Môi Hôn Đỏ

Chương 18: Bộ dạng em như vậy quá hấp dẫn rồi



Edit: riri_1127

Chương 18: Bộ dạng em như vậy quá hấp dẫn rồi

Mấy người nọ đỏ mặt, đứng dậy rời đi.

"Cột tóc lại đi, em xem nó lộn xộn kìa." Anh trở lại bình thường một cách mất tự nhiên, giọng điệu như giáo dục người khác.

Nói xong anh lập tức hối hận nhưng đã trễ, những lời này đã lọt vào tai Du Nguyệt.

Trên đường đi đã mệt mỏi, nắng tháng ba tuy không gắt nhưng cũng làm người đi đường đổ mồ hôi, không nghĩ tới còn bị anh ghét bỏ. Cho nên Du Nguyệt cũng không cam chịu yếu thế, đáp lại một câu, "Tôi thích lộn xộn thế đấy, ai cần anh lo!"

Nguyễn Tự Bạch: "..."

"Tôi không có ý đó, tôi nói là..." Anh hiếm khi có cảm giác hối hận mãnh liệt như vậy, "Lại đây, tôi giúp em."

Nói chưa dứt lời Du Nguyệt lại cách anh xa hơn nữa.

Nguyễn Tự Bạch: "..."

Bé cưng này tính tình rất mạnh mẽ nha.

Anh chỉ có thể đi tới, "Tôi không có ý đó, tôi nói bộ dạng này của em..."

Thấy anh không có nói thêm gì nữa Du Nguyệt lập tức nhìn về phía anh, nghiêm túc hỏi: "Bộ dạng này của tôi làm sao?"

Làm một trạch nữ như Du Nguyệt có rất ít cơ hội mặc quần áo xinh đẹp như vậy đi ra ngoài, bởi vì điều duy nhất có thể khiến cô ra ngoài là đi mua thức ăn dự trữ nếu không còn gì để ăn, tay xách nách mang nên đương nhiên phải mặc gì đó thoải mái chút, hôm nay vì cùng anh ra ngoài chơi cô mới ăn diện một phen không nói, ngược lại anh thì tốt rồi, đưa cô lên núi leo bậc thang.

Đã leo núi thì thôi đi, còn nói bộ dáng cô hiện tại không ổn, Du Nguyệt quả thực càng nghĩ càng tủi thân.

Hừ, hẹn hò kiểu gì thế này, chỉ để hành hạ cô thì có.

Hẹn hò với trai thẳng kiểu gì thế này, cô chỉ muốn ngồi trong một quán cà phê tao nhã uống nước và ăn món tráng miệng, tán gẫu cười đùa với anh có được không?

Uổng công hôm nay cô đã rất cố gắng trang điểm và chọn quần áo, cuối cùng còn không được ưa thích.

Nhiều năm sau, có người hỏi Du Nguyệt đã trở thành Nguyễn phu nhân, lần đầu tiên đi chơi với ông xã như thế nào, Nguyễn phu nhân chỉ đáp hai chữ: ha ha.

Đối với chuyện này, Nguyễn tiên sinh khó lòng giãi bày.

"Tôi nói sai rồi, xin lỗi."

Du Nguyệt nhanh mồm nhanh miệng trả lời anh, "Không phải anh sai, là tôi sai rồi."

Nguyễn Tự Bạch thở dài: "Là tôi sai, tôi không nên nói chuyện kiểu đó, tôi không có ý chỉ trích em, thật ra tôi muốn nói..."

Du Nguyệt không nói chuyện, im lặng đích chờ đợi lời kế tiếp..., cô ngược lại muốn xem thử anh có thể nói ra lý do gì.

Sau đó chợt nghe anh nói:

"Quá hấp dẫn người khác rồi."

Du Nguyệt: "... Cái gì hấp dẫn?" Cô nghe không hiểu.

Nguyễn Tự Bạch cúi đầu nhìn mặt đất, "thưa dạ" một tiếng: "Bộ dạng em như vậy... Làm tôi suy nghĩ nhiều quá."

