Mỗi Ngày Đều Ghen Với Chính Mình/Mỗi Ngày Đều Cắm Sừng Chính Mình

Chương 77: Sau Khi Hái Hoa Thất Bại (17)



Tiếng ho dữ dội của Tông Hạ phá vỡ sự yên tĩnh, thanh âm khàn khàn tràn đầy tức giận: "Tiêu Sơ Bạch! Huynh đang làm cái gì?!"

Trên thực tế, tư thế lúc này là Nguy Dã nằm ở trên người Tiêu Sơ Bạch, càng giống như là hắn đang làm gì đó với Thiếu trang chủ.

Nguy Dã hơi dùng sức ngồi dậy, mái tóc dài ướt dầm dề quét lên mặt Tiêu Sơ Bạch.

Tiêu Sơ Bạch không để ý đến người đang chất vấn, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào sợi tóc đen nhánh cùng cánh môi mềm mại của hắn, tiếp theo, một bóng người lao tới, vạt áo trước ngực y bị siết chặt.

Nguy Dã cả kinh nói: "Cẩn thận vết thương!"

Ngực đau đớn vô cùng, như xâm nhập vào nội tạng, nhưng Tông Hạ lại vô cùng tức giận, giống như một con sư tử bị xâm phạm lãnh thổ, dùng sức túm lấy cổ áo của Tiêu Sơ Bạch: "Tiêu Sơ Bạch, chẳng phải trong lòng huynh chỉ có kiếm, không có thất tình lục dục sao?"

Tiêu Sơ Bạch nhẹ nhàng nói: "Đó là suy đoán của người trong giang hồ, tôi chẳng phải thánh nhân, sao lại không có tình?"

"Vậy huynh lại cướp thứ mà người ta thích." Tông Hạ nghiến răng nghiến lợi: "Đó không phải việc chính nhân quân tử sẽ làm!"

Tiêu Sơ Bạch thế mà lại cười, y nói: "Tôi chưa từng nói mình là chính nhân quân tử, nếu muốn, sẽ tự lấy."

Y biết ngày đó Tông Hạ là cố ý làm cho y xem, mặc dù Nguy Dã cùng y từng có qua lại thì sao? Ít nhất Nguy Dã còn chưa đồng ý ở cùng y.

Trước khi đến phái Hoa Sơn, Tông Hạ còn rất thưởng thức cách làm người cùng thực lực của Tiêu Sơ Bạch, cho nên đêm đó mới dễ dàng tin y.

Nhớ tới việc ngày ấy bị lừa, cũng không biết Nguy Dã bị đối phương giấu trong phòng, hận cũ thù mới cộng lại, tức đến làm Tông Hạ muốn đánh một trận.

Tiêu Sơ Bạch lại không chột dạ, tất nhiên sẽ không chịu trận, y dùng sức đứng dậy, vết thương bên hông rất đau, lại bị Tông Hạ dùng sức đánh ngã trên mặt đất.

Tiêu Sơ Bạch nheo mắt, dùng tay đánh trả, hai người bị thương lại đánh nhau, huynh một quyền tôi một đòn, tựa như hai người không biết võ công, đánh nhau trên mặt đất.

Nguy Dã ở một bên trợn mắt há hốc mồm: "...... Dừng dừng dừng!"

Kêu dừng vài lần, hai người cũng chưa chịu nghe, hắn trầm mặt vươn tay.

Hai người đều chú ý tới đối thủ, lại không có cảnh giác Nguy Dã, trong lúc nhất thời đều bị hắn điểm huyệt.

Hai tên cao thủ số một số hai trên giang hồ lại đồng thời bị điểm huyệt.

Nguy Dã cười lạnh: "Cảnh này cũng thật hiếm thấy, nếu để người trong giang hồ biết, đường đường bang chủ Cái Bang cùng Thiếu trang chủ Ngự Kiếm Sơn Trang giống như đứa trẻ lăn lộn trên mặt đất, chắc phải xếp hàng dài cũng muốn tới tham quan một lần."

"Đến lúc đó tôi ở một bên bán vé, chẳng phải là kiếm được đầy bồn đầy chén?"

Hai người: "......"

"Một người trúng chưởng hộc máu, một cái eo bị thương, còn có tinh thần đánh nhau, hai huynh thật đúng là thân tàn chí kiên." Nguy Dã lạnh lùng nói: "Uổng cho tôi tốn hết sức lực ở trong nước giữ chặt hai huynh, từ núi sâu rừng già kéo các huynh ra khỏi vòng vây. Hai huynh còn không muốn sống, là muốn nhanh chóng đem tính mạng trả lại cho tôi sao?"

