Mộc Cũng Có Đào Hoa

Chương 37



Chuyển ngữ: Yunchan

Tề Sâm đi rồi Đào Mộc bèn nghiêm túc nghiền ngẫm lại chuyện họ vừa bàn bạc, cảm thấy nó hơi khác với trường hợp của mình.

Ban đầu nàng cương quyết chống cự nhưng Ngưu Quỳnh đủ sức vác nàng đi, còn từ từ tra tấn hành hạ mà nàng chẳng dám phản kháng. Còn Tề Sâm... làm được như Ngưu Quỳnh hiển nhiên là điều không tưởng, chỉ sợ chưa kịp đụng vào tay áo của Lâm Anh Như đã bị hất bay rồi.

Có câu nam nhân không xấu nữ nhân không thương, hơn phân nửa loại hiền lành tốt bụng đều độc thân, nếu Ngưu Quỳnh cũng hiền lành đoan trang như Tề Sâm thì không chừng tới tận giờ này mầm còn chưa nhú nữa kìa. Từ đó mới thấy tính cách có tính quyết định thế nào với tiến độ phát triển tình cảm, nếu có một nơi có thể giúp Tề Sâm học được vài chiêu thì tóm được Lâm Anh Như đã không còn là chuyện xa vời.

Đào Mộc nghĩ tới nát cả óc, trằn trọc lăn qua lăn lại, nhìn chòng chọc xà nhà cả buổi trời mới nảy ra một cái tên.

Thanh lâu!

Sao nàng lại quên béng mất trọng địa này được chứ. Đây chính là nơi cực thích hợp để bàn chuyện yêu đương, đủ loại nam nhân tề tụ, chiêu thức trêu hoa ghẹo nguyệt đầy rẫy khắp nơi, nhiều vô số kể. Nếu Tề Sâm có thể học được một tí tẹo trong số đó thôi cũng được lắm rồi.

Đào Mộc bò xuống giường, hăm hở chạy ra ngoài, nhưng mới đi hai bước thì sực nhớ ra chuyện gì, lùi về phòng sửa soạng một lát mới mở cửa bước ra.

Tề Sâm ngơ ngác bị nàng lôi đi, nhìn nàng từ trên xuống giường: "Tại sao cô lại ăn mặc thế nào? Đây là... y phục của Ngưu đạo trưởng kia mà?"

Đào Mộc chỉnh chỉnh cái mũ cột tóc trên đầu: "Huynh không hiểu đâu, có một kiểu thời trang tên là trường sam nam hữu, phải rộng rinh thế này mới đúng phong cách."

Tề Sâm tỏ vẻ thụ giáo: "Vậy ư, mua ở nơi nào? Ta sẽ mua vài bộ cho Như Như."

Đào Mộc lắc đầu: "Tỷ ấy không hợp đâu, ta nghĩ phong cách đơn giản già giặn hợp với tỷ ấy hơn."

Tề Sâm lại nghiêng mình thụ giáo, gật đầu hỏi: "Đào cô nương, chúng ta đi đâu?"

"Tới... một chỗ cực hay." Đào Mộc cười thần bí.

Lúc này trời hãy còn chưa tối, Đào Mộc dẫn y đi lòng vòng trên đường để tìm chỗ, chờ khi đêm xuống mới thong thả bước vào.

Tề Sâm xuất thân từ nhà đại hộ, từ nhỏ đã được học thi thư dạy lễ nghĩa, chưa bao giờ bước tới nơi gió trăng, khi thấy Đào Mộc anh dũng hiên ngang bước vào thì hốt hoảng kéo nàng lại: "Cô đi nhầm chỗ rồi."

Đào Mộc ngước lên nhìn bảng hiệu bắt mắt của Hoa Nguyệt lâu: "Đâu nhầm, đúng chỗ rồi mà."

Tề Sâm chợt vỡ lẽ, mặt đỏ bừng lên, lắp ba lắp bắp: "Chỗ cô muốn dẫn ta tới là đây sao?"

"Chính nó."

