Mơ Ước Đã Lâu

Chương 18: Quan tâm



Chương 18: Quan tâm

Quả thật đã lâu không gặp, bây giờ Triệu Thập Hoan và Phó Bắc cũng đã cao tương đương nhau, phong cách ăn mặc cũng giống nhau, thoạt nhìn rất ăn ý và cũng gây chú ý, các khách mời ào ào đánh giá phía bên này, có một số người không nhớ nhà họ Triệu, được nhắc nhớ mới giật mình nhớ lại.

Mấy năm trước nhà họ Triệu không bằng nhà họ Phó, nhưng sau sáu năm lăn lộn bên ngoài, thật sự phát triển rất nhanh, bây giờ cũng không phân được cao thấp. Ông cụ Triệu và ông nội Phó là chí giao, giao tình không phải ít, vừa thấy mặt đã vui mừng đến không chịu được, nụ cười trên mặt ông nội Phó không chút giả dối, so với những người khác thì, đây mới là vui vẻ chân chính.

Ông cụ Triệu hiền hòa, bất luận nhìn thấy ai đều sẽ tán gẫu đôi chút, không khí cũng trở nên náo nhiệt hơn.

Triệu Thập Hoan trông chững chạc hơn những năm đó rất nhiều, lập tức chào hỏi những người quen trong đám đông.

Kiểu Tây cũng chân tâm thật ý mà mỉm cười, nhẹ đáp: "Chị Hoan."

Triệu Thập Hoan nâng tay lên theo quán tính, đại khái là muốn xoa đầu cô giống như trước đây, nhưng kịp thời dừng lại, nhìn về Phó Bắc đang đứng một bên: "Lần trước đến Mỹ gặp cậu, chắc cũng được một năm rồi, gần đây thế nào, nghe nói cậu đang giảng dạy ở Giang Đại, dạy sinh viên sao?"

"Có lẽ vậy, nhưng bên Phòng giáo vụ còn chưa có sắp xếp cụ thể." Phó Bắc nói, đứng bên cạnh Kiều Tây, thái độ vẫn như trước kia, nhưng cũng không còn sự thân quen như khi còn nhỏ.

Hai người hàn huyên chốc lát, nhưng vẫn luôn duy trì một chút khách sáo xa cách, dù sao đều là người hai bảy hai tám tuổi, mấy năm này lại ít liên hệ, mỗi người đều có sự nghiệp riêng, cảm tình trở nên lạnh nhạt cũng là điều bình thường.

Nhóm người ông cụ Triệu đến nơi khác trò chuyện, nơi này chỉ còn lại những người trẻ tuổi, mọi người vây lại thành nhóm trò chuyện với nhau, Kiều Tây cũng không có đề tài gì nói với những người này, nên đứng ở một bên, tùy tiện cầm ly nước uống nghe những người khác nói chuyện.

Nhóm người Chu Giai Kỳ đi đến, cùng ôn chuyện với Triệu Thập Hoan, hay thường ngăn trước mặt cô, không biết là cố ý hay vô tình.

Kiều Tây cũng lười so đo, từ nhỏ cô ta đã là cái dạng này rồi, đầu óc như bị úng nước, giả vờ thành một cô tiểu thư đoan trang cũng khá giống, ở trước mặt người lớn cũng khá được yêu thích, thế nào cũng phải xem cô thành kẻ thù giả tưởng, cho rằng cô đoạt đi sự nổi bật và chú ý của cô ta, thật sự thì bệnh cũng không nhẹ chút nào đâu.

Nồng độ rượu cũng không thấp, uống vào miệng vừa cay vừa ngọt, cũng không tệ, Kiều Tây uống thêm vài ngụm. Chẳng biết lúc nào Phó Bắc đã đến bên này, khẽ nhíu mày, nói nhỏ: "Uống ít một chút, sẽ bị say đó."

"Chỉ uống vài ngụm thôi." Kiều Tây nói, buông ly xuống.

Triệu Thập Hoan đang bị vây quanh, một đám người lôi kéo đi qua bên kia, có người đến gọi hai cô, Kiều Tây không muốn đến góp vui, Phó Bắc cũng không nhúc nhích, nơi này thoáng chốc yên tĩnh trở lại.

Qua vài ngày tĩnh dưỡng, trên mặt Phó Bắc đã không còn vẻ nhợt nhạt khi bị bệnh lúc trước nữa, nhưng cũng chưa khỏi hẳn, sắc môi vẫn tương đối tái, cũng đã gần ba mươi, còn là phần tử trí thức, mới bị chút cảm mạo nho nhỏ đã bị ép thành cái dạng này rồi.

Cô cầm ly nước trái cây đến, đổi ly rượu lúc trước của Kiều Tây đi.

Kiều Tây sửng sốt, lập tức buồn cười, qua một tháng nữa cô đã hai mươi ba, có còn là con nít nữa đâu, nhưng vẫn không biểu hiện ra ngoài, cũng không uống ly nước trái cây này.

