Mộc Cẩn Hoa Tây Nguyệt Cẩm Tú

Quyển 2 - Chương 27: Trăng sáng tự bao giờ? (5)



Trong lúc tiến thoái lưỡng nan, tôi đau khổ tự hỏi chính mình, cuối cùng nên đi con đường nào.

Tôi không nhớ mình đã leo xuống cây như thế nào, đi được một lúc, tới khi tỉnh lại thì đã tới bên hồ Mạc Sầu. Trăng sáng đã lên cao, trên mặt hồ chỉ có chiếc bóng cô đơn của tôi, những gốc du lớn hai bên trái phải im lặng không một tiếng động. Tôi khẽ vịn lên thân cây thô ráp, môi khẽ nhếch, thì ra trong lúc ma xui quỷ khiến thế nào, tôi đã tới nơi gặp Phi Giác lần đầu.

Có người từng nói, cái gọi là tình yêu chẳng qua chỉ là phản ứng hóa học của các hormone, là chất xúc tác đẩy mạnh quá trình cho ra đời sau của con người.

Kéo dài tới hiện đại, từ cổ chí kim con người vẫn cứ hăng hái ngâm vịnh, ca tụng ái tình như trước, nhưng trong tim một số người, tình yêu lại lặng lẽ lột xác thành một loại tình cảm vô cùng mãnh liệt.

Kiếp trước, nhiều người nói với tôi, tình yêu cùng lắm là kéo dài được ba năm, sau đó sẽ không còn sót lại chút gì.

Phụ nữ ở kiếp trước độc lập kiên cường, tự cho rằng mình rất phóng khoáng nhưng khi đối mặt những phản bội, biến cố diễn ra không ngừng thì vẫn vô cùng rối loạn, kết cục chật vật như tôi vậy. Nhưng ở thời đại này, phụ nữ trời sinh đã nhạy cảm, yếu đuối, khát vọng một tình yêu trung trinh phải chăng càng là hy vọng vô cùng xa vời?

Đêm thu lạnh lẽo, mặt trăng xinh đẹp giữa màn đêm đen như nhung lẳng lặng nhìn tôi. Tôi quay đầu lại, Ngọc Bắc Trai đã khuất bóng từ lâu nhưng tiếng nhạc vui vẻ kia dường như vẫn văng vẳng trong đêm Trung Thu cô quạnh này. Trước mắt là sóng nước mênh mang của hồ Mạc Sầu, hình ảnh chiếc lồng vàng Nguyên Phi Bạch đang nhốt tôi như chợt lướt qua mặt hồ, bên trong là thứ thức ăn chim hoa lệ nhất của Nguyên Phi Bạch, là khúc Trường tương thủ vẫn mê hoặc tôi, nhưng ánh mắt anh ta nhìn tôi rõ ràng là đang ngắm Cẩm Tú, em gái ruột duy nhất của tôi, là đứa em gái tôi đã thề sẽ bảo vệ nhưng lại để nó chịu những vết sẹo chồng chất…

Trong lúc tiến thoái lưỡng nan, tôi đau khổ tự hỏi chính mình, cuối cùng nên đi con đường nào. Sức lực toàn thân dường như mất hết, vị tanh ngọt dâng lên từ cổ họng, tôi bịt chặt miệng, lảo đảo đi tới bên hồ. Tôi quỳ hai chân xuống đất, máu tanh trong miệng theo nước mắt tuôn qua những ngón tay, từng giọt từng giọt rơi xuống hồ Mạc Sầu…

Tôi cố gắng chịu đựng cơn đau ở lồng ngực, ngồi thở hổn hển. Tôi thấy bóng mình vỡ vụn trong hồ, sắc mặt thê thảm, tái nhợt như quỷ. Ánh trăng trên mặt hồ khẽ lay động giống như linh hồn u buồn đang phiêu đãng của tôi…

Giây phút này, tôi chợt có một cảm giác rất kỳ lạ. Sở dĩ tôi mơ mơ màng màng đi qua hai kiếp, cho dù lúc mặc váy ngắn đi dạo dọc đường Hoài Hải hay là bây giờ, bệnh tật ốm yếu ngã bên hồ Mạc Sầu, máu đẫm cả váy thạch lựu thì đều chỉ vì tìm kiếm một người, một người có thể bên tôi trọn đời.

