Mỗi Ngày, "Mị" Đều Chăm Chỉ Làm Thêm

Chương 111: Trình 5: Cô dâu của tà thần (13)



Mạc Trì sau khi tắm xong cũng không vội tiếp tục ngủ. Hắn ngồi trên giường im lặng nhìn thiếu niên đang ngủ không biết trời trăng gì.

"Hay thật đấy. Hại tôi mất ngủ còn em lại ngủ ngon như vậy."

Hắn đột nhiên bật cười, dùng một tay xoa rối tóc thiếu niên. Sau đó, Mạc Trì đi ra ngoài tính hút thuốc, không ngờ rằng ngoài cửa chợt có người gọi hắn.

"Mạc Trì? Mạc Trì phải không? May quá tôi đang định gọi cậu dậy."

Nửa đêm nửa hôm đột nhiên có người đến tìm mình, người thanh niên không khỏi nhíu mày cất điếu thuốc đi. Hắn bước đến gần cửa nhanh chóng nhận ra người đến tìm mình là con trai của trưởng thôn.

"Đêm hôm đến tìm tôi làm gì?"

"Cha tôi có việc gấp tìm cậu. Nghe nói là liên quan đến cái chết của anh Phú Huy á."

Nghe người con trai nói vậy, hai mày của Mạc Trì càng nhíu chặt hơn. Chuyện của Mạc Phú Huy vì sao trưởng thôn lại biết. Hơn nữa, nếu bên phía ông chủ Bạch cho người thông báo cũng hẳn là mấy ngày nữa. Dường như đoán ra được những nghi ngờ của Mạc Trì, con trai trưởng thôn liền nói tiếp:

"Tôi chỉ nghe phong phanh bên kia người ta xảy ra chuyện gì đó cần cậu xác nhận. Mà nhà Phú Huy không có điện thoại nên mới gọi qua trưởng thôn."

"Chuyện gì cũng phải để sáng mai bàn sau."

"Không được." - Người kia vội vàng ngăn người thanh niên muốn bước vào trong nhà. - "Cậu qua ngay đi. Nhỡ đâu họ tìm được anh Phú Huy thì sao?"

Biểu hiện của người con trai này rất đáng ngờ. Nhưng hắn nói cũng không sai, nếu như việc này liên quan đến Mạc Phú Huy thì sao. Mạc Trì cũng muốn giải quyết nhanh vấn đề của anh trai sau đó đưa nhóc con nhà hắn rời khỏi thôn Thủy, đi nơi khác sống. Nghĩ một lúc, Mạc Trì vẫn quyết định cùng người thanh niên đi đến nhà trưởng thôn.

Tuy nhiên, hắn không ngờ rằng, bản thân mình vừa rời khỏi nhà, Mạc Dao ở trên giường bắt đầu giãy giụa giống như bị bóng đè.

******

Không có Mạc Trì ôm chặt lấy, tật đá chăn của thiếu niên lại phát tác. Cậu ngọ nguậy chân muốn đá văng tầng vải mỏng đang bao lấy mình, tuy nhiên bàn chân nhỏ đột nhiên bị một thứ gì đó đè lấy. Thứ đó không có hình dạng, trong suốt giống như không khí, tuy nhiên cảm giác ngón tay lạnh băng của thứ đó bao lấy cổ chân cậu vấn rất rõ ràng. Thậm chí thiếu niên còn mơ hồ cảm giác đầu ngón chân đang bị bao lấy, giống như trừng phạt tật đá chăn của cậu mà mút thật mạnh.

Không thích!

Dù vẫn còn đang chìm trong mộng đẹp nhưng bên ngoài Mạc Dao vẫn vô thức phụng phịu tỏ vẻ không thích. Thiếu niên rụt rụt chân lại, cố tránh khỏi thứ xấu xa kia. Tuy nhiên thứ đó đời nào để cậu yên. Mặt đệm hai bên hơi lún xuống, tựa như có ai đó đang từ từ bỏ lên, dùng hai tay chống hai bên sườn thiếu niên. Từ trong không khí bắt đầu xuất hiện đoàn khói đen. Đoàn khói không tụ lại một chỗ mà tán loạn sang hai bên, tuy nhiên vẫn đủ để thấy rõ được hình dạng của nó là một người vô cùng to lớn.

