Mới Không Phải Dựa Mỹ Mạo Phiên Bàn

Chương 4



Điều kiện ký túc xá của Học viện Quân sự Liên bang vô cùng tốt, trên cơ bản mỗi người ở một phòng. Ngoại trừ một số giáo viên ở chung phòng với đồng nghiệp, những người khác đều có phòng riêng và phòng tắm riêng.

Ký túc xá học sinh phía bên kia đã tắt đèn, điện nước hay ra vào đều bị kiểm soát, ký túc xá giáo viên không bị hạn chế như vậy. Tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm ngừng lại, cánh cửa cảm ứng tự động mở, một đôi chân dài mang theo giọt nước bước ra.

Từ hai chân nhìn lên, một chiếc choàng tắm dài màu đỏ thẫm chặn lại tầm mắt. Sở Vân Tiếu rũ tóc, ấn một cái nút, máy sấy tóc tự động hiện ra trên tường, phả ra làn gió vô hình hướng vào tóc của anh, chỉ trong vài giây đã làm khô mái tóc vừa rồi còn ướt đẫm.

Sở Vân Tiếu bước ra, ngồi trên chiếc sofa nhỏ mà anh tự chọn, duỗi thẳng tay chân, robot quản gia bưng một ly nước lạnh tới.

Hôm nay là một ngày thực sự vất vả, thậm chí còn vất vả hơn hai năm qua. Cả người Sở Vân Tiếu vùi vào sofa nhỏ, cổ tay phải che đi đôi mắt, một giọt nước còn vương trên cằm theo đường cong trượt xuống, trượt vào bên trong vạt áo tắm dài.

"Lệ Kinh Bình..." Sở Vân Tiếu buông tay xuống, trên mặt không còn mắt kính che đi đôi mắt, bên ngoài đuôi mắt hơi nhếch lên lại hẹp dài, là mắt phượng điển hình. Mắt phượng thanh minh, chủ nhân của nó cũng không hề tầm thường.

Quang não rung lên, anh nhận được rất nhiều thông báo. Sở Vân Tiếu ngồi dậy, cầm quang não trên bàn trà, mở lên màn hình bắt đầu kiểm tra nội dung bên trong.

Người gửi là Cửu, nội dung là một tệp hồ sơ. Sở Vân Tiếu click mở file tài liệu, đập vào mắt anh là một gương mặt mà gần đây anh vô cùng chán ghét.

Đây là hồ sơ về Lệ Kinh Bình, sau khi gặp Lệ Kinh Bình, Sở Vân Tiếu đã sai người điều tra về hắn. Bức ảnh chụp Lệ Kinh Bình trong hồ sơ dường như là ảnh cũ của hắn. So với tấm ảnh này, Lệ Kinh Bình xuất hiện trước mặt anh có ánh mắt sắc bén, giữa mày mang theo một tia tàn nhẫn. Giống như một con sói hung dữ, bất cứ lúc nào cũng có thể sẵn sàng lao tới và cắn đứt cổ đối thủ.

Giống như lời đồn, Lệ Kinh Bình xuất thân bình dân từ hoang tinh. Cha mẹ hắn trong một lần ra ngoài săn dị thú xảy ra chuyện ngoài ý muốn, song song qua đời. Lệ Kinh Bình tuổi nhỏ không người nuôi nấng, một mình sống sót bên trong hoang tinh hỗn loạn.

Với cuộc sống như vậy, hắn dần trưởng thành, trở thành đầu lĩnh một vùng trên hoang tinh, gặp gỡ những người bạn hiện tại của hắn.

Nghiêm Kỳ, Bách Dạ đều là những người được Lệ Kinh Bình đưa ra từ hoang tinh. Vị thiếu gia Tả gia kia đột nhiên chạy tới trường quân đội, tình cờ học cùng khoá với Lệ Kinh Bình, chủ động gia nhập nhóm của hắn.

Đầu ngón tay Sở Vân Tiếu chạm nhẹ vào tấm ảnh chụp Lệ Kinh Bình và Tả Hoàn trên màn hình. Ý của Tả gia là gì, Lệ Kinh Bình rốt cuộc có điều gì hấp dẫn tiểu thiếu gia Tả gia?

Xem xong tất cả hồ sơ, Sở Vân Tiếu xoá bỏ toàn bộ, phản hồi đối phương: Tôi cần toàn bộ tư liệu về những động thái gần đây của Tả Hoàn.