Nguyện được người một lòng, bạc đầu cũng không xa!

Kiếp trước, tôi nghĩ người đó là Trường An, sau đó lại bị tổn thương tới thương tích đầy mình, còn kiếp này, bức tranh Trường tương thủ trong lòng tôi lại là Phi Giác. Liệu người trong lòng Phi Giác có phải là tôi? Cho dù có là tôi, trên lưng phải gánh vác nợ nước thù nhà, làm sao có thể bên nhau trọn đời?

Lời của huynh muội họ Hiên Viên và Quả Nhĩ Nhân lại vang lên trong đầu tôi, lòng thấy đau thắt, thì ra tôi đã sai rồi, tôi sai rồi, sai ngu ngốc biết bao…

Muốn thất hứa lần nữa mới buồn cười làm sao, thì ra trên đời này vốn không có cái gọi là bên nhau mãi mãi…

Đó chỉ là ảo tượng của những phụ nữ thích lừa mình dối người mà thôi…

Tôi không gắng gượng được nữa, cả người ngã vào bùn đất ẩm ướt bên bờ hồ, lồng ngực đau đớn vô cùng, cảnh tượng trước mắt cứ mờ nhạt dần. Tôi sắp chết rồi sao?

Tôi nghĩ tới tên kiếp trước của mình, đã bao lâu rồi tôi không nhớ tới tên kiếp trước? Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, tôi là Mạnh Dĩnh, tôi mơ hồ nghĩ, Mạnh Dĩnh cũng tốt, Hoa Mộc Cẩn cũng được, vì sao cô cứ ngu ngốc mãi như thế, để mình chết đi trong lúc tan nát cõi lòng giống như kiếp trước?

Tiếng thở dài thương xót chợt truyền tới bên tai, tôi cảm thấy có người nâng mình dậy, đút vào miệng tôi thứ gì đó, đắng quá, vật kia trượt xuống cổ họng tôi, vị chua cay lập tức truyền khắp toàn thân, tôi nhăn nhó mở mắt ra.

Một nam tử trẻ tuổi dung mạo bất phàm đang khẽ dìu tôi, ánh mắt lo lắng. Sau lưng anh ta là một nam tử khác, vẻ mặt hiền hòa, người nọ mặc áo vải màu xanh, râu dài, khiến người ta có cảm giác thoát hẳn trần tục. Người đàn ông này có một loại mị lực vượt qua cả tuổi tác, rõ ràng thanh niên đang đỡ tôi còn trẻ tuổi, tuấn tú hơn nhưng khi đứng bên cạnh người này thì lập tức mất hết nhan sắc.

“Chủ tử, nàng ấy tỉnh rồi. Tiểu nhân đã cho nàng uống linh chi hoàn, đè ép huyết khí xuống, vừa mới bắt mạch, đã không sao rồi.” Thanh niên đứng cạnh chậm rãi dìu tôi đứng dậy.

Thứ kia đúng là linh dược, lồng ngực tôi vẫn hơi đau nhưng đã có thể thở được. Tôi dựa vào gốc cây bên cạnh, nhẹ thở gấp mấy cái cho thuận khí.

Nam tử đứng đằng sau bước ra, thanh niên kia lập tức khom người lui xuống. Ông ta đưa ra một chiếc khăn, thân thiết hỏi thăm: “Cô nương đã thấy khỏe hơn chưa? Sao còn nhỏ tuổi thế này đã mắc chứng ho ra máu rồi?”

