Môi Hôn Đỏ

Chương 7: Tao sẽ theo đuổi cô ấy, tao sẽ cưới cô ấy



Edit: riri_1127

Chương 7: Tao sẽ theo đuổi cô ấy, tao sẽ cưới cô ấy

Nhiều năm trước có một lần mấy người bọn anh tụ họp, trong lúc nhàm chán đã thử đoán xem một nửa tương lai của mình sẽ ra sao.

Cụ thể là như thế nào thì Lục Triêu Ngôn không nhớ nổi nữa, nhưng vẫn còn nhớ như in câu nói của Nguyễn Tự Bạch lúc trước, anh nói: tao không có yêu cầu gì với cô ấy, chỉ cần thích thì cô ấy chính là ngàn dặm mới tìm được một của tao.

Lúc Nguyễn Tự Bạch nói những lời này rất chân thành, từ nhỏ đến lớn anh vẫn là người thành thục ổn trọng, cho nên căn bản mọi người không có hứng thú với lời nói của anh.

Không ngờ đây lại là tiêu chuẩn của Nguyễn Tự Bạch.

Mà cái tiêu chuẩn này rõ ràng là Du Nguyệt.

Lúc trước anh gọi điện thoại cũng là giờ này, đêm hôm khuya khoắt người bị điện thoại đánh thức, mơ mơ màng màng còn chưa kịp sắp xếp từ ngữ thì bên kia đã truyền đến mệnh lệnh của anh: "Gửi thông tin của tác giả Du Nguyệt công ty mày qua mail đi, bây giờ tao cần."

Là một ông chủ chuyên nghiệp dày công tu dưỡng, tự nhiên anh ta sẽ không dễ dàng để lộ thông tin của nhân viên, liền hỏi bên kia cần để làm gì.

Vừa nói xong bên kia lập tức yên ắng, ngay khi anh ta định cúp điện thoại ngủ tiếp thì chợt nghe một giọng nói quen thuộc vang lên: "Tao muốn theo đuổi cô ấy."

Lúc ấy Lục Triêu Ngôn nghĩ mình nghe lầm, rồi sau đó dùng động tác bật dậy để diễn tả sự kích động, anh ta vừa nghe được cái gì vậy?

Nguyễn Tự Bạch nói muốn đuổi theo cô ấy?

Du Nguyệt?

Theo đuổi Du Nguyệt?!

"Bây giờ gửi luôn đi, cảm ơn." Nguyễn Tự Bạch cảm ơn không có chút lòng thành nào.

Nhưng Lục Triêu Ngôn có thể nghe ra sự nghiêm túc trong giọng điệu của anh, hơn nữa anh ta cũng biết Nguyễn Tự Bạch sẽ không đùa với mình kiểu này, hai người bọn họ lớn lên bên nhau từ nhỏ, tính cách của đối phương thế nào còn không biết sao?

Nguyễn Tự Bạch rất nghiêm túc.

"Thích quá nhỉ!" Anh ta vừa vào phòng làm việc vừa trêu chọc, "Khó thấy sắt nở hoa, chúc mừng chúc mừng, nhưng tao không ngờ mày lại thích kiểu này đấy."

Khi rảnh rỗi anh ta đã từng tưởng tượng một nửa kết hôn của cả đám bạn sẽ thế nào, nhưng chưa từng tưởng tượng ra kết quả của Nguyễn Tự Bạch. Bởi vì người này thực sự khó nắm bắt, vẻ ngoài nghiêm túc của anh giống hệt bố như khuôn mẫu khắc ra.

Cuối cùng vào hôm nay, anh tự nói rằng mình đã có người thương, hơn nữa người ấy lại là Du Nguyệt.

Du Nguyệt là ai chứ, những thứ khác không nói, nếu có dáng người gợi cảm kết hợp với khuôn mặt thì đúng là "Hồ ly tinh" trên đời, nhưng Nguyễn Tự Bạch lại dùng sự thật nói cho anh ta biết mình thích kiểu này.

Cái này...