"Người" nọ nhìn thiếu niên hô hô ngủ ngon giấc. Khuôn miệng nhỏ xinh hơi hé ra mơ hồ có thể thấy đầu lưỡi mềm mại giống như trái dâu tây chín mọng, mời gọi người khác nhanh chóng ghé vào nếm thử. Đoàn khói đen bắt đầu xao động, ngày càng tiếp cận thiếu niên hơn. Mỗi một nơi nó lướt qua đều sẽ để lại những dấu vết hồng hồng kỳ lạ.

Mà Mạc Dao còn đang vùng vẫy cố thoát khỏi giấc mộng cũng cảm nhận được từ cổ chân đến đùi như bị thứ gì đó lạnh lẽo cắn mút. Mặt chăn mỏng đã hoàn toàn bị sức lực vô hình đẩy ra, để lộ cơ thể mềm mại, bởi vì ủ chín trong chăn quá lâu mà hương đào dần lên men, ngọt đến nỗi khiến người khác muốn vùi mặt thật chặt thật sâu mà hít hà. Cho dù có nghẹn thở cũng không nỡ để chút hương vị ấy bay ra ngoài, để cho những kẻ xa lạ ngửi được chút xương vụn.

Động tác kéo chăn của đoàn khói đen khiến áo ngủ có phần dài rộng của Mạc Dao bị kéo lên, để lộ ra chiếc bụng mềm mềm đang nhẹ nhàng phập phồng lên xuống. Xuống dưới một chút nữa có thể thấy được chiếc quần đùi đang ôm lấy chân thiếu niên. Bởi vì quần đùi quá ngắn, nếu như không để ý còn cho rằng thiếu niên chỉ mặc mỗi áo sau đó hồn nhiên ngủ chung giường với một người đàn ông khác.

Đoàn khói đen giống như trừng phạt mà dần luồn tay vào bên trong quần thiếu niên, nhẹ nhàng nắm lấy chim nhỏ đang say giấc cùng cậu. Mạc Dao thường xuyên bị Mạc Phú Huy bắt làm những chuyện kì lạ, thân thể theo bản năng mà quen thuộc lên. Rất nhanh chóng, chim nhỏ của thiếu niên hơi ngẩng đầu bởi vì bị một bàn tay lạnh băng nắm trong tay mà có phần khó chịu. Môi nhỏ hơi mấp máy, đầu lưỡi dần phun ra tiếng thở dốc khe khẽ. Chỉ chờ có vậy, đoàn khói đen liền ghé sát vào miệng thiếu niên.

Mạc Dao vì khó thở mà tỉnh giấc. Cậu cảm nhận được thứ gì đó đang đè ép khoang miệng mình, khiến cậu phải há miệng thật to, thậm chí đầu lưỡi của cũng bị bắt duỗi ra. Thiếu niên vẫn còn ngơ ngác vẫn còn chưa hiểu chuyện gì. Đến khi tầm mắt cậu chuyển xuống dưới, phát hiện quần của mình đã bị kéo xuống dưới đầu gối. Mà đoàn khói đen kia cùng bắt đầu ngưng tụ lại, tạo thành một thứ có hình dạng giống dương v*t to lớn để sát chim nhỏ của thiếu niên.

Mạc Dao ngơ ngác nhìn chằm chằm thứ đen sì kia. Sau đó thiếu niên liền khóc.

Nếu trong giấc mơ của Mạc Trì, thiếu niên bị chim lớn của hắn xấu đến khóc. Thì hiện tại, dù vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ nhưng Mạc Dao vẫn bị hình dạng cùng màu sắc của thứ kỳ lạ kia dọa khóc tiếp.

