Mỗi Ngày, "Mị" Đều Chăm Chỉ Làm Thêm

Chương 127: Trình 6: Báo ứng (10)



"Triều... Triều Thiên, cứu... cứu tôi với..."

Thoáng chốc sắc mặt người thanh niên liền trắng bệch. Hắn vội vàng hỏi thiếu xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tuy nhiên tiếng nhạc ồn ã xung quanh đã gần như nuốt trọn những tiếng khóc hết sức mỏng manh của Mạc Dao.

"Đ*t mẹ, tắt nhạc đi!" - Triều Thiên quay qua đám người còn đang mải mê nhảy nhót rống to một tiếng, sau đó quay lại hỏi thăm tình hình của thiếu niên ở đầu dây bên kia. - "Lớp trưởng? Lớp trưởng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cậu đang ở đâu. Nói cho tôi biết cậu đang ở đâu đi."

Nhưng đáp lại hắn chỉ là tiếng khóc ngày càng kéo dài hơn.

"Hu hu... cứu tôi với. Hạ Thư Dương... Hạ Thư Dương tha cho tôi đi... Đau quá... đau quá. U... hu... hu..."

Nghe cậu khóc như vậy, người thanh niên càng hoảng loạn hơn. Buông ra một tiếng chửi tục, hắn vội vàng chạy ra ngoài, trước ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả những người trong phòng.

Chạy được một đoạn, Triều Thiên chợt nhận ra điện thoại đã sớm bị người bên kia ngắt. Dù thời tiết bên ngoài đang rét căm căm nhưng người thanh niên giống như không bị ảnh hưởng, trán hắn đã đầy mồ hôi, miệng lẩm bẩm "mẹ nó", tay không ngừng ấn số gọi điện cho thiếu niên. Đáng tiếc, đổi lại chỉ là những âm "tút tút" kéo dài. . Đam Mỹ Hiện Đại

"Mẹ nó, lớp trưởng cậu đừng có xảy ra chuyện gì nếu không tôi đào cả mộ tổ tiên của con ma kia lên." - Cảm giác bất an không ngừng xâm chiếm tinh thần của Triều Thiên. Trái tim trong lồng ngực của hắn nảy lên mạnh mẽ, tưởng như có thể trực tiếp nhảy ra khỏi người hắn bất cứ lúc nào.

Ngay lúc hắn cho rằng phải mặt dày nhờ đến ông già nhà mình giúp kiếm người, cuộc điện thoại thứ 30 của hắn cuối cùng cũng có hồi âm. Bên kia vừa nhấc máy, không để cậu kịp nói gì, người thanh niên đã vội vàng kêu lớn:

"A...a...a mẹ nó, lớp trưởng cậu có sao không? Cậu ở đâu? Mau nói cho tôi biết đi. Mẹ nó tôi sợ muốn đái ra quần rồi đây. Lớp trưởng, cậu có nghe tôi nói gì không? Đù má, trả lời tôi đi. Mẹ kiếp, mau trả lời tôi đi!"

"Triều Thiên, cậu ồn ào quá." - Phải khó khăn lắm Mạc Dao mới có thể tìm được cơ hội chen ngang lời nói của người thanh niên. Giọng điệu của cậu vô cùng bình tĩnh, nào có sợ hãi khóc lóc như vừa rồi. - "Tôi vừa tắm xong. Cậu gọi có chuyện gì không?"

"Cái gì mà có chuyện hay không có chuyện. Là cậu gọi điện cho tôi trước, còn khóc lóc bảo tôi cứu cậu. Má nó, lớp trưởng đại nhân à, cậu đừng có trêu tôi như vậy được không? Tôi muốn khóc theo cậu luôn rồi đấy."

"Tôi không gọi điện cho cậu." - Thiếu niên mang vẻ mặt đầy khó hiểu mà đáp lại hắn. Cậu không biết số Triều Thiên làm sao gọi điện cho hắn được.

"Cậu trêu trai nhà lành xong không nhận hả? Cuộc gọi của cậu tôi vẫn còn lưu đấy nhé."

Như muốn chứng minh cho thiếu niên thấy, Triều Thiên liền mở lịch sử cuộc gọi ra. Tuy nhiên trên màn hình lại chỉ hiển thị cuộc gọi đi của hắn hoàn toàn không có cuộc gọi đến nào của thiếu niên.

Không thể nào!

