Môi Hôn Đỏ

Chương 9: Sau này không cho em gặp anh ta nữa



Edit: riri_1127

Chương 9: Sau này không cho em gặp anh ta nữa

Du Nguyệt quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy Lâm Hậu Thanh còn đứng trên đường cái đối diện, hình như anh ta cũng đang nhìn sang bên này.

Du Nguyệt thành thật trả lời: "Đàn anh học cùng trường cấp 3 của tôi."

"Đàn anh học cùng trường cấp 3 có thể nắm tay em?"

"Tôi đâu có để anh ta nắm, không phải tôi đã né tránh đấy sao?"

"Có phải anh ta quấy rối em không đấy!"

Du Nguyệt vội vàng ngăn anh lại, "Không có, chỉ là giữa chúng tôi tồn tại một vài vấn đề, anh ta muốn giải thích nhưng bị tôi từ chối."

"Chỉ vậy thôi?"

"Thật sự chỉ có vậy."

"Anh ta thích em à?"

Du Nguyệt nghĩ nghĩ, "Cũng không tính là vậy, nhiều lắm cũng chỉ là có chút cảm tình mà thôi, nhưng tôi không thích anh ta."

"Sau này không cho em gặp anh ta nữa."

"Biết rồi."

Lúc này sắc mặt người đàn ông mới dễ nhìn hơn chút ít, hai người một trước một sau tiến vào chung cư.

Chứng kiến cảnh đó Lâm Hậu Thanh không nói một lời, cách quá xa anh ta không thấy rõ người đàn ông đó là ai, nhưng ngược lại nhìn hai người rất thân quen.

Là bạn trai cô sao?

Mãi cho đến khi bóng lưng hai người biến mất không thấy đâu nữa Lâm Hậu Thanh mới động đậy, sau đó anh ta đứng yên tại chỗ thật lâu và cuối cùng chán nản rời đi.

Đời này Du Nguyệt sẽ không tha thứ, cô hận anh ta!

Nghĩ đến phản ứng vừa rồi của cô Lâm Hậu Thanh không khỏi buồn bực, nếu như lúc ấy anh ta không buông lời nói dối thì tốt rồi...

Nguyễn Tự Bạch đi rất nhanh, chân dài bước một bước bằng hai bước của Du Nguyệt, mà trên đường đi Nguyễn Tự Bạch cũng không có ý đợi cô, một bộ dáng tui giận dỗi không vui.

Du Nguyệt buồn bực, cô còn chưa giận vì anh đi thật lâu mà anh còn dám giận đấy à?

Hình như cô đâu có chọc giận anh!

Nguyễn Tự Bạch đi rất nhanh, chỉ chốc lát đã bỏ xa Du Nguyệt ở phía sau, nhưng khi đến thang máy anh vẫn đợi cô một hồi, thấy cô bước vào anh mới nhấn thang máy lên tầng 8.

"Anh vừa đi công tác về sao?" Du Nguyệt thật sự không rõ anh giận cái gì nhưng cô vẫn nhịn không được mà hỏi, cô muốn biết trong mấy ngày không về anh đã làm gì.

Người đàn ông thậm chí không thèm nhìn cô, chỉ khẽ ậm ừ.

Sự thờ ơ của anh làm Du Nguyệt nghẹn lại, thấy thế cô cũng không tự đòi mất mặt nữa, giận dỗi bắt đầu dâng lên, cửa thang máy vừa mở cô đã vội vã đi ra ngoài, cửa đóng để lại cho Nguyễn Tự Bạch một bóng lưng nhẹ nhàng khoan khoái.

Tay Nguyễn Tự Bạch nắm thật chặt, anh bực bội giật cúc áo sơ mi, khuôn mặt đẹp trai lúc này vô cùng khó coi.

Anh còn chưa nói gì, tại sao cô lại tức giận?

Cô có biết ra ngoài một mình nguy hiểm đến mức nào không!

Hơn nữa còn gặp một người đàn ông, một người đàn ông có hứng thú với cô.

Trực giác của đàn ông rất nhạy bén, đàn anh đó chắc chắn là thích Du Nguyệt.

Nguyễn Tự Bạch mệt mỏi dựa vào ghế sô pha, để trở về sớm anh đã phải tăng ca để xử lý công việc, vốn nửa tháng mới có thể hoàn thành nhưng anh chỉ cần một tuần lễ.

Hơn nữa còn không ngủ để vội vã trở về suốt đêm qua, vội vã quay về là vì ai, còn không phải là vì để được nhìn thấy cô sao?

Cô thì hay rồi, cho anh một bất ngờ thật lớn.

Vừa đi công tác về đã thấy cô giằng co với người đàn ông khác dưới mi mắt anh, cô thật giỏi.

Trong lòng Nguyễn Tự Bạch vừa chua vừa chát, cảm giác chua xót ghen tuông càng tăng nhanh, chua xót đến nỗi người đàn ông quên mất rằng mối quan hệ giữa anh và Du Nguyệt còn chưa tới mức đó, nhưng anh đã vô thức sớm coi cô là của mình.

Còn tâm trạng của cô gái nhà đối diện lúc này cũng không khá hơn chút nào, vốn dĩ vừa thấy anh cô rất vui nhưng cái thái độ đó của anh là sao, giống như...

Giống như chồng bắt được vợ ngoại tình...