"Vì... vì sao lại xấu như vậy?" - Thiếu niên theo bản năng mà lẩm bẩm.

Nhưng rất nhanh thiếu niên phát hiện ra có gì không đúng. Cậu... cậu lại gặp ma! Cơ thể thiếu niên theo bản năng mà run rẩy, mặt mũi cũng dần biến sắc. Mạc Trì. Mạc Trì đâu rồi?

Mà phía bên kia, đoàn khói đen sau khi nghe thiếu niên bình phẩm về mình thì hơi khựng lại. Như muốn trừng phạt thiếu niên, nó dùng dương v*t của mình quất đánh đùi trong của cậu.

Mạc Dao ban đầu bị đánh bởi vì quá sợ nên không dám động đậy chỉ biết khóc mà thầm gọi tên Mạc Trì. Tuy nhiên đoàn khói đen không chỉ đánh còn cọ cọ đùi cậu, ngay cả mặt mũi cũng bị nó cắn đến để lại vài dấu răng trên mặt.

"Không... Đừng động vào đấy..." - Mạc Dao bị bắt nạt đến òa khóc chỉ có thể dùng tay đẩy về phía trước. - "Mi là con ma xấu. Chỉ biết dùng chim đánh người khác. Cẩn thận ta dùng vòng gỗ tiễn ngươi về tây thiên."

Thiếu niên vừa nói vừa giơ tay chiếc vòng dâu tằm của mình lên như muốn đe dọa kẻ xấu trước mặt. Mặc dù lời nói mười phần đe dọa tuy nhiên chủ nhân của người nói lại mang vẻ mặt vô cùng đáng thương, hai má bị cắn mút đến có chút sưng đỏ, chồng chất lên đó là vô vàn dấu răng, cộng thêm con mắt hồng hồng giống như thỏ con lại càng khiến những lời nói vừa rồi của cậu không có chút đe dọa nào. Dù vậy Mạc Dao vẫn rất tự tin mà nhìn chằm chằm vào con mắt đỏ rực trong đoàn khói đen. Cậu không có sợ đâu!

Vòng dâu tằm bị một lực vô hình tác động mà đột nhiên đứt gãy. Vô số hạt gỗ rơi xuống đệm mềm, thậm chí vài hạt còn rơi xuống bên cạnh thiếu niên. Con ngươi màu đỏ chuyển hướng từ cổ tay thiếu niên sang gương mặt cậu, rõ ràng đôi mắt nó hoàn toàn vô cảm nhưng thiếu niên có thể nhìn ra được sự đắc ý trong đó. Cơ thể Mạc Dao khẽ run lên, nước mắt vừa mới dừng lại bắt đầu lạch cạch rơi xuống.

"Mi... mi sẽ không ăn thịt ta chứ? Có thể... có thể nuốt luôn đừng nhai được không?"

Nước mắt của thiếu niên giống như tiêm vào thứ gì đó kích thích sinh vật kia. Nó hưng phấn ghé sát gương mặt cậu, có thứ gì đó giống như lưỡi liếm môi thiếu niên một cái.

"Tân... tân nương..."

"Không... không phải tân nương..." - Mạc Dao sợ hãi lắc đầu nguầy nguậy. Cậu không muốn gả cho người khác càng không muốn gả cho ma quỷ. - "Ta... ta kết hôn rồi. Không phải tân nương."

Để tránh bản thân mình không bị gả đi, thiếu niên chỉ có thể cắn răng nói dối. Tuy nhiên cậu không ngờ rằng điều này chính thức chọc giận đoàn khói đen kia. Hình hài vốn gần ngưng tụ đầy đủ bỗng trở nên toán loạn. Số khói đen cũng dần nhiều hơn gần như bao phủ cả căn phòng. Mạc Dao có thể cảm nhận được không khí xung quanh dần trở nên lạnh lẽo khiến cậu nhịn không được mà co rúm người. Phát hiện cơ thể sinh vật kia vì quá tức giận mà dần phân tán, thiếu niên nhân cơ hội đó muốn bỏ chạy.