Người thanh niên không tin mà kiểm tra một lần nữa. Rõ ràng hắn đã nhận được cuộc gọi của thiếu niên mà. Khi ấy cậu khóc to như vậy làm sao hắn quên được. Rõ ràng... Khoan đã! Có phải tiếng khóc đến từ điện thoại không? Vị thiếu gia nhà họ Triều cẩn thận nghĩ lại âm thanh mà mình nghe được khi ở nhà Trương Minh. Tiếng khóc ấy rất rõ ràng không giống như từ điện thoại vang đến mà... mà trực tiếp ghé sát vào tai hắn mà khóc.

Cả người Triều Thiên bỗng chốc trở nên cứng đờ. Trái tim vừa bình lặng bởi vì biết được Mạc Dao vẫn an toàn lần nữa lại đập liên hồi. Cơ thể vốn nóng bức vì chạy quá lâu nay lại giống như ngâm mình trong băng đá, lạnh đến nỗi hai hàm răng của hắn vô thức đánh vào nhau.

"Lớp... lớp trưởng... Hình như tôi..."

Hình như tôi gặp ma rồi!

Triều Thiên vẫn duy trì tư thế cầm điện thoại gọi cho thiếu niên, nhưng hắn có thể cảm nhận được phía sau đang có thứ gì đó từ từ áp lên lưng mình. Bên vai chợt nặng trĩu, một bàn tay người đang đặt lên vai hắn, tiếng khóc mà Triều Thiên nghe thấy ở nhà Trương Minh lại lần nữa vang lên. Chỉ có điều âm thanh ấy không phải của Mạc Dao như hắn đã tưởng, lần này là của một người thanh niên, hơn nữa người này hắn cũng quen.

"U... hu... hu, đau quá. Bị thanh sắt ghim vào đầu đau quá. Hức... hức anh Triều cứu với em với. Em... đau quá... Máu chảy nhiều quá... Mau mau cầm máu. Anh Triều giúp em cầm máu với..."

Ở đầu dây bên kia, Mạc Dao nghe thấy giọng điệu run rẩy giống như cá mắc cạn của Triều Thiên cũng dần nảy sinh nghi ngờ. Thiếu niên muốn thận hỏi lại người thanh niên xem rốt cuộc xảy ra chuyện nhưng lời chưa kịp nói ra, đầu dây bên kia chợt vang lên tiếng hét thất thanh:

"A... a... a... Axit hóa đỏ, bazơ hóa xanh. Hai a lớn hai b lớn, a lớn a nhỏ hai b lớn, hai a lớn b lớn b nhỏ, a lớn a nhỏ b lớn b nhỏ. M-mỗi biến thiên theo thời gian của từ trường sinh ra trong không gian xung quanh một điện trường xoáy... Mẹ nó mẹ nó mẹ nó. Sao mày chưa biến mất!"

Thiếu niên cũng bị âm thanh gào rống của người thanh niên dọa cho choáng váng. Nếu linh cảm của cậu là đúng, Triều Thiên chắc chắn đang bị thứ gì đó đuổi theo rồi. Cả cơ thể thiếu niên vô thức co rụt lại, một tay ôm chặt lấy gối đầu, một tay khác vẫn cầm chắc điện thoại trong tay mình.

"T-Triều Thiên, cậu có sao không?"

"Có sao. Rất có sao. Cos cộng cos bằng hai cos cos. Cos trừ cos bằng trừ hai sin sin. Mẹ nó, sin cộng sin bằng gì vậy lớp trưởng? Phắc, nó sắp đuổi kịp rồi."

[Nếu như tên này ít nói lại có khi sẽ chạy được xa hơn đấy.]

197 ở bên cạnh nhịn không được mà trợn mắt nhìn lên trần nhà. Hóa ra cũng có kẻ ngốc hơn Mạc Dao nhà nó.

"197, chúng ta phải làm gì đây?"

[Chuyện này...]

[Thường thì trong các chương trình có ma quỷ, một khi đối đầu với mấy thực thể đó thì tỉ lệ lành ít dữ nhiều lắm. Nếu như không đối diện đầu trực tiếp với boss mà chỉ là mấy con quỷ le ve có lẽ khả năng sống sẽ cao hơn.]