Ý nghĩ này làm cho Du Nguyệt lắp bắp kinh hãi, rất nhanh cô cũng nhận ra có gì đó không đúng, vừa rồi lúc bọn họ vừa gặp mặt Nguyễn Tự Bạch đã nói cái gì mà?

"Đàn anh học cùng trường cấp 3 có thể nắm tay em?"

"Anh ta thích em à?"

"Sau này không cho em gặp anh ta nữa."

Cô thì sao, cô đã trả lời thế nào chứ, là "biết rồi", mặt Du Nguyệt đỏ lên, vừa rồi sao lại giống cô vợ nhỏ thận trọng vì vừa mắc lỗi vậy!

Ah cái này...

Không thể không thể, vừa rồi sao cô có thể ngoan ngoãn như vậy, hơn nữa tại sao anh lại quản cô?

Anh không phải là gì của cô, rõ ràng hai người chả có quan hệ gì, cô còn chẳng có phương thức liên lạc của anh, hơn nữa ngày đó anh rời đi cũng không nói cho cô biết!

Càng nghĩ càng khó chịu, cô gái nhỏ ngồi trên ghế lười ngoài ban công, khuôn mặt phụng phịu, rõ là đang tức giận.

Có lẽ là do ánh mặt trời quá ấm áp, sau khi phơi nắng một lát Du Nguyệt bắt đầu buồn ngủ, cuối cùng cô thật sự ngủ quên.

Tỉnh lại trời đã tối đen, vì ngủ trong tư thế không tốt thế cho nên tỉnh lại có chút đau lưng, đặc biệt là cổ đau thiếu chút nữa bất động.

Khi con người không may mắn, ngay cả khi ngủ cũng là một bi kịch.

Bụng cô kêu réo cồn cào vì đói, Du Nguyệt lấy một túi sủi cảo trong tủ lạnh ra, đây chính là thức ăn cho bữa tối nay.

Nhưng vừa ăn chưa được mấy miếng thì tiếng gõ cửa đã vang lên, Du Nguyệt nhìn thấy bóng dáng Nguyễn Tự Bạch qua chuông cửa video, anh đang chăm chú nhìn chằm chằm màn hình, tuy Du Nguyệt biết anh ở bên ngoài không thể nào thấy được mình nhưng cô vẫn bị nét mặt của anh làm cho kinh ngạc.

Du Nguyệt không định mở nhưng đối phương cứ một mực gõ cửa quấy rầy đến cảm xúc của cô.

Khi cửa mở, tay của Nguyễn Tự Bạch còn ở giữa không trung, nét mặt anh có chút ngạc nhiên, phảng phất cảm giác bất ngờ.

Nó thực sự làm anh bất ngờ, vì chiều nay anh đã gõ cửa không biết bao nhiêu lần nhưng không thấy cô ra mở.

Lúc hai người đối mặt, trong tay Nguyễn Tự Bạch còn bưng mấy hộp đồ ăn, nhìn có vẻ là đồ ship đến.

"Nguyễn tiên sinh có việc gì sao?"

Du Nguyệt mỉm cười gượng gạo, nhưng lại không biết nụ cười này lại càng làm cho người đàn ông trước mặt không được tự nhiên.

Nguyễn tiên sinh?

Ánh mắt anh hơi trầm xuống, nhưng khóe miệng vẫn cong lên một vòng dịu dàng vui vẻ, "Ăn cơm tối chưa?"

"Ăn rồi." Cô đáp.

Nguyễn Tự Bạch bước vào nhà không cần đợi cô mời, Du Nguyệt thoáng cau mày.

Nhìn thấy sủi cảo trên bàn ăn Nguyễn Tự Bạch lại càng không vui.

Sau khi cơn giận qua đi, anh nghĩ lại mới thấy cũng chính vì sự chiếm hữu của mình mới làm hai người chia tay trong bầu không khí khó chịu. Nhận ra được vấn đề của bản thân nên anh đã sang nhà cô xin lỗi, nhưng gõ cửa thế nào cũng chẳng thấy được bóng dáng Du Nguyệt.

Bởi vì áy náy nên anh luôn đứng nhấn chuông cửa muốn gặp cô, nguyên cả xế chiều hôm nay không có thời gian để ngủ. Nhưng cũng không đúng lắm, anh có ngủ được một chút, là trực tiếp dựa lưng vào cửa nhà Du Nguyệt ngủ, đặt báo thức cách 20 phút lại bắt đầu gõ một đợt.

Cuối cùng, anh không thể chịu đựng được nữa liền gọi đồ ăn đến, sau đó muốn đổi cái cớ để cô mở cửa, không nghĩ tới thật sự thành công rồi.

"Cùng nhau ăn đi, tôi đặt phần hai người đấy." Nguyễn Tự Bạch mời cô bằng cách quen thuộc.

Du Nguyệt lắc đầu, "Tôi ăn sủi cảo là được rồi."

Cô vừa dứt lời, người đàn ông ngồi nơi bàn ăn đã khẽ cau mày, sâu kín nói một câu: "Nhưng tôi muốn ngồi ăn cùng em."

"Nhưng tôi không muốn." Cô gọn gàng dứt khoát.

Nguyễn Tự Bạch: "..."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nguyễn: cô ấy tức giận thì tôi dỗ thế nào đây, gấp, online xin cách dỗ bạn gái.

Du: thật ra rất đơn giản, quỳ xuống sẽ được tha thứ.

Nguyễn: ah, cái này quá đột ngột, anh chưa chuẩn bị nhẫn.

Du:...