Mỗi Một Câu Nói

Chương 4: Gặp lại sau sóng gió



Edit: Hestia

Sau khi làm xong, Diệp Chiếu Minh nói với Chung Ý: "Ngày mai sẽ có người đưa cậu về đại lục. Nhớ kỹ, nếu cậu dám hé răng một tiếng, tôi không ngại công khai những thứ này đâu."

Chung Ý yên lặng gật đầu, sau đó khó khăn đứng dậy, lau nước mắt, đứng trước mặt Diệp Chiếu Minh mặc lại từng món đồ, rồi cầm tiền đi xuống lầu. Chung Ý gọi điện về nhà, nói cậu ngày mai quay về, bảo gia đình liên lạc trước với bác sĩ, ngay khi cậu về sẽ tiến hành phẫu thuật cho mẹ. Hôm sau Diệp Chiếu Minh không xuất hiện, cử người đưa Chung Ý lên phi cơ bay thẳng về thành phố Z ở đại lục. Trợ lý vừa tiễn Chung Ý xuống liền đi ngay, Chung Ý giữ vững tinh thần, đi đến nhà ga.

Thành phố Z cách thành phố S nơi Chung Ý sống chỉ ba tiếng lái xe, vừa đến Thành phố S, trực tiếp bắt taxi đến bệnh viện.

Sau đó là đóng tiền ký tên, đưa mắt nhìn mẹ được chuyển vào phòng mổ.

Trái tim lơ lửng mấy ngày nay của Chung Ý cuối cùng cũng được buông xuống. Nói chuyện với bác sĩ để tìm hiểu bệnh trạng của mẹ, nhờ cảnh sát tìm ra thủ phạm, tạ lỗi với nạn nhân bị bỏng, cam đoan chịu trách nhiệm tiền thuốc men.

Cùng lúc đó, an ủi người ba hơn chục tuổi ở nhà, cho mấy em nhỏ ổn định lại cuộc sống, tiếp tục đến trường.

Cậu là con trai cả trong gia đình, dưới cậu có một em gái và ba em trai, tất cả đều đang đi học.

Những rối rắm trong nhà đã phần nào khiến cậu quên đi chuyện xảy ra ở Cảng Thành.

Nhà của Chung Ý ở một thị trấn nhỏ ngoại ô thành phố S, xung quanh có rất nhiều nhà máy, ba cậu làm đầu bếp trong một nhà máy sữa gần đó. Còn mẹ thì mở một quầy hàng buôn bán trên thị trấn. Cả nhà bọn họ không phải dân bản địa, quê gốc là một huyện nhỏ ở nông thôn, nhiều núi nhiều sông, đi đứng bất tiện, kinh tế chậm phát triển, phần lớn mọi người đều đến ven biển làm việc.

Chung Ý và em gái Chung Tư được sinh ra ở quê, một năm sau thì cha Chung và mẹ Chung sinh thêm ba em trai nhỏ.

Người dân quê suy nghĩ rất lạc hậu, càng nghèo thì càng phải sinh. Vì tránh kế sinh, ba mẹ Chung đã mang theo Chung Ý ba tuổi và Chung Tư một tuổi đến thành phố S làm ăn. Cha Chung nấu ăn rất ngon, làm đầu bếp trong một nhà máy sữa tư nhân. Mẹ Chung vác bụng lớn đi buôn bán. Nửa năm sau em trai đầu tiên của Chung Ý chào đời, qua vài năm lại sinh ra một song thai. Cha Chung lấy nguyên liệu còn thừa trong nhà máy sữa và sữa giảm giá sắp hết hạn nuôi lớn năm anh em, còn cho bọn họ được ăn học đầy đủ.

