Mỗi Một Câu Nói

Chương 7: Chán cậu rồi



Edit: Hestia

Thời gian cứ như vậy đã qua ba năm.

Mấy năm này vì để trả nợ, Chung Ý kiếm được bao nhiêu liền gửi hết cho gia đình, để gia tăng thu nhập. Cậu ăn trong nhà ăn công ty, ở nhà của Diệp Chiếu Minh, dù Diệp Chiếu Minh có đến qua đêm, cũng trừ vào phần tiền sinh hoạt trong nhà.

Ban đầu cậu không muốn dùng đến số tiền đó, chi tiêu trong nhà đều dùng tiền trong túi, kết quả Diệp Chiếu Minh lại nói: "Diệp Chiếu Minh tôi là ai chứ, dùng tiền chi tiêu của cậu? Cũng không biết tự lượng sức mình."

Sau đó Chung Ý mới nhận ra cậu đã vô tình động đến lòng tự trọng của Diệp công tử.

Từ đó về sau cậu ngoan ngoãn dùng tiền Diệp Chiếu Minh đưa, làm một "Kim ốc tàng kiều" danh xứng với thực.

Không chỉ như vậy, Diệp Chiếu Minh bắt đầu nói cậu ăn mặc rẻ rúng thô tục, quần áo xốc xếch, cái này không được cái kia không xong, lúc tức giận lại đâm chọt cậu vài câu.

Hắn chê Chung Ý quá gầy, xương cốt đâm đau, bắt cậu mỗi ngày uống một ly sữa, lại bắt uống thêm nhiều thuốc bổ.

Bản tính Chung Ý sống tằn tiện, trừ mấy bộ âu phục đi làm, quần áo hằng ngày phải mặc đến rách rưới mới nỡ vứt đi, lúc Diệp Chiếu Minh không ở nhà thì cậu vẫn luôn như thế. Có lần Diệp Chiếu Minh đột nhiên quay về, thấy cậu ăn mặc không khác gì người vô gia cư, lập tức đen mặt, ra lệnh cậu đi thay bộ khác.

"Cậu ăn mặc như vậy, là muốn giả vờ nghèo khổ trước mặt tôi, hay muốn ám chỉ tôi đối xử tệ bạc với cậu, cho rằng thẩm mĩ của tôi thấp kém đến vậy sao?"

Hắn ném tiền cho Chung Ý, bảo cậu thanh lý hết đống đồ cũ, Chung Ý đành phải nhịn đau nghe theo.

Nghĩ tới những lời chế giễu của phóng viên Cảng Thành về thẩm mĩ lạ thường của hắn, đói bụng vơ quàng, tìm bạn giường chẳng phân biệt giàu nghèo, cao thấp, Chung Ý lại lần nữa có cảm giác sai càng thêm sai.

Nhưng dù cậu có thay đổi đầu tóc, trang phục theo sở thích của Diệp Chiếu Minh, cũng không thể nào thay đổi được khuôn mặt của cậu.

Mặt hắn tối sầm lại, dường như giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo hơn.

Thực sự là... gần vua như gần hổ.

May mắn là tình hình trong nhà đã được cải thiện, nợ nần được thanh toán xong, Chung Ý vì chuyện này mà vui mừng một hết mấy ngày.

Chung Niệm bắt đầu nghiện đi lính, cậu trong quân đội tiến bộ vượt bậc, còn thi đậu vào trường quân đội. Trước khi vào học cậu được về nhà nghỉ ngơi một thời gian, khi đó Chung Ý biết được Diệp Chiếu Minh đang đi công tác ở nước ngoài, không có thời gian đến, nên tranh thủ thời gian về nhà đoàn tụ với gia đình.

So với thời điểm mẹ nằm viện mấy năm trước, Chung gia hiện tại đã khá giả hơn rất nhiều.

Mẹ Chung xuất viện xong cần phải nghỉ ngơi một thời gian, không thể ra ngoài bán, để các thành viên còn lại trong nhà trông coi cửa hàng. Cha Chung vẫn làm đầu bếp trong nhà máy sữa, mấy năm nay buôn bán có lời, lương của cha Chung cũng không tệ.

Em gái Chung Tư được thăng chức trưởng phòng trong nhà máy, phần lớn tiền lương đều dành cho gia đình. Hai đứa em trai học hành khá tốt, cũng rất ngoan ngoãn, ngày nghỉ còn đi làm phụ giúp gia đình.