"Lớp trưởng, lớp trưởng, mau... mau nói chuyện với tôi đi. Không ông đây sợ mềm chân ra mất." - Đầu dây bên kia vẫn không ngừng vang lên tiếng kêu oai oái của người thanh niên, biểu hiện rõ ràng tên này vẫn chưa bị quỷ tóm được.

Mạc Dao bị hắn giục đến cả người khẩn trương hô hấp cũng vô thức mà trở nên gấp gáp theo nhịp thở của người nọ.

"Triều Thiên, rốt cuộc ai đang đuổi theo cậu? Là... là Hạ Thư Dương sao?"

"Không phải là thằng nhãi Đầu Đinh. Mẹ nó, có khi cũng đếch phải thằng Đầu Đinh."

Bởi vì lúc này Đầu Đinh khác hoàn toàn với tên nhóc mà Triều Thiên quen biết. Hắn ta vẫn duy trì hình dạng trước khi chết, một thanh sắt vừa to vừa dài xuyên từ trên đỉnh đầu xuống phần giữa hai chân, phần ruột cũng theo đó mà rơi ra kéo một đường dài dưới mặt đất, so với phim kinh dị còn đáng sợ gấp 10 lần.

Triều Thiên không dám quay lại nhìn nhiều, chỉ có thể cắm đầu chạy về phía trước. May mắn con ma Đầu Đinh này cũng phế như lúc hắn ta còn sống, hoàn toàn không biết chơi mấy trò đánh lừa thị giác như con ma ở tầng 4 trong trường học. Nó chỉ biết máy móc đuổi theo người thanh niên. Sau một hồi đuổi bắt cũng không tóm được Triều Thiên, Đầu Đinh quyết định lựa chọn bò bằng 4 chi để tăng thêm tốc độ đuổi bắt.

"Má, nó đi bằng bốn chân luôn rồi! Lớp trưởng, cậu có ý tưởng gì không? Chủ nghĩa khoa học hay Marx - Lenin gì cũng được. Hồi còn sống Einstein từng nói gì vậy? Cho tôi một điểm tựa tôi sẽ nâng cả trái đất lên à?"

"Là Archimedes..." - Mạc Dao ở phía bên kia liền sửa lại cho đúng. Nhưng nhanh chóng, thiếu niên ý thức được bây giờ không phải là lúc bàn về chuyện đó. Cậu vội vàng nhắc nhở Triều Thiên chú tâm vào tình hình hiện tại của hắn. - "T-tôi nghĩ nó không có tác dụng đuổi ma đâu. Cậu tìm chỗ nào trốn tạm đi..."

Cho dù thể lực của người thanh niên có tốt như thế nào, chạy một đoạn đường dài như vậy, chuyện kiệt sức rồi bị tóm được là điều không thể tránh khỏi. Dẫu không có thiếu niên nhắc nhở, Triều Thiên cũng cảm nhận được bước chân của mình ngày càng chậm lại.

Mắt thấy khoảng cách giữa hai người ngày càng rút gọn, trái tim gã thanh niên đập mạnh hơn. Ngay lúc Đầu Đinh vươn một tay ra muốn tóm lấy hắn, Triều Thiên đột ngột rẽ trái, chạy thẳng vào khu công viên vắng người.

"Ha... Mẹ nó lớp trưởng, tôi cảm thấy sau vụ này tôi có đăng ký vào đội tuyển điền kinh quốc gia được rồi." - Sau khi bản thân đã tìm được chỗ ẩn nấp an toàn, người thanh niên cũng không quên thông báo tình hình cho thiếu niên ở bên kia.

"Giờ này cậu vẫn còn đùa được sao?" - Thiếu niên có chút tức giận mà mắng hắn. - "Cậu đang ở đâu vậy?"

"Dưới gầm cầu trượt. Cậu an tâm. Hồi còn sống thằng Đầu Đinh đã không thông minh hơn tôi rồi. Chắc chắn nó không biết được tôi trốn đâu đâu." - Triều Thiên vừa thở dốc vừa nghiêng đầu nhìn ra ngoài. Quả nhiên, xác chết Đầu Đinh hoàn toàn không biết chui rúc khắp nơi để tìm kiếm người thanh niên. Nó chỉ biết đi đi lại lại, giống như âm hồn vất vưởng mà không ngừng la lối kêu đau.

