Môi Hôn Đỏ

Chương 11: Bây giờ bắt đầu yêu thầm lẫn nhau



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: riri_1127

Chương 11: Bây giờ bắt đầu yêu thầm lẫn nhau

Sau khi bước vào Nguyễn Tự Bạch thật biết điều ngồi ở phòng khách đợi cô, một bộ hiền hoà lễ phép.

Du Nguyệt vào bếp lấy một túi sủi cảo đông cứng từ tủ lạnh ra, sau khi quay người thấy nước nóng đang bốc hơi, cô có chút chần chừ. Nhiều đồ ăn vặt như vậy mà đổi lấy một gói sủi cảo đông lạnh có giá 10 tệ, cũng quá thiệt cho anh rồi.

"Anh cũng chưa ăn sáng à?" Du Nguyệt ló đầu ra hỏi.

Nguyễn Tự Bạch nhạy bén đã bắt được mấu chốt là từ "cũng" trong câu hỏi của cô, trong nháy mắt cảm giác kích động không nén nổi, xem ra Du Nguyệt muốn giữ anh lại ăn sáng rồi.

Nhưng anh vẫn làm ra một bộ ngượng ngùng cười yếu ớt, "Ừm, do dậy trễ."

Mau mau nhanh, nhanh mời tôi ăn cơm!

"Vậy thì..."

Âm cuối kéo dài của cô làm Nguyễn Tự Bạch căng cứng, cảm giác này còn hồi hộp và phấn khích hơn cả khi anh đầu tư thành công vào một hạng mục.

"Vậy thì ở lại đây ăn sáng đi!" Du Nguyệt nói.

Thành công rồi!

Cho dù tâm tình kích động như chó con Nguyễn Tự Bạch vẫn giữ sắc mặt như thường, anh nói rất lịch sự: "Có làm phiền em lắm không?"

Du Nguyệt lắc đầu, "Không, dù một người hay hai người ăn cũng phải nấu, thêm một bộ bát đũa mà thôi."

Hơn nữa càng quan trọng hơn là cô muốn gặp anh, bao giờ cũng...

Cô biết mình và anh không thể có khả năng, nhưng cô vẫn nhịn không được muốn nắm chặt từng cơ hội để gặp anh.

Gặp một thời gian cũng tốt.

Tuy vẻ mặt Du Nguyệt rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại hồi hộp không chịu được.

Lỡ như anh từ chối thì làm sao bây giờ, rất xấu hổ phải không?

Chắc anh sẽ không nhận ra cô thích anh đâu nhỉ!

Có khi nào anh phát hiện được bí mật của cô sau đó phân rõ giới hạn, lập tức trở mặt?

Có khi nào trực tiếp dọn nhà đi ngay?, dù gì thì đại gia không thiếu nhà cũng không thiếu tiền, trong tiểu thuyết không phải đều viết như vậy sao?

Có phải cô quá chủ động rồi không, ah ah ah, cô hận, cô hối hận rồi...

Trong lòng cô gái xinh đẹp lúc này đã rối một mảng, tâm tình bất ổn phập phồng như đi cáp treo.

Khóe miệng hưng phấn không khỏi hơi hơi nhếch lên, Nguyễn Tự Bạch cũng nhịn không được nữa, nội tâm tung tăng như chim sẻ, anh cúi đầu nhẹ nhàng ho một cái, lúc này mới cố gắng bình tĩnh nói: "Vậy thì làm phiền Du tiểu thư."

"Không có gì." Nghe anh trả lời Du Nguyệt cũng nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười sau đó đi vào bếp.

Nhiên thành, Giang Thượng Viện, tòa 8 tầng 8, trong phòng 801, một nam một nữ, giờ này khắc này đã bắt đầu yêu thầm lẫn nhau, tiến vào giai đoạn ngọt ngào...

Du Nguyệt rất nhanh nhẹn chuẩn bị nấu sủi cảo, xoắn xuýt một hồi cuối cùng vẫn quyết định làm món mì tonkotsu sở trường của cô.

*Ramen xương hầm



Nguyễn Tự Bạch ngồi trong phòng khách cười thầm một hồi, được mời ở lại ăn cơm thì mối quan hệ của hai người đã khôi phục như trước rồi phải không? Có lẽ gần hơn một bước?

Người đàn ông kích động nhịn không được muốn cười, vì để không phát ra âm thanh thậm chí anh còn khẽ cắn tay mình cười một hồi, lúc này khuôn mặt đẹp trai mới thật sự là cười tươi ấm áp như ánh dương, vui vẻ như trẻ con.

