Mơ Ước Sư Phụ Rất Nhiều Năm

Chương 1: Mới gặp



Triệu Tử Dung lần đầu tiên gặp mặt sư phụ Liễu Vong Cơ của hắn, tình huống cũng không quá tốt.

Lúc ấy hắn đang bị một đám thổ phỉ lấy dây thừng trói gô, muốn cùng thủ lĩnh thổ phỉ mặt đầy dữ tợn kia bái đường thành thân, mà Liễu Vong Cơ tựa như tiên giáng từ trên trời xuống, cứu hắn ra.

Kỳ thật Triệu Tử Dung nguyên bản nên gọi Triệu Chỉ Dung, là tên cha hắn đặt lúc còn ở trong bụng mẹ. Nghe nói bởi vì có lão đạo đi ngang qua Triệu phủ, chỉ vào đại môn nhà này lớn tiếng nói, mệnh chủ nhân nhà này nên có một nữ, kết quả không lâu lúc sau, Triệu phu nhân đã sinh ba thiếu gia lại có thai, vì thế Triệu lão gia mừng rỡ như điên, không chỉ suốt đêm nghĩ tên cho thiên kim tương lai, còn một hơi chuẩn bị quần áo năm năm cho hài tử.

Nhưng ai biết, nữ nhi một nhà ngàn mong vạn mong sinh ra lại thành nhi tử, Triệu Chỉ Dung liền thành Triệu Tử Dung.

Bởi vì hồi lâu chờ đợi rơi vào khoảng không vợ chồng, Triệu lão gia mỗi lần nhìn thấy Triệu Tử Dung liền nhiều ít có chút mất mát, đặc biệt là Triệu phu nhân, trước lúc Triệu Tử Dung tròn năm tuổi thường xuyên cho hắn ăn vận thành nữ hài nhi.

Vì thế, Triệu Tử Dung tuổi nhỏ, đã sinh ra tâm mẫn cảm, từ nhỏ biết cha mẹ không cao hứng việc mình là nam hài. Hắn tận lực ở trước mặt cha mẹ biểu hiện ngoan ngoãn vừa ý, hơn nữa hắn có tướng mạo xinh đẹp như nữ, liền xây dựng cho vợ chồng Triệu lão gia biểu hiện giả dối bản thân xác thực sinh ra một nữ nhi.

Nhưng Triệu Tử Dung dù sao cũng là nam tử hán thiết cốt, lại thường xuyên đi theo các ca ca nghe Bình thư, xem thoại bản giang hồ, cho nên trong lòng có mộng đại hiệp đánh đánh giết giết.

Bản tâm cùng bề ngoài mâu thuẫn càng tích càng sâu, rốt cuộc ở lúc hắn mười hai tuổi năm ấy đạt tới đỉnh điểm.

Trong một đêm trăng lên cao, hắn lén chạy từ đại trạch Triệu gia, thề muốn một mình lang bạt giang hồ.

Nhưng không như mong muốn, Triệu Tử Dung mới ra thành đã bị thổ phỉ cướp đi, lại bởi vì vẻ ngoài xinh đẹp, bị thủ lĩnh thổ phỉ coi trọng, cường đoạt trở về muốn hắn làm áp trại phu nhân.

Một đám đại hán sơn trại phảng phất bị quỷ mê mắt, chết sống không tin Triệu Tử Dung là nam, lấp kín miệng hắn muốn biện giải, cường ngạnh tròng lên cho hắn hỉ phục đỏ thẫm, đè nặng hắn đi bái đường.

Vào lúc Triệu Tử Dung bị ấn đầu, thiếu chút nữa cùng đại vương vùng núi đối bái phu thê, đỉnh đầu đột nhiên có một tiếng ầm ầm vang lớn!

Nóc nhà bị phá thành cái động lớn, một thiếu niên bạch y theo ánh mặt trời cùng nhau chiếu vào, tựa như tiên nhanh nhẹn từ trên trời giáng xuống, đem đầu thổ phỉ đối diện hắn vững vàng dẫm dưới lòng bàn chân.

Thiếu niên mặt không biểu tình, một tay xách theo một đoạn nhánh cây, một tay chống đất, quỳ một gối trước thổ phỉ xui xẻo, thoạt nhìn trái lại như y đã bái đường với Triệu Tử Dung.

Có lẽ tư thế Liễu Vong Cơ rơi xuống đất quá mức tự nhiên tiêu sái, bảy năm sau, Triệu Tử Dung chưa từng hoài nghi kỳ thật năm đó y dẫm hụt chân ngã vào.

Trong mắt đột nhiên xông vào khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của thiếu niên, Triệu Tử Dung liền quên giãy giụa, khắp đầu đều là: Đây là đại hiệp trong truyền thuyết!

Tâm hoài xuân thiếu niên của tiểu thí hài chứ vậy bị giao ra.