Thấy Đầu Đinh đột nhiên quay về bên này, Triều Thiên vội vàng rụt cổ vào. Hắn rúc vào sâu hơn, tay vẫn không ngừng áp điện thoại lên tai mà nói chuyện với thiếu niên:

"Lớp trưởng, cậu không được tắt máy đấy. Cậu nhất định phải nói chuyện với tôi." - Triều Thiên vừa nói vừa không ngừng lẩm bẩm "Chờ đến sáng là tốt rồi. Chỉ cần chờ đến sáng là được".

"Cậu đừng nói nữa. Cẩn thận thứ đó nghe được." - Mạc Dao lo lắng vội vàng nhắc nhở người thanh niên. Dù biết tên này chẳng phải người tốt lành gì, hơn nữa còn đối tượng dẫn đến chương trình lần này nhưng cậu thật sự hi vọng Triều Thiên có thể thoát được đêm nay.

"Được được, tôi không nói. Nhưng lớp trưởng cậu phải nói đấy. Ông đây đang sợ vãi ra. Chỉ có giọng của cậu mới giúp tôi duy trì tỉnh táo thôi."

"V-vậy để tôi đi tìm cậu được không?"

"Tìm cái gì mà tìm. Đậu xanh, cậu ngồi im đó cho tôi. Giờ ông đây đang đấu trí với con quỷ lòi ruột này, nếu cậu xảy ra chuyện gì tôi không kịp chạy đến cứu cậu đâu. Ngoan ngoan ngồi trong phòng, đọc kinh niệm phật niệm chú gì cũng được. Tôi thoát được con quỷ này tôi liền chạy đến tìm cậu."

Đọc kinh? Đúng rồi, chẳng phải ma thường sợ kinh phật hay sao. Mạc Dao giống như được khai sáng, cậu vội vàng lên mạng tìm kiếm kinh phật, miệng không ngừng nhắc nhở Triều Thiên nhất định phải giữ im lặng cho đến khi cậu tìm được thứ có thể giúp hắn. Tuy nhiên, bởi vì quá mức khẩn trương mà các đầu ngón tay của thiếu niên không ngừng run rẩy, khiến việc gõ chữ trở nên khó khăn gấp bội. Phía bên kia, tuy Triều Thiên thật sự nghe lời cậu mà không lên tiếng nhưng tiếng thở của hắn truyền qua điện thoại, vẫn đủ khiến cậu càng thêm lúng túng hơn.

Đúng lúc này, một tiếng "bụp" chợt vang lên, xung quanh thiếu niên chợt bị bao phủ bởi một màu đen sì. Sự việc quá bất ngờ, Mạc Dao bị dọa hét to một tiếng, điện thoại cũng theo đó mà tuột khỏi tay cậu.

[Bị mất điện rồi.]

"Vậy... vậy ạ..."

Thiếu niên nuốt nước bọt, lần mò một hồi cuối cùng cũng cầm được điện thoại lên. Đáng tiếc, có lẽ do va đập vào đâu đó nên cuộc gọi giữa cậu và Triều Thiên đã sớm bị cắt đứt. Mạc Dao muốn ấn gọi lại cho người thanh niên nhưng lại bị 197 ở bên cạnh ngăn cản.

[Đừng. Chúng ta không biết tên ngốc đó có để chuông điện thoại hay không. Nếu như cậu gọi cho hắn lúc này chẳng khác nào dồn hắn vào chỗ chết nhanh hơn.]

"Vậy phải làm sao đây? Chúng ta báo cảnh sát được không, 197?"

[Bọn họ sẽ không tìm được tên này đâu. Hắn chạy một đoạn dài như vậy cũng không gặp được bất kỳ người đi đường nào. Rõ ràng đã bị quỷ dẫn đi. Giờ chỉ có thể xem mạng tên này lớn đến đâu thôi.]

Nghe quản lý nói vậy, Mạc Dao có muốn cứu người cũng ý thức được bản thân mình yếu ớt đến đâu. Nếu giờ chạy ra ngoài tìm Triều Thiên cũng chẳng khác nào làm bữa ăn khuya cho boss.

"197..."

[Tôi ở đây.]

"Tối quá. Tôi sợ."

[Đừng sợ, có lẽ đường dây điện đang gặp sự cố mà thôi. Trong nhà có dán bùa rồi, chắc chắn ma quỷ sẽ không tiến vào được.]

197 vừa dứt lời, cửa sổ chợt bị thứ gì đó đâm thật mạnh vào. Mạc Dao hoảng sợ đến quên cả hét, chỉ có thể trợn trừng mắt nhìn về phía cửa sổ phòng mình.

