"Em đi tắm rồi ngủ sớm đi." Hám Thanh Châu nói với Đường Bân.
Cậu quấn lấy chăn lắc đầu: "Không được."
Hám Thanh Châu cảm thấy mình đang đối phối với một đứa trẻ không nghe lời.
Hắn hỏi: "Vậy em muốn làm gì?"
Đường Bân: "Nhím nhỏ không buồn ngủ, không muốn ngủ."
Hám Thanh Châu suy nghĩ một chút, tải trò chơi chém trái cây trên điện thoại, chỉnh sang chế độ trẻ con rồi đưa cho cậu.
Hám Thanh Châu: "Anh phải xử lí công việc, em có thể ngồi chơi kế bên được không?"
Đường Bân cau mày nhìn trái cây nhảy lên liên tục trên màn hình, đột nhiên tức giận nói: "Anh coi em là đồ thiểu năng sao?"
Hám Thanh Châu im lặng một lúc: "Vậy em muốn chơi trò gì?"
"Điện thoại em đâu?" Đường Bân hỏi.
"Hôm nay em dùng xong thì đặt ở đâu?"
Cậu nghiêng đầu nghĩ: "Trên tủ TV, anh đi lấy cho em."
Hắn ngạo nghễ nhìn cậu cười: "Được."
Đường Bân nhận lấy điện thoại mở trò chơi 'Vương giả' ra.
Hám Thanh Châu im lặng nhìn năm ngón tay lưu loát của cậu rồi gửi tin nhắn cho Vương Thời.
Hám: Bây giờ Đường Bân chơi 'Vương giả' thì có bình thường không?
Vương đội lập công lớn: Hả?
Hám: Đường Bân bây giờ có khi thì bình thường, có khi thì không bình thường.
Vương đội lập công lớn: Anh có thể nói cụ thể tình huống của cậu ấy vào hôm nay không?
...
Vương đội lập công lớn: Có hai trường hợp. Thứ nhất là tình trạng thần kinh của Đường Bân đang phát triển theo chiều hướng tích cực và sẽ hồi phục trong thời gian ngắn. Tình huống thứ hai là trạng thái tinh thần của cậu ấy trở nên như thế sau khi bị rối loạn thần kinh. Cậu ấy nghĩ mình là một con nhím chỉ để trốn tránh những điều mà bản thân không chấp nhận được, vì vậy mới dễ dàng thỏa mãn với những điều bình thường.
Hám Thanh Châu nhìn Đường Bân, tuy lý trí của hắn hi vọng đây là trường hợp thứ nhất, nhưng con tim lại hy vọng cậu có thể duy trì trạng thái như bây giờ lâu một chút, vì cậu bây giờ bất kể vì lí do gì cũng đều thích hắn, ỷ lại vào hắn.
- ------
Đường Bân tự mình chơi game, đột nhiên phồng má ném điện thoại sang một bên, nhào vào vòng tay của Hám Thanh Châu.
Hắn ôm lấy cậu: "Làm sao vậy?"
Đường Bân sau khi khôi phục sẽ không có chuyện nhào vào lòng hắn nữa.
Cậu tức giận nói: "Bọn họ mắng em!"
Hám Thanh Châu thích thú xoa đầu cậu: "Vậy thì em mắng ngược lại."
Đường Bân bĩu môi: "Nhưng nhím nhỏ là nhím lịch sự, sẽ không chửi thề."
Hám Thanh Châu tự động bỏ qua những gì cậu đã nhắn cho Vương Thời vào tối hôm qua, nói: "Vậy thì chúng ta không quan tâm đến những người lỗ mãng kia nữa."
Đường Bân cau mày lắc đầu: "Không được."
"Hửm?"
"Anh mắng cho em!"
Hám Thanh Châu: "..." Thì ra nhím nhỏ là nhím lịch sự, còn trái táo lại là trái táo lỗ mãng.
Đường Bân cảm thấy cách này rất hay, liền lấy điẹn thoại chửi cho bên kia một ứng dụng kết bạn.
Hám Thanh Châu vui vẻ trước bộ dạng phồng má của cậu, nhượng bộ: "Được rồi, anh giúp em mắng."
Hắn không bao giờ ngờ rằng một đại tổng tài như hắn bây giờ lại giúp vợ nhỏ của mình mắng đồng đội trong game của cậu.
Hơn nữa...Còn mắng thua.
Đường Bân không vui, phiền muộn: "Trái táo anh sao lại vô dụng vậy chứ?"'
Hám Thanh Châu được giáo dục là không được mắng nặng người khác, thua là cũng hiểu được.