*Thân tàn chí kiên: thân thể tuy tàn tật nhưng ý chí thì không.

Lửa giận cháy hừng hực trong mắt hắn, không còn mỉm cười, làm hai người không hẹn mà cùng nhớ lại tình cảm trước khi nhảy xuống sông, khoảnh khắc rung động đó khắc sâu trong tâm trí.

Sau một lúc lâu, Tiêu Sơ Bạch nhỏ giọng nói: "Xin lỗi."

Ánh mắt Tông Hạ chớp chớp, y hôn mê suốt quãng đường, cũng không biết Nguy Dã đã trải qua những gì, nhưng từ đôi câu vài lời nói, đã có thể nhìn thấy gian nguy trong đó.

Y giật giật môi: "Tôi......"

"Phải rồi, đặc biệt là huynh." Nguy Dã nhịn không được dùng ngón tay chọc vào ngực y: "Tôi từ khi nào biến thành người của huynh? Tôi hôn ai huynh quản được......"

Lời còn chưa nói xong, một vệt máu đột nhiên tuôn ra từ môi Tông Hạ, hai mắt nhắm nghiền, thân thể yếu ớt ngã xuống.

Phanh một chút, Tông Hạ té xỉu ngã xuống trước ngực và bụng Tiêu Sơ Bạch, Tiêu Sơ Bạch kêu lên một tiếng, vốn đã bị thương nghiêm trọng y cũng ngất đi.

Nguy Dã: "...... Tôi đã tạo nghiệt gì chứ."

Mặt trời sáng lên, có ngư dân ở gần đó đi tới, ngạc nhiên khi nhìn thấy Nguy Dã cùng hai người đàn ông đã ngất xỉu.

Nguy Dã mỉm cười: "Vị đồng hương này, có thể giúp tôi cứu huynh trưởng của tôi sao? Tôi có thể trả tiền thù lao."

Đây là một làng chài nhỏ yên ắng, mới sáng sớm, trên không trung đã có khói bếp lượn lờ.

Nguy Dã thấy thôn dân nhìn đến máu trên người Tiêu Sơ Bạch cùng Tông Hạ, có chút sợ hãi phiền phức, nhưng đối mặt với bạc trắng, vẫn là giúp hắn cõng một người, đem ba người mang về nhà.

Nguy Dã nhờ người đó nấu nước ấm lau mình giúp hai tên kia, thay quần áo sạch sẽ, quần áo trên người Tiêu Sơ Bạch bị cởi ra, Nguy Dã mới phát hiện trên vai y có một vết bầm tím lớn, nhớ lại đêm qua khi bè gỗ nát, từng bị đối phương bảo vệ ở trong ngực.

"Làm phiền huynh mời đại phu tới, lại giết một con gà để hầm canh." Hắn lại cho ngư dân một nén bạc.

Một lát sau, ngư dân dẫn theo đại phu về, đại phu trong thôn chỉ có thể kê thuốc trị vết thương ngoài da và băng bó sơ cho Tiêu Sơ Bạch.

Sau đó sờ mạch của Tông Hạ, trực tiếp ra kết luận là người này đã chết.

Nguy Dã từng nghe 001 nói qua, Tông Hạ là ngưng thở có ý thức.

Không biết là do quy tức công hay do nội thương, mặt Tông Hạ lúc này lan bao phủ một tầng xám xịt, thân thể lạnh lẽo.

Nguy Dã đuổi đại phu trong thôn đi, chỉ có thể kìm nén sự lo lắng, thử đưa vào một ít nội lực cho Tông Hạ.

Gần trưa, con gái của ngư dân gõ cửa, bưng ba chén canh gà bước vào.

Mùi thơm ập tới, Nguy Dã lúc này mới phát hiện bụng đói đến kêu vang, hắn nắm chiếc đũa gấp hai miếng thịt bỏ vào trong miệng, ngậm thịt gà bưng lên chén, đút cho hai người ở trên giường.

Thôn trang rất ít người ngoài tới, cô gái chưa bao giờ nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai và hào phóng như vậy. Nàng không khỏi nói: "Công tử thật tốt với anh trai mình."

Nguy Dã cười nhạt: "Rốt cuộc hai vị huynh trưởng là vì bảo vệ tôi nên mới bị thương."

