Mơ Ước Sư Phụ Rất Nhiều Năm

Chương 5: Trốn đi



“Tử Dung.” Liễu Vong Cơ lấy ra một tấm vải khô ráo từ trong ngực, lau khô hết những giọt nước bám trên thân kiếm đen nhánh của hắn, đưa lưng về phía Triệu Tử Dung nói, “Ngươi tới nơi này làm cái gì?”

Trong lúc này, đáng lẽ tiểu đồ đệ phải đi theo Linh Cửu để mân mê mấy loại thảo dược kì quái, hiển nhiên không nên xuất hiện ở chỗ này.

Nghe được câu hỏi của Liễu Vong Cơ, Triệu Tử Dung từ phía sau tảng đá bước ra, chậm rì rì đi đến phía sau lưng của Liễu Vong Cơ, thần sắc uể oải, hốc mắt lại bắt đầu đỏ lên, thầm nghĩ rằng sư phụ quả nhiên vẫn ghét vì hắn không phải là nữ nhi.

“Quần áo đều ướt cả rồi.” Trong lúc Triệu Tử Dung đang miên man suy nghĩ, Liễu Vong Cơ đã xoay người lại nhìn hắn.

Triệu Tử Dung mặc một thân đồng phục của đệ tử màu xanh lơ đã bị nước biển làm cho ướt đẫm, lớp vải mềm mại dệt dính sát vào thân hình thon thon gầy gầy của thiếu niên, ẩn ẩn hiện hiện phác họa ra cơ thể ấy. Khuôn mặt tinh xảo cũng ướt dầm dề, trên đôi lông mi dài còn vươn lại vài giọt nước, nước mắt như chực chờ rơi xuống, chóp mũi cùng hốc mắt đều hồng hồng, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.

“Ngươi khóc rồi?” Trái tim Liễu Vong Cơ run lên, nhiều ít cũng có chút đau lòng.

Tuy rằng y không hiểu vì sao Triệu Tử Dung đường đường là một nam nhân nhưng lại dễ dàng rơi nước mắt, tuy vậy, yvẫn săn sóc mà nâng ngón tay thon dài lên, thay đối phương nhẹ nhàng lau đi hơi nước trên khóe mi, nhẹ giọng hỏi: “Diệp Hoan lại lấy cái gì để dọa ngươi rồi?”

Triệu Tử Dung lại đang sững sờ, hắn như ngừng thở, trước mắt chính là khuôn mặt phóng đại của sư phụ hắn.

Liễu Vong Cơ có làn da trắng nõn, tuy là gió biển hay mặt trời chói chang cũng không có cách bài tác động tới làn da của hắn. Những năm gần đây so với lúc mới gặp, ngũ quan chứa vài phần non nớt cũng đã dần dần nẩy nở rõ ràng, ngũ quan càng thêm tuấn lãng sắc bén, lúc hắn ít nói ít cười càng giống một pho tượng ngọc đầy sống động.

Sư phụ, người đúng là đẹp đến mức không chừa đường cho người khác sống mà……

Triệu Tử Dung yên lặng thở dài trong lòng, lại nghĩ đến cái hôn ước kia, tức khắc cảm thấy càng thương tâm. Cùng lúc đó, hắn đột nhiên cảm thấy một đôi mắt nóng bỏng —— nguyên lai là Liễu Vong Cơ đang giúp hắn lau mặt, dược khí trên quần áo hun lên mặt hắn, kích thích hắn rơi lệ

“Sư phụ……”

“Sao lại khóc nữa rồi? Diệp Hoan rốt cuộc đã làm gì? Sư phụ giúp ngươi cạo đầu của hắn được không?” Liễu Vong Cơ thấy tiểu đồ đệ đột nhiên rơi lệ, có chút hoảng hốt, luống cuống tay chân giúp hắn lau nước mắt, đồng thời tính toán trong lòng một chút, tìm cách giáo huấn sư đệ cầm tinh con khỉ kia.