Ngay sau khi tin nhắn được gửi đi, bỗng nhiên ký túc xá ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh rất nhỏ. Sở Vân Tiếu trong nháy mắt thu hồi quang não, bất động thanh sắc đi đến bên cửa sổ.

Anh nín thở, thu liễm lại hơi thở của chính mình, quan sát ngoài cửa sổ. Một vệt bóng đen nắm lấy lan can trên ban công bên ngoài cửa sổ, ngay sau đó nhìn thấy một người ung dung trèo lên ban công phòng anh.

Sở Vân Tiếu nhìn chằm chằm bóng người kia, trong ánh mắt lộ ra một tia nguy hiểm. Toàn bộ ký túc xá giáo viên được giám sát bởi trí não mọi lúc, người này nhảy lên ban công phòng anh không gây ra bất cứ báo động giám sát nào.

Sở Vân Tiếu không kịp nghĩ nhiều về mục đích của người này, ngay lúc bóng người xông vào phòng anh, trong nháy mắt Sở Vân Tiếu ra tay đánh về phía hắn.

Người này đến quả nhiên thực lực không tầm thường, Sở Vân Tiếu vốn tưởng rằng có thể công kích được bằng đòn bất ngờ này, nhưng không ngờ người đó phản ứng cực nhanh, cấp tốc lùi lại một bước, ngửa người về phía sau né tránh.

Một đòn này không trúng, Sở Vân Tiếu không hề nương tay, tiếp tục đánh thêm một quyền. Đối phương không có ý định tránh né, hắn duỗi thẳng cánh tay chặn lại cú đấm này, nhưng khi nhìn thấy Sở Vân Tiếu từ trong phòng đánh về phía hắn, trên mặt không mang mắt kính khí chất hoàn toàn khác với ngày thường khiến hắn thất thần, trong lúc nhất thời không phản ứng lại.

Ngay lúc hắn thất thần, Sở Vân Tiếu trực tiếp bóp lấy yết hầu đối phương, đè người kia xuống đất. Đầu gối dùng sức ép mạnh vào giữa lưng, vặn cổ hắn, đầu ngón tay bấm ở yết hầu, chỉ cần hơi dùng sức là có thể trực tiếp bẻ gãy cổ hắn.

"Bác sĩ Sở, là em..." Lệ Kinh Bình vội vàng mở miệng, theo bản năng đưa tay ngăn cản bàn tay đang nắm lấy yết hầu hắn, lên tiếng biểu lộ thân phận.

Ánh mắt Sở Vân Tiếu tối sầm vài phần, cho dù nghe được giọng nói của Lệ Kinh Bình anh cũng không hề nương tay, trong lúc nhất thời sát khí tỏa ra. Sở Vân Tiếu căn bản không có ý định dừng tay, người này năm lần bảy lượt, vẫn là chết thì tốt hơn.

Lệ Kinh Bình không nghĩ tới Sở Vân Tiếu cho dù phát hiện ra hắn vẫn không có ý định buông tha, hắn vội vàng dùng hết toàn lực tránh né, thoát khỏi sự kiềm chế của Sở Vân Tiếu. "Bác sĩ Sở, anh thật sự nhẫn tâm giết em."

Sở Vân Tiếu không ngờ rằng người này vẫn còn có sức lực, nhất thời làm hắn tránh thoát. Ánh mắt anh càng thêm nguy hiểm, hơi hơi híp lại đôi mắt làm mắt phượng hẹp dài trong nháy mắt tràn đầy uy hiếp.

"Em sai rồi, em đầu hàng, bác sĩ Sở đừng nóng giận." Lệ Kinh Bình nhìn vẻ mặt của Sở Vân Tiếu, lập tức giơ tay đầu hàng. "Bác sĩ Sở ~"

Sở Vân Tiếu bị một người đàn ông dùng giọng mũi mà làm nũng, thật sự là chịu không nổi. Lệ Kinh Bình không mang theo vũ khí, vẻ mặt anh lúc này mới thu liễm một chút sát khí, "Cậu tới đây làm gì? Bạn học Lệ, nơi này là ký túc xá giáo viên! Ký túc xá học sinh giờ này hẳn là đã đóng cổng rồi!"

