Mỗi Ngày, "Mị" Đều Chăm Chỉ Làm Thêm

Chương 115: Trình 5: Cô dâu của tà thần (17)



"Thẳng quỷ mất nết! Cái thứ ở đáy xã hội!"

Không chỉ 005 và 197 ngay cả những người ở đây đều kinh ngạc nhìn về phía thiếu niên. Trong ấn tượng bọn họ, Mạc Dao là thiếu niên quá mức ngoan ngoãn và nhút nhát. Việc cậu tức giận đã là vô cùng hiếm rồi chứ đừng nói mắng chửi người khác. Đỗ Bình đã sớm bị thiếu niên chọc cho tức đỏ mắt. Hắn muốn xông vào dạy cho thiếu niên một bài học nhưng Tạ Chi Vân ở bên cạnh đã vội vàng giữ hắn lại, ngay cả Diệp Kiến cũng phải nhảy vào giúp một tay.

"Đỗ Bình, anh bình tĩnh lại đã. Mạc Dao là người của anh Trì. Lát nữa anh ấy lên mà thấy cậu bé có vấn đề gì thì người chịu hậu quả sẽ là chúng ta."

"Mẹ nó, chẳng lẽ để thằng nhãi trông như đàn bà này mắng tao như vậy sao? Tao phải ném nó vào nhà thổ để nó thành con ph* cho mọi thằng cưỡi mới được."

"Đỗ Bình! Đỗ Bình!"

"Được rồi, mất thời gian quá đấy." - Bạch Nguyên Vi ở bên cạnh xem đủ trò vui cuối cùng cũng lên tiếng. - "Chúng ta cứ đưa bọn họ lên miếu thờ đã. Để giờ lỡ giờ tốt thì không hay."

Nghe vậy, Đỗ Bình mới nén giận mà cùng thiếu nữ đi về phía trước. Thở ra một hơi, Tạ Chi Vân vội vàng đỡ Mạc Dao dậy giọng điệu có phần trách móc cậu:

"Gia đình Đỗ Bình vừa có quyền vừa có thế. Em đừng dại mà chọc giận hắn."

"Chị ấy là bạn của anh. Vì sao anh lại không giúp?"

Người thanh niên đeo kính có chút sững người. Hắn không biết trả lời sao cho phải chỉ đành im lặng tiếp tục dìu thiếu niên đi về phía trước.

{Dao Dao, không sao chứ? Vừa rồi cậu làm 005 hú hồn luôn.}

Thiếu niên chỉ ừ một tiếng, ngoái đầu nhìn Lưu Uyển Nhu bị Diệp Kiến vác trên vai.

Cả đoàn người cuối cùng cũng đến được miếu thờ Thủy thần. Lúc này trời đã sẩm tối, Đỗ Bình cùng Bạch Nguyên Vi cầm đèn pin tiến vào trước, theo sau là Mạc Dao cùng Tạ Chi Vân và đi cuối cùng là Diệp Kiến vác Lưu Uyển Nhu trên vai.

"Chúng ta đã đập hết tất cả các tượng thờ ở dưới thôn Thủy. Như vậy đám thôn dân sẽ thay ta chịu trừng phạt."

Bạch Nguyên Vi vừa nói vừa xếp nến thành một vòng tròn ở giữa ngôi miếu. Sau khi vòng tròn sáng rực thiếu nữ liền ra hiệu cho Đỗ Bình ngồi vào giữa.

"Sẽ... sẽ không sao chứ?"

Đối diện với bức tượng thần to lớn, dù nó đã bị bịt kín bằng tấm vải trắng, hắn vẫn cảm thấy sởn gai ốc. Đỗ Bình có chút sợ hãi nhìn sang thiếu nữ tóc ngắn.

"Sẽ không sao hết."

Bạch Nguyên Vi đáp qua loa sau đó ra hiệu cho người thanh niên cởi sạch quần áo. Đã đến nước này rồi, hắn cũng không còn cách nào khác đành phải nghe theo.

Mạc Dao cùng Tạ Chi Vân ngồi ở một góc có thể quan sát toàn bộ hình ảnh. Dù trước đó cậu đã nghe lén được việc Đỗ Bình bị thối chim nhưng khi nhìn thấy hình ảnh thật sự, thiếu niên không khỏi cảm thấy ghê tởm. Thậm chí người thanh niên đeo kính ở bên cạnh còn trực tiếp làm động tác buồn nôn.