Chung Ý ngay từ nhỏ đã giúp gia đình chăm sóc các em, tốt nghiệp cấp hai xong thì vào học tại một trường trung cấp kỹ thuật để giảm bớt gánh nặng cho gia đình, may mắn là ngôi trường này được tập đoàn Hoa Diệp tài trợ, nên học phí rất rẻ. Chung Ý dựa vào thành tích xuất sắc, được công ty chọn đến Cảng Thành đào tạo, khi đó ở Cảng Thành cậu chỉ mới hai mươi tuổi. Em gái Chung Tư của cậu năm nay mười tám tuổi, đang học trường nghề, năm nay chuẩn bị tốt nghiệp. Em trai lớn nhất thì mười sáu, vừa vào trường nghề, học lực không tốt, bây giờ trong nhà xảy ra chuyện, la hét đòi bỏ học đi làm.

Hai anh em sinh đôi Chung Nguyện và Chung Vọng mới mười hai tuổi, chuẩn bị bước vào lớp bảy. Cả hai anh em đều đọc thông viết thạo, nên cha Chung đặt rất nhiều kỳ vọng, mong sau này hai đứa sẽ đậu đại học, về làm việc ở thành phố S, làm nở này nở mặt gia đình.

Chỉ mới mấy ngày mà tóc cha Chung đã bạc đi vì lo lắng. Vợ ông sống chết không rõ, tiền trong nhà cũng cạn, bên ngoài nợ nần chồng chất. Cũng may con trai cả Chung Ý tài giỏi, mang về một khoản tiền lớn. Cha Chung hỏi nguồn gốc của khoản tiền, sợ là tiền bất chính. Dù sao ông cũng là người chính trực, ngay cả khi đảm nhiệm chức vị đầu bếp, cũng không dám làm việc trái lương tâm. Nguyên liệu lấy của nhà máy phải được sự đồng ý ông chủ ông mới dám lấy.

Chung Ý nói với ông là tiền làm công ba năm qua dành dụm được, có một phần là vay mượn của đồng nghiệp. Tinh Đảo và Cảng Thành là những nơi nổi tiếng phát triển, cha Chung nghe nhiều người nói lương ở đó rất cao. Bạn bè đồng hương trước kia cũng ghen tị với ông vì có thằng con trai làm việc ở Cảng Thành.

Cha Chung nhờ vậy mà dùng số tiền kia an tâm hơn. Gia đình cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, ông tiếp tục đến nhà máy làm việc.

Tính chuyện trong nhà xong, Chung Ý gửi em mình đến trường học.

Hai mươi vạn nghe có vẻ nhiều, nhưng thực chất số tiền đó không đủ chi phí thuốc men cho hai người, chưa kể cả hai đều phải trải qua mấy cuộc phẫu thuật. Vẫn phải kiếm thêm tiền, dùng quầy hàng của mẹ Chung tiếp tục buôn bán,

Ban ngày Chung Ý đến bệnh viện chăm sóc mẹ, ban đêm thì lên thị trấn một chuyến.

Thị trấn nhỏ không có quá nhiều hộ dân, sinh sống dựa vào mấy nhà máy lớn nhỏ xung quanh, kinh doanh phát đạt, trên đường khá vắng người. Chung Ý khảo sát một vòng thị trường, quyết định bán ốc xào.

Ốc xào là món sở trường của ba Chung. Cho ốc vào dầu thật nóng, thêm tỏi, măng chua, tương đen, hành lá và gừng phi thơm, sau đó cho lá tía tô vào, thêm chút muối và rượu rồi tiếp tục xào trên lửa lớn. Làm như vậy ốc sẽ dai mềm không cứng, thơm ngon, đậm vị.

Khi còn nhỏ Chung Ý cũng ở nhà buôn bán lặt vặt, bán rất có lời. Tuy nhiên việc nuôi ốc rất phiền phức, buộc cả đám phải ngồi tách vỏ, mất rất nhiều thời gian và nhân lực. Mẹ Chung sợ ảnh hưởng đến việc học của con, nên chuyển sang làm đậu phụ thối lợi nhuận không kém là bao.

