Mỗi Ngày, "Mị" Đều Chăm Chỉ Làm Thêm

Chương 105: Trình 5: Cô dâu của tà thần (7)



Mạc Dao gắp miếng trứng lên nhưng cuối cùng lại do dự để xuống. Không biết có phải do ảo giác của câu hay không nhưng cậu cảm thấy em trai của anh trai hờ nhìn chằm chằm mình nãy giờ. Ban đầu thiếu niên cho rằng, sau khi Mạc Trì trở lại, cậu sẽ bị đá đít ra khỏi nhà này. Nhưng Mạc Phú Huy lại tỏ ra không có gì, vẫn đối xử với thiếu niên như thường ngày. Giữa ba người, người bị thừa ra lại là Mạc Trì thay vì Mạc Dao.

"Trứng không ngon sao?" - Mạc Phú Huy ân cần gắp miếng trứng mà Mạc Dao bỏ xuống lên.

"Đột nhiên không muốn ăn thôi ạ." - Thiếu niên lắc lắc đầu, gần như vùi cả khuôn mặt vào bát cơm. Miếng trứng cứ như vậy mà rơi vào trong bụng anh trai hờ.

Mạc Trì ngồi ở đối diện lần nữa đưa mắt nhìn qua hai người. Hắn không kỳ thị đồng tính. Hồi còn làm lính đánh thuê, hắn không phải chưa thấy mấy đám đực rựa cọ cọ nhau. Tuy nhiên, điều hắn không ngờ rằng anh trai Mạc Phú Huy lúc nào cũng răm rắp nghe theo di nguyện của cha mẹ lại lựa chọn như vậy. Bởi vì có chút tò mò mà Mạc Trì bắt đầu theo dõi thiếu niên.

Lần đầu tiên gặp mặt, cả gương mặt thiếu niên toàn là nước mắt, ngoại trừ chóp mũi hồng hồng ra hắn chẳng nhớ được cái gì. Sau vì vết thương trên người cậu mà Mạc Trì không nhịn được mà kinh ngạc. Chỉ ngã một cái thôi mà có thể làm bản thân sứt sát đến vậy sao?

Hiện tại Mạc Dao đã sạch sẽ. Gã thanh niên mới có cơ hội cẩn thận quan sát cậu. Khuôn mặt đúng là khá xinh đẹp, hơn nữa da còn rất trắng. Mỗi lần nói chuyện đều mềm mềm giọng giống như làm nũng. Mạc Trì chưa bao giờ yêu đương hay qua lại với ai nhưng hắn biết ngay cả con gái cũng không hay làm nũng như thiếu niên.

Mạc Dao giống như cảm nhận được tầm mắt của gã thanh niên. Cậu hơi giương mắt nhìn hắn. Mạc Trì liền đáp lại bằng một cái nhướng mày. Trên lông mày của hắn có một vết sẹo, bởi vì động tác này mà thêm phần đáng sợ. Thiếu niên vội vàng cụp mắt xuống, động tác ăn ngày càng nhanh hơn.

"..."

Mạc Trì khó hiểu. Hắn đáng sợ như vậy sao?

Tình cảnh xấu hổ lại tiếp diễn đến khi ba người phải đi ngủ. Mạc Phú Huy còn đi làm mà ngày mai Mạc Trì cũng có việc nên hai người phải đi ngủ sớm. Tuy nhiên trong nhà chỉ có một cái giường, cả ba người không còn cách nào khác là cùng nhau chen chúc trên đó.

Mạc Trì bước ra khỏi nhà tắm. Quần áo cũ của hắn có chút chật khiến hắn vô cùng khó chịu. Chưa kể trên người hắn còn phảng phất mùi hương đào ngọt nị, tuy không giống như mùi nước hoa của con gái nhưng với một tên đực rựa quanh năm chỉ dùng duy nhất một chai dầu gội khiêm sữa tắm khiến hắn có chút không quen.