Nước mắt Triệu Tử Dung càng ngày rơi càng nhiều, hắn ho nhẹ vài cái, xác định chính mình sẽ không thật sự khóc nữa, lúc này mới nói: “Sư phụ, tiểu sư thúc vô tội, là tay áo của người làm cay mắt ta.”

“…… Ồ, lần sau không có việc gì thì nhớ nói sớm một chút.” Liễu Vong Cơ mặt vô cảm thu hồi tay, “Ngươi tới nơi này để làm gì?”

Triệu Tử Dung dùng sức chớp mắt, muốn đem cảm giác nóng rát kia áp xuống, thất thần thuận miệng nói: “Đi câu cá cho bữa tối……”

Liễu Vong Cơ: “……”

Y đứng ở trên vách núi nhìn xuống phía dưới, ước chừng thấy được mười trượng ở dưới đáy vực kia là sóng biển cuồn cuộn, chim biển bay lượn lờ trên tảng đá ngầm, trong không trung phát ra vài tiếng kêu.

Mà lúc này, Triệu Tử Dung cũng phản ứng lại lời nói ngu xuẩn của bản thân, ngẩng đầu cùng Liễu Vong Cơ hai mặt nhìn nhau.

Sau một lúc lâu, Liễu Vong Cơ bị tiểu đồ đệ nhìn đến mức hô hấp cứng lại, có chút chịu không nổi, quay đầu nói: “Ờm, ngươi cố lên?”

Dứt lời, y ôm kiếm nhanh nhẹn rời đi, để lại Triệu Tử Dung cùng biển rộng một mình hỗn độn.

Chạng vạng, Triệu Tử Dung vẫn mang theo cá trở về, tất nhiên là không phải câu ở trên vách núi, mà là mua của ngư dân bên bờ biển.

Liễu Vong Cơ từ trước đến nay lạnh nhạt, đối với sự kiện lúc chiều cũng không còn nhắc đến.

Triệu Tử Dung thì mặt ngoài nhìn như bình tĩnh, đáy lòng vốn đã sớm nổi gió. Hắn rất muốn hỏi Liễu Vong Cơ một chút về việc hôn ước, nhưng lại cảm thấy chính mình cũng có lập trường đi qua hỏi.

Cứ như vậy, Triệu Tử Dung miên man suy nghĩ đến đêm khuya, ở trên giường trằn trọc không ngủ.

Không biết thức bao lâu, hắn dứt khoát bò dậy, đến sau núi vừa chạy hai vòng vừa hóng gió đêm. Sau khi chạy xong, hắn càng cảm thấy có tinh thần, liền đi vác cái cuốc lên, đi nhổ cỏ quanh dược viên một vòng, lại đi trông thêm dược thảo mới trên đất trống.

Cứ như thế một phen lăn lộn, trời cũng dần dần sáng.

Nhưng tuy là như thế, Triệu Tử Dung như cũ vẫn không ngủ. Hắn nghĩ một chút, dứt khoát trở về đi nấu cháo cho sư phụ.

“Sư điệt! Sớm tốt lành ~” Ngay lúc Triệu Tử Dung vác cái cuốc chuẩn bị trở về, Diệp Hoan vậy mà chậm rì rì lại đây.

“Chào sư thúc.”

Hắn một đêm không ngủ, ngày hôm qua còn khóc hai lần, mí mắt có chút sưng, tròng mắt còn che kín tơ máu, cả người thoạt nhìn héo héo, đáng thương, thê thê thảm thảm làm cho Diệp Hoan hoảng sợ.

“Sư điệt, ngươi sẽ không vì hôn ước của sư phụ mà khóc một đêm đi?”

Diệp Hoan người này thích hóng hớt, đã sớm từ chỗ hai vị sư phụ nghe tới lời đồn nhỏ về Liễu Vong Cơ.

“Sư phụ có hôn ước, ta vì sao lại muốn khóc? Này rõ ràng là việc vui, ta đây là cao hứng đến mức ngủ không được.” Triệu Tử Dung mạnh miệng nói.