Sinh ra ở Xuyên thành, bố mẹ đều là giáo viên trường cấp 3, từ nhỏ Du Nguyệt đã bắt đầu tự mình nấu cơm. Dần dà thậm chí tay nghề có thể so với quán cơm nhỏ, thế cho nên khả năng bếp núc của bố mẹ cô không thể nhìn nổi, đặc biệt là mẹ, phải dùng vô cùng thê thảm để hình dung.

Du Nguyệt rất biết ơn vì cô đã bị buộc phải độc lập khi còn nhỏ, ít nhất trong những năm sống một mình này cô không phải ăn đồ ăn ngoài mỗi ngày, càng có thể giúp cô khoe ưu điểm hiếm có của bản thân trước người đàn ông mình thích.

Có người nói muốn muốn giữ được trái tim một người đàn ông thì phải giữ được dạ dày của anh ta trước, cô cũng có thể thử một lần chứ?

Ah ah ah, Du Nguyệt mày đang suy nghĩ gì đấy hả!

Suy nghĩ quá xa làm mặt Du Nguyệt đỏ tới mang tai, lúc Nguyễn Tự Bạch bước vào thấy cô đang làm bữa sáng cho mình với khuôn mặt đỏ bừng, cảm xúc anh nhọc công kìm nén cuối cùng lại trào lên.

Nhiều năm sau, khi đã trở thành chồng của Du Nguyệt, Nguyễn Tự Bạch vẫn có thể nhớ rõ bộ dáng cô gái nấu cơm cho anh ngày đó, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng xinh đẹp đến nỗi cả đời anh không thể nào quên.

"Có gì cần tôi giúp không?" Anh hỏi, giọng hơi kìm nén vì đang cố nhịn xuống cảm xúc của mình.

Du Nguyệt giật mình trước âm thanh đột ngột, cô ngước mắt lên, một đôi mắt đong đầy hơi nước mơ hồ giống như nai con đáng yêu.

Con ngươi của Nguyễn Tự Bạch thoáng trở nên thâm thúy, cô nhìn như vậy làm anh thiếu chút nữa đứng không vững.

Thân thể cứng ngắc hơi tựa vào cửa ra vào, anh hắng giọng: "Tôi giúp được."

Du Nguyệt không nhìn ra sự khốn đốn và ẩn nhẫn của anh, cô cười nói: "Anh làm được sao?"

Cười xong cô lại hối hận, vừa rồi cười có phải để lộ răng hay không, trời ạ, lỡ như anh thích kiểu thục nữ thì chẳng phải là xong đời rồi sao?

Nguyễn Tự Bạch lúng túng trước câu hỏi của cô, nửa ngày mới nói: "Tôi học rất nhanh đấy."

Ý là em dạy tôi đi.

Du Nguyệt cũng không cười anh, ngược lại có chút hâm mộ, cô chỉ chỉ tủ lạnh, "Trong tủ lạnh có một bó rau xà lách, anh rửa đi!"

"Được." Khóe miệng Nguyễn Tự Bạch khẽ nhếch, trong lòng ngọt giống như ăn hết mật ong vậy.

Du Nguyệt vừa nấu nướng vừa chỉ cho anh cách rửa rau, Nguyễn Tự Bạch rất sáng dạ, chỉ nghe cô nói một lần đã bắt đầu làm được.

Ngay lúc Nguyễn Tự Bạch đang cúi đầu chăm chú rửa rau, không chú ý đến cô gái bên cạnh đã lặng lẽ đưa ánh mắt từ trong nồi chuyển qua trên người anh, đôi mắt long lanh tràn đầy ý cười ngọt ngào.

Rắc một chút hành lên tô là đã hoàn thành tô mì xương heo thơm phức.

Du Nguyệt rất hài lòng với thành phẩm và cách bày biện, đôi tay này hôm nay cũng coi như không chịu thua kém, không để cô mất mặt.

Sau khi dọn bàn Nguyễn Tự Bạch lấy điện thoại ra chụp vài tấm ảnh làm kỉ niệm, Du Nguyệt thuận miệng nói "gửi cho tôi với".

"Wechat em là gì thế?" Người đàn ông cúi đầu nhìn ảnh chụp trên điện thoại ảnh, thản nhiên hỏi.

"Cái gì?" Du Nguyệt không kịp phản ứng.

Nguyễn Tự Bạch quơ quơ điện thoại trong tay, "Tôi chưa có phương thức liên lạc của em nên không biết gửi thế nào."

"Chờ một chút, tôi đi lấy điện thoại." Nói rồi Du Nguyệt chạy vào phòng ngủ.

Khi cô chạy vào phòng ngủ, Nguyễn Tự Bạch đã âm thầm chụp một tấm ảnh, sau đó chuyển tấm ảnh không mấy rõ ràng đó vào album riêng tư.

Tay Du Nguyệt cầm di động hơi run, bởi vì kích động.

