Mỗi Ngày, "Mị" Đều Chăm Chỉ Làm Thêm

Chương 130: Trình 6: Báo ứng (13)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Mạc Dao, cậu muốn cưỡi ngựa không?"

Hành động đột ngột cởi đồ của người thanh niên đã đủ dọa người rồi, vậy mà những lời tiếp theo của hắn càng làng thiếu niên kinh hãi hơn. Người... người này thật sự là Cố Diêm Vân sao? Không phải bị ma quỷ nhập đấy chứ? Không đúng! Ma quỷ chỉ bắt người thôi, nó sẽ không nói mấy câu xấu hổ như vậy.

Thấy thiếu niên im lặng không trả lời mình, người thanh niên cho rằng cậu ngốc đến nỗi không hiểu được ý định của hắn. Cố Diêm Vân nghĩ một lúc rồi mở miệng nói tiếp:

"Là cậu ngồi lên người tôi và nhún... như khi cưỡi ngựa vậy. Rất đơn giản."

"Cưỡi ngựa không có nhún!"

Mạc Dao cắn môi, gương mặt giấu dưới lớp khăn quàng cổ dày cộm cũng bất giác nóng lên, không biết vì do bị bịt kín quá lâu dẫn đến cả khuôn mặt bị chính hơi thở thơm tho của mình huân nóng hay là vì lý do nào khác. Thiếu niên không dám nhìn thẳng vào người thanh niên, chỉ có thể đảo mắt nhìn đi chỗ khác.

"Cậu... cậu là biến thái sao?"

Cố Diêm Vân:???

Hắn biến thái? Mẹ nó, nếu là người khác nói thì Cố Diêm Vân đã cho người nọ ăn đập từ lâu rồi. Đừng nhìn Cố Diêm Vân mang danh mọt sách mà cho rằng hắn không biết đánh nhau, làm bạn với Triều Thiên lâu như vậy, người bồi luyện tên này ở võ đường không là hắn thì là ai. Tuy nhiên người vừa mắng hắn là Mạc Dao... là người mà hắn đang cố hết sức lấy lòng dỗ dành.

"Rốt cuộc cậu có nhún hay không? Tôi cũng không phải mấy tên biến thái thích sàm sỡ người khác, cậu ngồi lên người tôi nhún thì có sao đâu!"

Vì sao câu chuyện lại dần chuyển sang nhún hay không nhún rồi? Mạc Dao cảm thấy mặt của bản thân đã nóng đến nỗi có thể nướng chín một quả trứng gà.

Phía bên Cố Diêm Vân, bởi vì thiếu niên do dự quá lâu mà hắn dần mất kiên nhẫn. Cánh tay không bị sự ngăn trở của áo đồng phục rộng thùng thình, từng phần cơ bắp được áo giữ nhiệt bao bọc dần lộ ra, hoàn mỹ đến nỗi có thể sánh ngang với những sinh viên thể dục chuyên nghiệp. Có lẽ cũng bởi sự đối lập quá rõ ràng giữa hai người nên người thanh niên dễ dàng túm được eo thiếu niên, một mực muốn nhấc cả người cậu ngồi lên người mình.

Mạc Dao bị dọa sợ không nhỏ, khẽ hô lên một tiếng, dùng hết sức lực đẩy người thanh niên ra. Cố Diêm Vân hoàn toàn không ngờ tới bản thân mình sẽ bị phản kháng, cả người theo bản năng mà ngã ra đằng sau.

Bỏ lại một câu "Đồ biến thái!" thiếu niên vội vàng chạy ra ngoài. Cậu cảm thấy Cố Diêm Vân chắc chắn bị ma nhập rồi, hắn là trai thẳng cơ mà! Cậu muốn chung đội với Hàm Quan, hoàn toàn cạch mặt Cố Diêm Vân.

Dường như ở phía Hàm Quan chờ đợi hai người qua lâu, cũng dần lần mò đi lên tầng hai. Thấy bóng người thanh niên in trên vách tường của cầu thang, Mạc Dao không khỏi vui vẻ muốn gọi hắn. Tuy nhiên tên người nọ mới chỉ bật ra một nửa, cậu đã bị một bàn tay to lớn ngăn lại, gần như che toàn bộ khuôn mặt của thiếu niên.

