Mộ Xuân Phong

Chương 3



8.

Cuối cùng, cũng đến ngày Ngụy thị vào cửa, cũng là ngày kết thúc tất cả.

Ta ngồi trên chiếc ghế giữa phòng, nhìn Ngụy Chiêu Như rót nước bưng trà truocv71 mặt, đôi mi rũ xuống, trong lòng ta dâng lên cảm giác khó chịu.

Mặc dù giới quý gia ở Biện Kinh không ai là không tam thê tứ thiếp, chính ta cũng chưa từng thấy ai chỉ có 1 vợ, nhưng ta vẫn cảm thấy không cam lòng.

“Tỷ tỷ, uống trà.” Nàng nũng nịu mà nói.

Bộ trâm cài tua rua đính trân châu của nàng ta đung đưa khi nói chuyện, tỏa sáng rực rỡ, làm chói mắt ta.

Ta trong lúc nhất thời có chút thất thần, quên nhận lấy tách trà trong tay nàng ta. Cố Khinh Nhu bên cạnh khẽ nhắc nhở ta mới tỉnh táo lại. Ta nhận lấy tách trà từ tay nàng ta, đưa lên miệng nhưng mà không uống một ngụm nào, làm bộ rồi đặt lại lên bàn.

Ta đưa lễ vật chúc mừng đã chuẩn bị sẵn rồi mỉm cười nói: “Muội muội mới vào phủ, đây là chút tâm ý của ta, muội cứ giữ lấy. Sau này phiền muội muội hao tổn tâm tư cho phu quân rồi."

Nàng ngẩng đầu nhìn ta cười, sắc mặt kiều diễm, mi tựa xuân thủy, quả thật là người gặp việc vui tâm tình thêm sảng khoái.

Vẻ đẹp khiến rung động lòng người khiến Cố Khinh Nhu có đôi chút thất thần. Thật là ứng câu kia “Chỉ thấy người mới cười, đâu nghe người xưa khóc”.

Sau một màn ứng phó này, ta một mình trở lại phòng, lấy trong tủ quần áo một chiếc hộp gỗ có chạm khắc hoa.

Cái hộp này của ta chứa đựng rất nhiều kỉ vật tình yêu. Lễ vật mấy năm nay Cố Khinh Nhu tặng đều ở đây. trong đó ta coi trong nhất là tấm bùa bình an kia.

Nhớ lại thời gian đó. Ta thật sự đã thay đổi, Vốn muốn trở thành một Y Nữ, lại cam tâm tình nguyện vì hắn mà nhốt mình trong hậu viện.

Bởi vì hắn trong lúc vô tình nhắc tới nữ tử trên đời vốn nên giúp phu quân dạy con, tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận.

Ta nghĩ phu thê nên cùng nhau trải qua. Hắn không thích ta liền từ bỏ.

Ta không hề biết rằng mình đã sớm đánh mất bản thân, chính đoạn tình cảm này đã lãng phí nhiều năm tháng và mài mòn cảm xúc của ta.

Cánh cửa được nhẹ nhàng đẩy ra, Cố Khinh Chu bước vào.

“Đang xem cái gì?”

Ta đem chiếc hộp nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt hắn.

Cùng những thứ dĩ vãng tươi đẹp kia gói lại trả cho hắm.

Ta hít sâu một hơi, rất nghiêm túc mà nói: “Cố Khinh Nhu, chúng ta hòa li đi.”

Chỉ thấy vẻ mặt của hắn có chút kinh ngạc, kinh hãi một lát, không thể tin được mà nói: “Thanh Lăng, ta không đồng ý.”

“Nghe lời, không thể tùy hứng như vậy, ta sẽ không đồng ý hòa li.”

Ta chậm rãi nói: “Phu quân cũng biết, Phụ thân ta có kim bài do đích thân Hoàng thượng ban thưởng. Có thể đáp ứng một yêu cầu bất kỳ của phụ thân.