Y quay đầu bỏ đi ngay tức khắc, vừa đi vừa lắc đầu than thở, Đào Mộc phải chạy theo chặn y lại: "Huynh sợ gì chứ? Nơi này là thiên đường của nam nhân, huynh có phải nam nhân không hả?"

Mặt Tề Sâm đỏ lựng, ngón tay run run chỉ vào nàng, lên giọng phê phán: "Cô là một nữ nhân sao lại dám đặt chân tới nơi này, còn, còn dẫn ta theo, ta thật lòng không ngờ cô là hạng người này! Cô, cô có biết hổ thẹn hay không!"

"Ta làm thế này cũng vì huynh!" Đào Mộc liếc trắng mắt: "Huynh có muốn lấy Lâm sư tỷ không đây?"

Tề Sâm lập tức xìu xuống, ấp úng đáp: "Muốn..."

"Vậy là đủ rồi, Lâm sư tỷ là ai nào? Là nữ tráng sĩ! Người hiền lành chất phác như huynh sao bắt gọn được tỷ ấy đây? Huynh nên đi học hỏi vài chiêu, học tập dáng vẻ của những người ở đây, so với chuyện huynh cứ lẽo đẽo bám theo tỷ ấy suốt ngày thì còn có ích hơn nhiều!" Đào Mộc tốt bụng dạy bảo.

Tề Sâm chưa chịu buông xuôi, vẫn nói đầy chính trực: "Kẻ bước vào nơi này đều là hạng tìm kiếm hoan lạc, ta không hề có tâm địa xấu xa đó, ta chỉ muốn có được lòng nàng ấy!"

Đào Mộc chặc lưỡi: "Vậy huynh không muốn tiến thêm một bước? Không muốn có được cả thân lẫn tâm của tỷ ấy? Không muốn tỷ ấy sinh con trai cho huynh sao?"

Tề Sâm câm bặt lâu thật lâu, mặt đã căng lên thành màu tím rịm.

Đào Mộc vừa lôi vừa kéo y vào cho bằng được, vừa vào cửa đã có một tốp Hoa cô nương xông tới.

"Ôi, hai vị công tử mới tới đây lần đầu à?"

"Công tử, mời vào trong..."

"Công tử, Nữ Nhi hồng ở chỗ bọn ta là ngon nhất trong thành, bảo đảm ngài uống một lần là không muốn đi nữa đâu..."

"Công tử..."

Đào Mộc vừa cố níu chặt Tề Sâm để y không bỏ chạy, vừa nhiệt tình tương tác với các cô nương.

"Đừng gấp đừng gấp, tìm cho bọn ta một chỗ ngồi tốt trước đã."

Các cô nương vây quanh đưa họ tới đại sảnh, Đảo Mộc nhìn thoáng qua một lượt, chà chà, không ít người đâu, nàng lẹ làng nhìn sang Tề Sâm gật đầu khích lệ, nào ngờ lại thấy y co cụm chân tay cứ như bị người ta dọa sợ, nàng bèn vỗ vỗ vai y: "Học nhiều xem nhiều rồi huynh sẽ ổn thôi mà."

Hai người tìm một góc vắng vẻ ngồi xuống, vị trí này có thể nhìn hết mọi vị trí ở phòng khách. Đào Mộc rất hài lòng, bảo các cô nương mang lên hai bầu rượu rồi định đuổi người, nhưng có lẽ các cô nương thấy bề ngoài của hai người họ tuấn tú nên chẳng ai muốn đi, cứ cố tình cọ tới cọ lui trên người họ.

Đào Mộc chẳng hề ngại ngần, còn hớn hở kéo hai cô nương tới ngồi cạnh, còn xáp lại ngửi ngửi mặt họ: "Các nàng dùng phấn gì thế, thơm ghê."

Các cô nương thẹn thùng che mặt, cười duyên: "Ứ, công tử xấu..."