Cho dù để anh ta nghĩ lại một trăm lần thì cũng tuyệt đối không thể ngờ bạn mình lại có cảm tình với Du Nguyệt. Mặc dù không biết Nguyễn Tự Bạch thích kiểu gì nhưng đàn ông rất hiểu đàn ông, ngàn muốn vạn muốn cũng không phải là kiểu này!

Cán bộ nghiêm túc và mỹ nhân, tổ hợp này rõ ràng có chút kích thích nha?

Anh em năn nỉ đến mức này thì còn cần gì một ông chủ chuyên nghiệp dày công tu dưỡng nữa, một lát sau tất cả thông tin của đều đã được gửi tới.

Tên này nhận được thông tin cũng im bặt, anh ta còn tưởng vì cảm giác mới lạ, đầu óc nóng lên mới thế, qua một khoảng thời gian trôi qua anh ta cũng chầm chậm quên mất.

Không ngờ mấy tháng sau nghe Ôn Tưởng nói anh ta mới biết Nguyễn Tự Bạch dọn đến đối diện nhà Du Nguyệt.

Điên cuồng.

Quá điên cuồng

Điên cuồng trước nay chưa từng có.

Không ngờ Nguyễn Tự Bạch lại có thể biết chủ động như thế, quả thực là điên cuồng đến tận chân trời. =)))

Hành động của Nguyễn Tự Bạch lại một lần nữa làm cho Lục Triêu Ngôn đổi mới nhận thức, hoàn toàn đổi mới nhận thức.

Không chỉ anh ta mà ngay cả mấy người bạn biết chuyện khi nghe được tin tức này đều bất ngờ há hốc mồm, mồm sắp rơi xuống đất.

Làn sóng tặng thưởng hôm nay lại làm mới giới hạn nhận thức đến mức cuối cùng, khiến Lục Triêu Ngôn càng thêm bối rối.

Đến cùng thì bạn anh ta là kiểu người thế nào?

Còn nổi lên độc giả có nick name là chồng tổng tài bá đạo nhà Nguyệt Nguyệt?

Cái gì vậy trời?

Đây hoàn toàn không phải là phong cách của Nguyễn Tự Bạch, muốn đặt tên cũng có thể trực tiếp dùng tên mình hoặc là chữ cái đầu của họ. Anh ta hiểu Nguyễn Tự Bạch rất rõ, anh vốn dĩ là người không thú vị.

Nhưng bây giờ...

"Vì một người phụ nữ, tại sao ư?" Sự hiểu biết mới mẻ nghiêng trời lệch đất này làm anh ta khó có thể tiêu hóa ngay được.

Nguyễn Tự Bạch: "Nói hay quá nhỉ, cô ấy là chị dâu mày đấy."

Lục Triêu Ngôn liếc mắt, sau đó cười: "Được được được, mày vui là được."

"Mau chóng nâng hạn mức tặng thưởng lên đi, để tao tiếp tục tặng thưởng cho cô ấy."

"Có tặng nhiều hơn nữa thì cô ấy cũng không biết là mày đâu!" Mắt Lục Triêu Ngôn lại trợn trắng lần nữa.

"Không sao cả." Người đàn ông hừ một tiếng, "Tao tặng thưởng không phải vì theo đuổi cô ấy, đây là thứ cô ấy có được bằng sự cố gắng của bản thân."

Tròng mắt trắng dã của Lục Triêu Ngôn bất động.

Vừa định cúp máy, Lục Triêu Ngôn lại nhớ tới một chuyện, sắc mặt lập tức nghiêm túc hẳn lên, "Nếu như hai người thật sự thành đôi, tao nói là nếu như, tao nghĩ người nhà mày sẽ khó chấp nhận Du Nguyệt, dù sao..."

Dù sao nhà cô ấy cũng không có nhiều tiền, còn nhà họ Nguyễn lại là một gia tộc giàu có.

Nguyễn Tự Bạch là con một của nhà họ Nguyễn, sinh ra trong gia đình kiểu này thì có một số việc không thể tự mình làm chủ, trong đó có cả tình yêu và hôn nhân.

