Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 133: Hiểu nhầm



Phía trước Tô Đồ Lang Quân chỉ còn hai người nữa, đằng sau cậu vẫn là một hàng dài. Hoành thánh tại căng tin bệnh viện này rất ngon, buổi sáng muốn không phải xếp hàng thì cần đi sớm, nhưng bởi vì ngày hôm nay cậu dậy hơi muộn cho nên lúc này mới cần xếp hàng đứng ở đây. Có điều cô gái Cao Hiểu Chi kia lại khó chịu nói muốn cùng cậu nói chuyện, nếu như bây giờ rời khỏi sẽ tốn công sức xếp hàng từ đó đến giờ, nhưng nếu bây giờ đợi mua được hàng xong mới ra nói chuyện, đến lúc đó khẳng định hoành thánh sẽ bị nguội, ăn không còn ngon nữa. Tô Đồ Lang Quân trầm mặc một lúc, cuối cùng vẫn là quyết định nhường chỗ cho người phía sau, trực tiếp cùng tình địch của mình nói chuyện.

Tuy rằng sắc trời đã tốt lên một chút, buổi sáng ngày hôm nay cũng không còn có mưa phùn li ti nhưng mặt đường ở dưới vẫn ẩm ướt, trong không khí còn truyền tới mùi ẩm ướt đặc trưng của đất. Cao Hiểu Chi đi trước dẫn đường, đi hết dãy hành lang của tòa nhà là khoảng sân phía sau dành cho người trong bệnh viện tản bộ. Bởi vì mấy ngày nay trời mưa, đường cũng trơn trượt cho nên bệnh nhân đều không có ý định ra ngoài tản bộ. Lúc này ở dưới gốc cây cổ thụ lớn, Cao Hiểu Chi cuối cùng cũng dừng lại, quay người dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn tới phía Tô Đồ Lang Quân.

Tô Đồ Lang Quân bóng dáng đơn bạc trầm mặc, một chút chột dạ cũng không có. Cậu hơi ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp lơ đãng nhìn vào khoảng không trung trên cao, đứng ở tại vị trí này cũng không phải là không tốt, vừa có thể cảm nhận được không khí trong lành mát mẻ, lại vừa có thể nhìn lên phía ban công phòng bệnh của Hoàng Thế Vinh rất rõ ràng.

Cao Hiểu Chi im lặng nãy giờ, vốn dĩ là đợi Tô Đồ Lang Quân lên tiếng. Người bình thường ở trong hoàn cảnh này sẽ phải giải thích lại một chút chuyện về sự việc hôm qua, hoặc chí ít cũng cần nên mở miệng hỏi rằng có việc gì, nhưng mà Tô Đồ Lang Quân lại từ đầu đến cuối bảo trì im lặng, giống như là không có chuyện gì xảy ra vậy.

"Anh có phải nên giải thích với tôi một chút hay không?"

Tô Đồ Lang Quân nhìn Cao Hiểu Chi không nói, có lẽ những việc như vậy cậu căn bản là không cần phải giải thích. Cao Hiểu Chi mở lớn hai mắt, sau đó lại nhíu mày, cuối cùng liền nâng giọng:

"Anh có vấn đề sao?"

Tô Đồ Lang Quân thu lại tầm mắt ở trên ban công phòng bệnh của Hoàng Thế Vinh, nhìn thẳng về phía Cao Hiểu Chị đáp:

"Cô gọi tôi ra đây là muốn nói chuyện gì?"

Cao Hiểu Chị gương mặt vặn vẹo, người đàn ông này có phải bị mất trí nhớ hay không, ngày hôm qua cô gọi điện cho Hoàng Thế Vinh nhưng lại bị người này cố ý đóng giả trêu chọc, thế mà buổi sáng ngày hôm nay ngay cả một lời xin lỗi cũng không có, lại coi như là chưa từng có chuyện gì xảy ra:

"Anh... Chuyện tối hôm qua, cuộc nói chuyện điện thoại đó, anh vì sao lại nói mình là anh Thế Vinh, anh rốt cuộc có ý gì?"

Tô Đồ Lang Quân đứng trước thái độ bị chọc tức đến sắp đứng không yên kia của Cao Hiểu Chi thì vẫn bình thản như vậy:

"Tôi cũng không nói mình là Tiểu Vinh, là cô tự hiểu nhầm"

Cao Hiểu Chi nghe thấy được câu trả lời kia liền cảm thấy người trước mặt căn bản không biết hối cải, nhưng đúng là ngày hôm qua Tô Đô Lang Quân cũng không nói mình là Hoàng Thế Vinh, như vậy có phải là do cô quá hấp tấp hay không, nhưng mà nói gì thì nói Tô Đồ Lang Quân nhất định là cố tình, nếu không tại sao lúc đó không thẳng thắn nói luôn mình không phải Hoàng Thế Vinh chứ:

"Tại sao anh lại tự ý nghe điện thoại của anh Thế Vinh, tại sao anh lúc đó không trực tiếp nói rằng mình không phải anh ấy, nói tôi gọi lại sau cũng được mà. Anh căn bản là cố ý đúng không?"