Tuy nhiên chân cậu vừa mới tiếp xúc với mặt đất, đã bị một mảnh khói đen giữ lấy kéo trở lại giường. Trước ánh mắt kinh ngạc của thiếu niên, đoàn khói đen điều khiển hạt gỗ từ vòng dâu tằm vừa rồi lên, từ từ di chuyển phía dưới mông thiếu niên. Phải mất một lúc thiếu niên mới hiểu ra ý định của nó. Thứ kia muốn nhét hạt gỗ vào mông cậu.

******

Mạc Trì bị con trai trưởng thôn dẫn đi được một đoạn. Càng đi, hắn càng cảm thấy đây không phải đường đến nhà trưởng thôn. Người thanh niên tính hỏi người con trai xem rốt cuộc tên này muốn dẫn hắn đi đâu, tuy nhiên, người nọ đã sớm biến mất không thấy tăm hơi.

"Mẹ nó, đùa nhau à?"

Mạc Trì cho rằng mấy tên thanh niên rảnh rỗi không có việc gì làm nên muốn trêu chọc hắn. Buồn cười là hắn lại tin răm rắp mà đi theo gã này. Người thanh niên thở dài, xoay người đi về phía ngược lại. Nếu như Mạc Dao tỉnh dậy không thấy hắn hẳn sẽ rất sợ. Khi nào trời sáng, hắn nhất định phải dạy cho mấy tên kia một trận cho ra trò.

Lo lắng thiếu niên sẽ sợ hãi, bước chân của Mạc Trì ngày một nhanh hơn. Dẫu vậy dù hắn có đi bao lâu, phía trước hắn vẫn luôn là một mảng tối tăm, thậm chí khung cảnh cây cối xung quanh vẫn luôn lặp đi lặp lại. Mạc Trì không khỏi nghĩ đến chuyện quỷ dẫn đường ngày xưa bản thân thường được nghe tuy nhiên ngay lập tức người thanh niên liền phủ nhận. Trên đời này làm quái gì có ma quỷ cơ chứ. Tuy là nghĩ vậy nhưng vẻ mặt Mạc Trì cũng dần nghiêm túc hơn.

Hắn chầm chậm đi về phía trước sau lưng cũng bắt đầu nghe thấy tiếng bước chân. Hắn liền dừng lại, bước chân kia cũng dừng theo. Mạc Trì suy nghĩ một lúc, nhặt một hòn đá dưới chân rồi ném về phía trước. Ngay lập tức sau lưng hắn cũng vang lên tiếng đá lăn. Gã thanh niên dần hiểu ra, người phía sau hắn cũng chính là hắn. Nói cách khác, cho dù hắn có đi về hướng nào cũng sẽ giống như đang đi xung quanh một cái vòng tròn, mãi mãi không có lối ra.

Nếu là người bình thường hẳn sẽ sợ hãi mà dần mất đi phương hướng nhưng Mạc Trì còn gặp nhiều kẻ còn ghê tởm hơn ma quỷ rồi. Hắn tức giận đập mạnh tay vào bức tường bên cạnh miệng không ngừng mắng mỏ.

"Đ*t mẹ, có thả tao ra không thì bảo?"

Không được đáp lại, Mạc Trì càng ra sức đấm mạnh vào tường hơn, tưởng như chỉ cần hắn đấm vỡ bức tường này thì có thể tìm đường đường về nhà. Bởi vì dùng quá nhiều lực, mu bàn tay của người thanh niên dần rướm máu. Khi máu của hắn tiếp xúc với mặt tường, hình ảnh xung quanh hơi thay đổi. Phát hiện ra máu mình có tác dụng, Mạc Trì không hề do dự mà cắn thật mạnh lên bắp tay mình sau đó bôi lên bức tường.