Đỗ Bình sau khi ngồi giữa vòng tròn, Bạch Nguyên Vi mới mở chiếc lọ mà cô mang theo. Khi lọ được mở ra, tất cả mọi người trong phòng theo bản năng mà bịt mũi. Bởi vì mùi vị của chiếc lọ rất hôi, giống như thịt sống để lâu ngày không được bảo quản vậy. Tuy nhiên thiếu nữ lại chẳng cảm nhận được gì, cô ta cầm một chiếc bút lông, nhúng đầu bút vào trong lọ sau đó vẽ xung quanh Đỗ Bình một trận pháp với hình thù kỳ quái.

{Ọe mùi ghê quá. Không phải xác người đó chứ.}

005 ở bên cạnh nhịn không được mà lôi ra một cái khẩu trang. Nó muốn đưa cho 197 nhưng bị vị quản lý lạnh lùng hất đi.

[Đó chính là xác người.]

{Vậy... vậy chẳng lẽ...}

[Trước đừng đoán linh tinh. Cứ quan sát đã.]

Dẫu 197 nói vậy nhưng bọn họ đều đoán được chủ nhân của cái xác ấy chính là Bạch Liễu Liễu mà Lưu Uyển Nhu nhắc đến. Ở góc độ của Mạc Dao, thiếu niên có thể thấy được có một cô gái xinh đẹp đang dán trèo trên người của Bạch Nguyên Vi. Nếu mấy hôm trước cậu chỉ thấy được một bàn tay thì hiện tại, thiếu niên đã thấy được toàn bộ gương mặt nàng. Có lẽ nàng chính là Bạch Liễu Liễu.

Bạch Liễu Liễu nhìn về phía Bạch Nguyên Vi sẽ lộ ra con mắt màu đỏ toàn toàn máu là máu nhưng khi nhìn về phía thiếu niên nàng lại có chút sợ sệt mà tránh mặt đi. Mạc Dao khó hiểu nghiêng đầu nhìn nàng, Bạch Liễu Liễu càng sợ hãi hơn mà trực tiếp quay người đưa lưng về phía thiếu niên.

"197, hình như tôi không chỉ bị loài người ghét còn bị ma ghét nữa. Tôi chính là người gặp người ghét ma gặp ma sợ sao?"

[...]

Thiếu niên nhịn không được mà nhỏ giọng nói chuyện với quả cầu hệ thống. Nhưng cậu đâu biết rằng, Bạch Liễu Liễu tránh mặt cậu là bởi vì trên người cậu có mùi hương của kẻ đã đánh nàng suýt siêu thoát.

Phía bên kia, trận pháp cuối cùng cũng vẽ xong. Bạch Nguyên Vi lau mồ hôi trên trán, sau đó lôi từ trong túi ra một tờ giấy bắt đầu niệm gì đó.

Không khí trong phòng trở nên nóng hơn, mùi hôi thối cũng bốc lên ngùn ngụt khiến tất cả những người đứng ngoài liền nhịn không được bịt mũi nhắm mắt. Không biết Bạch Nguyên Vi niệm được bao lâu, chỉ biết rằng, Đỗ Bình đột nhiên gào lên một tiếng rồi cơ thể bắt đầu co giật giống như bị giật điện. Mùi hôi thối trong phòng không biến mất mà tụ lại xung quanh người thanh niên tóc vàng, giống như đào bới cơ thể hắn mà lớp da thịt bắt đầu lở loét như người bệnh da liễu nặng.

"Chuyển rồi." - Mạc Dao đột nhiên thốt lên.

{Gì? Cái gì chuyển?}

"Cô gái đó... Bạch Liễu Liễu đang ngồi trên đầu Đỗ Bình."

Khi thiếu niên thốt ra những câu này, Bạch Nguyên Vi cũng ôm mặt mà cười lớn.

"Thành công rồi. Ta thành công rồi."

"Nguyên... Vi, em nói gì vậy. Cơ thể anh đau quá." - Da thịt trên người Đỗ Bình đã không còn nguyên vẹn nữa, hắn vừa ôm lấy thân mình vừa rên rỉ gọi tên thiếu nữ.

"Đau. Tất nhiên là đau rồi. Bởi vì anh đã trở thành thế thân nhận toàn bộ trừng phạt của Thủy thần mà."

"Trừng phạt? Chẳng lẽ như lời của Uyển Nhu nó, cậu thật sự giao dịch với Thủy thần để giết Bạch Liễu Liễu sao?" - Tạ Chi Vân kinh hãi che miệng.

