!

Mặt Đồng Dương Tây vô cảm đóng khung trò chuyện lại.

Ánh trăng sáng... Nói như vậy cũng đúng.

Người kia đúng là một sự tồn tại vô cùng đặc biệt trong lòng của cậu, xuất hiện lúc cậu yếu đuối nhất, ra sức "chiều chuộng" cậu, để rồi cuối cùng lại "vứt bỏ" cậu không chút do dự.

Sáu năm trước, cậu vừa mới thi đại học xong, điểm thi rất cao, có nhiều trường đại học danh tiếng ném cành ô liu đến cho cậu. Ban đầu cậu định đến cùng trường đại học với người kia, vừa có thể tuyên bố chủ quyền, vừa có thể tiếp tục ở chung với nhau.

Nhưng sau khi có kết quả báo cáo chẩn đoán pheromone của cậu...

Người nào đó đã tự sửa đơn nguyện vọng, để cậu vào đại học XXX của nước M.

Dù đó cũng là một trường nổi tiếng xuất sắc, lại liên kết lên thạc sĩ, miễn toàn bộ học phí... Nhưng thật ra cậu đâu muốn đến nước M làm gì, vừa xa lại vừa khó quay về, còn cả chênh lệch thời gian lớn nữa.

Đúng là quá tàn nhẫn mà.

Đây là thẳng tay vứt bỏ rồi còn gì.

Nhưng Đồng Dương Tây biết lý do —— Chắc chắn là vì giới tính phân hóa của cậu là alpha.

Mà người cậu thích, cũng là một alpha.

Sáu năm trước, tiền sinh hoạt của cậu vẫn luôn dựa vào chu cấp của ba Phó mẹ Phó, còn cuộc sống bình thường lại được người nào đó hết mực chăm sóc.

Cậu chỉ có thể thuận theo chứ không thể làm gì khác.

Nhưng bây giờ thì...

Đồng Dương Tây mở ra một phần mềm "đặc biệt" quen thuộc trong điện thoại. Đây là một phần mềm định vị, đối tượng theo dõi đương nhiên là người nào đó.

Những năm ở nước ngoài ấy, Đồng Dương Tây phải vất vả hơn người bình thường nhiều. Cậu theo học chuyên ngành khoa học máy tính, ngoài giờ học còn phải tìm hiểu sâu hơn những kiến thức liên quan đến chuyên ngành, còn cùng bạn tự học kĩ thuật hack.

Trận đầu của Đồng Dương Tây và bạn thân "Cửu Tiêu" là đưa một con virus vào hệ thống mạng của trường, xâm nhập thành công vào máy tính của tất cả sinh viên trong trường, đổi toàn bộ màn hình của bọn họ thành một cô gái thiếu vải. Khụ, dĩ nhiên người ra ý tưởng và thực hiện là Cửu Tiêu.

Vì đại học XXX là đại học nổi tiếng nhất của nước M, là nơi quy tụ nhân tài ở khắp nơi. Do đó, trường cũng có cả một đội ngũ giáo sư máy tính và những nhân tài hàng đầu, bắt đầu chống trả lại trên mạng lưới trường. Hai bên giằng co nhau trên hệ thống mạng khoảng hai tháng, cuối cùng đội ngũ của trường đã rơi vào thế hạ phong, hết cách với virus bất ngờ xâm nhập vào mạng trường này. Sau cùng chỉ có thể đặt lại cấu hình mạng, thay hết thiết bị.

Khi nhìn thấy dòng ký tên "By Xiyang & Jiuxiao"* để lại, tất cả mọi người đều hiểu rằng giới hacker lại ra đời hai hacker hàng khủng rồi. Mà lần đầu tiên xuất hiện của bọn họ đã coi như đánh một trận thành danh.

(*) Lần lượt là phiên âm của Tịch Dương (xīyáng) và Cửu Tiêu (jiǔxiāo). Tớ định để là "By Tich Duong & Cuu Tieu" cơ mà nghĩ lại để phiên âm, mọi người thấy cái nào ổn hơn thì cmt để tớ xem lại nha.

Sau đó hai người họ cũng nổ ra rất nhiều chiến tích, cũng không có nguy hại gì đến thực thế, hầu hết toàn là trêu đùa, nhưng những doanh nghiệp đứng đầu vẫn sợ hãi không thôi, cứ nhắc đến hai cái tên này đã cảm thấy vô cùng khó chịu.

Nhưng không ai biết rằng, thật ra hacker "Tịch Dương" nổi tiếng trên mạng ấy chỉ là một cậu trai hơn hai mươi tuổi.

Sau khi Đồng Dương Tây thành thạo các kỹ thuật kiểm soát hệ thống liền bắt đầu thực hiện kế hoạch đã lên từ lâu.

Đầu tiên, cậu xâm nhập vào máy tính ở nhà Phó Tâm Hàn, gieo một "hạt giống virus" vào, sau đó thuận lợi xâm nhập vào điện thoại của Phó Tâm Hàn, lấy được thông tin về vị trí chính xác và cả thông tin về cuộc gọi của Phó Tâm Hàn.