May mắn, mùi này không gay mũi chút nào.

Mạc Trì vén màn lên, Mạc Dao đã ngồi bên trong, lúng túng không biết nên nằm ở đâu.

"Dao Dao dễ bị bệnh, em nằm giữa đi."

Mạc Phú Huy cũng vén màn lên, trên tay hắn là một cái khăn mặt còn hơi nóng. Người thanh niên cẩn thận giúp thiếu niên lau mặt cùng tay chân sau đó lại mang khăn mặt ra ngoài. Anh trai hờ đi rồi, Mạc Dao lại bắt đầu do dự. Hai anh em họ Mạc xa cách nhau mấy năm trời, chẳng lẽ họ không muốn nằm gần nhau trò chuyện sao?

Mạc Trì lại tỏ vẻ không sao cả, hắn nhanh chóng chui vào bên trong cùng, nhắm mắt ngủ luôn. Mạc Phú Huy trở lại, ba người cứ như vậy mà cùng nằm trên một chiếc giường. May mắn dạo này nhiệt độ về đêm cũng không quá cao, nếu không, có lẽ thiếu niên sẽ nóng đến nghẹt thở.

Trong lúc Mạc Dao mơ màng muốn ngủ, bàn tay của anh trai hờ đặt trên bụng cậu hơi siết chặt, dọa thiếu niên giật mình tỉnh giấc.

"Dao Dao." - Bên tai vang chợt vang lên giọng nói trầm khàn, Mạc Phú Huy hơi cúi người hôn lên vành tai thiếu niên. - "Đem môi lại đây."

Mỗi tối hai người có một nhiệm vụ phải hoàn thành, đó chính là phải hôn môi mới có thể đi ngủ. Có đôi khi thiếu niên ham chơi đến mệt mỏi, không muốn làm mấy trò quá thân mật, Mạc Phú Huy sẽ không cưỡng ép cậu nhưng hôn môi thì không thể thiếu. Hắn không biết đây có phải bệnh không nhưng mỗi lần nhìn thấy em trai nhỏ, hắn đều muốn hôn cậu, muốn ngậm cả hai mảnh môi vào trong miệng. Cảm giác ép thiếu niên ăn nước miếng của mình đem lại vô vàn thỏa mãn cho hắn. Tất nhiên chỉ chút này là chưa đủ, đây chỉ là chút mật ngọt vô tình tràn ra. Còn thứ hắn muốn là một hũ mật ong đằng sau.

Mới chỉ là hôn môi đã khiến Mạc Phú Huy nghiện đến như vậy nếu như hai người tiến đến bước cuối cùng, có lẽ thứ hắn nghiện sẽ là thứ khác.

Nhưng lúc này, anh trai hờ của Mạc Dao vẫn còn đang chìm đắm trong làn môi thơm của thiếu niên. Hắn ngậm lấy đầu lưỡi của cậu, sau đó lại ép thiếu niên hé miệng để mặt lưỡi hai người dán lại với nhau. Dù bình thường dịu dàng là thế nhưng tiết tấu hôn của Mạc Phú Huy lại vô cùng đáng sợ. Mạc Dao hơi dịch người, lại vô tình quên mất Mạc Trì ngủ ở bên trong. Đến khi mông cậu dán lên tay hắn, bắp tay phía dưới đè ép lên thịt mông, cậu mới mơ hồ ý thức được mình đang dựa gần em trai real. Thiếu niên muốn tránh đi nhưng vì Mạc Phú Huy đàn áp ở phía trước khiến cậu bị mắc kẹt, càng nhìn càng giống như bản thân cậu đang cọ cọ mông lên cánh tay người ta.