Bản thân vừa thoát khỏi sự giày vò suốt cả tháng trời, Bạch Nguyên Vi vô cùng thoải mái mà thừa nhận.

"Tất nhiên rồi. Là do chị ta lấy hết mọi thứ của tôi. Nếu như chị ta không ưu tú, không quá nổi bật thì làm sao tôi phải làm đến nước này. Tuy nhiên điều tôi không ngờ tới cái giá phải trả cho Thủy thần lại lớn như vậy. May mắn, hiện tại có người thay tôi gánh chịu tất cả."

Thiếu nữ nhếch môi nhìn Đỗ Bình bởi vì quá đau mà miệng không ngừng chảy nước miếng.

"Mau giúp tôi chôn hắn đi. Tôi biết chẳng ai ở đây ưa gì gã này. Lát nữa Mạc Trì đến chúng ta chỉ cần đổ tội rằng Đỗ Bình muốn cưỡng hiếp em trai của Mạc Trì nên bị hắn ta tức giận giết chết là được. Được rồi nhanh lên đi, hôi quá!"

Nhận ra những người đồng hành cùng mình chẳng chút mảy may di chuyển, Bạch Nguyên Vi có chút tức giận nhìn sang.

"Oh, cảm ơn nhé, Nguyên Vi."

"G-gì cơ?"

Không để thiếu nữ kịp hiểu ra chuyện gì, Diệp Kiến chợt tiến lên một bước còng tay thiếu nữ lại. Sau đó từ ngoài cửa, một nhóm người đàn ông chợt xông vào vây quanh tất cả.

{Ủa ủa gì vậy? Tình tiết phim nhanh quá.}

"Tôi biết bọn họ." - Mạc Dao nhỏ giọng nói chuyện với hai quả cầu hệ thống.

{Bọn họ? Đám đàn ông này á?}

Thiếu niên không hề do dự mà gật đầu.

"Bọn họ đã bắt cóc tôi khi chương trình bắt đầu."

"Tạ Chi Vân, cậu muốn làm phản à? Chúng ta là bạn tốt cơ mà."

"Bạn? Lúc chúng mày khinh thường tao, sỉ nhục tao là thằng ăn bám gia đình chúng mày sao không thấy chúng mày gọi là bạn nhỉ."

Khác với vẻ khúm núm thường ngày, Tạ Chi Vân lúc này trông vô cùng nham hiểm. Hắn cởi kính ra, nhét vào trong túi sau đó quay sang Diệp Kiến:

"Như đã thỏa thuận, tất cả đồ ở trong miếu sẽ thuộc về các người."

Diệp Kiến nghe vậy liền cười đầy tham lam. Hắn cùng vài người nữa liền đi sâu vào trong hơn.

"Các người... các người đang làm gì vậy?"

"Đây là miếu thờ thần linh vậy nên hẳn sẽ có rất nhiều đồ vật quý hiếm từ thời xa xưa. Khi giới thiệu Diệp Kiến cho bọn mày, tao quên mất chưa nói nghề nghiệp chính của hắn. Ngoại trừ quay phim ra, Diệp Kiến còn là một tay ăn trộm lẫn buôn người khét tiếng. Mọi cô gái lấy lý do đã được Thủy thần lựa chọn làm vật hiến tế nhưng thật ra đã bị bọn chúng bán cho đám nhà giàu làm đồ chơi hết."

"Mấy người điên rồi. Dám mạo phạm thần linh, các người không sợ bị trừng phạt sao?"

"Sợ chứ sao không." - Tạ Chi Vân vừa nói vừa cởi cúc áo để lộ ra hình xăm hình con rắn. Nhưng người kia thấy vậy cũng đồng loạt làm theo. - "Tất cả chúng tao đều có ấn ký trừng phạt của tà thần. Nhưng đừng lo, nhờ có mày làm chuột thí nghiệm. Tao mới dám để thế thân gánh mọi trừng phạt cho tụi tao."

"Mày điên rồi. Chúng mày phạm nhiều tội nghiệt như vậy thế thân nào gánh cho đủ!"

"Đúng, nếu là người bình thường chắc chắn sẽ không được nhưng tao có thứ này..."