Chung Ý cảm thấy trong thị trấn đã có quá nhiều người bán đậu phụ thối, không dễ kiếm lời. Vậy nên sau khi bàn bạc với người trong nhà cậu quyết định bán ốc xào.

Mấy em nhỏ cũng rất hiểu chuyện, tan học về liền giúp thay nước nuôi ốc. Thế là với tay nghề non nớt Chung Ý và cha Chung mở quầy bán ốc xào.

Món ốc xào rất được mọi người ưa thích, bên cạnh đó món chân gà, chân vịt luộc bằng nước ốc cũng bán rất chạy. Cha Chung vui mừng được mấy ngày, chợt nhớ đến công ty của Chung Ý.

Chung Ý không còn cách nào khác đành nói dối ba Chung cậu xin phép công ty nghỉ nửa năm. Đợi Chung Tư tốt nghiệp xong, mẹ cũng tầm đó xuất viện, thì cậu mới quay lại công ty tiếp tục làm việc.

Chung Ý chuyên tâm bán ốc xào được nửa năm, mẹ Chung hồi phục được bảy tám phần, người bị bỏng đã xuất viện từ lâu, cậu cuối cùng cũng không cần ban ngày đến bệnh viện ban đêm ra bán hàng.

Chưa đợi cậu thở phào nhẹ nhõm, ba Chung lại bắt đầu hỏi cậu khi nào về lại công ty làm việc.

Ông vẫn luôn tâm niệm, có một công việc ổn định trong công ty sẽ tốt hơn. Bán ốc xào tuy có lời, nhưng không phải nghề nghiệp gì đàng hoàng, thi thoảng vẫn bị trật tự khu phố đến phạt tiền.

Chung Tư tốt nghiệp một cách thuận lợi, làm nhân viên văn phòng trong một nhà máy gần đó. Chung Niệm thì học hành không tử tế, chuẩn bị đi nhập ngũ. Nghe nói được quân đội bao ăn ở, còn có trợ cấp.

Ba Chung cảm thấy gánh nặng trong nhà đã vơi bớt đi nhiều, chỉ cần mình ông trong nhà chống đỡ là được rồi.

Mỗi ngày đều bị ba thúc giục không ngừng, Chung Ý đành phải ra ngoài tìm việc.

Cậu không dám tìm việc gần nhà, sợ gia đình phát hiện cậu bị Hoa Diệp sa thải. Cũng không dám tìm ở thành phố ven biển, hoặc gần khu vực Cảng Thành, có quá nhiều công ty liên quan đến Cảng Thành, cậu rất sợ bị người khác nhận ra.

Cậu tập trung tìm các công ty nằm sâu trong đất liền, với trình độ học vấn ở Tinh Đảo, cậu dễ dàng tìm được công việc thư ký tiếng Anh trong một công ty sản xuất máy móc tư nhân.

Quy mô của công ty không nhỏ, một số đơn hàng còn được đem đi xuất khẩu, chế độ đãi ngộ tốt, Chung Ý rất hài lòng. Chung Ý học chuyên ngành tiếng Anh thương mại, được vận dụng thông thạo ở Tinh Đảo và Cảng Thành, lúc ấy trong trường cậu còn được học ngôn ngữ thứ hai là tiếng Đức, học liên tục đến mấy năm sau đó. Học giỏi tiếng Đức còn hơn kém tiếng Anh. Chung Ý ngoài thời gian làm công cậu dành tất cả thời gian để học tiếng Đức, một năm sau thành công nhận được chứng chỉ dịch thuật bậc ba. Với chứng chỉ này cậu có thể làm phiên dịch viên cho các công ty để kiếm thêm tiền.

Trong nhà vẫn chưa trả hết nợ, lại còn lo khoản học phí của hai em trai, Chung Ý không cách nào buông lơi.