Lệ Kinh Bình thấy Sở Vân Tiếu đã giảm bớt sát khí, lúc này mới thả tay xuống. Hắn lộ ra bộ dáng vô cùng đáng thương, duỗi tay vén lên vạt áo, lộ ra toàn bộ ngực và bụng. "Bác sĩ Sở, anh nhìn xem, trên người em đều bị huấn luyện viên Lôi Ân đánh thành như vậy, anh còn không chịu chữa trị giúp em!"

Thái dương Sở Vân Tiếu giật giật, cơ ngực và cơ bụng của hắn xác thực rất đẹp, không hề khoa trương, mỗi một múi đều vừa vặn, dáng người cũng đẹp.

Lệ Kinh Bình thấy ánh mắt Sở Vân Tiếu dừng lại trên người hắn, tự hào ưỡn ngực, vén áo lên cao hơn nữa.

Sở Vân Tiếu miễn cưỡng nhìn thân thể người trước mặt tìm nửa ngày, mới tìm thấy dưới sườn trái của hắn có một vết bầm tím nhợt nhạt.

Sở Vân Tiếu:...

Lệ Kinh Bình cắn vạt áo, cứ như vậy lộ ra ngực và bụng của mình, bước tới gần Sở Vân Tiếu. Hắn kéo căng thân thể, giữ nguyên đường cong cơ bụng hoàn mỹ, dụ hoặc người trước mắt duỗi tay sờ sờ, "Bác sĩ Sở, học sinh bị thương, anh không giúp học sinh thoa thuốc sao?"

Sở Vân Tiếu chán ghét nhìn hắn một cái, đẩy ra nam nhân bên cạnh, bước sang một bên lấy ra hòm thuốc nhỏ, từ bên trong lấy ra một lọ nước thuốc, ném lại cho Lệ Kinh Bình. Thấy hắn bắt được bình thuốc, anh chỉ ra ngoài cửa sổ: "Hiện tại cậu cút ngay lập tức."

Lý Kinh Bình nhìn nhìn lọ thuốc trong tay, nhíu mày, tựa hồ có chút bất mãn. Hàm răng buông ra vạt áo đang cắn, lại cọ vào bên hông Sở Vân Tiếu, hắn vây hãm người anh vào giữa mình và tường, cúi đầu muốn dựa vào gần mặt anh "Thật may em đã đến được nơi này, thì ra bác sĩ Sở không mặc áo blouse trắng dáng vẻ cũng đẹp như vậy."

Lệ Kinh Bình thở ra hơi thở nóng rực, lại cố tình hướng về lỗ tai Sở Vân Tiếu, nhìn vành tai vốn trắng mịn của đối phương dưới hô hấp của hắn đã nhiễm lên một tầng hồng nhạt xinh đẹp, "Dáng vẻ bác sĩ Sở không mang theo kính mắt thực sự là câu dẫn đến mức làm người ta ngứa ngáy trong lòng."

Hắn đem nơi bầm tím của mình hướng về phía tay Sở Vân Tiếu, "Nhưng em đau lắm, Tiếu Tiếu giúp em xoa xoa đi mà. Em bảo đảm xúc cảm không tệ đâu."

Sở Vân Tiếu đối diện với ánh mắt Lệ Kinh Bình, mắt phượng mê người bỗng nhiên gợi lên một vệt tà tứ. Đôi mắt đẹp ấy cứ thế nhìn chằm chằm vào đối phương, cảm giác hồn phách mình đều bị anh câu đi mất.

Lệ Kinh Bình hô hấp lập tức ngừng lại, ánh mắt của hắn hoàn toàn bị Sở Vân Tiếu hấp dẫn, nhất thời không quan sát bị người đẩy ngã trên ghế sofa nhỏ. Chiếc ghế sofa nhỏ mềm mại, đến mức khiến hắn như chìm vào trong đó, không tìm được chút sức lực nào.

Hắn vừa định nói gì đó, liền bị Sở Vân Tiếu đè lại, bác sĩ Sở của hắn từ trên cao cúi xuống nhìn hắn, ở ngay trước mặt hắn dùng răng cắn mở nắp lọ thuốc, ném sang một bên. Trong lúc giơ tay nhấc chân càng làm cho bầu không khí giữa hai người trở nên phá lệ dính nhớp.

Sở Vân Tiếu đem nước thuốc đổ vào trong tay, có chút hơi nhiều, để nước thuốc từ khe hở ngón tay rỉ ra, theo cổ tay chảy xuống, cuối cùng rơi trên phần bụng lộ ra của người nọ.