Tạ Chi Vân đưa mắt nhìn sang người bên cạnh. Ngay lập tức gã ta bước nhanh về phía thiếu niên đang rón ra rón rén muốn trốn đi, xách cổ cậu đưa đến trước mặt người thanh niên. Hắn ta ôm lấy vai thiếu niên, ghé sát vào mang tai cậu mà an ủi.

"Đừng sợ Mạc Dao. Có anh ở đây mà."

{Có mi thì Dao Dao nhà ta mới sợ ấy. Buông Dao Dao ra! Hãy xem võ công của 005 đây.}

Mặc 005 có lăn lộn đá đấm liên tục, Tạ Chi Vân hoàn toàn không cảm nhận được bất kỳ thương tổn nào, ngược lại vẫn cười vô cùng đê tiện.

[Mạc Dao, hỏi hắn muốn gì ở cậu.]

"Anh... muốn gì ờ tôi?"

"Đừng lo bé cưng, anh sẽ không yêu cầu gì quá khắt khe với em đâu. Em chỉ cần ngồi ở vị trí mà Đỗ Bình vừa ngồi. Ngoan ngoãn ngồi đó là được."

"Tạ Chi Vân, mày muốn biến thằng nhãi này thành thế thân gánh trừng phạt cho tất cả đám bọn mày sao?" - Dù bản thân cũng chẳng tốt đẹp gì nhưng Bạch Nguyên Vi không khỏi kinh hãi trước ý định của người bạn của mình.

"Tao từng nói với mày Mạc Dao rất đặc biệt mà phải không? Nó không phải người thường. Nó chính là cô dâu của tà thần. Bởi vì là cô dâu được lựa chọn nên cho dù có bị bao nhiêu lời nguyền thần cũng sẽ không nỡ trừng phạt nó. Mạc Dao chính là bảo bối của tao, là bình chứa tội cho tao sau này và mãi mãi."

Tạ Chi Vân nhịn không được mà ngửa đầu cười lớn. Bạch Nguyên Vi cũng chỉ biết kinh ngạc mà há to miệng. Cuối cùng, cô chỉ có thể bày ra vẻ mặt yếu ớt cầu xin người thanh niên:

"Tạ Chi Vân, nếu cậu đã có Mạc Dao rồi thì cậu buông ta tôi đi. Là do trước đây tôi không tốt, do tôi bị Đỗ Bình sai khiến. Tôi dập đầu quỳ gối xin lỗi cậu được không? Cậu thả tôi về, tôi sẽ không nói chuyện này với bất cứ ai."

"Thả mày thì cũng được." - Nhìn vẻ mặt đầy chờ mong của thiếu nữ, Tạ Chi Vân liền không hề do dự xé rách nó. - "Nhưng tao lỡ nguyền rủa mày và Đỗ Bình rồi."

"Gì cơ?"

"Người nguyền rủa thằng Đỗ Bình là tao và mày cũng bị tao nguyền rủa rồi."

Bạch Nguyên Vi nghe vậy giống như điên loạn mà lôi kéo quần áo bản thân. Cuối cùng khi phát hiện ra sau lưng mình có một hình xăm hình con rắn, cơ thể thiếu nữ giống như chết lặng. Khó khăn lắm cô mới có thể chuyển trừng phạt do bản thân nguyền rủa người khác sang cơ thể Đỗ Bình, vậy mà hiện tại cô lại dính thêm một lời nguyền nữa.

"Tôi phải lập trận pháp. Tôi phải tìm người chết thay. Tôi phải tìm người chết thay!"

Bạch Nguyên Vi giống như hóa điên muốn lao về phía Mạc Dao. Tuy nhiên thiếu nữ đã bị một gã đàn ông cao lớn ngăn lại.

"Ồn ào thật đấy. Trói cô ta vào một góc đi."

Tạ Chi Vân nhăn mặt đầy ghét bỏ đá xác của Đỗ Bình sang một bên. Hắn cẩn thận lau sạch sàn nhà sau đó để thiếu niên ngồi xuống.

"Không buồn sao? Anh đã rất mong chờ vẻ mặt gần như vỡ vụn khi biết bản thân mình bị lừa của bé cưng đó."

Người thanh niên có chút tiếc nuối vuốt ve phần má thịt của Mạc Dao. Hắn phải thừa nhận thiếu niên rất đẹp. Một vẻ đẹp trong suốt giống như hoa thủy tinh, hoàn toàn không nhiễm bất kỳ sự dơ bẩn nào của thế giới này. Trong vô thức hắn đã bị cậu thu hút, cho dù một chút biểu cảm nhăn mặt hay ngẩn người cũng khiến hắn hưng phấn giống như hút thuốc phiện.