Tinh thần căng thẳng hai ngày, khi buông lỏng lại khốn đốn không thôi, Nguy Dã ăn cơm xong thì lên giường, nằm xuống giữa hai người.

Mơ màng ngủ đến trưa, chợt nghe ngoài cửa có tiếng nói chuyện, ngư dân hỏi: "Công tử tìm ai?"

Hình như có người tới thăm, Nguy Dã cảnh giác mở mắt ra.

"Ca ca huynh ấy...... Rất đẹp." Là giọng nam quen thuộc, mềm nhẹ uyển chuyển, còn nhấn mạnh: "Vô cùng đẹp."

Ngư dân nói: "Đúng là có người như thế, sáng nay hắn vừa tới, còn mang theo hai người anh trai, đều là huynh đệ của cậu?"

"Cái gì huynh đệ?" Lam Vân không hiểu ra sao.

Y được ngư dân dẫn tới trước cửa phòng, khi đẩy cửa vào, nhìn thấy Nguy Dã mắt lộ ra sự vui mừng. "Lam Vân cậu đã đến rồi, thật tốt quá!"

Hắn lúc này thấy vô cùng may mắn, vì chưa để Lam Vân lấy đi truy tung cổ trên người hắn.

Xa cách lâu ngày mới gặp lại, không nghĩ tới Nguy Dã sẽ nhiệt tình như vậy, Lam Vân có chút được sủng mà lo sợ, y tươi cười: "Nguy ca ca, sao huynh lại chạy đến nơi hẻo lánh thế này? Tôi còn tưởng huynh sẽ ở Ngự Kiếm Sơn Trang......"

Chưa nói xong, Nguy Dã bước sang một bên, Lam Vân liền thấy được trên giường có thêm hai người "Huynh đệ".

Nguy Dã đem y kéo đến mép giường: "Cậu tới đúng lúc, nhanh xem vết thương của bọn họ!"

"......" Nụ cười ngọt ngào bên môi Lam Vân cứng đờ.

Vốn tưởng rằng Nguy Dã là nhớ mình, kết quả là vội vã kêu y cứu người khác, Lam Vân có chút không vui, biết người muốn cứu là Tông Hạ, lại càng không vui.

Nhưng y không có cách từ chối sự yêu cầu của Nguy Dã, chỉ có thể ngồi bên mép giường, xem vết thương cho Tông Hạ.

Chưởng ấn trước ngực Tông Hạ càng thêm đen, nhìn qua rất dữ tợn đáng sợ. Lam Vân xem xét xong nói: "Chưởng pháp này rất âm độc, công lực còn thâm hậu."

Y lo lắng mà nhìn về phía Nguy Dã: "Các huynh gặp phải các chủ Thất Tinh Các? Gã thật là lợi hại, huynh có bị thương không?"

"Tôi không sao." Nguy Dã xua xua tay, hỏi y: "Vết thương của Tông Hạ phải chữa trị thế nào?"

"Nếu không khi y trúng chưởng kịp đã thời dùng nội lực bảo vệ cơ thể, lại biết được dùng quy tức công điều trị nội tức, hiện tại đã chết." Lam Vân nói: "Tâm mạch bị hao tổn, nội lực đang khô kiệt, cần rất nhiều nội lực chí dương chí cương đánh sâu vào kinh mạch, nếu không thân thể sẽ dần lạnh băng mà chết."

Nguy Dã cả kinh, hắn không dám lại để lâu, lập tức chuẩn bị rời đi làng chài nhỏ yên bình này.

Lam Vân mang theo một con ngựa tới, Nguy Dã từ trong tay thôn dân mua một chiếc xe đẩy tay. Chuẩn bị rời đi, con gái của ngư dân kia đưa cho hắn một túi bánh mới nướng, ánh mắt trốn tránh, sắc mặt đỏ ửng.

Nguy Dã dịu dàng nói: "Cảm ơn cô nương." Hắn suy nghĩ, từ trên người lấy ra một khối bạc nhỏ.

Nàng vội vàng lắc đầu nói không cần, Nguy Dã duỗi tay ném đi, khối bạc vừa vặn lọt vào cổ tay áo của nàng.

Vó ngựa giơ lên, làng chài xa dần, Lam Vân dựa vào đầu xe, nhìn Nguy Dã cười.

Nguy Dã liếc nhìn y một cái: "Làm sao vậy?"

"Ca ca tốt như vậy, rất dễ được yêu thích." Lam Vân dùng cặp mắt to màu nâu nhạt nhìn hắn, cười rất tươi.