Tôi quan sát ông ta mấy lượt, xác định đôi mắt phượng kia sáng ngời, không giống người xấu, tôi nghĩ ông ta nhất định là khách quý được mời tới Tử viên. Nhưng hai người này lại ăn mặc đơn giản như vậy, có vẻ giống trợ tá của Nguyên gia.

Tôi nhận khăn, nhẹ nhàng lau vết máu bên khóe miệng rồi mới cung kính khom người, nhẹ giọng đáp: “Đa tạ ơn cứu mạng của hai vị tiên sinh.”

“Cô nương không cần khách khí như vậy, chỉ là cử thủ chi lao(1) thôi. Hơn nữa bây giờ đêm lạnh sương nặng, thật sự không tốt đối với bệnh cũ của cô nương, chẳng biết cô nương là người ở viện nào? Để Phụng Định tiễn cô về nghỉ ngơi!” Người mặc áo xanh dịu dàng nói, ánh mắt nhìn tôi có chút thương xót, khiến lòng tôi chợt ấm áp. Tuy ông ấy nói chỉ là tiện tay, nhưng thuốc tôi vừa uống rõ ràng linh chi hoàn rất quý, sao có thể tùy nghi chiếm lợi cho mình thế  được.

“Tôi,” tôi cứ ngắc ngứ mãi, tâm không cam, tình không muốn chỉ tay về phía bên kia hồ Mạc Sầu: “Tôi ở tại Tây Phong Uyển.”

Ánh mắt người áo xanh hiện lên một tia khác thường: “Tây Phong Uyển là nơi ở của Bạch Tam gia… Chẳng lẽ cô nương là Hoa Mộc Cẩn?”

Aiz! Đều do Phi Bạch gây họa, bây giờ tôi cũng sắp thành người nổi tiếng rồi. Tôi ngượng ngùng gật đầu: “Tiểu nữ chính là Hoa Mộc Cẩn. Không biết tên gọi của hai vị tiên sinh là gì, ngày khác tiểu nữ nhất định sẽ tới cửa bái tạ, trả lại linh chi hoàn cho ngài.”

Người áo xanh không trả lời mà chỉ trầm tư nhìn tôi, ánh mắt phức tạp khó dò, mà ánh mắt thanh niên tên Phụng Định kia nhìn tôi lại chợt lóe. Tôi bị hai vị ân nhân này nhìn mà càng lúc càng thấy không tự nhiên nên đành mỉm cười: “Hai vị tiên sinh nhất định đã từng gặp muội muội Hoa Cẩm Tú của tiểu nữ rồi!”

Người áo xanh cũng cười nhẹ, thong thả gật đầu: “Vừa rồi ở gia yến nhân dịp Trung Thu ở Tử viên… đúng là ta đã gặp Cẩm cô nương thật.”

Tôi cười hì hì: “Tiểu nữ đoán, ngài hẳn đang nghĩ bộ dáng của tiểu nữ và em gái rất khác nhau, nàng ấy đẹp hơn tôi nhiều đúng không!”

Người áo xanh ngẩn ra, có hơi bất ngờ: “Hoa Mộc Cẩn quả rất thông minh.”, ông ta quay đầu nhắc: “Phụng Định, ngươi mau tiễn Mộc cô nương về Tây Phong Uyển đi.”

Phụng Định liền đi trước cầm đèn dẫn đường, tôi thấy anh ta bước đi nhẹ nhàng, có lẽ khinh công rất tốt, nhưng cố đi thật chậm, rõ ràng là đang lo lắng tôi vừa mới bình phục, không nên đi nhanh. Tôi thoáng cảm động, chậm rãi đi theo sau cùng người áo xanh.

Còn chưa biết tôn tính đại danh của tiên sinh là gì, ngày khác Mộc Cẩn sẽ tới cửa cảm tạ.” Tôi nhớ ra mình còn chưa hỏi được tên của ân nhân.