Đáng tiếc, sau tất cả Tạ Chi Vân vẫn yêu mạng sống mình hơn. Hắn dùng ngón cái vuốt ve phần môi mềm mại của thiếu niên, muốn cúi đầu hôn cậu nhưng lại bị né tránh mất.

Không sao, còn nhiều thời gian.

Nghĩ như vậy Tạ Chi Vân liền đứng dậy, tự cắt máu bản thân mà bắt đầu vẽ đè lên trận pháp vừa rồi của Bạch Nguyên Vi.

Trong lúc này Mạc Dao đang rũ mắt suy nghĩ vẩn vơ về câu nói vừa rồi của người thanh niên. Cậu bị Tạ Chi Vân lừa dối, vì sao cậu lại không thấy khổ sở? Hắn đối xử tốt với cậu là có mục đích riêng nhưng khi hắn ta lộ mặt thật, thiếu niên lại chỉ có một suy nghĩ: Thì ra hắn là người xấu. Nhưng nếu đổi lại là Mạc Trì và Cố Húc, liệu cậu có thấy đau khổ không? Hẳn là có đi.

Như vậy chỉ có một lý do để lý giải cho tất cả, cậu hoàn toàn không tin tưởng Tạ Chi Vân.

{Aaaa, Dao Dao đừng ngẩn người nữa mau bỏ trốn đi. 197, cậu mau nghĩ cách gì đi, bé cưng nhà chúng ta sắp bị chiên lên rồi.}

Khác với 005 không ngừng bay loạn xạ khắp nơi, 197 chỉ bình tĩnh đến bên cạnh thiếu niên.

[Mạc Dao đừng lo lắng. Linh cảm của tôi nói rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.]

Nghe quản lý nhà mình nói vậy, Mạc Dao không khỏi thở ra một hơi. Cậu cũng tin tưởng Mạc Trì sẽ đến kịp để cứu cậu.

Tạ Chi Vân cuối cùng cũng vẽ xong trận pháp. Hắn nhặt lấy tờ giấy của Bạch Nguyên Vi lên, bắt đầu niệm theo. Không khí xung quanh lại một lần nữa nóng lên. Tuy nhiên không còn mùi hôi thối tỏa ra như lần làm với Đỗ Bình, không khí xung quanh toàn toàn trong lành thậm chí thoang thoảng mùi hương thơm. Trước ánh mắt của tất cả mọi người, bức tượng ở trước mặt Mạc Dao bắt đầu chuyển động. Từ một bức tượng vô tri, nó dần chuyển hóa từ màu đồng thành màu da trắng bệch ở người, chỉ trong nháy mắt, nó đã hoàn toàn hóa thành một "người" mà chầm chậm bước xuống khỏi bệ thờ.

Thần xuất hiện. Hắn vì tân nương của mình mà từ nơi cao nhất mà bước xuống mắt đất.

"Thật... thật sự là Thủy thần sao? Đ-đó là thần thật sao?"

Tất cả kinh hãi nhìn người thanh niên mặc trường bào dài, tóc đen chấm đất đang đứng trước mắt thiếu niên. Ai nấy đều vì sự xuất hiện của thần mà run sợ, thậm chí không ít người vô thức mà bài tiết ra. Tuy nhiên, trong con ngươi đỏ như máu của Thủy thần lại chỉ chất chứa một bóng hình của thiếu niên xinh đẹp này.

"Mạc... Mạc Phú Huy." - Mạc Dao vô thức mà lẩm bẩm gọi ra tên anh trai hờ.

Mặc dù Mạc Phú Huy không để tóc dài như vậy, da cũng không trắng đến nỗi bệnh trạng nhưng thiếu niên biết, đây chính là Mạc Phú Huy.

"T-Thủy thần, đây chính là món quà mà chúng tôi dâng tặng cho ngài. Đây là cô dâu mà ngài tìm kiếm đã lâu. Hiện tại tôi đã mang đến đây rồi. Cầu... cầu xin ngài hãy ban cho chúng tôi ân huệ, xóa bỏ mọi trừng phạt trên người chúng tôi. Chúng... chúng tôi sẽ thờ phụng ngài, một lòng trung thành với...."

Tạ Chi Vân con chưa kịp nói xong, cơ thể của hắn đã bị đứt làm đôi.