Hắn hiểu ta đang muốn nói gì.

Cố Khinh Chu ngơ ngác nhìn ta, trong mắt tràn đầy cảm xúc phức tạp, ta tựa hồ nhìn thấy được một tia kinh ngạc cùng khó hiểu.

Hắn nắm chặt nắm tay, thật lâu sau mới thở dài một hơi, sau đó mới chậm rãi thả tay ra, bất đắc dĩ nói: "Thanh Lăng, có thể thay đổi được nữa không?"

“Bút mực ta đã chuẩn bị, ngươi viết một bức thư hòa li, hảo tụ hảo tán.”

Cố Khinh Chu mím chặt môi, có chút không cam lòng nói: “Nhiều năm như vậy, nàng đành tâm vứt bỏ sao?”

Ta có chút bất đắc dĩ, lại thấp giọng mà nói: “Không phải ngươi cũng quên lời hứa giữa hai chúng ta sao?”

Ta khăng khăng hòa li, hắn cuối cùng cũng thỏa hiệp.

“Được”.

Nhìn dấu tay điểm chỉ trên thư hòa li, lòng ta có chút phức tạp, vừa khó chịu vừa nhẹ nhõm.

Nhìn vị nam tử mà mình đã thích nhiều năm đang đứng trước mặt, ta chậm rãi nói: “Khinh Nhu ca ca, từ đây đường chia hai ngã, mong rằng cả hai đều tìm được hạnh phúc riêng của mình.

Trân tay hắn là lá bùa bình an ta đã đưa. xoa xoa nhẹ nhàng và nhìn ta thật lâu.

Trầm mặc một lát nói: “Thanh Lăng, là ta hổ thẹn với nàng, bùa bình an ta hy vọng nàng có thể tiếp tục giữ, ta vẫn như cũ nguyện nàng bình an trôi chảy, hỉ nhạc vô ưu.”

9.

Sau khi Cố Khinh Nhu rời đi. Ta cất lá thứ hòa li vào rồi bắt đầu thu dọn hành lý.

Đang vào tiết Cốc Vũ. gió mang theo hơi lạnh. Ta vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ.

Những cánh hoa rơi bên ngoài như bông tuyết bây loạn giữa bầu trời.

Ta giật mình nhận ra, thì ra mùa xuân đã qua, những cánh hoa phai tàn cũng giống như tình cảm của ta và Cố Khinh Nhu, đã đến lúc kết thúc.

Lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn là lúc hoa nở rộ nhất, khi ta rời xa hắn cũng là lúc hoa héo úa thành bùn, mọi chuyện dần chìm vào quên lãng.

Ta cùng Cố Khinh Nhu quyết định vào ngày thứ hai sau khi hòa li đem chuyện nói với trưởng bối hai bên.

Đúng như dự đoán, mọi người sau khi nghe được điều này đều bị sốc, có lẽ bọn họ cũng đoán được rằng ta đưa ra lựa chọn này là vì ta không thể chịu đựng được thiếp thất mới nhập phủ này.

Quả thực ta không thể dung thứ Ngụy Chiêu Như, sau này cho dù người khác nhìn ta thế nào, ta cũng sẽ không sợ hãi.

Ta thấy được trong mắt Ngụy Chiêu Như che giấu vui mừng, có chút buồn cười, những suy nghĩ ngây thơ của nàng ta, ta sẽ từng chút bóp nát nó bằng chính đôi tay của mình.

Trước khi đi, tai đã tìm Lão phu nhân trò chuyện, bà cố gắng thuyết phục ta, thấy ta đã quyết định nên bà cũng thu hồi tâm tư.

Giằng co một hồi mới đi vào chủ đề chính.

Ta hắng giọng và nói:: Ta vào phủ nhiều năm nay, luôn được phu nhân chiếu cố, chỉ tiếc rằng ta và Cố Khinh Nhu duyên phận không dài.”