Tô Đồ Lang Quân vẫn rất điềm tĩnh, đối diện với cô gái đang tức đến phát điên kia cũng không lúng túng, ngược lại còn thành thật không che giấu đáp rằng:

"Đúng vậy, là tôi cố ý"

Cao Hiểu Chi cũng không nghĩ rằng Tô Đồ Lang Quân sẽ thẳng thắn thừa nhận như vậy:

"Anh cố ý? Là anh tự thừa nhận đấy nhé, anh nói đi, anh rốt cuộc có ý gì?"

Tô Đồ Lang Quân nhìn chằm chằm Cao Hiểu Chi, trong ánh mắt rõ ràng rất nghiêm túc:

"Cô có ý gì thì tôi chính là có ý đó"

Cao Hiểu Chi vừa nghe đến đây liền giật mình lùi lại phía sau, hai mắt mở lớn, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, đôi môi mấp máy, thật lâu mới nói ra một câu thế này:

"Đừng nói với tôi rằng anh thích tôi đấy nhé, tôi sẽ không bao giờ thích anh"

Tô Đồ Lang Quân nghe được câu nói này liền cảm thấy cô gái trước mặt mình đây rốt cuộc đang nghĩ cái gì. Ý của cậu chính là muốn nói, cô ấy thích Hoàng Thế Vinh và cậu cũng thích hắn, thế mà không ngờ người nọ lại nghĩ theo chiều hướng không thể nào kia.

Đúng lúc này ở phía xa liền truyền đến một giọng nói, giọng nói kia rõ ràng ẩn chứa sự tức giận rõ ràng, còn mang theo chút lạnh lẽo:

"Cô nói cái gì?"

Cao Hiểu Chi cũng bị giật mình quay lại nhìn, mắt thấy người đàn ông cao lớn mặc trên mình bộ đồng phục bệnh nhân kia, gương mặt điển trai giống như nam minh tinh điện ảnh, trên sắc mặt của hắn rõ ràng là không tốt. Cao Hiểu Chi giống như sợ bị hiểu nhầm, ngay lập tức đứng cách xa Tô Đồ Lang Quân hai bước, giọng nói cũng dịu đi một chút, gương mặt ẩn chứa tầng hồng hào e thẹn:

"Anh... anh đã nghe thấy những gì?"

Hoàng Thế Vinh bước đến bên cạnh Tô Đồ Lang Quân, hắn vẫn nhíu chặt hàng lông mày đen rậm kia, sắc bén nhìn chằm chằm Cao Hiểu Chi giống như muốn chất vấn:

"Cô vừa nói cái gì?"

Cao Hiểu Chị hoảng hốt, nhưng rất nhanh sau đó trong lòng lại có điểm vui vẻ, Hoàng Thế Vinh biểu hiện như vậy xem ra là rất kích động, có phải hắn đang ghen hay không:

"Em, chỉ là phỏng đoán của em mà thôi... hơn nữa em cũng không thích anh ta"

Hoàng Thế Vinh vẫn chưa thể thoát khỏi sự khó chịu, gương mặt vẫn nghiêm lại:

"Cô tốt nhất là nên như vậy đi"

Cao Hiểu Chi rất phối hợp mà làm ra dáng vẻ ngoan ngoãn gật đầu:

"Anh yên tâm, nhưng mà anh cũng đừng hiểu nhầm, giữa em và anh ta đúng là sẽ không tồn tại bất cứ tình cảm gì... ít nhất là em sẽ tuyệt đối không thích anh ta"

Tô Đồ Lang Quân nãy giờ vẫn đứng ở một bên không lên tiếng, sự việc thành ra như thế quả thật cũng ngoài dự định của cậu. Chẳng hiểu sao lúc này cậu thật muốn lớn tiếng cười, nhưng nếu như cười có phải là đặc biệt xấu xa hay không.

Hoàng Thế Vinh vốn định rời đi, nhưng Cao Hiểu Chi lúc này lại tiến đến ngăn hắn lại:

"Chúng ta có thể nói chuyện riêng với nhau một chút hay không?"

Hoàng Thế Vinh cảm thấy mình không có chuyện gì để nói với Cao Hiểu Chi cả cho nên liền trực tiếp đáp rằng:

"Không thể, giữa chúng ta không có gì để nói"

Cao Hiểu Chi nghe thấy lời kia liền nhíu mày:

"Vì sao không có chuyện gì để nói chứ, anh không có chuyện gì muốn nói với em sao?"

Hoàng Thế Vinh không do dự mà trả lời:

"Không có!"

