Mỗi Ngày, "Mị" Đều Chăm Chỉ Làm Thêm

Chương 20: Chương trình 2: Ngủ ngon Aisha (4)



Nghe được câu trả lời của quản lý khuôn mặt nhỏ của thiếu niên hơi tối lại. Phải rồi, cậu suýt quên mất mình đã kết hôn. Không đúng, là kết hôn trên danh nghĩa.

"Vậy giờ phải làm sao?"

[Nhún gối chào tử tước.]

Mạc Dao cúi đầu nhìn xuống chân mình.

"Đầu gối đau quá. Chúng ta có thể giơ tay lên chào thay cho nhún gối không?"

[...]

Giờ hủy hợp đồng với đạo diễn chắc vẫn còn kịp? Nó có linh cảm chủ nhân nhỏ sắp bị chém bay đầu.

Phía bên kia, quản gia già vẫn đang mở miệng trách móc hầu gái Ariel đến nỗi nước miếng văng tung toé. Hai người họ hoàn toàn không chú ý đến thiếu nữ váy đỏ đang ngoan ngoãn ngồi một góc rầm rì nói gì đó với vẻ mặt bất mãn. Duy chỉ có một người vẫn nhìn chằm chằm cậu từ đầu đến cuối.

Khi Mạc Dao ý thức được có gì đó không đúng thì trước mặt cậu đã là chiếc gậy gỗ màu đen. Không khí xung quanh bỗng trở nên tĩnh lặng lạ thường. Cả quản gia và nữ hầu đều hướng ánh nhìn về phía cậu và người đàn ông. Mạc Dao ngơ ngơ ngửa đầu nhìn hắn ta.

Đây thật sự là người nằm liệt giường hôm qua sao?

Dù có nghĩ thế nào thiếu niên cũng không thể tin được cái người chỉ còn da bọc xương ấy sau một đêm bỗng dưng trở nên hồng hào lạ kì. Mặc dù sắc mặt hắn vẫn còn tái nhợt, phía dưới mắt có chút thâm đen nhưng cũng không khiến người đàn ông kém phần uy quyền cùng điển trai. Khác với những người trong gia tộc, Vincent Gelbero sở hữu một đôi mắt màu xám tro. Có lẽ cũng vì màu mắt đặc biệt này mà nhiều người liên tưởng hắn với chó sói cô độc.

"Phu nhân..."

Quản gia già không ngừng đảo mắt nhắc nhở Mạc Dao. Cậu khó hiểu nhìn lại bà. Quản gia hơi bực mình mà xắn tay áo bắt đầu dùng ngôn ngữ cơ thể nhằm diễn tả cho thiếu niên hiểu.

Con bạch tuộc à? Không không, là đấu sĩ samurai ra chiến trường sao?

[...]

[Ý bà ấy là cậu mau đứng dậy hành lễ với tử tước.]

197 nhịn cười giúp thiếu niên phiên dịch.

Nhưng không để thiếu niên phụng phịu đứng dậy, người đàn ông đã ngồi xuống đối diện với cậu. Quản gia ở phía sau kêu lên một tiếng suýt nữa ngất xỉu tại chỗ.

"Mặt làm sao thế này?"

Hắn vươn tay giúp thiếu niên lau vết bùn bên má, động tác vô cùng tự nhiên hoàn toàn không giống hành động giữa hai người xa lạ.

Có lẽ do thể chất ốm yếu quanh năm, kể cả khi đã đeo găng tay suốt quãng đường về nhưng khi cởi găng tay ra, bàn tay thon dài kia vẫn mang đến cảm giác lạnh băng như sờ lên da rắn. Mạc Dao cũng vì vậy mà theo bản năng muốn né tránh. Từ ngoài nhìn vào người đàn ông giống như chẳng tác động chút lực nào lên thiếu niên nhưng lại khiến cậu cảm giác như có gọng kìm đang giữ chặt khuôn mặt cậu. Không thể trốn được. Thiếu niên chỉ biết ngoan ngoãn để hắn cẩn thận lau bụi bẩn trên mặt, ngay cả son môi cũng được lau sạch sẽ. Đến khi khuôn mặt thiếu niên đã hoàn toàn không còn chút tạp vật nào, người đàn ông vẫn im lặng mà nhìn chằm chằm cậu. Mạc Dao chớp mắt nhìn lại.