Chung Ý lần này về nhà, thấy mọi người đều bình an khỏe mạnh, học hành lẫn công việc đều thành công, thật sự rất đáng mừng.

Cha Chung và mẹ Chung tính toán số tiền họ tiết kiệm được trong mấy năm qua, nói muốn mua một căn nhà. Trước đây bọn họ chỉ có thể thuê nhà trong thôn. Có nhà phát triển xây dựng lên một khu biệt thự gần thôn, bởi vì khu vực rất vắng vẻ, cấp bậc cũng không cao. Vài người trong thôn đã qua đó mua để chuẩn bị tương lai dưỡng già.

Một căn biệt thự có giá hơn một trăm vạn, Chung gia chỉ có thể trả được 30% số tiền đặt cọc. Mẹ Chung sợ sau này khó trả vì còn phải chuẩn bị học phí cho cặp song sinh. Chung Ý tính toán thu nhập của mình, xem xét ngôi nhà ngay tại chỗ xong liền quyết định chốt mua.

Căn biệt thự có diện tích khoảng 100m2, có sân nhỏ, đang xây dở tầng ba, mỗi tầng có bốn đến năm phòng, vậy thì đến lúc mấy em trai kết hôn xong, cũng có thể ở được. Chung Tư kết hôn rồi trở về nhà, vẫn có chỗ để về.

Mấu chốt là, phần đất ruộng và căn nhà ở quê, không có phần cho ba Chung. Cả nhà bọn họ bây giờ muốn về cũng không được.

Ba Chung có ba anh em trai và ba chị em gái, cha Chung là con thứ hai, ông là người chất phác thật thà, nên không quá nổi trội trong mấy anh em.

Chung Ý với ba mẹ Chung mấy ngày nay chạy đi làm thủ tục mua nhà. Giấy chứng nhận ghi tên của cậu, cha Chung và Chung Tư, ba người góp tiền lại mua, vì với số tài sản ít ỏi này ngân hàng không thể thẩm định cho vay dựa vào thu nhập của một người.

Làm xong các thủ tục, Chung Ý vội vã quay về làm thêm phiên dịch để kiếm tiền, nhân những lúc Diệp Chiếu Minh không có thời gian đến.

Diệp Chiếu Minh ngoại trừ đến đây qua đêm, hai ngày cuối tuần còn đến làm việc ở thư phòng, khi đó Chung Ý chỉ có thể dành toàn bộ thời gian để hầu hạ, mang trà, mang trái cây, xoa bóp lưng cho hắn, chăm chút như một đứa trẻ.

Diệp Chiếu Minh hưởng thụ đến quen thuộc, dần dà thời gian ở thành phố S cũng trở nên nhiều hơn.

Ông chủ là một kẻ cuồng công việc, kéo theo việc làm của kẻ làm công cũng nhiều theo, trong lòng Chung Ý thầm rơi lệ nhỏ máu, dặn lòng từ bỏ khoản thu nhập từ công việc làm thêm. Lợi ích duy nhất ở đây là cậu được thăng chức lên một bậc, lương được tăng thêm một chút.

Qua năm tới là cậu tròn hai mươi lăm tuổi. Cha Chung và mẹ Chung từng hỏi cậu có bạn gái chưa, Chung Ý lấy lý do bận rộn công việc để dành tiền mua nhà ra đỡ.

Ở bên cạnh Diệp Chiếu Minh, cậu không hình dung ra được tương lai của mình.

Dạo gần đây Diệp Chiếu Minh ở trên giường không còn hung ác giống trước kia, số lần mất khống chế cũng giảm đi rất nhiều.

Dường như... đã chán cậu rồi.

Có lẽ một ngày nào đó, đến khi cậu già đi, cơ thể không còn trẻ trung, Diệp Chiếu Minh sẽ chán ghét cậu.

Và có thể trong một tương lai không xa, Trình Chi Dao tiên sinh sẽ quay lại làm hòa với Diệp Chiếu Minh. Khi đó Diệp Chiếu Minh ắt hẳn sẽ cắt đứt quan hệ với cậu.

Chung Ý cố gắng suy nghĩ theo hướng tích cực, nghĩ như vậy lòng cậu nhẹ nhàng hơn rất nhiều.