Phó Tâm Hàn không biết là, mặc dù đã tống "lịch sử đen" của anh đi rồi, nhưng nhất cử nhất động của anh vẫn nằm dưới tầm mắt của người kia, không gì che chắn.

Sau khi Đồng Dương Tây ra nước ngoài, Phó Tâm Hàn đã nhanh chóng quên sạch cậu luôn.

Đồng Dương Tây từ những thông tin thu thập về kia biết được, trong khoảng thời gian này, Phó Tâm Hàn đã đi tìm hai đối tượng. Một người là sau khi cậu mới đi, hẹn hò nửa năm thì chia tay, còn một người khác cũng mới chia tay cách đây không lâu.

Cậu có giận thì tự mình giận thôi, dù sau cũng chia tay cả rồi, cậu còn ở tận nước M, chẳng làm gì được, chỉ có thể lén hack máy tính của hai omega kia để trút giận thôi.

Đồng Dương Tây nhìn điện thoại, trên đó hiển thị bây giờ Phó Tâm Hàn đang ở một quán bar tên là "Sơ Tâm".

Hơn sáu giờ tối rồi mà còn ở quán bar?

Đồng Dương Tây nhếch miệng.

Vươn tay gọi một chiếc taxi lại.

"Bác tài, đến quán bar Sơ Tâm."

——

"Cạn ly!"

"Keng", những ly rượu chạm vào nhau, xung quanh ánh đèn lập lòe, âm nhạc xập xình, còn có cả đám người chen chúc nhau.

"Cuối cùng《 Tinh Diệu 》cũng hoàn thành rồi!! Hai năm trôi qua nhanh quá!" Phó Tâm Hàn cảm thán.

"Bước tiếp theo là liên hệ với bên mua. Tôi cảm thấy bên nền tảng game Lạc Cẩu được đấy, bọn họ có lượt truy cập rất cao, loại game cũng tương tự với Tinh Diệu. Nếu có thể phát hành trên nền tảng của họ, doanh thu đợt đầu chắc không tệ đâu." Nhan Dung nhấp một ngụm rượu, nhẹ giọng nói.

Nhưng Phó Tâm Hàn lắc đầu: "Chi phí bên Lạc Cẩu cao lắm, hơn nữa công ty chúng ta chưa có thành quả nhiều, dù có tiền cũng không mua được vị trí đề xuất tốt đâu, ngược lại còn dễ bị những trò cùng thể loại đè đường sống."

"Vậy thì nền tảng game Xảo Miêu đi. Tuy nền tảng này hơi nhỏ, nhưng gần đây tôi có liên hệ với giám đốc của họ, hình như cảm thấy rất hứng thú với game mới của chúng ta, nếu như giá cả phù hợp, đề xuất ổn thỏa thì nền tảng của họ cũng không tồi."

"Nền tảng game Thương Thử cũng được đó, họ..."

"..."

Vừa uống vừa nói chuyện, vèo cái đã hết một ly cocktail nồng độ cao vào bụng.

Đầu óc bắt đầu nghĩ linh tinh, chủ đề cũng bắt đầu lệch hướng, từ bàn công việc đã chạy sang nói về chuyện trên trời dưới đất.

Nhan Dung vỗ vai Phó Tâm Hàn bên cạnh: "Này, bên kia có trai đẹp kia!"

Đầu óc Phó Tâm Hàn cũng hơi quay cuồng rồi, nghe vậy ngẩng đầu nhìn sang. Eo nhỏ, chân dài, dáng đẹp, nổi bật là khuôn mặt ưa nhìn, đúng kiểu Phó Tâm Hàn thích.

"Bộp", Phó Tâm Hàn đặt ly rượu cuống, vỗ mạnh bàn một cái, nhìn người kia, hô to: "Của tôi, của tôi!"

Nhan Dung khinh bỉ "Chậc" một tiếng: "Của cậu cái gì, dáng đẹp như thế nhìn một cái là biết kia là alpha mà!"

Phó Tâm Hàn lại nhìn người kia cái nữa, alpha sao? Sao anh không nhìn ra được nhỉ? Sao mà nhìn một cái đã biết là alpha vậy?

"Tôi không tin!" Phó Tâm Hàn lắc đầu nguầy nguậy: "Trông đẹp như thế, chắc chắn là omega hoặc beta!"

Hai người cãi qua cãi lại, còn đặt cược.

"Tôi cược nửa tệ, cậu ta là alpha!"

"Không thể đâu!" Phó Tâm Hàn bị kích thì đứng bật dậy, đi về phía anh chàng đẹp trai kia.

——

Đồng Dương Tây sắp tức chết rồi!

Mặc dù đã biết trước Phó Tâm Hàn chẳng phải người biết điều gì, nhưng đã tối muộn rồi lại còn ngồi uống rượu tâm tình, cử chỉ thân mật với một người đàn ông omega nữa.

Còn... Đi về phía cậu?

Phó Tâm Hàn nở một nụ cười quyến rũ.

"Anh bạn đẹp trai ơi, có hẹn chưa?"

Đồng Dương Tây:?

- Hết chương 2 -

Truyện có thể có chi tiết buff quá tay, mong mọi người đọc giải trí, vui vẻ hoan hỉ ạ!