Tề Sâm trợn mắt nhìn nàng, mặt mũi đã cứng ngắc chẳng nói nổi một câu, vị cô nương bên cạnh bèn xáp lại gần y, hù cho y nhảy tót lên ghế, hét toáng lên: "Đừng tới đây, đừng tới đây..."

Đào Mộc thật tình không nhìn nổi cái dáng hoảng hồn này của y nữa, bèn ngoắc mấy cô nương sang hết bên mình, rồi chỉ vào một người trẻ tuổi ở gần đó: "Nhìn người kia đi, trạc tuổi huynh đó, học tập chiêu thức của người ta đi."

Tề Sâm nhìn theo, quả thật người này trạc tuổi y, chiêu thức điêu luyện, chưa chờ y bày tỏ lòng chán ghét Đào Mộc đã nhanh nhảu chỉ sang một người khác: "Còn nữa còn nữa, người đó, mặt mày láng o, ánh mắt lờ đờ, nhìn qua là biết ngay là hạng từng trải, thủ đoạn lừa bịp bảo đảm rất nhiều..."

Tề Sâm nhìn qua đúng lúc ngó thấy tên đó đang vùi đầu vào cổ áo của một cô nương, y quýnh quáng dời mắt đi, không muốn ngồi thêm nữa, đứng lên muốn ra khỏi đây.

Đào Mộc kéo y lại: "Huynh mới tới đã đi liền là sao, còn chưa học hỏi được gì mà."

Tề Sâm ngượng ngùng nhưng cũng kiên quyết hất tay nàng ra: "Hạ lưu, hạ lưu, không tài nào nhìn nổi, không tài nào nhìn nổi nữa!"

"Sao lại không nhìn nổi?" Đào Mộc liếc xéo y: "Đây là quá trình bắt buộc phải trải qua để sinh con trai, bây giờ huynh không học thì tới lúc đó biết làm sao?"

"Muốn thì tự cô học đi!" Tề Sâm nổi trận lôi đình quát lại nàng: "Quay về ta sẽ nói với Ngưu đạo trưởng, để y xem lại đức hạnh của cô, hừ!"

Nhắc tới Ngưu Quỳnh Đào Mộc bỗng dưng thấy sợ, lật đật chạy theo: "Khoan khoan đã, ta cũng vì giúp huynh thôi mà, nếu huynh không thích chỗ này thì chúng ta đi, nhưng về nhà huynh không được nói với Ngưu Quỳnh, bằng không ta sẽ nói xấu huynh với Lâm sư tỷ."

Tề Sâm lườm nàng tức giận, không buồn đếm xỉa tới nàng nữa, sải bước thật nhanh, Đào Mộc chạy theo sau y khi tới cửa thì bị một phụ nhân lớn tuổi ngăn lại.

"Hai vị còn chưa tính tiền."

Đào Mộc nhìn qua Tề Sâm: "Huynh trả tiền đi."

"Ta không có tiền." Y lắc đầu nguầy nguậy.

Đào Mộc khó hiểu: "Chẳng phải nhà huynh giàu nhất Thịnh đô sao?"

"Nhà ta rất giàu, nhưng ta ra ngoài thường không mang theo tiền." Tề Sâm nói như chuyện đương nhiên.

Đào Mộc hết ý kiến: "Ta cũng không có tiền, Ngưu ca nhà ta nghèo sẵn rồi."

Cả hai đưa mắt nhìn nhau, nhìn lâu thật lâu, mãi tới khi lão bà nọ rống lên một tiếng: "Không có tiền mà dám tới đây đùa giỡn cô nương, giả làm đại gia hả! Hôm nay không trả tiền thì đừng hòng thò chân ra khỏi cửa!"

Hai người thất kinh, ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Đào Mộc huých Tề Sâm: "Làm sao giờ?"

Tề Sâm lặng lẽ nhích sang bên: "Do cô đòi tới đây, cô nghĩ cách đi!"

Đào Mộc: "..." Nhìn lão bà bà mỉm cười lấy lòng: "Đại tỷ, bọn ta ra ngoài quên mang theo tiền, bà thấy thế này được không nhé, bọn ta về bảo người hầu mang tiền tới cho bà, được không?"