Mạc Phú Huy hôn rất đáng sợ, gần như đè ép đến biến dạng má cậu. Thiếu niên cảm tưởng bản thân mình giống như bánh mỳ kẹp thịt, bị hai người đàn ông cao đến mét 9 kẹp ở giữa. Ngay lúc cậu cho rằng Mạc Trì sắp bị động tác của hai người đánh thức thì Mạc Phú Huy đã rủ lòng thương mà buông tha cho cậu. Mạc Dao cuối cùng cũng được thở nhưng vì chột dạ mà cậu không dám thở quá to, thiếu niên hơi hé miệng "hô hô" vài tiếng nhỏ. Cậu len lén nhìn về phía Mạc Trì, phát hiện hắn vẫn nhắm chặt mắt, cục đá trong lòng mới được buông xuống.

Trước động tác Mạc Dao, Mạc Phú Huy buồn cười kéo cậu về phía mình. Hắn nhẹ hôn lên má thiếu niên, sau đó tựa cằm lên đầu cậu mà nhắm mắt ngủ.

*****

Sáng hôm sau Mạc Dao mơ màng bị người đánh thức. Cậu cho rằng Mạc Phú Huy sắp đi làm muốn đòi thiếu niên một cái hôn. Thiếu niên được anh trai hờ dạy hư, liền chu miệng muốn đáp lại hắn.

"Bỏ ra."

Mạc Phú Huy bị viêm họng? Vì sao giọng lại trầm như vậy?

Mạc Dao vừa liếm liếm làn da người nọ vừa suy nghĩ. Nhưng rất nhanh, thiếu niên đã phát hiện ra có gì đó không đúng. Cậu hơi hé mắt ra, đối diện với cậu chính là khuôn mặt lạnh không thể lạnh hơn của Mạc Trì. Mà nơi cậu vừa liếm liếm cắn cắn chính là yết hầu của người thanh niên.

Thiếu niên giống như con thỏ bị thợ săn phát hiện ăn vụng, giật nảy mình muốn chạy trốn. Xong rồi, cậu sẽ bị hắn đánh mất. Cậu có nên trốn vào trong tủ quần áo chờ Mạc Phú Huy về nhà không?

"Mau tránh ra đi." - Khác với hình ảnh đầy máu me trong đầu thiếu niên, Mạc Trì chỉ mang gương mặt đen như đáy nồi bước xuống giường.

Đến khi hắn làm vệ sinh cá nhân xong, gã thanh niên phát hiện thiếu niên vẫn ngồi ngốc trên giường. Mạc Trì cảm thấy anh trai hắn đã nhặt về một con hồ ly tinh, hơn nữa người này còn đang cố tình quyến rũ hắn. Không phải do hắn tự luyến, nhưng khi làm vệ sĩ ở Đỗ gia, hắn không phải là chưa từng bị người khác dùng chiêu trò. Về phía người này, nửa đêm dùng mông cọ cọ cánh tay hắn, sáng sớm lại đột nhiên vùi mặt vào lồng ngực hơn nữa còn lè lưỡi liếm cổ hắn. Đây không phải câu dẫn thì là gì? Hắn không ngờ thiếu niên trông ngây thơ như vậy quỷ kế lại rất đa đoan. Chẳng lẽ Mạc Phú Huy không đủ với cậu sao? Dục vọng thiếu niên lớn đến nỗi phải cần hai người mới thỏa mãn được?

Mặc dù không thể ra tay đánh thiếu niên như những người khác như hắn phải nhắc nhở "chị dâu" của mình chú ý một chút.

Tuy trong đầu nói muốn cảnh cáo Mạc Dao sau đó cách xa cậu một chút nhưng Mạc Phú Huy giao cho hắn nhiệm vụ chăm sóc Mạc Dao, Mạc Trì chỉ có thể kéo thiếu niên đi cùng mình đến gặp nhóm người Bạch Nguyên Vi. Hắn để Mạc Dao ngồi ở ghế phó lái, còn bản thân ở vị trí tài xế bắt đầu khởi động xe.

"Không bị say xe chứ?" - Mạc Trì lấy ra một điếu thuốc lá, vừa tìm bật lửa vừa hỏi thiếu niên.