"Muốn tôi giúp cậu thoa thuốc?" Bác sĩ Sở mở miệng, có phần cố ý hạ thấp giọng, làm âm sắc trở nên từ tính. Tay dính nước thuốc chậm rãi dịch đến vết thương, giống như muốn hạ xuống, nhưng vẫn duy trì một khoảng cách.

"Muốn, vô cùng muốn. Tiếu Tiếu giúp em xoa xoa đi mà." Lệ Kinh Bình nuốt nuốt nước miếng, quả thực không dám tưởng tượng thậm chí có đãi ngộ như vậy, hắn nằm trên sofa không nhúc nhích, ánh mắt dính chặt trên gương mặt mê người kia, làm thế nào cũng không dời mắt nổi.

"Hơi nóng, dưới da có chút máu bầm. Cần phải thoa thuốc mới có thể mau khỏi." Sở Vân Tiếu rũ mắt nhìn thật kỹ Lệ Kinh Bình, không bỏ sót bất cứ biểu tình nào trên mặt hắn. Tay anh ấn vào vết bầm, phối hợp nước thuốc dùng lòng bàn tay không ngừng xoa bóp, trong chốc lát vì dược hiệu mà da thịt cũng nóng lên, "Cậu vào bằng cách nào?"

"Ưm, thật thoải mái! Tiếu Tiếu thật tốt." Lệ Kinh Bình đạt được như ý nguyện, cảm nhận cảm giác bác sĩ Sở xoa bóp vết thương cho hắn, tuy vết thương không đau chút nào, Sở Vân Tiếu ấn lên vết thương hắn mới cảm nhận được đau đớn. Có điều có thể khiến bác sĩ Sở chạm vào hắn, đau nhức gì đó, nhịn một chút là tốt rồi.

"Chỉ là mấy cái trí não theo dõi mà thôi, rất dễ tránh." Lệ Kinh Bình híp mắt hưởng thụ động tác của Sở Vân Tiếu, nghe được bác sĩ Sở của hắn hỏi chuyện liền thành thật trả lời.

"Cậu tốn công sức lớn như vậy tiến vào đây, rốt cuộc là vì điều gì?" Sở Vân Tiếu lại đổ thêm chút nước thuốc xuống, làm cơ bụng Lệ Kinh Bình đều là nước thuốc. Anh duỗi tay xoa nắn, ấn qua từng khối cơ bụng.

"Đương nhiên là đến gặp Tiếu Tiếu." Lệ Kinh Bình ngước mắt nhìn anh, "Ban ngày em bị đánh thảm như vậy, anh chỉ quan tâm huấn luyện viên Lôi Ân thôi. Đây không phải buổi tối em tới tìm anh sao!"

"Ngoài chuyện này ra?" Sở Vân Tiếu nheo lại đôi mắt, ngữ khí càng thêm ôn hòa, "Cậu còn muốn tôi làm gì nữa?"

"Còn muốn......" Lệ Kinh Bình bắt gặp ánh mắt Sở Vân Tiếu, như là bị ánh sáng trong mắt hấp dẫn, bản thân bị lạc lối, cuối cùng lẩm bẩm nói: "Em còn muốn Tiếu Tiếu tiếp tục xoa xoa xuống dưới nữa."

Không khí ngưng tụ trong một giây, giây tiếp theo, Lệ Kinh Bình bật người nhảy ra một khoảng cách. Hắn nhìn trên ghế sofa nhỏ ở vị trí hắn vừa nằm, dưới rốn ba tấc bị cắm vào một con dao phẫu thuật. Hắn hít vào một ngụm khí lạnh, "Tiếu Tiếu, thẹn quá thành giận cũng không thể làm như vậy."

"Tôi chỉ cảm thấy quá chướng mắt, tôi giúp cậu làm một mẻ, khoẻ cả đời, như vậy cậu sẽ không động một chút là động dục." Sở Vân Tiếu cười lạnh một tiếng, lại lấy ra một con dao phẫu thuật khác, "Ngoan ngoãn lại đây, kỹ thuật tôi rất tốt, sẽ không làm đau cậu."

Nhìn dáng vẻ Sở Vân Tiếu tràn đầy quyết tâm, Lệ Kinh Bình vội vàng nhảy ra chỗ xa hơn. "Tiếu Tiếu, đừng tức giận mà. Em chỉ nói đùa, thuận miệng nói."