“Bỉ nhân(2) họ Nguyên, là họ hàng của Nguyên thị. Mộc cô nương đã là người của Phi Bạch thì tuyệt không nên khách sáo với Nguyên mỗ.”

Lòng chợt thấy bùi ngùi, tôi đâu phải là người của Phi Bạch?

Nghĩ vậy nhưng tôi vẫn khách khí gọi ông ta một tiếng Nguyên tiên sinh. Vị Nguyên tiên sinh kia dọc đường đi cũng không nói thêm gì nữa, tôi hồi tưởng lại những gì nhìn nhìn thấy, nghe được Ngọc Bắc Trai nên cứ buồn bã im lặng mãi.

Vừa tới gần cổng chính Tây Phong Uyển, hai bóng người đã lóe ra bên cạnh cửa, chính là hai tên thị vệ mặt lạnh mới được điều tới kia. Nhìn họ rất giống những ninja trong phim hoạt hình hồi trước vẫn xem, có điều vừa nhìn thấy tôi, họ đã kinh hoảng quỳ xuống.

Lúc này cổng mở két một cái, Tố Huy thấy tôi, lập tức nhảy ra, lẻn đến bên cạnh: “Bà cô của tôi ơi, cô đã về rồi sao, cô có biết mình đã khiến Tam gia gấp… gấp…”

Cậu ta nhìn ra sau lưng tôi thì bỗng ngây ngẩn cả người, “gấp” nửa buổi cũng chưa nói xong. Tôi không nhịn được cười thành tiếng: “Gấp, gấp, gấp, cậu rốt cuộc đang gấp cái gì?”

“Cô nương nghỉ ngơi cho tốt, đã gần đông rồi, tuyệt đối đừng đi dạo giữa đêm lạnh nữa.” Nguyên tiên sinh ôn tồn dặn dò, cũng chẳng để ý tới Tố Huy đang ngây ngốc lắp bắp không thôi. Ông ta mỉm cười gật đầu với tôi và Tố Huy rồi xoay người bỏ đi.

Tố Huy vẫn tiếp tục đờ ra. Tôi đã mệt mỏi suốt một ngày, tâm lực tiều tụy, chợt nghĩ nếu Tố Huy đã nhận ra vị Nguyên tiên sinh kia thì để ngày mai hỏi cậu ta xem Nguyên tiên sinh đó rốt cuộc là thần thánh phương nào. Tôi đi thẳng vào phòng, rầu rĩ nằm xuống giường, dù phòng tối đen cũng không buồn đốt đèn.”

Hơi thở ấm áp chợt phả lên mặt tôi, thì ra có một người đã nằm bên trong giường từ trước rồi. Tôi sợ hãi nhảy dựng dậy, đang định thét lên vừa suy nghĩ nên rút Thù tình ra hay dùng Hộ Cẩm.

Hai cánh tay dài kia nhanh hơn một chút, ôm chầm tôi vào bờ ngực rộng rắn chắc. Mùi hương Long Tiên của Nguyên Phi Bạch như xộc thẳng lên óc.

Tôi sợ hết hồn ngậm miệng lại, ngẩng đầu lên thì chỉ thấy trong bóng tối, đôi mắt sáng như sao lạnh của Nguyên Phi Bạch đang vô cùng tức giận. Tôi lắp bắp nói: “Tam. tam, tam gia, đúng là dọa người, dọa tôi sợ muốn chết.”

Ánh mắt kia nhìn tôi tựa như băng sương vạn năm, anh ta hừ lạnh trên đỉnh đầu tôi: “Thì ra nàng cũng biết đạo lý sao? Thế mà nàng lại dám coi lời ta như gió thoảng bên tai, dám trốn đi một mình? Rõ ràng là nàng muốn hù chết ta thì có!”