Khung cảnh dần trở nên méo mó rồi trở về hình ảnh hiện thực. Mà bức tường vừa rồi bị người thanh niên hành hạ lại là hai nữ quỷ đang sợ hãi ôm nhau run lẩy bẩy. Thấy hắn đang nhìn mình, cả hai hét lên một tiếng rồi muốn bỏ chạy. Tuy nhiên chúng lại bị chặn bởi một bóng dáng to lớn khác. Cả hai lại kêu lên một tiếng rồi lùi về phía sau.

"Chuyện gì đây?" - Cố Húc kinh ngạc nhìn người thanh niên lẫn hai nữ quỷ đang đứng trước cổng nhà mình.

Mặc dù biết mình chết rồi nhưng hai nữ quỷ vẫn muốn bày tỏ ra cảm xúc hiện tại của bản thân - sợ chết khiếp. Người bình thường bọn chúng còn đủ khả năng dắt đi lòng vòng mấy ngày, nhưng riêng với Mạc Trì, giữ được hắn trong vòng hai ba tiếng là quá sức rồi. Nếu không phải bọn chúng làm công ăn lương bị tư bản bóc lột thì đời nào đang làm cô hồn dã quỷ trên núi lại phải chạy xuống dọa người này làm gì. Giờ thì hay rồi, chúng bị tóm được.

"Bọn chúng đang giả thần giả quỷ phải không?" - Mạc Trì nhíu mày nhìn hai con ma nữ đang không ngừng khấn vái hai người bọn họ.

"Không phải. Bọn chúng chính là ma."

"Mẹ nó, ma gì như vậy!"

Mạc Trì có chút bất ngờ mà thốt lên. Bọn chúng hoàn toàn khác mấy con ma có năng lực siêu nhiên hắn xem trên mạng.

Nếu hai con ma có thể nói được nhất định chúng sẽ gào lên với người thanh niên: Anh trai, anh trông chờ gì về một con người ăn hại chỉ biết ngủ và hóng drama sau khi chết đi sẽ có năng lực đặc biệt hả?

"Chúng chỉ là ma cỏ bình thường thôi. Hơn nữa một phần có lẽ cũng vì anh giống tôi." - Cố Húc vừa nói tầm mắt dừng lại trên cánh tay vẫn còn chảy máu của Mạc Trì.

Như để hắn hiểu hơn, người thanh niên liền lấy ra một con dao, cứa một đường lên lòng bàn tay mình rồi để máu chảy xuống đầu hai nữ quỷ. Cả hai hét lên rồi cơ thể chúng dần phát ra xèo xèo kèm theo mùi khét gay mũi. Trong nháy mắt, cả hai nữ quỷ đều đã tan biến.

"Có một số người sinh ra đã có khả năng trừ ma quỷ." - Cố Húc mở miệng bình thản giải thích. - "Giống như anh và tôi vậy."

"Chuyện này cũng quá phi lý đi."

Ban đầu Mạc Trì còn có thể lừa mình dối mình nhưng lúc này hắn thật sự tin ma quỷ tồn tại trên đời. Vậy việc nhóc con nhà hắn nói cậu gặp ma giữa ban ngày cũng không phải là nói dối. Từ từ đã...

"Mẹ nó, Mạc Dao."

Nghe thấy cái tên quen thuộc, khuôn mặt bình thản của Cố Húc có chút nứt vỡ. Thấy Mạc Trì đã quay người nhanh chóng chạy về nhà, hắn cũng không hề do dự mà chạy theo người nọ.

Khi cả hai tiến vào trong phòng ngủ, thiếu niên đã mang vẻ mặt đầy nước mắt, bị một làn khói đen lột quần, hai chân đều bị nâng lên cao để lộ toàn bộ cảnh vật phía dưới. Mà đặt ở cạnh phần đùi trắng nõn là phần phân thân khổng lồ đang ngẩng đầu hướng về phía thiếu niên.

Mạc Trì kinh ngạc nhìn đoàn khói đen kia, miệng khô khốc phát ra một cái tên:

"Mạc Phú Huy?"

- --------------------------------------------

Cố Húc: Tà thần quần què chứ ở đấy mà tà thần. D*m thần đúng hơn! 凸ಠ益ಠ)凸