"Ta thấy thế này được hơn, hai ngươi khỏi đi đâu cho cực, ở lại đây làm việc trừ nợ, được không?!" Lão bà bà trợn mắt nhìn nàng dữ tợn, vẫy gọi cả một bầy nam tử lực lưỡng tới.

Đào Mộc nuốt ực nước bọt: "Tề, Tề Sâm, huynh, huynh có từng học võ chưa?"

"Chưa từng." Tề Sâm đáp cực nhanh gọn.

Đứa trẻ thật thà này, Đào Mộc thở dài một hơi, chớp thời cơ lôi y bỏ chạy, tiếc một nỗi cửa bị người ta chặn kín mít, chạy mãi chạy mãi cũng chạy không thoát.

Tề Sâm mệt tới nỗi thở không ra hơi, vừa chạy vừa phát biểu ý kiến: "Ta nghĩ, nghĩ là chúng ta nên dồn sức, trốn, trốn bằng đường cửa sổ."

"Có lý." Đào Mộc vội nhìn quanh, khóa mục tiêu lên khung cửa sổ gần hai người nhất, ba chân bốn cẳng chạy về hướng đó.

Mấy tên đô con vẫn đuổi theo ráo riết, chỉ một chút nữa là bắt được hai người, đúng lúc này chẳng biết từ đâu vọng tới tiếng sáo du dương.

Khi nghe thấy tiếng sáo này không hiểu sao người trong đại sảnh đều đứng hết cả dậy, ai nấy đều lắng nghe tới mê say như quên hết mọi thứ.

Âm điệu dần tăng, vẻ hung ác trên mặt mọi người càng lộ rõ, mắt tất cả đều hằn tơ máu hệt như bị hớp mất hồn phách, máy móc di chuyển về hướng hai người.

Trong phút chốc yêu khí nồng nặc khắp bốn phía, nhìn dáng vẻ của những người ở đây có lẽ đang bị ai đó điều khiển. Đào Mộc khiếp đảm, nghe thấy giọng run rẩy của Tề Sâm vọng tới từ bên cạnh.

"Cô, cô có biết, mọi người ở đây, đều, đều trúng yêu độc không?"

Đào Mộc rùng mình: "Giờ thì biết rồi."

Hai người đưa mắt nhìn nhau một giây, rồi đồng thanh thét rống: "Chạy!"

Tề Sâm mở toang cửa sổ ra, Đào Mộc đỡ y từ đằng sau, vận sức ném mạnh ra ngoài, sau đó trèo lên cực lẹ. Nhưng ngay lúc này chân nàng lại bị một tráng hán tóm lấy, nàng cố sức giãy ra nhưng không giãy được, nhác thấy gã đang há mồm toan cắn, nàng quáng quàng vung tay ra cản làm răng gã tan đập vào đàn châu, bị bạch quang phát ra từ chiếc vòng đẩy bật ra xa. Đào Mộc thừa dịp này rút nhanh chân lên, lôi theo Tề Sâm đã mềm nhũn cả chân tay bỏ chạy thục mạng.

Đám người này cứ như ma đầu khát máu lũ lượt kéo tới, Đào Mộc cắm đầu chạy không dám dừng một giây, điều nàng không ngờ là trên đường cũng có rất nhiều người hành động khác thường, ai nấy đều chen nhau nhào tới bao vây lấy hai người họ, cả hai bị vây kín, Tề Sâm sợ tới nỗi run lẩy bẩy, ôm ghì lấy cánh tay Đào Mộc: "Đều tại cô cả, nếu cô không kéo ta ra đây thì đã không gặp chuyện này rồi, bây giờ sắp bị ăn thịt, ta còn chưa thành thân với Như Như nữa mà..."