Du Nguyệt đứng dậy bước đi, vừa đi vừa vuốt tóc, má và tai của cô đỏ lên, ngay cả cổ cũng hơi ửng hồng.

Bệnh tâm thần này nói cái gì vậy ah!

Cô hấp dẫn ai rồi hả?

Rốt cuộc là ai hấp dẫn ai.

Lúc Nguyễn Tự Bạch đuổi tới cô đã chỉnh trang lại tóc tai xong xuôi, khuôn mặt nhỏ nhắn đã khôi phục lại như cũ, chỉ là sắc đỏ trên tai chưa biến mất hoàn toàn đã bán đứng cô.

Nguyễn Tự Bạch đi vào tạ lễ, Du Nguyệt đứng ở cửa chờ anh, trong lúc đó cô nhận được điện thoại của Đoạn Nhân Từ, cô ấy vẫn muốn thuyết phục cô cùng đi gặp bạn trên mạng.

Du Nguyệt từ chối, từ chối rất thẳng thừng, vì thế nên Đoạn Nhân Từ cũng không tiện nói thêm gì nữa, hai người nói chuyện một hồi cũng cúp máy.

Cô lại mở đoạn tin nhắn nói chuyện cùng Đoạn Nhân Từ ngày đó, nhìn gương mặt tươi cười ấm áp như mặt trời kia, chẳng biết tại sao trong đầu cô tất cả đều là Nguyễn Tự Bạch.

Tuy người bạn qua mạng này rất tuấn tú, nhưng so với Nguyễn Tự Bạch thì Nguyễn Tự Bạch vẫn đẹp hơn một chút...

Đến đây mà chờ đợi không thôi thì cũng nhàm chán, Du Nguyệt quyết định vào chùa cầu nguyện, lúc Nguyễn Tự Bạch đi từ trong ra nhìn thấy cô đang cột một tấm vải đỏ dưới gốc cây đa.

"Em cầu gì thế?"

Du Nguyệt sửng sốt trước sự xuất hiện đột ngột của anh, cô đáp lại với vẻ bí ẩn, "Tôi sẽ không nói cho anh đâu."

"Không phải là cầu duyên đấy chứ!" Anh lại hỏi.

Du Nguyệt lắc đầu, học vẻ mặt thần bí của anh lúc nãy, "Nói ra sẽ mất linh."

Lúc đi lên mệt mỏi nhưng lúc đi xuống lại có phần dễ dàng hơn, hoa đào hai bên cầu thang đá đang chớm nở, chắc có lẽ vài ngày tới nơi đây sẽ trở nên náo nhiệt hơn nữa.

Váy của Du Nguyệt hơi dài, vì sợ dẫm vào váy nên cô phải túm váy lên, bây giờ đã gần đến ba giờ chiều nên lượng khách càng ít dần đi, nhưng dù vậy anh vẫn thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại, vì sợ rằng có kẻ thiển cận nào đó sẽ lại nhòm ngó cô.

"Xem ra hôm nay không đi Tang Thành được rồi." Sau khi lên xe Nguyễn Tự Bạch có chút tiếc nuối nói cho cô biết.

Du Nguyệt vuốt vuốt bắp chân mỏi nhừ, "Lần sau có cơ hội thì đi nhé!"

"Vậy thời gian còn lại làm sao bây giờ?"

Vừa hỏi xong anh đã hối hận.

Quả nhiên chợt nghe Du Nguyệt nói: "Muốn thì về nhà ah!"

Anh lập tức từ chối, sau đó xuống xe lấy điện thoại di động ra gọi điện, đối phương nhấc máy anh đã hỏi ngay gần chùa Hồng La có nơi nào thú vị.

Nghe xong sự sắp xếp cho ngày hôm nay của anh, Lục Triêu Ngôn cười đến không khép miệng nổi, "Mày cũng thật là tài năng, ai đời hẹn hò lần đầu mà để con gái nhà người ta leo cầu thang vậy chứ, còn nếu muốn lên đó sao không trực tiếp đi cáp treo hả!"