Tô Đồ Lang Quân nãy giờ im lặng lúc này cũng tiến đến nắm lấy tay của Hoàng Thế Vinh nhẹ giọng:

"Chúng ta xếp hàng mua hoành thánh có được không, hôm trước cậu nói hoành thánh ăn rất được"

Hoàng Thế Vinh thu lại nét lạnh lùng khó chịu trên gương mặt, quay sang ôn nhu mỉm cười với Tô Đồ Lang Quân:

"Được, chúng ta đi"

Cao Hiểu Chi nhìn một màn trước mắt bị dọa sợ, sau đó cô giống như hiểu ra được chân tướng, lại nghĩ tới dáng vẻ của mình vừa rồi chẳng phải làm trò cười cho Tô Đồ Lang Quân hay sao, thật sự là mất hết mặt mũi.

Lúc Hoàng Thế Vinh cùng Tô Đồ Lang Quân đi vào hành lang, nơi này cũng không có bệnh nhân qua lại, thỉnh thoảng có vài y tá mang theo vật dụng này nọ đi qua. Hoàng Thế Vinh cảm thấy rất muốn biết chuyện vừa rồi giữa Tô Đồ Lang Quân cùng Cao Hiểu Chi, cho nên liền dừng lại. Tô Đô Lang Quân thấy hắn dừng bước liền hỏi:

"Sao vậy?"

Hoàng Thế Vinh quay sang nhìn Tô Đồ Lang Quân:

"Chuyện đó là sao?"

Tô Đồ Lang Quân biết nhưng vẫn hỏi:

"Chuyện gì?"

Hoàng Thế Vinh ngắn gọn đáp:

"Cao Hiểu Chi"

Tô Đồ Lang Quân ừ một tiếng:

"Ừ, Cao Hiểu Chi làm sao?"

Hoàng Thế Vinh nhíu mày nhìn Tô Đồ Lang Quân, Tô Đồ Lang Quân cười cười không tiếp tục trêu chọc hắn nữa, mang toàn bộ sự việc sơ lược nói:

"Cô ấy muốn cùng tớ nói chuyện về chuyện tối hôm qua"

Hoàng Thế Vinh càng nhíu chặt mày hơn:

"Cậu và cô ta tối hôm qua có chuyện gì?"

Tô Đồ Lang Quân đưa đầu ngón tay khẽ vuốt nhẹ hàng lông mày của Hoàng Thế Vinh, muốn vuốt cho nó thẳng ra đừng nhăn nữa:

"Cậu quên rồi sao, hôm qua cô ấy gọi cho cậu, là tớ bắt máy đó. Tớ muốn ám chỉ mối quan hệ của chúng ta, nhưng mà cô ấy lại hiểu nhầm thành tớ thích cô ấy, chỉ có như vậy thôi"

Hoàng Thế Vinh hừ nhẹ:

"Cậu rốt cuộc đã ám chỉ như thế nào để cô ta hiểu nhầm?"

Tô Đồ Lang Quân im lặng suy nghĩ để nhớ lại:

"Tớ chỉ nói cô ấy có ý gì thì tớ cũng chính là có ý đó, nhưng cuối cùng cô ấy hiểu nhầm thành ra như vậy"

Hoàng Thế Vinh vẫn còn chưa vui vẻ, nghiêm khắc nhắc nhở Tô Đồ Lang Quân:

"Sau này không cần ám chỉ, cứ trực tiếp mà nói chúng ta đã đính hôn rồi"

Tô Đồ Lang Quân im lặng cúi đầu nhìn xuống, Hoàng Thế Vinh thấy thế liền xoắn xuýt, còn tưởng mình hung dữ làm cho cậu hoảng sợ, vội vã hạ tông giọng:

"Cậu cứ nói chúng ta đính hôn rồi không phải tốt rồi sao, tránh cho người khác hiểu nhầm"

Tô Đồ Lang Quân khẽ ừ một tiếng, vẫn còn chưa chịu ngẩng đầu lên. Hoàng Thế Vinh đưa tay bao lấy gương mặt cậu:

"Tớ không phải cố ý hung dữ với cậu, cậu đang giận tớ sao?"

Tô Đồ Lang Quân lắc đầu, Hoàng Thế Vinh hỏi:

"Vậy vì sao đột nhiên cúi đầu im lặng?"

Tô Đồ Lang Quân buồn cười:

"Tớ đột nhiên phát hiện cậu mang dép trái rồi, có phải cậu từ trên ban công nhìn thấy tớ cùng cô ấy đứng đó nói chuyện cho nên mới gấp gáp chạy xuống, đến độ xỏ trái đôi dép hay không?"

Hoàng Thế Vinh nghe được cũng cúi đầu nhìn xuống, phát hiện ra quả đúng là mình mang hai đôi chiếc dép lê trái nhau liền đen mặt có chút mất hình tượng, sau đó liền thản nhiên đổi lại dép, khoác vai Tô Đồ Lang Quân bước đi:

"Cậu đúng là người hiểu tớ nhất trên đời".