Ah ah ah ah, cô thật sự muốn hét lên, hôm nay cuối cùng cũng thêm được Wechat của Nguyễn Tự Bạch rồi!

Nhìn khuôn mặt tươi cười híp mắt trong gương, Du Nguyệt dùng tay kéo khóe miệng đang cong lên xuống, lập tức lại khôi phục một vẻ rụt rè như cũ.

Hai người nhanh chóng thêm Wechat, Nguyễn Tự Bạch gửi ảnh cho cô ngay tại chỗ, sau khi thêm cuối cùng hai người cũng có thể yên tâm ăn sáng.

Hôm nay tâm trạng của Du Nguyệt rất tốt, vì người hàng xóm mà cô thầm mến khen món mì cô làm rất ngon.

Ánh nắng như thiêu đốt ngoài cửa như dấu hiệu cho thấy hôm nay là một ngày tốt lành.

Hôm nay thực sự là ngày tốt, vì Du Nguyệt không chỉ add được Wechat của người cô yêu thầm mà "fan bình thường" của cô cũng bắt đầu tặng thưởng trở lại.

Chồng tổng tài bá đạo nhà Nguyệt Nguyệt tặng 10001 bút vàng cho tác phẩm《 Nhã Hương》của Minh Nguyệt Minh Nguyệt, lời nhắn: thời gian này đăng truyện khổ cực rồi.

Du Nguyệt cũng không muốn trục lợi từ chuyện tặng thưởng, cô muốn nhân cơ hội này nói với những anti bên dưới tiểu thuyết rằng cô và "fan bình thường" không có quan hệ yêu đương, càng không có chuyện chia tay các kiểu.

Hai ngày trước, trang web Lục Ý đã cập nhật phiên bản mới, lúc này đây không chỉ được tặng thưởng hạn mức cao nhất lên đến 10001 bút, hơn nữa còn cho phép fan và tác giả có thể nói chuyện qua lại. Điều này cũng có nghĩa Du Nguyệt sẽ có cơ hội biết được "fan bình thường" này là ai.

Du Nguyệt bấm đúp mở avatar của "Chồng tổng tài bá đạo nhà Nguyệt Nguyệt", vào trang trò chuyện, sau đó gửi tin nhắn cảm ơn cho đối phương, nhưng qua nửa giờ vẫn không có động tĩnh gì.

Khoảng một giờ sau, một phần tặng thưởng mới lại xuất hiện trên trang web Lục Ý.

【 Chồng tổng tài bá đạo nhà Nguyệt Nguyệt tặng 10001 bút vàng cho tác phẩm 《 Nhã Hương》của Minh Nguyệt Minh Nguyệt cùng với lời nhắn: ngủ ngon ~】

Khu vực bình luận thật vất vả mới dần dần yên tĩnh lại bùng nổ, chia làm hai phe fan và anti bên dưới khu bình luận của Du Nguyệt, lượt trả tiền để đọc tiếp tục đứng đầu bảng.

Giống với khu bình luận, nhóm bạn của cô đã lâu không hoạt động cũng bắt đầu trở nên sôi nổi, phong Du Nguyệt là "trở lại cùng hào quang".

Hơn nữa lúc này online không phải 1 2 người nửa chết nửa sống mà là tất cả 7 người ăn ý đông đủ.

Du Nguyệt nghĩ thầm hôm nay quả nhiên là một ngày tốt lành.

*

Bên kia, Nguyễn Tự Bạch đang ngồi trong phòng riêng cao cấp của KTV, lẳng lặng nhìn di động, lạc lõng với mọi người xung quanh, anh nhìn tài khoản của Du Nguyệt với khóe miệng mỉm cười cong lên từ nãy đến giờ chưa từng hạ xuống.

Lúc này đây mọi người cũng không ca hát điên náo, bảy tám người đều rất hoảng sợ nhìn vẻ mặt dịu dàng vui vẻ của Nguyễn Tự Bạch đang ngồi ở ghế sô pha trong góc, ngoại trừ Lục Triêu Ngôn thì ai ai cũng mang biểu cảm như vừa gặp quỷ.

Cuối cùng vẫn là Lục Triêu Ngôn nhìn không nổi nữa, cầm microphone nói to về phía Nguyễn Tự Bạch: "Bạn ngồi trong góc kia, đúng, chính là mày, mời thu hồi mùi hôi chua yêu đương trên người mày lại, mày làm tụi tao buồn nôn quá."

Người đàn ông nghe xong khóe miệng giật giật, ý cười trong con ngươi sâu thẳm lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nguyễn: cuối cùng cũng muốn bắt đầu yêu đương ngọt ngào rồi ~

Du: tôi sợ hãi.

Nguyễn: đừng sợ, anh rất dịu dàng ~

Lời của editor: