Mỗi Lần Đều Là Cùng Anh

Chương 12



Thấp thỏm không yên cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi cô:

- Bà chủ, tôi.. còn tôi thì sao ạ.

Mặc dù hơi lắp nhưng vẫn hỏi được một câu hoàn chỉnh. Cô thấy hắn như vậy thì cười nói:

- Cậu biết sợ rồi à.

- Dạ, tôi biết lỗi rồi mà, xin bà chủ tha cho tôi, người muốn gì tôi cũng đồng ý ạ.

- Gì cũng được.

- Vâng, gì cũng được ạ chỉ cần người tha cho tôi thì tôi sẽ đồng ý hết ạ.

Thấy dáng vẻ của hắn cô cảm thấy tha như vậy không được, cô nổi hứng liền nói:

- Được, vậy cậu gọi được ba cậu tới đây nói chuyện với tôi thì chuyện này coi như hết.

- Chuyện này.. chuyện này..

Nghe đến muốn gặp ba của anh lại làm cho cơ thể anh run, chuyện có vẻ hơi khó à nha, ba anh rất nóng tính nếu biết anh gây rối ở đây chắc đánh anh ta chết còn nếu không thì anh ta không ra được khỏi đây.

Vì sao họ lại sợ gặp chuyện ở đây như vậy chắc là Cao Linh cũng không biết. Nhờ hệ thống Hoa Hạ bên cạnh kể cho cô mới biết sự thật đằng sau nó. Bên ngoài, nơi này là nơi hợp pháp được quản lý nghiêm không chỉ vì thế mà còn đằng sau, bao nhiêu vụ ẩu đả hay gây rối ở đây bị cảnh sát bắt không bỏ sót một ai.

Mà những vụ sảy ra ở đây đều nằm trong một vụ lớn được người nhìn chằm chằm còn có đôi vụ của hắc đạo dính vào. Người bình thường sẽ không biết chỉ biết nó là nơi ăn chơi của nhà giàu nhưng thật ra là nơi mà là trọng yếu của giới hắc đạo.

Đám Lăng thiếu này hay tới đây nên biết được vài lời đồn như chủ nơi này là người hắc đạo thậm chí là tất cả nhân viên tại đây đều là người của giới hắc đạo. Không phải ở đây không có những việc mời rượu như vừa rồi nhưng họ uống rượu trước đó rồi lại thích thể hiện bản lĩnh chút, ai ngờ người họ chọn lại là người có vẻ như là người hắc đạo chứ.

Cô nghe xong chỉ biết lắc đầu quay sang thấy anh ta khó xử, cô lập tức nghiêm túc:

- Sao, chẳng phải tôi nói cái gì đều đồng ý sao.

- Chuyện này.. chuyện này tôi sợ, ba tôi không tới.

Khi mình lớn tuổi mà phải cúi đầu với người nhỏ tuổi còn là con gái làm anh ta hơi khó xử có chút ngại. Thấy cô híp mắt lại anh lại sợ nói:

- Vậy, để tôi gọi thử, không biết bà chủ họ gì để tôi tiện nói với ba tôi.

- Ừ, họ Lý, nhớ bảo nhanh nhé nếu không mất hợp đồng quan trọng đấy.

Nói xong cô mặc kệ hắn ta bước ra cửa, đi sang phòng bên cạnh thấy có hai gia đình đã tới và chuẩn bị đưa con họ về. Sở Đạo và Chu Dương thấy cô lập tức cúi đầu kêu lên:

- Bà chủ, ba mẹ chúng tôi tới rồi, cô muốn như thế nào họ đều có thể đồng ý.

Ba mẹ hai bên thấy con mình cung kính người kia còn gọi là bà chủ, mẹ của Chu Dương lên tiếng trước:

- Cô bé cô là bà chủ nơi này đúng không, nếu con trai chúng tôi có gây ra họa gì xin cô nói, chúng tôi chịu trách nhiệm.

- Đúng đó, cô gái à bà chủ, cô muốn chúng tôi làm gì đều được trong phạm vi cho phép chỉ mong cô thả con chúng tôi ra ngoài.

Thấy mẹ Chu Dương nói xong thì mẹ Sở Đạo cũng nói chen vào vì họ đều biết nơi này còn dính tới hắc đạo. Họ thường nói với con họ gây họa ở đâu thì được chứ nơi đây là không nhưng hôm nay con họ đã mắc phải. Thấy họ nói vậy cô mỉm cười rồi nói với họ:

- Xin mấy vị trật tự, tôi nói gọi mọi người tới đây đón con về thì nhớ dạy lại họ, với lại ngày mai hai gia đình các người nhớ chuẩn bị một hợp đồng là được, còn hợp đồng gì thì ngày mai sẽ có người liên lạc với mấy người. Đã đến rồi thì đi cửa sau mà về đi, ngày mai bàn sau.

Mọi người sửng sốt muốn hỏi cô nhưng ngay sau đó vệ sĩ đưa bọn họ đi nên đành để ngày mai tính tiếp. Còn lại người họ Vân chưa tới thì đúng lúc quản lý quay lại nói người nhà họ Vân đã tới. Lần này cô không đi bảo quản lý truyền đạt giống như vậy rồi quay lại phòng lúc đầu.

Còn bên trong một căn phòng khác, Mạc Quân đang ngồi ở giữa hai bên cạnh hai người đàn ông khác cũng chạc tuổi. Một người cũng là người nổi tiếng Hàn Lâm, người đàn ông kia là Triệt Cảnh Khanh ông chủ trước đây của nơi này nhưng chưa bao giờ ra mặt. Nhìn Cảnh Khanh, Mạc Quân nói:

- Chẳng phải nói là không bán nơi này sao, sao lại đổi ý rồi.

- Hả, à, chẳng lẽ họ đưa tới miếng mồi ngon mình lại không muốn chỉ là họ chỉ muốn đổi nơi nên mình đổi thôi à.

Hàn Lâm nghe thế chen vào vài câu:

- Mồi gì mà ông lại đổi nơi này thế.

- Chỉ là một vùng đất rộng muốn có người quản thôi mà.

- Đất gì mà ông đổi cả nơi này thế, là đất ở Nam Đường hay là Bắc Đường thế?