[Hắn đang chờ cậu trả lời câu hỏi của hắn.]

Lúc này Mạc Dao mới nhớ ra người chồng trên danh nghĩa vừa rồi có hỏi cậu một câu. Thiếu niên xấu hổ đến hai má phiến hồng. Vì không còn trang điểm loè loẹt nữa nên khuôn mặt tinh xảo càng thêm hút mắt người nhìn.

"Vừa rồi... bị ngã."

Có lẽ do quá xấu hổ vì việc bản thân chỉ đi lòng vòng thôi cũng ngã được nên thiếu niên cố tình hạ thấp giọng khiến chỉ có hai người họ nghe được lại vô tình khiến người ngoài nhìn vào giống như tình nhân nhỏ đang làm nũng với bạn trai.

"Đau không?"

Hắn rũ mắt nhìn xuống chân tất vì nhiễm bụi bẩn mà ngả sang màu hơi nâu. Dù tất trắng không nhiễm máu nhưng cũng vì tất quá mỏng nên có vài chỗ đã bị rách để lộ lớp da thịt non mịn bên trong.

"Không đau." - Thiếu niên kiên cường mà lắc đầu nhưng cánh mũi đã hấp háy mà sụt sịt.

Không để ý thì không sao, lúc chú ý đến rồi mới thấy đau quá.

"Ngoan." - Tử tước thở dài dùng ngón tay nhẹ nhàng cọ qua hàng mi của người yêu nhỏ quá mức yếu ớt này. - "Không khóc được không? Mắt đỏ lên sẽ không đẹp."

Trời, đây là lời nói phát ra từ miệng tử tước sao?

Quản già vừa mới hồi thần lại suýt nữa bị doạ cho ngất đi.

Tử tước Vincent không hề ý thức lời nói của bản thân đem đến bao chấn động với người xung quanh. Trong mắt hắn chỉ ánh lên khuôn mặt nhỏ đáng thương đầy sợ sệt và bất an. Hắn thật sự muốn hôn lên bờ môi đỏ kia, cũng muốn dịu dàng liếm khóe mắt cậu. Cảm giác muốn lấp đầy thiếu niên, ham muốn giam cầm người yêu nhỏ không ngừng nhen nhóm trong lòng hắn. Nhưng vị tử tước ý thức được rằng bây giờ vẫn chưa phải là lúc. Hắn thu hồi ngón tay, ra hiệu cho người hầu nhanh chóng đưa phu nhân vào trong nghỉ ngơi.

"Mau vứt mấy hộp son của phu nhân đi."

"A... dạ?" - Quản gia ngớ người một lúc rồi cung kính cúi đầu. - "Dạ vâng ạ."

Tử tước Vincent chống gậy đứng một lúc lâu như muốn cảm nhận chút mật ngọt còn vương lại. Đến khi quản gia đã vì gió lạnh mà run như cầy sấy, hắn mới chậm rãi xoay người đi vào trong.

****

"Điều duy nhất tuyệt vời ở thời đại này là chúng ta có bồn tắm."

Nhìn nước nóng hầm hập trong bồn, thiếu niên hào hứng mà muốn cởi phăng hết quần áo trên người.

[Đừng tắm quá lâu.]

[Cũng đừng quên cậu đã hứa với Ariel là bản thân có thể tự mình bôi thuốc.]

"Chỉ là vết thương nhỏ nên chắc không cần bôi đâu..."

Thiếu niên nhỏ giọng phản bác nhưng thấy ánh sáng cảnh cáo lóe ra từ quả cầu, cậu đành ngoan ngoãn ngậm miệng. Hồi nhỏ mỗi lần cậu bị ngã mẹ cũng chỉ thổi phù phù vài cái thôi mà.

[Kiểm tra nhiệt độ.]

[Đủ độ ấm. Không gây tổn thương lên da.]

"197 ngày càng giống một người mẹ.".

||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||

[...]