"Không ạ." - Thiếu niên ngoan ngoãn lắc đầu. - "Nhưng không chịu được mùi thuốc lá."

Mạc Trì "chậc" một tiếng rồi cất bật lửa đi. Miệng vẫn ngậm điếu thuốc coi như đỡ buồn miệng.

Tuy nói không say xe nhưng đường ở nông thôn hoàn toàn khác với thành phố. Xe chỉ mới đi được một đoạn, Mạc Dao đã bị xóc đến nỗi phải dùng tay bám chặt lấy ghế. Nếu không có dây an toàn có lẽ đầu thiếu niên đã sớm đập vào cửa kính rồi. Mạc Dao bị xóc đến nỗi hai mông đều run, miệng nhịn không được mà hô lên vài tiếng nhỏ. Mạc Trì lái xe bên cạnh đá cắn nát đầu điếu thuốc, cố gắng ngăn bản thân mình không được văng tục.

Fuck, chỉ ngồi xe thôi có thể rên thành như vậy sao?

Hắn tăng tốc xe, mong muốn đến chỗ của Bạch Nguyên Vi nhanh nhất có thể. Nhưng điều này lại đem đến cho Mạc Dao càng thêm khó chịu. Thiếu niên vươn tay níu lấy một góc áo người thanh niên, âm thanh bởi vì những lần gập ghềnh mà nghe có vẻ đứt quãng, giống như ai đó ai chọc cho nghẹn ngào.

"Mạc... Mạc Trì... có... có thể... a ha... chậm lại chút... chút... được không?"

"Sắp đến rồi." - Mạc Trì gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói.

"Nhưng... nhưng mà... a haaa..."

Đến khi xe dừng ở căn nhà Bạch Nguyên Vi thuê được, Mạc Dao đã gần như muốn hóa thành cô hồn dã quỷ. Mạc Trì để thiếu niên ngồi trên xe, còn bản thân bước đến trước mặt Tạ Chi Vân:

"Có đệm lót mông không?"

"Hình như Bạch Nguyên Vi có đó. Để lát nữa em hỏi cậu ấy." - Dừng một lúc, người thanh niên đeo kính lại nhìn Mạc Trì đầy tò mò. - "Mà anh cần thứ đấy làm cái gì?"

Mạc Trì không thể nói "chị dâu" của hắn quá yếu ớt, chỉ ngồi xe một chút thôi đã rên giống như sắp cao trào được. Gã thanh niên phiền não, kéo sụp mũ lưỡi trai xuống.

"Tôi có cảm giác bản thân sắp bị trĩ."

Tạ Chi Vân:...

Vừa bị liệt dương vừa bị trĩ. Anh Trì, anh có ổn không?

Mạc Trì làm lơ ánh mắt kỳ quặc của người thanh niên. Hắn nhận được đệm lót liền đi một mạch vào trong xe. Tạ Chi Vân bên kia cũng bắt đầu thúc giục mọi người nhanh chóng lên xe. Bạch Nguyên Vi vẫn còn ngái ngủ, khi nhìn thấy thiếu niên ngồi ở ghế phó lại, ánh mắt cô liền trở nên kỳ lạ.

"Vì sao cậu ta lại ở đây?"

"Người quen nhờ trông nom hộ." - Mạc Trì trả lời qua loa rồi bắt đầu khởi động xe.

"Này anh, xe là do tôi thuê. Chỉ những người tôi muốn thì tôi mới cho lên xe thôi. Ngày hôm nay chúng tôi có việc, để cậu ta đi cùng chẳng phải rất cản trở công việc của tôi hay sao."

Dứt lời thiếu nữ tóc ngắn liền quay sang thiếu niên, hất hàm ra lệnh:

"Cậu, đi xuống xe!"

Mạc Dao chưa kịp đáp lại, Mạc Trì đã lên tiếng trước cậu:

"Tiền tôi sẽ trả cho cậu ấy. Một là để cậu ấy đi cùng, hai là các người tự lái xe lên núi."