"Ưm ơm..." - Thiếu niên bị bịt chặt miệng, chỉ có thể hướng ánh mắt bất mãn về phía người thanh niên cao lớn.

Mắt thấy thỏ nhỏ chuẩn bị muốn cắn mình, Cố Diêm Vân vội vàng nhỏ giọng giải thích cho cậu.

"Đó không phải Hàm Quan. Cậu nhìn kĩ đi."

Mạc Dao theo bản năng lần nữa cẩn thận quan sát cái bóng đang dần đi lên cầu thang. Đúng là người này có chiều cao tương đương với người thanh niên tóc húi cua, nhưng khi bóng đen ngày càng gần hơn, thiếu niên chợt nhận ra trên đầu của hắn có thêm thứ gì đó. Giống như... giống như bị thứ gì xuyên qua vậy.

"Hu... hu... Đau quá... Không tìm thấy Triều Thiên... Hu hu đau quá..."

Đó... đó là... Đến lúc này không cần Cố Diêm Vân giải thích, thiếu niên cũng biết kẻ này là ai. Lúc này cơ thể của kẻ kia cũng dần biến đổi. Nếu vài phút trước Mạc Dao còn nhìn ra được hình dáng của con người, giờ phút này, thứ đó hoàn toàn trở nên dị dạng, thậm chí việc phân biệt đâu là tay đâu là chân của dần trở nên khó khăn.

Thình thịch. Thình thịch.

Cả người thiếu niên giống như bị xịt keo cứng ngắc, hoàn toàn không thể di chuyển được, chỉ biết trợn tròn mắt nhìn kẻ kia chuyển từ đi sang bò trên cầu thang. Thậm chí mùi hôi thối cùng tiếng nước nhỏ giọt từ cơ thể hắn rỉ ra cũng bắt đầu lan tỏa ở hành lang tầng hai.

Cố Diêm Vân là người phản ứng đầu tiên. Trước khi xác sống Đầu Đinh kịp phát hiện ra hai người, hắn đã vội vàng kéo thiếu niên vào trong phòng ngủ. Tầng hai chỉ có phòng này là mở cửa, chắc chắn chỉ vài phút nữa thôi cái thứ người không ra người quỷ không ra quỷ kia sẽ mò đến đây. Người thanh niên chỉ đắn đo vài phút liền kéo thiếu niên chui vào trong tủ quần áo.

"Tạm thời đừng lên tiếng." - Cố Diêm Vân ra hiệu cho thiếu niên, sau đó thông qua khe hở của cửa tủ mà đánh giá tình hình bên ngoài.

Quả nhiên Đầu Đinh đã tiến vào trong phòng ngủ. Hình dạng của nó lúc này hoàn toàn đã biến dị. Cơ thể tím tái phồng rộp giống như bị bỏng. Quần áo trên cơ thể bởi lang thang ở bên ngoài quá lâu mà dẫn đến rách nát, ngay cả phần ruột rơi ra kéo dài trên mặt đất cũng bị biến đen, rỉ ra thứ nước màu nâu đục.

Cố Diêm Vân vốn không tin thần không tin quỷ. Cho dù những tin đồn gần đây về Triều Thiên, hắn cũng chỉ tin được một nửa nhưng hình ảnh trước mắt, cho dù vị học sinh giỏi nào đó tin tưởng vào khoa học cũng không thể không bị lung lay ý chí.

Rầm.

Bàn trang điểm bị đẩy sang một bên dọa Mạc Dao theo bản năng mà run lên.

"Ở đâu rồi? Ở đâu rồi? Không tìm thấy. Không tìm thấy. Không tìm thấy." - Đầu Đinh vừa lẩm bẩm vừa không ngừng đi đi lại lại trong phòng.

Vừa rồi dù Cố Diêm Vân kịp thời bịt miệng thiếu niên nhưng tên của Hàm Quan vẫn vang lên một nửa. Rõ ràng, Đầu Đinh biết ở tầng hai có người vậy nên hắn đang không ngừng lùng sục hai người ở khắp mọi nơi.