[Mau tắm đi.]

Không biết có phải ảo giác hay không nhưng Mạc Dao cảm thấy quản lý nhà mình đang ngượng ngùng, ngay cả ánh xanh phát ra từ nó cũng pha chút sắc hồng.

Thiếu niên như phát hiện ra điều thú vị vừa cong eo cởi tất chân vừa cười khúc khích.

[Dùng loại dầu gội này đi.]

197 lấy từ trong không gian ra một lọ dầu gội nhỏ.

Thiếu niên tò mò vươn tay nhận lấy. Nắp lọ được mở, bên trong liền toả ra hương đào tươi mới giống như một trái đào chín vẫn còn trên cây. Mạc Dao hơi động mũi nhỏ ngửi ngửi liền cảm thấy có chút thèm ăn đào.

[Khụ hôm qua đi mua sắm liền được tặng quà khuyến mãi. Cả tôi và 005 đều không có tóc mà vứt đi thì quá tiếc nên đưa nó cho cậu dùng thì vẫn hơn. ]

[So với dầu gội ở nơi này thì thời đại chúng tôi vẫn tốt hơn nhiều.]

"Dùng cái này sẽ không biến thành trái đào di động chứ?"

[Không đâu...]

Thật ra cậu đã vốn là một trái đào di động rồi.

Nghĩ đến biểu hiện bất thường của mấy kẻ sáng nay, 197 thở dài giúp thiếu niên kéo sợi ruy băng đằng sau váy lót. Sao nó có cảm giác quả đào non của công ty đang bị nhiều kẻ dòm ngó vậy?

Lớp váy cuối cùng cũng rơi xuống, thiếu niên cả người trần như nhộng ôm khăn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Phải nói rằng da Mạc Dao rất trắng, cho dù bại lộ ra bên ngoài hay ẩn trong lớp quần áo đều có chung một màu trắng sữa. Sắc trắng này không đem đến cảm giác bệnh tật mà có phần khiến người xem có thể tưởng tượng ra được độ mềm của thịt non. Đặc biệt khi thiếu niên cúi người cẩn thận rửa sạch đầu ngón chân, lớp thịt bụng đè lên phần đùi tạo thành độ cung mềm mại khiến người khác thèm thuồng muốn dùng răng cửa ma sát một chút sau đó hơi hóp má mà mút vào.

Dù trong phòng chỉ có một mình cậu nhưng Mạc Dao vẫn có chút ngượng ngùng mà quay lưng lại với cửa chính. Thiếu niên cho rằng nếu người hầu có lỡ bước vào cũng chỉ nhìn thấy phần lưng của mình như vậy cậu có thể giấu được giới tính của bản thân. Nhưng cậu lại không biết rằng bản thân mình lại phô bày ra phần khiến người khác mẩn mê nhất. Phần lưng của thiếu niên trơn bóng không chút mụn lưng, hai bên vai nhỏ nhắn, phần rãnh lưng xinh đẹp kéo dài xuống phần eo. Eo của thiếu niên cũng rất nhỏ, hoàn toàn không có chút thịt thừa càng khiến đường cong mông thêm nổi bật. Đây có lẽ là phần nhiều thịt nhất trên người Mạc Dao. Bởi vì tư thế ngồi nên phần thịt mông tiếp xúc với mặt ghế hơi phì ra hai bên, lớp thịt mềm mại áp sát với ghế nhưng chỉ cần thiếu niên hơi cúi xuống là hai bên trái đào sẽ nảy lên một chút rồi lại khôi phục lại vẻ tròn tròn như ban đầu.

Mạc Dao nhắm mắt nhắm mũi vươn tay cầm lấy chai dầu gội nhưng sờ mãi cũng không tìm thấy đồ ở đâu.

[Ở bên trái]

Dầu gội được đổ ra nhưng vì khống chế lực đạo không tốt mà chất lỏng màu hồng sáng lấp lánh chảy đầy tay cậu. Chất lỏng trượt theo cánh tay rồi đọng lại ở phần khuỷu tay tạo thành giọt nhỏ kéo dài rơi xuống mặt đất. Thiếu niên hốt hoảng vội vàng bôi dầu lên tóc. Căn phòng nhanh chóng ngập đầu hương đào ngọt ngào, không biết là mùi dầu gội hay chính từ người thiếu niên toả ra.