“Chậc chậc chậc.” Diệp Hoan ra vẻ ghét bỏ, “Nếu ngươi nói câu này môi đừng run, đôi mắt đừng nhìn lên trên, ta còn có thể tin ngươi một chút.”

Triệu Tử Dung tức khắc thở dài, bất lực mà đặt mông ngồi dưới đất: “Sư thúc, rõ ràng tới vậy sao?”

Diệp Hoan nói: “Quá rõ ràng, tâm tư của ngươi đối với sư huynh quả thực rõ như ban ngày, toàn bộ Trường Thanh Môn ai mà nhìn không ra chứ?”

“Nếu đã rõ ràng như vậy, vì sao duy nhất chỉ có sư phụ không biết?” Triệu Tử Dung ôm hai đầu gối, vùi đầu vào chân, thanh âm rầu rĩ, tựa hồ còn có chút run rẩy, “Sư thúc ngươi không biết đâu, năm đó, sư phụ cho rằng ta là nữ hài nhi mới đáp ứng thu nhận ta, ynhất định nhớ kỹ việc này, bảy năm tới nhìn ta càng ngày càng chán ghét, hẳn nghĩ rằng ta là kẻ lừa đảo đi……”

Diệp Hoan ngồi xuống cạnh hắn, nhẹ nhàng vỗ vỗ ót hắn: “Đừng buồn đừng buồn mà, Liễu Vong Cơ lười nhớ về chuyện cũ, y là đầu hạt dưa không ghi thù đâu……”

Triệu Tử Dung lập tức phản bác: “Sư thúc! Không được nói sư phụ ta như vậy.”

“Được được được, ta không nói nữa.” Diệp Hoan cũng xuôi theo, “Đừng buồn nữa, sư thúc đem mấy con cóc mới cho ngươi chơi được không?”

Triệu Tử Dung: “…… Không cần, ngày hôm qua ta quên nói cho ngươi, mấy con cóc kia thật sự rất xấu.”

Cóc của Diệp Hoan đã bị người ta ghét bỏ cả ngày, sớm đã thành thói quen, hắn không để bụng mà thay đổi đề tài: “Tiểu sư điệt, ngươi có bao giờ nghĩ cách chặt chẽ đề bắt lấy tâm của sư phụ ngươi chưa?”

Triệu Tử Dung: “Bảy năm qua, không có lúc nào là không nhớ tới, nhưng quá khó khăn. Mấy năm nay ta nhìn y làm việc và nghỉ ngơi, nhưng y lại chỉ từng cười ba ta ba lần, còn có một lần là bởi vì đột phá kiếm pháp, thuận tiện thôi.”

Diệp Hoan gõ gõ hắn đầu: “Tiểu ngu ngốc, đó là do ngươi tuy rằng thực thông minh vẫn luôn ở gãi đúng chỗ ngứa, nhưng lại chưa tới điểm mấu chốt đâu.”

Nghe Diệp Hoan nói như vậy, Triệu Tử Dung ngồi ngay ngắn, lên tinh thần: “Sư thúc đây là có chủ ý?”

Diệp Hoan định liệu trước, cười đến thực tự tin: “Ngươi nghĩ lại xem, ythích nhất cái gì?”

“Kiếm.”

“Không sai! Ngươi nếu đưa hắn một thanh bảo kiếm tuyệt thế làm của hồi môn, đừng nói tới việc ngươi là nam nhân, ngay cả khi ngươi không phải người, hắn đều sẽ cam tâm tình nguyện cưới ngươi!” Diệp Hoan nói, “Mà ta là sư thúc của ngươi, vừa lúc biết được địa phương có một thanh bảo kiếm tuyệt thế.”

Cùng ngày, sau khi Liễu Vong Cơ rời giường còn chưa thấy đồ đệ làm bữa cơm sáng mỹ vị, chỉ phát hiện ra ở trên bàn có một tờ giấy của Triệu Tử Dung để lại.

Sư phụ:

Đồ nhi về nhà thăm người thân, mong người tự chăm sóc bản thân thật tốt, đừng nhớ mong.

Triệu Tử Dung.