Nhưng nhím nhỏ có vẻ rất tức giận, cậu lăn lộn trên giường như trút cơn bất mãn.
"Hừ..." Ánh mắt Đường Bân đột nhiên sáng ngời, cậu xoay mình đứng lên, rũ bỏ chăn trên người, bất đầu phấn chấn chạy khắp phòng ngủ.
Hám Thanh Châu im lặng nhìn cậu ban đêm còn dắt chim đi dạo, âm thầm tăng nhiệt độ máy điều hòa lên vài nấc.
Đường Bân tinh thần phấn chấn, nhảy từ thảm lên ghế sô pha, rồi từ ghế sôpha nhảy lên giường.
Nhím có thể được coi là động vật sống về đêm, chúng thường ngủ vào ban ngày và tràn đầy năng lượng vào ban đêm, nhưng mà - Hám Thanh Châu luôn nghĩ rằng Đường Bân cũng tràn đầy năng lượng vào ban ngày.
Đường Bân có vẻ không hài lòng với việc chỉ nhảy trong phòng ngủ, cậu mở cửa nhảy xuống lầu.
Hám Thanh Châu vội vàng theo kịp.
Hắn cảm thấy bộ dạng hiện tại của đối phương rất mất mặt.
Đường Bân đi ra phòng khách rồi muốn mở cửa lớn ra ngoài.
Tim Hám Thanh Châu đập loạn, vội vàng đưa tay ấn lên cửa.
Tay của hai người đặt lên nắm cửa, cậu tò mò nhìn hắn.
"Em không thể ra ngoài mà không mặc quần áo được."
Đường Bân trợn mắt, chỉ vào một chỗ sau lưng hét lớn: "Nhìn kìa, đĩa bay!"
Hám Thanh Châu: "..." Hắn không nghĩ mình ngốc tới nỗi sẽ bị lời này lừa gạt.
Đường Bân hơi thất vọng nhìn đối phương không mắc bẫy.
Hám Thanh Châu nhìn cậu một cái rồi nhìn theo hướng tay của Đường Bân, nhưng tay nắm cửa không hề buông lỏng.
Đường Bân chớp mắt, nở một nụ cười thật tươi.
Hắn chạm vào mái tóc ẩm ướt của cậu: "Em chạy nhảy đủ rồi, chúng ta nên đi sấy tóc thôi."
Đường Bân ngả người về phía sau tránh hắn chạm vào, không bình thường nói: "Không muốn!"
Sau đó...Hám Thanh Châu bế Đường Bân về phòng ngủ, đơn giản mặc bộ đồ ngủ vào rồi cố định cậu chắc chắn trong vòng tay mình, hai người đối mặt ôm lấy nhau.
Hám Thanh Châu đưa tay thăm dò nhiệt độ của máy sấy tóc: "Nóng thì nói anh nhé."
Đường Bân đảo mắt, bắt đầu hú lên: "Ahhhh, nóng quá!"
Hám Thanh Châu vỗ vỗ lưng cậu: "Đừng hét loạn."
Hắn dám đánh nhím nhỏ, Đường Bân tức quá, vươn đầu dụi vào ngực Hám Thanh Châu cho đến khi áo của đối phương xuất hiện một mảng ướt nước.
Xuyên qua lớp vải, Hám Thanh Châu có thể cảm nhận được một chút hơi nóng, muốn đem ngực hắn phỏng ra một lỗ.
Hám Thanh Châu thấy mình sắp phát hỏa luôn rồi.
Đường Bân náo loạn đủ kiểu, đến khi sấy tóc xong cho cậu thì hắn đã mệt bở hơi tai.
Ngón tay Hám Thanh Châu lướt qua mái tóc mềm mại của cậu, rõ ràng là có chút khô, cánh tay có chút mỏi nhưng lại không muốn buông ra.
Đường Bân ngoan ngoãn ngồi yên được năm phút, tự cảm thấy đây là giới hạn của một con nhím nhỏ nên bắt đầu di chuyển không yên trong vòng tay của Hám Thanh Châu.
Hám Thanh Châu đặt cậu xuống giường, bất đắc dĩ sờ sờ tóc cậu: "Bây giờ ngủ được chưa?"
Đường Bân thở hổn hển, quả nhiên đã hơi muộn.
Hám Thanh Châu muốn đi ngủ, hắn muốn được ôm cậu vào lòng như tối hôm qua.
Nhưng Đường Bân lại duỗi thẳng hai tay hay chân thành chữ đại nằm trên giường, và có xu hướng là muốn chiếm trọn hết cái giường.