Đồ đạc bên ngoài đã bị xác chết của Đầu Đinh phá hủy gần hết, dường như việc không tìm thấy Mạc Dao và Cố Diêm Vân khiến hắn trở nên phẫn nộ. Hắn ngửa cổ gào rống một tiếng, bắt đầu mất kiên nhẫn mà bò bằng bốn chi. Gã thanh thanh niên với cơ thể phồng rộp, khớp tay lỏng lẻo tưởng như sắp đứt lìa đến nơi lại thuần thục bò trên tường giống như người nhện.

Một tiếng "lục cục" chợt vang lên, không gian xung quanh Mạc Dao hơi lung lay một chút, hiển nhiên có thứ gì đó vừa nhảy lên nóc tủ quần áo. Không cần đoán cũng biết là ai. Thông qua khe hở, Cố Diêm Vân có thể thấy được phần ruột thối rữa đang treo thòng lòng ngay trước mắt hắn. Dù đã cố bình tĩnh, nhưng đôi mắt người thanh niên vẫn không khỏi mở to ra một chút, trên trán cũng bắt đầu lấm tấm mồ hôi.

Hắn cố gắng di chuyển không tiếng động, đẩy Mạc Dao về phía sâu hơn. Thiếu niên cũng hiểu ý của bạn cùng lớp, vội vàng lùi lại phía sau. Tuy nhiên, thay vì chạm vào mặt tủ cứng rắn, cậu lại cảm nhận được có thứ gì lạnh buốt đang dán vào lưng mình.

"Ha..." - Bên tai chợt bị người thổi khí lạnh kèm theo tiếng cười khẽ.

"!!!"

Mạc Dao suýt chút nữa bị dọa đến hét lớn nhưng ý thức được tình cảnh của bản thân, thiếu niên liền vội vàng bịt chặt miệng mình lại, hướng đôi mắt đã dần nhiễm hơi nước về phía sau.

Không phải do cậu nhìn nhầm. Ph-phía sau thật sự có người, không đúng, hẳn cũng không phải là người bởi vì cơ thể hắn rất lạnh, giống như tảng đá vậy. Hơn nữa "thứ đó" còn rất cao, tuy không gian trong tủ quần áo quá tối nhưng Mạc Dao vẫn có thể cảm nhận được cánh tay của hắn dài đến từng nào. Ai bảo "thứ đó" đang nắm chặt eo cậu đâu!

Ở ngoài cũng có ma quỷ, trong này cũng có ma quỷ. Chẳng lẽ ngày tàn của cậu đến rồi sao? Nếu là trước đây thiếu niên sẽ bị dọa đến trực tiếp ngất đi, nhưng hiện tại, khi đã trải qua rất nhiều chương trình dù vẫn sợ hãi nhưng cũng không đến nỗi đứng tim như lần đầu. Tuy nhiên, cậu thật sự ước bản thân mình có thể ngất đi ngay lúc này.

"A..."

"Mạc Dao." - Cố Diêm Vân nhíu mày nhắc nhở thiếu niên.

Mạc Dao đỏ mắt cắn môi liếc về phía thứ ở phía sau mình. "Thứ đó" vừa bóp mông cậu! Không biết có phải do cái nhìn của thiếu niên khiến hắn càng thêm hưng phấn hay không, thứ kia chợt vươn một tay về phía trước, xuyên qua lớp quần áo mà chạm vào ng*c thiếu niên.

Có lẽ bởi vì tư thế ngủ không tốt mà sáng nay cả người thiếu niên đau nhức, thậm chí hai hạt đậu trước ngực vẫn luôn cứng rắn, cọ vào quần áo khó chịu vô cùng. May mắn hiện tại là mùa đông, nếu là mùa hè sợ rằng người khác sẽ nhìn thấy rõ ràng trước ngực nổi lên hai cục mụn nhỏ. Thậm chí, bởi vì mùa hè quá nóng, chỉ cần vận động một chút xíu cũng sẽ toát mồ hôi, áo đồng phục lại quá mỏng manh, chỉ cần nhìn kỹ hay đi sát thiếu niên thôi cũng có thể mơ hồ thấy được nơi đó đỏ thế nào, sưng thế nào.