Mặt sau trải qua, Triệu Tử Dung bởi vì đầu óc quá ngốc nhớ không rõ lắm, thời điểm phản ứng lại, trong phòng đã nằm đổ một mảnh, chỉ còn thiếu niên bạch y hàng thần binh ngày đó chậm rãi đi về chỗ hắn.

Rất nhanh, một đôi giày màu trắng ngừng trước mặt Triệu Tử Dung, hắn nhìn thoáng qua, trên chiếc ủng chân thật dính vài giọt bùn, vì thế hắn nghĩ: À, thì ra đại hiệp cũng không giống trong thoại bản viết, một bộ bạch y không nhiễm trần.

Nghĩ vậy, trong lòng hắn buông lỏng, hít hà một hơi thật mạnh, kết quả lúc thở tới thả ra một hàng nước mũi.

Liễu Vong Cơ nhẹ nhàng kéo xuống khăn vải trong miệng Triệu Tử Dung, chỉ thấy chóp mũi cùng hốc mắt “Tiểu cô nương” đều hồng hồng, con ngươi đen nhánh phiếm ướt ánh nước dầm dề, lê hoa đái vũ, nhu nhược đáng thương, tuy rằng phía dưới cái mũi nhỏ xinh có một hàng nước mũi, lại vẫn ngăn không được mỹ mạo. Vì thế trong con ngươi đen nhánh nguyên bản không gợn sóng lóe lên, giao ra tiếng kinh hô duy nhất trong mười bảy năm nhân sinh qua: “Trời ạ, muội muội lớn lên thật đẹp mắt.”

Mà Triệu Tử Dung chỉ cảm thấy chính mình chảy nước mũi trước mặt đại hiệp, quả thực mất hết thể diện, lập tức trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nước mắt nhịn hồi lâu lập tức chảy xuống.

Liễu Vong Cơ tức khắc luống cuống tay chân, vội la lên: “Aiz, sao lại khóc?”

Vừa nói, y lấy góc tay áo lau nước mắt cho Triệu Tử Dung.

Triệu Tử Dung ngửi được hương thuốc nhàn nhạt cổ tay áo thiếu niên, ai ngờ tay áo lại càng làm cay mắt, vì thế nước mắt càng rơi lợi hại.

Hai người bận việc nửa ngày, nước mắt Triệu Tử Dung rốt cuộc mới ngừng, hắn hít nước mũi, cũng đã quên giải thích kỳ thật bản thân không phải muội muội, tận lực muốn vãn hồi hình tượng trong mắt đại hiệp, lôi kéo giọng nói có chút khàn khàn trong thời kỳ vỡ giọng, nói: “Không có việc gì, mắt ta to, một chút cũng không sao.”

“Đáng thương, giọng nói đều khóc khàn rồi.” Đại hiệp gật đầu, tỏ vẻ thập phần lý giải, sau đó ngồi xổm xuống, cõng Triệu Tử Dung lên ôn nhu nói: “Đi, ta đưa ngươi về nhà.”

Triệu Tử Dung: “……”

Liễu Vong Cơ dường như có thiên tính không thích đi cửa chính, y ôm lấy Triệu Tử Dung lại lần nữa từ trên trời giáng xuống dừng ở trong viện Triệu phủ, làm người trong Triệu phủ đang tìm thiếu gia loạn một đoàn nháy mắt yên tĩnh lại.

Triệu Tử Dung sùng bái mà nhìn hiệp khách thiếu niên bên người, nghĩ thầm: Quyết định rồi, ta muốn bái đại hiệp làm sư phụ, cùng y cùng nhau lang bạt giang hồ!

Sau một lúc lâu, Triệu phu nhân cùng Triệu lão gia phản ứng lại đây, tức khắc nước mắt nước mũi tung hoành, quỳ rạp xuống đất: “Ông trời mở mắt rồi! Thần tiên đưa Dung nhi về rồi!”

Có lẽ bị khinh công xuất thần nhập hóa của Liễu Vong Cơ kia cấp kinh sợ, Triệu lão gia cùng Triệu phu nhân thế nhưng đồng ý với thỉnh cầu nhi tử muốn bái Liễu Vong Cơ làm sư phụ.

Đối mặt ba miệng Triệu gia dò hỏi, Liễu Vong Cơ lại trầm mặc. Y một chuyến này rời núi, kỳ thật là vì tìm

thanh Thiên Hắc Thiết kiếm mà sư đệ đã kể cho y, mang theo kéo chân sau có chút không tiện.

Triệu Tử Dung từ nhỏ mẫn cảm, nhanh chóng nhìn ra một tia không vui từ trên mặt đại hiệp không gợn sóng kia, hắn kéo ống tay áo Liễu Vong Cơ, ngưỡng khuôn mặt nhỏ khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn sạch sẽ, mắt trong veo, đem mặt dày cả đời của mình đều dùng lúc này, nhẹ giọng nói: “Ca ca, thật sự không được sao?”

Liễu Vong Cơ: “……”