Lão phu nhân nắm lấy tay ta và liện tục nói: “Đứa trẻ ngoan, thật đáng tiếc”

Ta nhìn phu nhân rồi mỉm cười, dù sao cũng không để những chuyện bên ngoài khiến ta và phu nhân thêm đau lòng.

Ta nắm tay phu nhân: “ Hiện tại có Chiêu Như muội muội chăm sóc hắn, phu nhân cứ yên tâm, sau này sẽ có thể ít gặp mặt, ta ở đây muốn nói lời cảm ơn phu nhân.”

“Ngày sau Kinh Nhu có thể sẽ lấy vợ khác, vẫn phiền phu nhân lo lắng, ta có chuẩn bị trước một phần lễ vật, ngày sau nhờ người trao tặng cho tân phu nhân, cũng xem như một chút tâm ý.”

Nói xong, ta đem hộp nữ trang có kim bộ diêu, trân châu trâm cài còn có một đôi vòng ngọc tử giao cho phu nhân.

Lão phu nhân đưa đẩy mấy phen, mới đưa tay nhận lấy.

Bà bất đắc dĩ nói: “Đứa nhỏ này cũng thật là, vì sao lại khách khí như vậy? Chỉ trach Khinh Nhu nhà ta không có phúc, nếu sao này con không thể làm con dâu của ta, ta vẫn xem con như con gái ruột mà đối đãi.”

Khách sáo một lúc, có lẽ ta đã hiểu được thái độ của Lão phu nhân, bà ấy sẽ không để Ngụy Chiêu Như leo lên vị trí chính thê.

Hành động chuẩn bị lễ vật này cũng phần nào thể hiện tâm tư của ta đối với nàng ấy,lễ vật này ta không bao giờ muốn tặng cho Ngụy Chiêu Như.

Ta chọn hòa ly sau khi nàng ta vào phủ, vì vậy hiện tại nàng ta chỉ có thể sống dưới thân phận thiếp thất.

Còn nữa, Ngụy Chiêu Như tuy là con gái Hầu phủ, nhưng chung quy vẫn là thứ nữ.

Một người có mặt mũi như Lão phu nhân sao có thể để con mình lấy một thứ nữ, bà nhất định sẽ sắp xếp một cuộc hôn nhân tốt đẹp khác cho Cố Khinh Chu.

Cho nên những việc này căn bản cũng không cần ta nhọc lòng, nếu là Ngụy Lục cô nương có ra tay, cũng nhiều lắm là làm Ngụy Chiêu Như mất chút thanh danh thôi.

Ta cuối cùng là có thời gian có thể hoàn thành tâm nguyện khi còn nhỏ.

10.

Cứ như vậy, một chiếc xe ngựa chở ta cùng những dấu vết hai năm ở Cố phủ dần dần quay về nhà.

Có lẽ cha và nương của ta đã được báo trước, tiếp đón rất vui vẻ. Các tỳ nữ cũng không tò mò hay nghị luận quá nhiều về việc ta trở lại.

Sau khi nghỉ ngơi trong viện vài ngày, ta quyết định trao đổi suy nghĩ của mình với phụ thân trong lúc rảnh rỗi.

Cha nhìn ta ân cần mà bưng trà rót nước, vẻ mặt buồn cười mà nói: “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo, nói đi, có chuyện gì yêu cầu ta.”

Ta nhìn phụ thân với nụ cười nịnh nọt và nghiêm túc hỏi: “Cha, ngươi muốn mở một Y quán.”

Phụ thân ta nghe xong cau mày không đồng tình trả lời: “Làm càn, ngươi có biết mở Y quán khó khăn thế nào không?”

“Còn nữa, ngươi chỉ là nhìn chút sách vở, cùng ta xem chút thảo dược, này không khác lý luận suông, không hề có kinh nghiệm bắt mạch lại mơ tưởng mở y quán là ngàn vạn lần không thể thực hiện.”

Nói xong, cha liên tục lắc đầu, khuyên ta thu hồi cái này tâm tư.