Buổi sáng Mạc Dao chỉ dùng thuốc lau qua loa, bởi vì sợ đau mà không dám chạm nhiều nhưng cũng tiêu sưng đôi chút, nhưng hiện tại, lại bị bàn tay tà ác của con quỷ nào đó xoa bóp. Mặc dù không đau đớn nhưng cảm giác tê dại vừa lạ lẫm vừa quen thuộc vẫn khiến thiếu niên sợ hãi mà trốn tránh.

Tầm mắt đã sớm bị bao phủ bởi sương mù nhưng Mạc Dao vẫn có thể mơ hồ thấy được tấm lưng dày rộng của Cố Diêm Vân. Hắn vẫn chăm chú xuyên qua khe cửa tủ mà quan sát động tĩnh bên ngoài, một tay nắm chặt lấy tay thiếu niên. Nhưng người thanh niên đâu biết rằng, trong lúc hắn đang cố bảo vệ thiếu niên khỏi một con quỷ bên ngoài, cậu lại bị một con quỷ khác ở trong tủ làm chuyện đồi trụy.

"Cố... Cố Diêm Vân..." - Khẽ nức nở một tiếng, Mạc Dao gần như sắp khóc mà cầu cứu người thanh niên.

Đáng tiếc, từ "cứu tôi" còn chưa kịp vang lên, miệng đã bị hai ngón tay thon dài lấp kín.

"Ngoan nào. Ha... Vì sao lại khóc rồi?" - Bên tai là giọng nói trầm ấm của người đàn ông trưởng thành, dù không the thé giống như trong phim kinh dị nhưng vẫn khiến người khác cảm thấy thứ này chắc chắn không phải là người.

Nước mắt chảy dài trên mặt thiếu niên nhanh chóng bị người phía sau liếm mất. Cảm giác lạnh băng không thuộc về người sống truyền đến càng khiến Mạc Dao run rẩy mạnh hơn. Phải nói miệng của thiếu niên thật sự rất nhỏ, "thứ đó" mới chỉ chen hai ngón tay vào đã khiến miệng cậu bị căng đến tràn đầy, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn. Thiếu niên hoàn toàn mất đi khả năng cầu cứu người bạn đồng hành của mình, chỉ có thể nhắm mắt không ngừng gọi tên 197.

Phải rồi 197. Nhớ ra lá bùa mà quản lý chuẩn bị cho mình, Mạc Dao gấp không chờ nổi hơi vặn eo, cố gắng dịch chuyển tay mình hướng về phía túi áo. Ngay lập tức mông nhỏ của cậu bị đánh một cái, tiếng thở dốc bên tai ngày càng nặng nề hơn.

"Vặn cái gì mà vặn? Đằng nào ta chẳng cho em."

Mạc Dao:???

Nhưng thiếu niên không kịp suy nghĩ tiếp lời nói của "thứ đó" bởi vì tiếp theo, hắn ta đã thản nhiên lấy lá bùa mà 197 chuẩn bị cho cậu ra ngoài, sau đó lại thản nhiên bóp nát nó. Lá bùa không hóa thành tro mà chuyển thành chất lỏng màu đỏ tồn đọng trên lòng bàn tay của hắn.

"Thứ đó" bôi chất lỏng lên đầu v* thiếu niếu niên, tựa như trừng phạt mà nhéo một chút khiến thiếu niên giật nảy mình.

"Bùa lấy ở đâu? Muốn dùng thứ thấp kém này đuổi ta sao? Nằm mơ! Không được học hư, hiểu không?"

Tất nhiên lúc này Mạc Dao chẳng thể nào trả lời được "thứ đó" rồi. Lúc này cậu vẫn còn đắm chìm trong sự kinh ngạc vì lá bùa cao cấp của 197 bị con quỷ kia dễ dàng phá hủy. Nếu như vậy... nếu như vậy cậu thật sự bị giết sao?

Phía bên kia, Cố Diêm Vân cũng dần nhận ra được điểm khác thường của Mạc Dao. Từ nãy đến giờ, thiếu niên vẫn không ngừng dán sát vào người hắn. Cả cơ thể nóng hầm hập, mang theo mùi thơm cơ thể khiến trái tim người thanh niên đập liên hồi, thậm chí nước bọt cũng vô thức phân bố nhiều hơn khiến hắn nuốt không ngừng.