Là chủ nhà, cơ hồ Phó Bắc không có thời gian rảnh rỗi, đứng không quá hai phút lại có người đến lôi kéo nói chuyện làm quen, làm hai người không có chút không gian riêng, vừa tính dẫn người đến nơi khác, thì Lương Ngọc Chỉ đến tìm, người nhà họ Lương đến, để Phó Bắc đi qua tiếp.

Cho đến khi khai tiệc, Kiều Tây đều lẻ loi một mình.

Trên đường còn gặp được Chu Mỹ Hà và Chu Lâm, Kiều Kiến Lương không có ở đây, ánh mắt hai mẹ con đều mắc trên đỉnh đầu, khinh khi xem thường giống như không để Kiều Tây vào mắt, cũng không còn cách nào, ai bảo Kiều Kiến Lương đã sớm lập di chúc làm chi, chỉ cần Kiều Kiến Lương còn sống, thì còn có hi vọng sửa lại, mà Kiều Tây chính là đối thủ tranh giành gia sản.

Xem Kiều Tây như tôm tép nhãi nhép cũng thấy phiền, nhất là sau khi Kiều Kiến Lương xuất hiện, thái độ của mẹ con họ Chu quay ngoắt 180 độ, cách làm người quả thực ghê tởm, nếu không bận tâm mặt mũi của Kiều Kiến Lương, thì chắc chắn cô sẽ không cho hai mẹ con này thể diện.

Dưới sự dạy dỗ của Chu Mỹ Hà, Chu Lâm tự biết mình không phải ruột thịt, vẫn luôn biểu hiện kính cẩn nghe theo lời Kiều Kiến Lương, trở thành kiểu lễ độ gương mẫu, chẳng sợ Kiều Tây không cho thể diện, vẫn cư xử theo phép tắc nói: "Chị, đến ngồi chung đi."

Kiều Tây tản mạn nói: "Không được, vừa mới hẹn ngồi với bạn rồi."

Mặt Chu Lâm không đổi sắc, ánh mắt cũng chưa đổi, thong dong đáp lại.

Cuối cùng ba người Kiều Kiến Lương ngồi bàn gần bàn chủ nhà nhất, Kiều Tây được Triệu Thập Hoan vui vẻ gọi đến ngồi chung.

Phó Bắc không ngồi bàn chủ nhà, cũng ngồi bên này, ngồi trước mặt hai người.

Vẻ mặt người này vẫn lạnh nhạt như thường, chỉ là bất chợt sẽ nhìn đến chỗ Kiều Tây, ngẫu nhiên cũng sẽ đáp lại Triệu Thập Hoan đôi câu, từ tốn, có chút khó nắm bắt.

Tính tình Triệu Thập Hoan cởi mở thoải mái, càng dễ giao thiệp, vài năm gần đây vẫn luôn đắm mình chìm nổi trong thương trường, nói chuyện làm việc đều rất quyết đoán nhưng không mất đi sự thân thiết, với ai cô cũng hòa hợp được, lúc lơ đãng sẽ cùng rót rượu với Kiều Tây, cử chỉ cũng không làm người ta cảm thấy đột ngột, thế cho nên mặc dù Kiều Tây ngồi cạnh cô, nhưng những người khác trên bàn cũng không quá chú ý bên này.

"Cậu vừa đi một chút thì hết sáu năm, còn tưởng rằng sẽ không trở về nữa, lần này tính ở lại Giang Thành bao lâu?" Có người hỏi.

Nhà họ Triệu đột nhiên trở về, ngoại trừ cạnh tranh đấu thầu mảnh đất ở ngoại ô phía Tây này, tạm thời cũng chưa có hành động nào khác, các nhà khác đều đang chú ý, chắc chắn nhất định sẽ tìm cơ hội hợp tác, dù sao lúc này nhà họ Triệu có quan hệ rộng, vốn mạnh, phóng mắt khắp Giang Thành cũng không có mấy nhà có thể so được, có thể hợp tác tất nhiên nước lên thì thuyền lên rồi.

Mọi người đến dự tiệc cũng không ngốc, ngoại trừ Kiều Tây là thật sự đến ăn tiệc ra, thì mấy người khác đều là đến tìm mối làm ăn, bao gồm người trên bàn này, đừng nhìn một đám người mặt còn trẻ, lòng dạ thâm sâu cách thức cũng nhiều, không có ai là thuần lương cả.

Từ đầu đến đuôi Triệu Thập Hoan cũng không nâng đũa nhiều, đều ứng phó những người này, nghe vậy, giả vờ không hiểu, nên cũng không trả lời rõ ràng, chỉ nói: "Dù sao năm nay khẳng định đều ở đây, sẽ ở đây lâu một chút, ở Bắc Kinh không quen, vẫn là Giang Thành thoải mái hơn."

Trong lời nói có ý muốn ở Giang Thành làm phát triển ngắn hạn, sẽ có đầu tư.