Đã hai năm trôi qua kể từ khi xảy ra chuyện đó, những ký ức về quãng thời gian đó đã bị Chung Ý cố gắng quên đi, đọng lại chỉ còn một cảm giác tội lỗi và cay đắng đến khó tả. Chung Ý cứ cho rằng cuộc sống của cậu vẫn sẽ trôi qua một cách bình yên như vậy, mỗi ngày chuyên tâm làm việc, học tập, kiếm tiền nuôi gia đình.

Cậu không nghĩ tới sẽ gặp được Diệp Chiếu Minh ở công ty, người đàn ông khiến người ta cảm thấy đầy tội lỗi và sợ hãi.

Khi đó hắn đang ngồi họp cùng nhóm người trong công ty. Chung Ý bước vào đưa tài liệu cho sếp bắt gặp hắn thì hốt hoảng.

Sau cuộc họp Chung Ý nghe cấp trên nói, công ty bị người khác thu mua. Bên thu mua là một công ty con của Tập đoàn Hoa Diệp. Cấp trên còn hào hứng nói với cậu, đó là công ty rất lớn, sau khi công ty mua lại sẽ có điều chỉnh nhân sự, nhân viên bị sa thải sẽ được trả trợ cấp thôi việc, còn các nhân viên ở lại thì đãi ngộ không đổi, có thể dựa vào tiêu chuẩn phúc lợi của Hoa Diệp mà bổ sung đặc quyền. Năm nay công ty làm ăn không được suông sẻ, nợ lương kéo dài, các nhân viên đã sớm không chịu được nữa.

Chung Ý không có thời gian nghĩ nhiều, cậu chỉ biết lao đầu vào công việc.

Tập đoàn Hoa Diệp là một công ty đa quốc gia, cần chuẩn bị rất nhiều tài liệu bằng cả tiếng Trung và tiếng Anh, với tư cách là thư ký cấp cao của công ty, Chung Ý am hiểu tiếng Anh, còn nói được thổ ngữ Hồng Kông, nên tạm thời bị thuyên chuyển đi nơi khác, mỗi ngày đều tăng ca đến khuya, làm việc cả cuối tuần, không có thời gian nghỉ ngơi.

Diệp Chiếu Minh thường xuyên phải đến văn phòng. Hắn vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ là khí chất đã điềm tĩnh hơn rất nhiều, nhìn rất nghiêm nghị.

Hắn vờ như không biết Chung Ý, Chung Ý cũng cố gắng tránh xa hắn nhiều nhất có thể. Chỉ là thỉnh thoảng cậu phải họp với các cấp trên, không tránh khỏi gặp nhau trong phòng họp.

Diệp Chiếu Minh không phải là người phụ trách thu mua, Chung Ý nghe nhân viên Hoa Diệp gọi Diệp Chiếu Minh là "Nhóm trưởng", có thể thấy hiện tại chức vị của hắn không cao.

Có nhiều lần hắn cùng vài người đến nhà máy khảo sát, tự mình vận hành kiểm tra máy móc. Lần nào cũng làm cho âu phục thẳng thớm dính đầy dầu máy, mặt dính bụi đất. Giờ ăn cơm đều theo mọi người đến căn tin.

Chung Ý cho rằng hắn là quý công tử đang gặp nạn, nhìn vào khiến người ta có chút khó chịu. Cảm giác tội lỗi ngày càng nặng trĩu trong lòng cậu.

Khoảng thời gian này cậu hay gặp ác mộng. Thấy Diệp Chiếu Minh ngồi một mình ở mũi thuyền, đám đông xung quanh liên tục chỉ trỏ, cười nhạo hắn. Diệp Chiếu Minh không nói không rằng, đột nhiên đứng dậy đi tới mũi thuyền. Chung Ý ở phía sau hắn, dù thế nào cũng không chạm được hắn, cậu chợt hốt hoảng tỉnh dậy.

Chung Ý biết mình nhỏ bé, lời nói không có trọng lượng, trừ việc cố gắng làm việc, cậu cũng không biết làm gì để báo đáp.