Mỗi Cây Mỗi Hoa

Chương 41: Không còn gì cả



Trong lúc xô đẩy hỗn loạn, một bóng hình vững chãi bước lên che chở cho hai người phụ nữ yếu đuối.

“Các người đói tin đến phát điên rồi đúng không? Làm phiền bệnh nhân đang trong thời gian tĩnh dưỡng, lương tâm bị chó tha hết rồi à!”

Vì sự ồn ào của đám phóng viên, không ít bệnh nhân khác đều cảm thấy bực bội. Dù gì đây cũng là khoa thai sản, ồn ào như thế thì còn ai nghỉ ngơi được.

Dưới sự khởi mào của Âu Dương Huân, một người đàn ông từ phòng bệnh bên cạnh cũng chạy qua mắng mỏ.

"An ninh của bệnh viện này sao lại kém như vậy chứ? Đây là chỗ cho sản phụ nghỉ ngơi, các người không phận sự thì cút ra ngoài."

"Đúng vậy, ai mà biết được các thiết bị ghi hình của mấy người có ảnh hưởng gì đến trẻ sơ sinh không? Con cháu chúng tôi có mệnh hệ nào thì mấy người có đền nổi không?"

Một đám chó săn tin ngơ ngác nhìn nhau, âm thầm trao đổi bằng ánh mắt. Dù sao đây cũng là chỗ không thể ở lâu, bọn họ đã chụp được không ít hình ảnh, về nhà thêm thắt vài ba câu chữ hẳn là đủ dùng rồi.

Nhưng hẳn đám người này đã đánh giá quá thấp sự tức giận của Quan Lệ Nguyệt.

"Đây là nơi các người muốn đến là đến, muốn đi là đi sao?"

Cẩn thận che chắn cho cô bạn, Quan Lệ Nguyệt lạnh lùng ngước lên, đôi mắt phượng sắc bén như dao găm.

"Các người muốn có nguồn tin nóng hổi đúng không? Vừa hay camera trong phòng đã ghi lại toàn bộ hành vi vô nhân tính của các người. Tôi cũng muốn xem, khi những thước phim này được phát tán lên mạng xã hội, liệu cư dân mạng sẽ mắng chửi lũ chó săn tin như các người hay là nhà họ Mộng?"

Đám phóng viên tái mặt, thành thật mà nói từ trước đến nay, người đọc chỉ quan tâm đến những tin tức giật gân hấp dẫn, liệu có mấy ai muốn biết, những thứ đó phóng viên đã tìm ra như thế nào?

Chưa kể dù sao bọn họ cũng chỉ là những đầu báo lá cải và những trang tin tức nhỏ lẻ, căn bản là không đủ sức đối chọi với một kẻ đứng đầu truyền thông như Tổng biên tập của tòa soạn Nadzieja.

"Tổng biên tập Quan, suy cho cùng chúng ta cũng là đồng nghiệp cùng làm trong ngành truyền thông, tính chất của công việc này là mang những tin tức mới nhất đến cho người đọc. Tôi nghĩ cô phải thông cảm chứ?"

Một tên phóng viên không chịu nhượng bộ cố gắng già mồm cãi cùn, khóe môi Lệ Nguyệt khẽ cong tạo thành một vòng cung đẹp mắt.

"Loại chó săn tin, mặt người dạ thú như các người cũng xứng tự nhận là đồng nghiệp với tôi sao?"

Hướng về phía đám phóng viên đang nghệt mặt kia, cô cao ngạo đe dọa.

"Hiện tại sức khỏe thể chất và tinh thần của Thị trưởng phu nhân không tốt, chỉ cần tôi thấy một tin tức bất lợi nào ảnh hưởng đến cô ấy thì tất cả những hành vi đói tin điên cuồng vừa rồi của các người sẽ được gửi hẳn lên Bộ Thông tin và Truyền thông. Lúc đó kết cục của các người thế nào? Không cần tôi phải nói chứ?"

Không nghĩ cô còn có chiêu này, đám phóng viên cúi đầu. Nếu đây chỉ là lời nói của một người bình thường thì chắc chắn bọn họ sẽ cười xòa cho qua. Nhưng đối phương lại là Quan Lệ Nguyệt, Tổng biên tập của một tạp chí thời trang hàng đầu, các mối quan hệ trong tay cô, dễ dàng bóp chết những kẻ vô danh tiểu tốt như họ.

"Ngoài ra…"

Một giọng nói uể oải cất lên, từ bên ngoài Diệp Mỹ Uyên cùng các bác sĩ đi vào.

"Hiện tại, bệnh viện này đã là sản nghiệp của nhà họ Diệp, một đám người không phận sự ngang nhiên xông vào khu chăm sóc đặc biệt, làm phiền bệnh nhân. Tôi nghĩ mấy người nên chuẩn bị tinh thần hầu tòa là vừa."

***

Đám phóng viên cứ thế bị Quan Lệ Nguyệt và Diệp Mỹ Uyên đuổi ra ngoài. Trên giường bệnh, Mộng Tịch Ái yên lặng ngồi thừ người ở đó, khuôn mặt tái nhợt không có biểu cảm gì, đôi mắt đen trống rỗng nhìn vào hai người bạn.

[Nhưng Mộng Gia Trí chắc chắn sẽ không dễ dàng khoanh tay chịu trói như thế? Anh cũng biết đấy, ông ta là một con cáo già gian xảo.]

[Cục cưng em đã lo xa quá rồi! Chỉ cần bước vào hội đồng quản trị, anh sẽ có cách để kéo ông ta ra khỏi vị trí đó.]

Hóa ra mọi chuyện đều đã được sắp xếp từ trước…

Chung Gia Hân… Trương Hạo Dân… các người là một lũ cầm thú…

"Tiểu Ái…"

“Hãy nói cho mình biết… ba mình, ông ấy vẫn ổn chứ?”

Giọng nói rất nhẹ, rất nhẹ, tựa như không còn một chút sức sống nào.

Nhìn cô thế này, đến một người kiên cường như Mỹ Uyên cũng phải bụm miệng lau nước mắt. Thà rằng Tịch Ái vừa khóc vừa nháo, còn hơn bộ dạng sống dở chết dở của hiện tại.

“Chú Trí… chú Trí mất rồi.”

Cô vô lực ngã phịch xuống giường, đôi mắt đen thẫn thờ trân trân nhìn vào phần trần nhà trước mặt.

Tận cùng của đau đớn là khóc cạn cả nước mắt…

Đứa con duy nhất đã không còn…

Cha ruột bị hại chết…

Công ty sắp phá sản…

Tôi tự hỏi bản thân không làm chuyện gì thương thiên hại lý, tại sao ông trời lại bất công với tôi như vậy?

Để cho tôi phải tận mắt chứng kiến những người thương yêu tôi lần lượt bỏ đi, để tôi nếm trải cảm giác đau khổ, đến bất lực? Tại sao, tại sao lại như vậy?