“Tôi nào dám thế?” Sau đó tôi kể lại chuyện Tề Bá Thiên xông vào viện ép tôi trốn ra cho anh ta, đồng thời đem cả chuyện oan ức của họ nói ra, có điều chuyện hai huynh đệ bọn họ quy thuận bị tôi sửa thành tôi đã thuyết phục bọn họ trở thành dân chúng an phận.

Tôi chống lại ánh mắt lạnh lùng của anh ta, ngồi thẳng người dậy, nói một hồi nước bọt tung tóe. Anh ta nằm trên giường, một tay chống đầu, nhìn tôi nửa tin nửa ngờ.

Tôi cho anh ta xem vết thương trên cổ rồi lại nhấc tay: “Tam gia, ngài xem, cái này là do tên đó cắt kiếm lên, tuy rằng Hoa Mộc Cẩn tôi giả dối đa đoan nhưng rất coi trọng tính mạng của mình, chắc chắn sẽ không tự chém mình một đao, xin Tam gia minh xét!”

Anh ta nhìn tôi hồi lâu, cuối cùng cũng phì cười: “Hoa Mộc Cẩn nàng đúng là thần nhân, ngay cả hai tên sát nhân đang trốn tù cũng nghe theo lời nàng khuyên nhủ, buông đao thành Phật…”

Một lát sau, anh ta như chợt nhớ ra gì đó, thu lại nụ cười vui vẻ mê người kia, mắt phượng khẽ nheo, sắc bén nhìn tôi: “Chẳng lẽ nàng… chẳng lẽ nàng mượn hai người họ để tới gặp Nguyên Phi Giác.”

Aiz!? Thông minh! Thông minh! Thông minh! Tôi than thầm ba tiếng liên tiếp, có điều anh thông minh đến thế để làm gì?

May mà trong bóng đêm anh ta không nhìn rõ sắc mặt của tôi, vì vậy tôi khẽ hắng giọng: “Tam gia, ngài đừng cười tôi nữa, lúc đó vội chạy trối chết, làm gì còn tâm tư lãng mạn như thế,” tôi hơi nhấn giọng, lòng thì nghĩ so với ngài thì đúng là lãng mạn hơn nhiều, “Huynh đệ họ Tề kia tuy đại nghịch bất đạo nhưng chỉ là người nghèo, thân thế đáng thương, vì bị chèn ép nên mới đi theo con đường này. Mộc Cẩn cũng ở cảnh nhà nát cửa tan, không nhà để về nên Mộc Cẩn có thể hiểu họ. Mộc Cẩn vẫn mong Tam gia sẽ trở thành anh chủ bình định thời loạn, cho những bách tích cùng khổ như chúng tôi một cuộc sống bình an, không cần rời bỏ quê hương, lang bạt khắp nơi nữa.” Tôi nói thật chân thành, anh ta có vẻ xúc động nhìn tôi, ánh mắt cũng dần ôn hòa hơn.

Trong màn trướng, anh ta cũng ngồi thẳng dậy. Mượn ánh trăng đầu giường, tôi mới phát hiện anh ta vẫn mặc cát phục màu xanh ngọc lúc ra ngoài, hiển nhiên là lúc về chưa kịp thay quần áo đã chạy tới chỗ tôi rồi. Tim chợt run lên, mà anh ta lại khẽ thở dài, kéo tôi vào trong lòng: “Nàng đâu phải không có nhà để về? Tây Phong Uyển này là nhà của nàng, Mộc Cẩn, ta phải làm thế nào mới có thể khiến nàng nguyện đưa trái tim ra đây? Ta vẫn thường thấy mình giỏi phán đoán lòng người nhưng chỉ có mình nàng là đành chịu… Nàng, nha đầu này… Rốt cuộc nàng đang nghĩ gì vậy?”

Anh ta nhẹ nhàng đỡ tóc tôi, ngón tay khẽ đặt lên đầu tôi. Nước mắt tôi rơi không ngừng, từng giọt từng giọt rơi xuống vạt áo của anh ta, lòng tràn ngập nỗi chua xót không thể hiểu nổi. Tôi không kìm được vòng tay ôm lại, cơ thể Nguyên Phi Bạch hơi chấn động, càng ôm chặt tôi vào lòng.