Đào Mộc cũng sợ ra mặt, nhìn thôi cũng biết yêu độc trong người bọn họ bộc phát là do tiếng sáo kia điều khiển, nếu bị cắn thì nhất định sẽ bị khống chế hệt như vậy. Nàng không muốn trở thành bù nhìn, mắt lia ngang nhắm trắm hai vái vại nước to đặt trước cửa tiệm, nàng vội vàng nhét Tề Sâm vào, sau đó tự chui vào cái vại còn lại.

Thời gian như dừng lại.

Nàng không nghe thấy bất cứ âm thanh gì, chỉ có thể nhìn thấy bọt nước sủi lên trước mặt mình, qua hồi lâu chẳng thấy động tĩnh gì, nàng nhủ bụng có lẽ đã đi cả rồi, bèn dè dặt hé cái nắp ra.

Sau đó nhìn thấy một cái tay xọc vào.

Đào Mộc sợ tới nỗi hét toáng lên nhảy phốc ra khỏi vại, nhìn bầy yêu nhân đông nghịt mà từ bụng tới chân đều run cầm cập.

Tề Sâm chẳng có bất cứ động tĩnh gì, Đào Mộc lo y bị chết chìm nên lật đật mở nắp vại của y ra, y há miệng thở hồng hộc, nhìn nàng hoang mang: "Đi cả rồi sao?"

"Chưa, chưa đi." Đào Mộc lui lại một bước: "Ở sau lưng huynh kìa."

Tề Sâm hóa đá, cảm giác trên cổ phả tới hơi lạnh, rét run tới nỗi khóc ré lên, dùng cả tay lẫn chân bò ra khỏi vại.

Đào Mộc nhanh tay lẹ mắt thộp lấy cổ áo y lôi mạnh, khó khăn lắm mới thoát khỏi bàn tay của bọn yêu nhân.

"Đào, Đào cô nương, làm sao, làm sao bây giờ..." Tề Sâm run lẩy bẩy, ghì chặt lấy cánh tay nàng.

Đào Mộc vừa loạng choạng ngã lui vừa đập vào tay y: "Thả, buông, sắp gãy rồi..."

"Hu hu... cô thật vô tích sự, ta muốn Như Như, Như Như nàng ở đâu? Mau tới đây cứu ta đi!" Tề Sâm bắt đầu tru tréo.

Đào Mộc bị tiếng tru này làm cho sởn tóc gáy, không có lòng dạ nào chú ý tới bậc thềm sau lưng, thế là vấp một cú té bẹp xuống đất, Tề Sâm đang níu lấy tay nàng nên cũng ngã chỏng gọng theo.

Cú ngã này làm cho đám yêu nhân có thời gian bu tới, vô số cánh tay vươn ra, vồ về phía hai người, Đào Mộc thất kinh giơ cao hai tay lên che đầu, Tề Sâm nhào vào trong lòng nàng, hai người đồng thanh khóc toáng: "Cứu mạng, cứu mạng..."

Đúng lúc này bạch quang chớp lên, một đạo kim phù bay sượt tới, dừng lại trước mặt hai người chừng một tấc, chặn đứng tất cả yêu nhân bên ngoài.

Đào Mộc bỗng thấy tức ngực, suýt thì ngồi không vững, kinh hoàng nhìn đạo kim phù kia, cảm thấy trong cơ thể mình như có một luồng khí đang vùng vẫy cực lực khiến ngũ tạng đảo lộn.

Dường như qua rất lâu nhưng cũng như chỉ trong chớp mắt, Tề Sâm kêu lên mừng rỡ, Đào Mộc đang choáng nên chưa hiểu chuyện gì, chỉ kịp nhìn thấy một bóng người phá không phóng tới, nhanh chóng ôm lấy mình tránh xa đạo kim phù kia, lộn vài vòng trên không rồi đáp nhẹ xuống đất.

"Có sao không?" Giọng sốt ruột của Ngưu Quỳnh vang lên bên tai.

Đào Mộc cố nhướng mắt lên nhìn, tới khi thấy rõ mặt hắn mới chôn đầu vào ngực hắn: "Đại hồ tử, suýt tí nữa là ta bị ăn thịt rồi..."