"Đó... đó là thứ gì?"

*****

"Mẹ nó, đã nói là không tắt máy cơ mà." - Triều Thiên bực bội thầm lẩm bẩm. Nhìn pin điện thoại chỉ còn 1%, hắn càng ngày càng nóng nảy hơn.

Cuối cùng người thanh niên chỉ có thể ôm tâm trạng thấp thỏm nhấn gọi lại cho Mạc Dao. Cuộc gọi liền bị cắt ngay tiếng tút đầu tiên. Hắn lại thử gọi lão già nhà mình và bọn người Trương Minh, kết quả nhận lại vẫn y như vậy. Hiển nhiên, hắn lại rơi vào tình trạng như ngày hôm qua, hoàn toàn không liên hệ được với những người khác. Mà cuộc gọi duy nhất kết nối hắn với lớp trưởng cũng đã bị cắt đứt.

Tiếng khóc u oán của Đầu Đinh đã ngừng lại, giống như thứ đó sau một hồi lâu không tìm được Triều Thiên nên đã dần bỏ cuộc mà đi mất. Nhưng gã thanh niên vẫn không đủ can đảm để ngó đầu ra kiểm tra. Hắn do dự một hồi cuối cùng cũng quyết định tận dụng 1% pin cuối cùng của điện thoại. Gã thanh niên mở app chụp ảnh ra, trong đầu không ngừng lẩm bẩm bảng tuần hoàn hóa học, một bên âm thầm đưa điện thoại ra ngoài ấn chụp liên hồi.

Sau khi thu lại điện thoại, Triều Thiên mới phát hiện ra bản thân đã nín thở thật lâu. Hắn cố gắng thả nhẹ hô hấp, bắt đầu lướt qua số ảnh mình chụp được. Càng lướt, sắc mặt hắn ngày càng biến đổi. Đến bức ảnh cuối cùng, vẻ mặt người thanh niên có thể sánh ngang với tờ giấy. Bởi vì chế độ chụp liên tiếp nên hình ảnh bên trong chẳng khác nào thước phim quay chậm. Tấm ảnh đầu chỉ là một cái bóng mơ hồ nhưng dần dần, sau khi máy ảnh điều chỉ tiêu cự hình dáng của nó cũng rõ ràng hơn.

Đó là một người thanh niên bị thanh sắt đâm qua đầu, sắc mặt xám đen, hai mắt trống rỗng, từ mũi và miệng không ngừng chảy ra thứ chất lỏng màu đen. Trên cổ người thanh niên còn quấn một đoạn ruột, hiển nhiên đó là đoạn ruột bị lòi ra ở dưới. Hắn bò bằng bốn chân, theo từng bức ảnh mà ngày càng tiến lại gần vị trí của máy ảnh. Đến tấm ảnh cuối cùng, Đầu Đinh đã tiến sát đến nỗi, thậm chí máy ảnh có thể chụp được con ngươi của hắn. Hóa ra nó không trống rỗng vô hồn như Triều Thiên tưởng, ngược lại, lại chất chứa nỗi kinh hãi, giống như trước khi Đầu Đinh chết đã nhìn thấy thứ gì đó rất khủng bố.

U... hu... hu... Cứu với...

Thanh sắt xuyên qua người đau quá...

nói vẫn chưa hài lòng. Thanh sắt lại bị rút ra rồi.

Phập. Phập. Phập. Lại cắm lại lần nữa. Cắm nhiều đến nỗi ruột cũng lòi ra mất rồi. Có người cầm lấy ruột của hắn cố gắng nhét lại nhưng vẫn không thành công. Đau quá! Máu chảy thật là nhiều.

U... hu... hu đau quá. Là do Triều Thiên. Chỉ cần giao Triều Thiên ra thì tốt rồi.

Nghĩ đến vậy, gương mặt cứng ngắc của Đầu Đinh dần toét ra một nụ cười rộng đến mang tai. Đáng tiếc, khi hắn bò đến gầm cầu trượt, người thanh niên đã không còn ở đó. Đầu Đinh đờ đẫn tiếp tục dùng 4 chân bò khắp nơi tìm kiếm Triều Thiên.

Mà ở nơi khác, người thanh niên cao gần đến mét 9 đang cố chen chúc trong chiếc hộp lục giác dành cho trẻ em.