Hồi lâu, anh cúi xuống bên tai tôi, khẽ nói: “Mộc Cẩn, nàng… nàng có đồng ý gả cho ta không?”

Tôi kinh hãi ngẩng đầu lên, rời khỏi vòng ôm kia. Dưới ánh trăng, mắt anh ta lộ ra sự kiên định và mong đợi, cuối cùng tôi cũng hiểu được dụng ý khi anh ta hỏi tôi muốn quà gì lúc trước khi ra ngoài. Nhưng tôi lại không thể kìm được cảm giác sợ hãi từ đáy lòng: “Tam gia, trời, trời, trời đã tối lắm rồi, để tôi, tôi dìu ngài về phòng nghỉ ngơi.”

Tôi xoay người định xuống giường thì đã bị anh ta kéo ngược lại, đôi mắt lóe lên cơn tức giận như biển gầm, còn có một chút tổn thương, nhục nhã: “Xem ra Hàn tiên sinh nói không sai, ta đúng là tự mình chuốc khổ. Nàng, nàng, sao nàng có thể không biết phải trái…”

Tay tôi bị bóp đau nhói, nhưng nhìn lại anh ta chẳng chút sợ sệt: “Đa tạ ý tốt của Tam gia, Mộc Cẩn chỉ là thân bồ liễu, tính nết lại ngang ngược, cố chấp, chưa từng có vọng tưởng bay lên đầu cành làm phượng hoàng. Xin Tam gia tìm một mỹ nhân biết phải trái khác về làm người bên gối.”

Cơn tức giận điên cuồng trong mắt Nguyên Phi Bạch chợt bùng phát, tôi nhìn mà lòng thấy kinh sợ. Anh ta tăng thêm lực tay khiến vết thương do Tề Phóng chém lên vừa ngừng chảy máu lại nứt ra, chất lỏng đỏ tươi chảy ra, dính cả lên quần áo của tôi và anh ta. Tôi đau toát cả mồ hôi lạnh, nghiêng đầu sang chỗ khác nhưng lại ngang bướng không chịu nói ra.

Ngay lúc tôi cho rằng mình sẽ chảy hết máu mà chết thì anh cũng chịu buông lỏng tay. Tôi lập tức rơi nước mắt ngã xuống giường, tay ôm lấy vết thương, cuộn tròn người lại, nức nở không ngừng.

Một lát sau, tôi cảm thấy Nguyên Phi Bạch bước xuống giường, tôi vừa thở phào một hơi thì anh ta quay lại giường. Tôi sợ hãi lui lại đằng sau nhưng lại bị anh ta dễ dàng kéo lại, tôi thấy anh ta cầm một lọ kim sang dược trong tay.

Ánh mắt Nguyên Phi Bạch đã khôi phục bình tĩnh, không chút gợn sóng. Anh ta im lặng bôi thuốc giúp tôi rồi lại cẩn thận băng bó vết thương.

Vì vậy đêm hôm đó, tôi nằm trong lòng Nguyên Phi Bạch dần chìm vào giấc ngủ, nghênh đón sinh nhật mười lăm tuổi của mình mà cõi lòng thì tan nát. Trong lúc mơ mơ màng màng, chỉ nhớ Nguyên Phi Bạch không ngừng hôn lên nước mắt tôi, dường như đã kề bên tai tôi, ngâm nga: “Mộc Cẩn, đời này kiếp này ta sẽ không buông tay đâu, nàng nên từ bỏ đi…”

-*-*-*-*-*-*-

(1) Cử thủ chi lao: tiện tay giúp đỡ, không mất nhiều công sức, dễ dàng giống như nhấc tay

(2) Bỉ nhân: dùng để xưng hô một cách khiêm tốn.