Hắn biết thiếu niên thích hắn, ở gần người mình thích không kiềm chế được cũng là điều đương nhiên. Nhưng Cố Diêm Vân biết bây giờ không phải là lúc để tâm đến chuyện đấy. D-dù sao trong này cũng nhỏ như vậy, nếu có làm chuyện gì cũng phải đến nơi sạch sẽ hơn một chút. Tuy đã quyết định chỉ tập trung vào học hành, nhưng nếu là Mạc Dao thì... cũng không phải không được. Vậy nên, hắn chỉ có thể siết chặt tay thiếu niên hơn, trong vô thức nhẹ bóp vài cái giống như đỡ thèm.

Xác định Đầu Đinh bởi vì mất kiên nhẫn mà dần bò ra bên ngoài, gã thanh niên mới yên tâm quay qua Mạc Dao. Chỉ có điều, học sinh giỏi toàn khối Cố Diêm Vân ngàn vạn không ngờ tới, khi hắn quay đầu lại, đập vào mắt hắn là hình ảnh thiếu niên đỏ hồng hai mắt, cả người co rúm giống như bị thứ gì đó trêu chọc.

Chút ánh sáng từ khe cửa tủ quần áo tuy ít ỏi nhưng cũng đủ để Cố Diêm Vân nhìn thấy thiếu niên bị hai ngón tay thô dài nhét vào trong miệng, áo bị một bàn tay khác vén lên cao để lộ vòng eo vừa nhỏ vừa trắng. Mà chủ nhân của hai bàn tay ấy, lại giống như hoàn toàn hòa vào trong bóng tối, chỉ để lộ đôi mắt đỏ tươi, nhìn chằm chằm thiếu niên đầy chiếm hữu.

Rầm.

Tủ quần áo chợt truyền đến tiếng động vang dội, ngay cả Đầu Đinh vừa mới bò đến cầu thang cũng bất giác dừng lại. Cả người Cố Diêm Vân lúc này nơi nơi đều đau nhức, đặc biệt là phần gáy, bởi vì cú ngã vừa rồi mà vô tình bị va đập. Lúc này, Mạc Dao cũng vì vậy mà giống như quân domino ngã đè lên hắn, may mắn không phải chịu nhiều va chạm như người ở dưới. Tuy nhiên, thiếu niên vẫn bị đập đến choáng váng, cổ họng phát ra tiếng nức nở đầy đáng thương.

"Cố... Cố Diêm Vân... cứu... cứu tôi..." - Cảm nhận được con quỷ phía sau vẫn không ngừng dán lên cơ thể mình, Mạc Dao sợ hãi nép sát người người thanh niên, hơi thở như có như không phả vào cổ hắn. - "Hắn... hắn chạm vào mông tôi..."

Lúc này, Cố Diêm Vân cảm thấy vô cùng nóng nảy. Một phần bởi vì cả người hắn bị đâm đến choáng váng, một phần còn lại đến từ việc cơ thể hắn đã không còn nghe theo hắn nữa. Giống như hiện tại, gã thanh niên không thể nhấc nổi một ngón tay, ngay cả việc mở miệng cũng trở nên vô cùng khó khăn, chỉ có thể trơ mắt nhìn thiếu niên vừa khóc lóc vừa trốn tránh trong lòng mình.

Cố học sinh giỏi cảm thấy bản thân lúc này chẳng khác nào ông chồng bất lực phải trơ mắt nhìn vợ đẹp của mình bị thằng khác chơi.

- -------------------------------------------

Cố Diêm Vân: Tôi không có đam mê NTR bản thân. Xin cảm ơn!

[xxx]: Ta cũng không có đam mê NTR bản thân.

Cà Phê: Tác giả cũng không có đam mê viết NTR.

872: Bác sĩ! Bác sĩ!

Bác sĩ: Không sao, quen rồi. Cứ để tinh thần của chủ nhân đánh nhau đi. Đánh chán thì đem đi chữa trị.

872: Không phải, là Dao Dao đánh cả 3 người họ rồi ʕ '•̥̥̥ ᴥ•̥̥̥'ʔ