Có dân địa phương là người của Cái Bang, Nguy Dã dùng lệnh bài của Tông Hạ đưa đến phân đà Cái Bang.

Phân đà trưởng lão họ Hoàng, nghe nói bang chủ gặp nạn sắc mặt lập tức thay đổi, nhưng võ công của lão chỉ ở mức bình thường, cuối cùng cắn răng ra quyết định: "Chúng ta đến Thiếu Lâm Tự!"

Nguy Dã mang hai người phiêu lưu vùng ven sông, trong một đêm đi qua mấy cái thành trì, cách Thiếu Lâm Tự còn không đến hai ngày.

Hoàng trưởng lão một mặt phái người đến tổng đà mời trưởng lão ra mặt, một mặt vội vàng chuẩn bị xe ngựa, mang đoàn người chạy tới Thiếu Lâm.

Trên đường đi, Tiêu Sơ Bạch đã tỉnh lại, cũng dùng nội lực bảo vệ tâm mạch giúp Tông Hạ, sau khi bình yên tới Thiếu Lâm Tự, y muốn mang theo vết thương khởi hành về Ngự Kiếm Sơn Trang.

Thất Tinh Các hung hăng ngang ngược, thực lực lúc này của Tiêu Sơ Bạch còn không đủ, cần phải trở về tìm kiếm sự trợ giúp.

Trước khi chia tay, Nguy Dã chỉ vào lớp dịch dung trên mặt mình: "Chú ý sau khi dính nước phải chỉnh lại mặt nạ, nhớ che giấu thân phận, các chủ Thất Tinh Các nhất định cũng đang theo dõi huynh."

Tiêu Sơ Bạch gật đầu, nói: "Chờ tôi."

Y nghe thấy Nguy Dã trả lời, cũng nghe thấy người bên cạnh Nguy Dã là Lam Vân khẽ hừ nhẹ một tiếng.

Tiêu Sơ Bạch nhìn Lam Vân một cái, xoay người rời đi.

Lại bôn ba hai ngày, sắc mặt Tông Hạ đã rất xấu. Đi qua bậc thềm đá cao cùng hai bên cây cối to lớn, Hoàng trưởng lão vội vàng tiến lên gõ cửa chùa, nói rõ lý do đến đây.

Cánh cổng của ngôi đền nghìn năm tuổi mở ra, đón Nguy Dã cùng đoàn người đi vào.

Quan hệ giữa Thiếu Lâm Tự cùng Cái Bang rất tốt, Tông Hạ từng nói sẽ dẫn hắn tới nơi này tị nạn, vòng đi vòng lại, cuối cùng vẫn là tới nơi này.

Phương trượng Thiếu Lâm Tự rất quan tâm việc Cái Bang nhờ giúp đỡ, lập tức tìm mấy vị trưởng lão có nội lực thâm hậu đến chữa trị, nhưng mà nội lực được đưa vào đều giống như đá chìm xuống đáy biển, chỉ có thể miễn cưỡng giữ tánh mạng của Tông Hạ, y vẫn chưa tỉnh lại.

Lam Vân lắc đầu nói: "Nội lực của bọn họ chưa đủ mạnh."

Hoàng trưởng lão gấp đến mức trán đổ đầy mồ hôi: "Trưởng lão ở tổng đà đang tới, này, này phải làm sao?"

"Các vị cao tăng đều không được, trưởng lão tổng đà chỉ sợ cũng không thể làm gì." Đôi mắt đen của Nguy Dã trầm xuống, nhưng vào lúc này, hắn trở nên bình tĩnh hơn: "Phương trượng đại sư, tại hạ từng nghe Tông Hạ nói qua, quý tự có vị Khổ Giới đại sư thực lực hơn người, không biết vị đại sư này hiện tại đang nơi nào?"

"A di đà phật." Phương trượng niệm Phật hiệu, vẻ mặt thương xót: "Khổ Giới sư thúc...... ngày nhập thiền sắp đến, đã vào Tham Phong Nhai."

Tham Phong Nhai, tục truyền là nơi ngày xưa tổ sư Thiếu Lâm ngồi thiền ngộ đạo, có cao tăng thấy được sinh mệnh sắp kết thúc, sẽ một mình vào trong đó, không hề ăn cơm, cho đến khi viên tịch.

*Viên tịch: Chết (nói về các nhà sư).

Nghe những lời này, sắc mặt Hoàng trưởng lão xanh mét, đã tuyệt vọng, lại nghe Nguy Dã lại lần nữa mở miệng: "Xin hỏi Khổ Giới đại sư đã vào động bao lâu rồi?"