"Nguyên Vi à, dù sao cậu nhóc cũng ngoan ngoãn. Hẳn sẽ không gây ra chuyện gì đâu. Càng đông càng vui mà."

Tạ Chi Vân thấy tình thế không ổn vội vàng mở miệng khuyên nhủ Bạch Nguyên Vi. Dù sao bọn họ vẫn cần Mạc Trì giúp đỡ, nếu như làm phật lòng hắn thì rất rắc rối. Nhưng nhị tiểu thư nhà họ Bạch vẫn không vui chút nào. Phải đến khi Đỗ Bình còn đang mơ màng ngủ lên tiếng, cô mới miễn cưỡng đồng ý.

Ngày hôm nay bọn họ sẽ đi lên núi quay chụp. Bạch Nguyên Vi đang thất nghiệp, ngoại trừ ở nhà ăn chơi cô còn lập tài khoản mạng xã hội chuyên đăng tải những video thực hiện thử thách. Tuy nhiên dạo gần đây các video của cô liên tục bị bóc mẽ sử dụng chiêu trò, Bạch Nguyên Vi không còn cách nào khác chỉ có thể chấp nhận yêu cầu ngẫu nhiên của người xem, đến thôn Thủy và tìm ra căn miếu thờ thần linh.

Nói qua về căn miếu ấy, nghe nói vào đêm trăng rằm thần sẽ xuất hiện ở đó, ngài đi tìm cô dâu thất lạc của mình. Trong miếu có rất nhiều vàng bạc châu báu từ thời Đông Phong, chỉ một viên ngọc nhỏ ở đây thôi cũng đủ khiến người khác tiêu pha mấy năm. Tất nhiên là Bạch Nguyên Vi không tin rồi. Nhưng vì để níu kéo người xem, cô chỉ có thể tìm đến người anh em thân thiết Đỗ Bình để cùng thực hiện thử thách.

Nhóm người bọn họ lái xe lên núi, chọn một nơi rộng rãi một chút để tiện ghép hình bóng trắng lập lờ, thần linh xuất hiện. Dù sao ma quỷ cũng không có thật, chỉ có đám người xem đần độn mới tin vào mấy thứ đó.

- -----------------------------------------

Cà Phê: Tiểu thư nhưng không phải tiểu thư "Phan Kim Liên" Mạc Dao từ nhỏ ốm yếu nên phải giả gái. Vì nghe lời thầy bói, muốn con mình khỏe mạnh phải gả cho tráng hán mạnh nhất vùng. "Võ Đại Lang" Mạc Phú Huy trúng tuyển. Tiểu thư Mạc Dao buộc phải lên núi sống cùng Mạc Phú Huy và "Võ Tòng" Mạc Trì. Tuy Mạc Phú Huy hết mực cưng chiều tân nương nhỏ nhưng hắn bất lực. Tiểu thư Mạc Dao không chịu được tịnh mịch liền câu dẫn em trai chồng Mạc Trì. Nhưng Mạc Trì sống vô cùng ngây thẳng, nhất quyết từ chối. Tiểu thư Mạc Dao liền chạy đi quyến rũ thư sinh trong thôn "Tây Môn Khánh" Cố Húc.

*Sau khi đọc xong kịch bản mối tình Võ - Phan - Tây.

Mạc Phú Huy: Dao Dao thử ngồi lên đây. Xem tôi có bất lực như lời đồn hay không (•‿•)

Mạc Trì: Thật ra tôi cũng không ngay thẳng lắm đâu... Chị dâu à... ( 〃▽〃)

Cà Phê: Cậu là trai thẳng! Cậu là trai thẳng! Cậu là trai thẳng!

Cố Húc: *Ngoan ngoãn chờ tiểu thư Mạc Dao đến dụ dỗ mình* ⁽⁽ଘ( ˊωˋ)ଓ⁾⁾