Hơn nữa tính cách của bố Nguyễn và mẹ Nguyễn...

Lục Triêu Ngôn cảm thấy rất bấp bênh.

Nghĩ vậy anh ta lại nhịn không được mà khuyên ngăn, "Tao nghĩ thôi bỏ đi, tuy mày là bạn tao nhưng Du Nguyệt cũng là nhân viên của tao, ngẫm lại bạn bè vẫn là tốt nhất, nếu mày chỉ chơi đùa..."

Ba giờ sáng, Lục Triêu Ngôn mất ngủ.

Bởi vì mấy câu trước khi cúp điện thoại của Nguyễn Tự Bạch làm tâm trạng anh ta phức tạp đến mức ngủ không yên.

Nguyễn Tự Bạch nói:

"Đối với cô ấy, tao rất chân thành."

"Tao sẽ cưới cô ấy."

"Về phần bố mẹ, nếu không thích hay không chấp nhận thì đó là chuyện của hai người họ, tốt nhất nên là vui vẻ chấp nhận, nếu không thì tao đây cũng không có biện pháp."

"Tao đã quyết định thì đừng ai ngăn cản."

Mấy câu anh nói nhẹ như gió thoảng mây bay nhưng lại làm Lục Triêu Ngôn áp lực khó chịu. Thật lâu sau, hình bóng một người phụ nữ bị anh ta đè chặt trong lòng không muốn nghĩ tới lại xuất hiện...

Giống Lục Triêu Ngôn, cô nhân viên của Lục Ý - tác giả Minh Nguyệt Minh Nguyệt cũng mất ngủ.

Phần tặng thưởng lớn gây chấn động toàn trang web chính là quảng cáo quang minh chính đại cho Du Nguyệt, lượt theo dõi và bình luận tăng lên với tốc độ chóng mặt, đặc biệt là lượng trả tiền để đọc hôm nay trực tiếp phá vỡ kỷ lục cao nhất của cô những năm gần đây.

Mặc dù Du Nguyệt không biết độc giả đại gia này là ai, nhưng cô cũng có linh cảm rất mạnh, người này có khả năng là Nguyễn Tự Bạch. Không thể nói tại sao cô lại có suy nghĩ này, nó xuất hiện một cách vô cớ.

Sáng sớm hôm sau Du Nguyệt đến nhà hàng xóm đối diện, cô bị chuyện này làm rối rắm cả đêm nên nhất định phải có được kết quả.

Dù chủ động đến hỏi rất thẹn thùng và có loại cảm giác tự mình đa tình, nhưng nếu hôm nay không hỏi thì cô sẽ mãi không có câu trả lời, cô là một người rất dễ bị những chuyện khác làm tâm trạng trở nên phức tạp.

Nhưng Du Nguyệt đợi cả buổi sáng cũng không thấy Nguyễn Tự Bạch đâu, cô gõ cửa nhiều lần không có người đáp lại, không biết là anh đang ngủ hay đã ra ngoài từ sớm.

Thật ra Nguyễn Tự Bạch đã ra ngoài từ sớm, đến công ty lúc 6h.

Chuyển đến bên này cách công ty anh có chút xa, vốn dĩ lúc trước đi không đến 20 phút bây giờ đã tăng lên một tiếng, hơn nữa hôm nay có khách hàng quan trọng cần gặp, không đến sớm chuẩn bị thì thật sự không được.

Hôm nay Du Nguyệt không được như ý nguyện, cô không gặp được Nguyễn Tự Bạch.

Liên tục ba ngày không thấy nhà đối diện có bất kỳ động tĩnh nào. Chẳng hiểu sao cửa nhà hàng xóm vẫn đóng chặt, Du Nguyệt bỗng nảy sinh ra cảm giác cô đơn hiếm có.

Anh có còn trở về nữa không?

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nguyễn: hôm nay cũng là một ngày yêu em, nha nha~

Du: vậy sao anh không về nhà?

Nguyễn: cố gắng đi làm kiếm tiền tặng thưởng cho em "Khuôn mặt chăm chú"