Mặt Nguyễn Tự Bạch đen thui, "Vậy làm sao bây giờ?"

Bên kia Lục Triêu Ngôn khẽ đùa nghịch với bộ ấm trà, nhịn không được nở nụ cười, "Sao không đưa cô ấy về ngôi nhà cũ kia, chắc thú vị đấy."

Nhà cũ theo lời Lục Tiêu Ngôn là Tịnh Tư Viên, khu nhà giàu tiếng tăm lừng lẫy, cũng là quê bọn họ.

Nguyễn Tự Bạch từ chối, "Tao không muốn lần đầu tiên đã làm cô ấy ngại ngùng."

"Cũng đúng, lỡ đâu dọa người ta chạy mất thì làm sao bây giờ."

"Nếu không thì thế này, cũng không còn sớm nữa, mày bảo thư ký đặt nhà hàng đồ Tây, hai người trở về cũng kịp đấy, ăn xong thì đi xem phim đến 11 12 giờ, nếu còn vui vẻ thì ăn khuya trên đường về."

Lục Triêu Ngôn không hổ là quân sư của anh, rất nhanh đã đưa ra một phương án tốt.

"Phim... Là bao cả rạp hay phòng đơn? " Nguyễn Tự Bạch lại hỏi.

Lục Triêu Ngôn lập tức ngăn lại, "Cái gì đó, cứ như bình thường không được sao, vậy mới có không khí, mày bao hết còn không bằng hai người ở nhà xem tivi cho rồi, còn tiết kiệm tiền, mày—— "

Còn chưa nói xong Lục Triêu Ngôn đã bị dập máy ngang, chỉ để lại vài tiếng tít tít.

"Cái thằng chó này!"

Lục Triêu Ngôn tức giận chửi rủa.

"Ai? " Người đàn ông ngồi đối diện hỏi.

Lục Triêu Ngôn cầm lấy chén trà uống một hớp, cười nói: "Nguyễn Tự Bạch, gần đây coi trọng một cô gái, muốn theo đuổi, hôm nay là lần đầu hẹn hò mà đã đưa người ta đi leo chùa Hồng La, thằng này hết thuốc chữa."

Người đàn ông đối diện anh ta như mắt điếc tai ngơ với pha quăng miếng hài, cười nói: "Ờ, tao cũng không ngờ đấy."

"Ai nói không phải chứ, trong nhóm chúng ta nó nghiêm túc đứng đắn nhất, nhưng khó chịu nhất cũng là nó, mày có thể tưởng tượng ra nó chuyển đến nhà đối diện chỉ để theo đuổi bạn gái không?"

"Xem ra cô gái này rất ưu tú."

"Rất tốt đấy, làm tiểu thuyết gia, thu nhập không ít, quan trọng nhất là rất đẹp." Càng nghĩ Lục Triêu Ngôn lại càng thấy kế hoạch này coi như không tệ, "Nếu như hai người họ thành đôi sau này tao thúc giục bản thảo cũng có thể nhẹ nhõm chút, nói không chừng còn có thể được hỗ trợ giục bản thảo của những người khác nữa."

"Ở công ty mày hay sao?"

"Đúng."

"Tên gì?"

"Nói mày cũng không biết."

"Nói."

"Du Nguyệt."

"Tao biết rõ."

"Ah!"

"Cũng coi như là học trò cũ của tao."

"Trùng hợp vậy."

"Cũng là đối tượng hẹn hò người nhà giới thiệu."

"..."

"Tao chuẩn bị đi đây."

"..."

Lục Triêu Ngôn nói không nên lời, bởi vì miệng anh ta còn chưa khép lại.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nguyễn: lại hẹn hò... Em cuồng những buổi hẹn hò mai mối đấy hả?

Du:...

Nguyễn: mặc kệ anh ta là ai, em không được đi!

Du:...

Nguyễn: có nghe không!

Du:...

Nguyễn: đừng đi mà, xin em đấy ~