Ta cũng biết những lời phụ thân ta nói có lý, nhưng đây là giấc mơ mà ta luôn nghĩ đến, ta không cam lòng từ bỏ nó trước khi nó có thể thực hiện được.

Ngay sau đó, ta chẹp miệng, đáy mắt toát ra thất vọng, mang theo quyết tâm nhẹ giọng nói: “Chính là bởi vì phụ thân có kinh nghiệm, nên ta mới thỉnh giáo người.”

“Người sao có thể trực tiếp chặt đứt suy nghĩ của ta, tuy nói ta hiện tại là không có kinh nghiệm gì, nhưng là biện pháp từ từ suy nghĩ, cùng lắm thì ta mời vài y sư, từ từ học hỏi, ngày sau lại chính mình làm chủ.”

Ta trộm nhìn phụ thân một cái, lại nói tiếp: “Phụ thân người cảm thấy ta nói được có lý không?”

Phụ thân nghiêm túc suy xét một lát, lúc sau thở dài, bất đắc dĩ nói: “Thôi thôi, đã muốn như vậy, liền tùy ngươi đi.”

Mắt ta chợt sáng lên, ta mỉm cười ngọt ngào với phụ thân và nói: “Phụ thân là nhất”.

Phụ thân mỉm cười trìu mến: “Như vậy là tốt nhất? Nếu vừa rồi ta không đáp ứng lại yêu cầu của ngươi thì trong lòng ngươi chẳng phải ta là người xấu sao?”

Ta xua tay liên tục và giải thích: “Không, không, không, phụ thân luôn là người tốt nhất trong lòng con”.

Phụ thân ôn nhu nói: “Ta có vài học trò, đến lúc đó y quán khai trương, ta chọn hai vị qua giúp đỡ con một chút.”

Ta nghe xong vui vẻ: “Vẫn là người nghĩ chu đáo, nữ nhi tại đây trước cảm tạ trước.”

Phụ thân dùng ngón tay gõ nhẹ vào tách trà trước mặt ra hiệu cho ta rót trà, điều ước của ta đã thành hiện thực, ta trở nên năng động hơn.

Nhìn thấy tôi vui vẻ như vậy,phụ thân ta hắng giọng, không khỏi nghiêm túc nói: “Đừng vui mừng quá sớm, ta sẽ cho ngươi thời gian kiểm tra ba tháng, nếu ngươi làm không tốt, chỉ nên ở nhà."

"Ngoài ra, khi gặp rắc rối hãy nhớ giữ bình tĩnh và đừng làm loạn."

Ta nhanh chóng ngoan ngoãn đáp: “Nữ nhi hiểu rồi.”

Phụ thân giao việc chọn địa điểm mở y quán cho quản gia, ta ghi nhới hỏi xem ngày nào quản gia ra ngoài, bí mật cải nam trang và nhờ quản gia đưa ta cùng đi xem cửa hàng. Mà không cần phiền đến phụ thân ta.

Cuối cùng, Y quán nằm ở cuối một con phố sầm uất ở Biện Kinh, ta thích ý tưởng về sự yên tĩnh giữa khu phố nhộn nhịp.

Khi ta đang sắp xếp dược liệu trong cửa hàng, ta nghe thấy tiếng nói ở cửa nên thò đầu ra ngoài nhìn..

Ta nhìn thấy hai chàng trai trẻ đứng ở cổng, một người cao hơn, mặc đồ trắng, dáng đứng duyên dáng, lông mày thanh tú, đôi mắt tuấn tú, hiền lành như ngọc, nhưng giữa hai lông mài dường như có một tia lạnh nhạt.

Ta lại cảm thấy hắn có chút quen mặt, hẳn là đã gặp ở đâu đó.

Họ đều mang hộp thuốc phía sau, đây chắc chắn là hai y sĩ mà phụ thân nhắc đến.

Ta vỗ nhẹ phần thảo dược còn sót lại trên tay rồi bước tới chào họ.