Sở Vân Tiếu quay về phía hắn lịch sự nở nụ cười, sau đó ấn nút bấm trên tường. "Tít—-" một tiếng chuông báo động chói tai đột ngột vang lên trong phòng. Trong chốc lát cửa phòng đã bị gõ vang, giọng Lôi Ân từ ngoài cửa truyền tới: "Vân Tiếu, có chuyện gì xảy ra vậy?"

Sở Vân Tiếu dùng điều khiển từ xa mở cửa phòng ký túc xá, Lôi Ân mặc thường phục đứng ở cửa, nhìn thấy Lệ Kinh bình xuất hiện trong phòng Sở Vân Tiếu lập tức thay đổi sắc mặt: "Sao cậu lại ở đây?"

"Tiếu Tiếu, anh như vậy cũng quá phạm quy rồi. Rõ ràng là chúng ta hẹn hò, không cần cho mọi người đều biết như vậy chứ." Lệ Kinh Bình không nghĩ tới Sở Vân Tiếu sẽ nhấn chuông báo động, Lôi Ân xuất hiện làm hắn không thể ở lâu.

"Bạn học Lệ, hy vọng cậu có thể hiểu rằng cậu đang tự tiện xông vào ký túc xá giáo viên!" Sở Vân Tiếu nhún vai một cái, biểu tình vui sướng khi người gặp hoạ.

"Dáng vẻ giận dỗi của anh, em cũng cực kỳ thích. Bảo bối Tiếu Tiếu, em đi trước, gặp lại anh sau nha." Mắt thấy Lôi Ân định xông tới tóm lấy hắn, Lệ Kinh Bình vội vàng hướng về phía Sở Vân Tiếu quăng một cái hôn gió, sau đó nhanh chóng nhảy ra khỏi cửa sổ, thoát đi hiện trường.

Lôi Ân không bắt được hắn, từ trên cao nhìn xuống phương hướng Lệ Kinh Bình chạy trốn, nói vài câu với quang não, sau đó quay sang Sở Vân Tiếu, trong mắt tràn đầy lo lắng, "Vân Tiếu, cậu không sao chứ?"

"Không quan trọng lắm, anh đi trước xử lý đi. Tôi thu dọn một chút rồi sẽ nghỉ ngơi." Lôi Ân phụ trách toàn bộ công tác bảo an, Lệ Kinh Bình đột nhiên lẻn vào, chuyện kế tiếp còn cần Lôi Ân đi xử lý. Bác sĩ Sở một chút cũng không áy náy khi mình đã làm lớn chuyện, anh vỗ vỗ bả vai Lôi Ân để hắn yên tâm.

"Ừ, cậu nghỉ ngơi sớm một chút. " Lôi Ân gật gật đầu, xoay người rời khỏi phòng ký túc xá của Sở Vân Tiếu.

Sở Vân Tiếu đóng thật kỹ cửa sổ, ánh mắt dần dần trở nên thâm trầm. Thuật thôi miên của Sở Vân Tiếu chưa từng thất bại, bởi vì tinh thần hải của anh vô cùng cường đại, cơ hồ không ai có thể tránh thoát khỏi ám thị tinh thần của anh. Vậy mà Lệ Kinh bình hoàn toàn không hề bị ảnh hưởng, không phải do hắn đã sớm phòng bị, chính là tinh thần hải của hắn so với anh còn cường đại hơn.

Rốt cuộc Lệ Kinh Bình đã biết được điều gì đó phải không...

Sở Vân Tiếu bỗng nhiên nghĩ đến tay của mình, anh chán ghét nhíu mày, đi tới bồn rửa mặt,vặn nước, không ngừng cọ rửa.

Trong đầu đột nhiên nghĩ tới tên học sinh mới kia lộ ra toàn bộ phần bụng để anh sờ, xúc cảm quả thật không tệ.

Không đúng, mình đang nghĩ gì vậy, bị ảnh hưởng bởi tên lưu manh dê xồm đó sao? Cơ bụng có gì hay mà sờ, chính mình cũng có, hừ.

Sở Vân Tiếu cau mày, rửa tay thật sạch 7749 lần.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Lệ Kinh Bình: Đáng tiếc, Tiếu Tiếu chỉ sờ soạng cơ bụng. Thực ra cơ mông em cũng không tệ đâu

Sở Vân Tiếu: Lưu manh dê xồm cút mau!