Bầu không khí trên bàn lập tức có chuyển l biến, có người lôi kéo Triệu Thập Hoan, có người nịnh bợ Phó Bắc.

Kiều Tây có chút không được tự nhiên, từ trước đến nay không quá thích ứng với những trường hợp này, đành phải tự mình ngồi ăn, bên tay trái có mâm đồ ăn như bánh bao gạo nếp (hình như giống bánh mochi), ăn hai miếng thấy hơi nghẹn, muốn uống nước, nhưng trong ly lại hết.

Vừa muốn đưa tay lấy nước, Triệu Thập Hoan đã đẩy một ly nước đến, đối phương không có ý quan tâm cô, khi đưa ly nước sang thì còn đang cùng người bên cạnh nói chuyện.

Kiều Tây ngẩn ra, nhưng vẫn nâng ly nước lên uống.

Vừa ngẩng đầu, đã thấy Phó Bắc đang nhìn cô, chỉ một cái chớp mắt, lại thuận thế dời đi nhìn về nơi khác.

Hàm ý trong ánh mắt kia quá mức thâm trầm, nhất thời Kiều Tây hơi ngừng lại, không rõ nó có nghĩa là gì.

Một bữa tiệc cũng không giống tiệc gia đình, mà giống tiệc xã giao hơn, một buổi tiệc đại thọ nghiễm nhiên trở thành một buổi tiệc xã giao, tất cả mọi người trong buổi tiệc đều tạo cho mình một mạng lưới quan hệ, bầu không khí chan hòa ấm áp của một buổi tiệc sinh nhật cũng không có, tất cả mọi người đều cung kính khách sáo với ông nội Phó, chỉ có Kiều Tây là không có chút ham muốn riêng nào mà thật tâm nói: "Chúc ông thêm tuổi mới, sức khỏe dồi dào."

Lời tuy không mỹ miều, ngược lại có chút cũ, nhưng đầy tâm ý.

Vẻ mặt ông nội Phó khẽ động, trong lòng phức tạp trăm điều, chưa nói đến trong lòng ông cũng không có bao nhiêu yêu thích Kiều Tây, thêm năm đó chuyện của Phó Bắc và Kiều Tây, càng là có vướng mắc ở đây, bây giờ lại càng thêm nhiều cảm khái, có lẽ ông đã già thật rồi.

Phó Bắc cũng không đi theo kính rượu, bữa tiệc kết thúc thì giúp đỡ tiếp mấy người cùng thế hệ.

Muộn một chút, Trang Khải Dương đến, quán bar có việc, cho nên đến trễ, một đám người trẻ tuổi tụ lại ầm ĩ, dù sao cũng là đại thọ ông nội Phó, náo loạn cũng phải có mức độ, hơn nữa không thể rời đi sớm, mọi người đều tụ lại một chỗ nói chuyện.

Triệu Thập Hoan vẫn luôn ở trong đám người, ngược lại là Phó Bắc sẽ bất chợt mà rời khỏi, không chút rảnh rỗi.

Đợi đến trời tối, ở lại với nhà họ Phó cũng chỉ có những người quen thân, đều là quan hệ tương đối thân thiết. Đến khi có thể rời đi, cũng đã là rạng sáng, Kiều Tây thập phần mệt mỏi, lại uống không ít rượu, Kiều Kiến Lương muốn giữ cô ở nhà hai ngày, cô không đồng ý, cuối cùng chỉ đành phải để tài xế đưa người về phố Thất Tỉnh.

Những người khác của nhà họ Phó còn đang bận rộn, tạm thời không có thời gian để ý cô, cô đi một mình.

Ra đến cửa sơn trang, tài xế còn chưa đến, thì Triệu Thập Hoan đã đến.

Dường như Triệu Thập Hoan chỉ đến sau vài bước, vừa ra đến đã hỏi: "Muốn về chung không?"

"Chị Hoan." Kiều Tây nói, "Cũng không tiện đường, tôi có tài xế rồi, cảm ơn."

Cho rằng Triệu Thập Hoan có ý muốn chở mình về, không ngờ đối phương lại cười cười, nói: "Chị không mang theo tài xế."

Kiều Tây sửng sốt.

"Uống rượu không thể lái xe, có thể đi nhờ xe không?" Triệu Thập Hoan hỏi.

Đã nói đến mức này, cũng không thể từ chối được.

Lúc hai người một trước một sau lên xe, Phó Bắc cùng người nhà họ Lương đi ra, lại vô ý thoáng nhìn nơi này, bóng đêm trầm lắng yên tĩnh, chỗ này không có ánh sáng, chiếu không ra vẻ mặt họ, cho đến khi xe chạy xa, đoàn người đi đến ven đường.

Lương Ngọc Chỉ nhận thấy sắc mặt cô không thích hợp, hỏi: "Sao vậy?"

Phó Bắc thu lại cảm xúc, đạm nhạt nói: "Không có gì."