Một vị trưởng lão nói: "Đã ba ngày."

Ba ngày không ăn uống, đủ để một người chết khát, nhưng Khổ Giới không phải người thường.

Nguy Dã lộ ra vẻ mặt trầm ngâm, phương trượng hiểu ý định của hắn, mới nói: "Tham Phong Nhai là cấm địa của Thiếu Lâm."

Nguy Dã không chút do dự: "Muốn vào thì phải trả giá những gì?"

Phương trượng mỉm cười nói: "Không có gì cả, nếu duyên đến, chỉ cần thí chủ có thể đi vào."

Đoàn người được dẫn tới sau núi, mới hiểu được lời phương trượng nói.

Nơi xa là vách núi cao chót vót, vô cùng hiểm trở, ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy mây mù lượn lờ, tựa như tiên cảnh.

Hoàng trưởng lão thất thanh nói: "Ai có thể lên đó chứ!"

Các tăng nhân đều lắc đầu, bọn họ không thể lên, Hoàng trưởng lão với thân thể cồng kềnh thì khỏi phải nói, còn hai người tuổi trẻ kia chỉ mới khoảng hai mươi tuổi.

Một vị trưởng lão không đành lòng nói: "Từng có người miễn cưỡng lên đó, đi được nửa đường thì rơi xuống vách núi mà chết."

Lam Vân bỗng nhiên cười tủm tỉm mở miệng: "Chưa chắc đã là thật."

Phương trượng nói: "A di đà phật, thí chủ, xin hãy suy nghĩ lại."

Nguy Dã cười: "Có thể thử một lần."

Bóng người chợt lóe qua, trong nháy mắt xuất hiện ở giữa không trung.

"Khinh công...... tốt!" Ánh mắt ngạc nhiên nhìn theo, sự tán thưởng chỉ gói gọn trong ba chữ.

Hắn lướt đi như chim ưng giương cánh, vừa mạnh mẽ lại bình tĩnh, khi bay lên, lại tựa tiên nhân đạp mây, dáng người phong lưu, phiêu dật xuất trần.

Mọi người đều xem đến ngây người.

"Tôi đã nói mà." Lam Vân cười ngọt ngào, tựa như đang kiêu ngạo vì điều gì đó, mỗi lần nhìn Nguy Dã bay vút trong gió, y đều cảm thấy kinh diễm.

Cấm địa sau núi, Tham Phong Nhai.

Nguy Dã nhẹ nhàng đáp xuống vách núi, thở ra luồng khí lạnh trong lồng ngực.

Vách núi rất cao, đối với hắn mà nói, đây là một việc thực mạo hiểm, nếu khí lực không đủ, thì sẽ ngã thành bánh nhân thịt.

Hít thở một lát, hắn bước vào sơn động trước mắt.

Ánh sáng ảm đạm, một thân hình gầy khô ngồi ở trong động.

"Mong đại sư cứu mạng." Nguy Dã hai tay vén vạt áo, quỳ trên mặt đất.

Hắn thong thả giải thích toàn bộ câu chuyện, một lúc sau, bóng người kia rốt cục hé mở hai mắt.

"Không phải là bần tăng không muốn giúp, chỉ là sau khi vào động, bần tăng đã bắt đầu tán công, hiện tại đã không còn sức để xuống vách núi, huống chi là cứu người." Giọng của Khổ Giới già nua, thân thể lúc này đã không còn sức lực.

Nguy Dã im lặng giây lát: "Tôi thấy quanh thân đại sư có khí thế cô đọng, ít nhất cũng còn 40 năm công lực."

"Ngài có thể đem công lực truyền lại cho tôi không?"

Khổ Giới lắc đầu thở dài: "Nào có cách truyền công này? Chỉ sợ kinh mạch của thí chủ sẽ nổ tung."

Nguy Dã hơi mỉm cười: "Nếu tôi nói tôi có thì sao?"

Mí mắt Khổ Giới run lên, kinh ngạc mở to hai mắt.

Kiếp sống pháo hôi trước kia, Nguy Dã từng xuyên qua rất nhiều thân phận, từ hậu duệ quý tộc, cho tới người buôn bán nhỏ, hắn từng thể nghiệm rất nhiều loại nhân sinh, cũng học được không ít kỹ xảo.

Có một lần, đến thế giới võ hiệp, hắn từng làm giáo chủ Ma giáo.

- - Giáo chủ Ma giáo sao có thể không biết ma công chứ?