"Ha... ha... đù má ngất mất."

Lau mồ hôi trên trán, Triều Thiên không khỏi thầm cảm ơn bản ông già nhà mình nuôi ra một thân thể nhanh nhạy. Tuy nhiên, hắn cũng không biết bản thân có thể duy trì được bao lâu. Quỷ không chỉ giỏi giết người mà nó còn giỏi mê mắt khiến người ta mất đi phương hướng. Vậy nên hắn rất cần giọng nói của Mạc Dao để duy trì tỉnh táo. Đáng tiếc... ngay cả lớp trưởng cũng muốn bỏ rơi hắn.

"Triều Thiên? Triều Thiên, con đang ở đâu?"

Mẹ? Là giọng của mẹ. Vì sao mẹ lại ở đây?

Trước giọng nói của Lưu Giai Nghi, trái tim Triều Thiên giống như bị người treo lên cao. Hắn lung lay cơ thể muốn thoát ra khỏi hộp lục giác. Nhưng sau đó hắn lại do dự.

Liệu đó có phải mẹ hắn không? Lỡ như không phải thì sao?

Bên ngoài, giọng nói của người phụ nữ vẫn không dừng lại. Bà giống như thật sự lo lắng cho Triều Thiên, tiếng bước chân không ngừng đi qua đi lại quanh vị trí của hắn, khiến người thanh niên càng thêm nóng lòng hơn. Mẹ nó, nên ra hay không đây.

"T-thứ gì vậy? Vì sao lại bò bằng 4 chân? Cứu... cứu với..."

Mẹ! Triều Thiên gần như muốn bật dậy lao vào cứu người phụ nữ. Nếu là lão già nhà mình bị Đầu Đinh bắt đi, hắn còn có thể làm ngơ. Nhưng đó là Lưu Giai Nghi, là mẹ của hắn, là người đã đánh đổi mạng sống của mình để cứu hắn. Không được. Không được. Không được.

"A...a...a đừng lại đây. Triều Thiên! Cứu mẹ với. Cục cưng, mau mau cứu mẹ."

Động tác chuẩn bị xông ra của người thanh niên bỗng chốc dừng lại. Bên ngoài, Đầu Đinh một lúc diễn hai vai cũng bất giác dừng theo. Hắn dùng ánh mắt đờ đẫn của mình quét xung quanh cũng không nhìn thấy người cần tìm. Chẳng lẽ hắn đã đoán sai sao?

"Ha... ha... Mẹ nó..."

Triều Thiên thở dốc lần nữa cuộn mình vào trong hòm. Cả người hắn lúc này ướt nhẹp giống như vừa mới vớt từ dưới sông suối về, suốt từ nãy đến giờ trái tim hắn vẫn chưa thể bình ổn lại. Mẹ nó... Suýt chút nữa hắn bị quỷ mê hoặc mà lao ra nộp mạng.

Quả thực trong giây phút đó Triều Thiên đã quên mất Lưu Giai Nghi đã mất từ lâu, thậm chí hắn cũng không suy xét việc bà đột nhiên xuất hiện ở đây có bao nhiêu vô lý. May mắn, tên Đầu Đinh này dù sống hay chết đều ngu như nhau. Vậy nên khi người mẹ giả kia gọi hắn là "cục cưng", Triều Thiên lập tức tỉnh táo lại mà chui nhanh vào hộp. Mẹ nó, bà già khi còn sống toàn gọi hắn là thằng đầu đất làm gì có cơ hội gọi hắn là cục cưng.

Không ngờ rằng mấy câu chửi của người mẹ quá cố lại cứu hắn một mạng. Triều Thiên thở hổn hển, cơ thể cuộn tròn lại, hai tay ôm chặt lấy đầu, cho dù bản thân có nghe thấy gì cũng mặc kệ.

Chờ đến sáng thì tốt rồi.

- --------------------------------------------

Đầu Đinh: Thằng đầu đất!

Triều Thiên: Phắc, mày mới là đầu đất. Tin tao đấm cho mày khỏi siêu thoát không? 凸ಠ益ಠ)凸

Mạc Dao: Đầu đất...

Triều Thiên: *vẫy đuôi* Đúng vậy tôi chính là thằng đầu đất. Dao Dao mau mắng tôi đi! Mắng tôi đi! (♡°▽°♡)

Đầu Đinh: ಠ_ಠ