"Có tóc dài thật mệt mỏi."

Thiếu niên bất mãn khẽ lẩm bẩm. Bọt xà phòng trượt dài xuống cằm nhỏ một ít còn dính lên bụng và ngực thiếu niên. Không biết vì sao cậu lại cảm thấy sống lưng mình có chút lạnh.

[Có thể xả được rồi. Đừng để lâu quá không nước trong bồn lạnh.]

Thiếu niên vẫn duy trì tư thế nhắm chặt hai mắt mà xả sạch bọt trên đầu. Đến khi chắc chắn tóc đen không còn chút bọt nào nữa cậu mới từ từ bước vào trong bồn tắm. Bên trong bồn không chỉ có nước mà còn rải đầy hoa hồng, nếu áp sát vào còn có thể ngửi được chút hương nhè nhẹ. Mạc Dao nhìn cánh hoa đậu trên mũi mình liền thổi phù phù vài cái cho hoa rơi xuống bể nước.

"197, hình như Aisha không thích

tôi lắm."

Nhớ đến cảnh bản thân mình cầu cứu thiếu nữ mà nàng lại vô tình bỏ đi cùng việc cậu cùng Ariel sau khi vào nhà liền bị thiếu nữ chặn đường đe doạ, Mạc Dao nhịn không được mà thở dài như ông cụ non.

[Mọi người ở đây đa số đều không thích chúng ta nên đừng để ý nhiều.]

Nghĩ một lúc nó liền nói tiếp:

[Có lẽ vì cô ta rất thích tử tước nên mới như vậy.]

Nghĩ đến thiếu nữ xinh đẹp khi ấy hai mắt nóng rực, làn môi đỏ tươi không ngừng toát ra lời miệt thị thiếu niên khiến người ngoài vô tình nghe được cũng cảm thấy không thoải mái. Nàng cảnh cáo Mạc Dao nhanh tránh xa cậu của mình cũng như mau cuốn gói khỏi trang viên. Nàng sẽ cho cậu tiền, bao nhiêu tiền cũng có thể cho cậu chỉ cần cậu nhanh nhanh biết mất khỏi đây.

Thái độ của thiếu nữ rõ ràng vô cùng cay nghiệt và mang theo chút gì đó ghen tuông. Nó khiến 197 không khỏi trầm tư suy nghĩ.

"Nhưng mà cô bé có liên quan đến tên chương trình. Liệu rằng nó có liên quan gì đến cái chết của Hahn và phu nhân không?"

[Hiện tại chúng ta mới chỉ có ngần ấy manh mối nên chưa thể kết luận được gì. Trước tiên cứ làm quen với hoàn cảnh đã. Sau đó ta có thể bắt đầu điều tra từ Dan và Edward.]

[Giờ thì mau xem xét vết thương trên người cậu trước.]

Lúc này cậu nhớ đến vết thương ở trên đầu gối. Dù không chảy máu nhưng đầu gối trắng nõn đã xuất hiện một mảng xanh tím. Thiếu niên hơi cong đầu gối, để sát mặt vào vết thương sau đó vươn ngón tay chạm nhẹ một cái.

"Au!"

[Đau mà còn chạm vào.]

[Cậu mau đứng dậy, lau khô người rồi bôi thuốc nhanh.]

Mặc dù vết thương của thiếu niên không quá nghiêm trọng nhưng vì da cậu quá trắng nên khiến vết bầm có phần ghê người.

Trước thái độ nghiêm khắc của "mẹ trẻ" 197, Mạc Dao dù muốn ngâm nước nóng thêm một lúc nữa cũng đành vội vàng kì cọ một lượt nữa rồi đứng dậy.

"Hoá ra là do quên đóng chặt cửa. Thảo nào vừa rồi cảm thấy có chút lành lạnh."

Thiếu niên khẽ lẩm bẩm đẩy cửa phòng tắm ra. Cậu vừa lau tóc vừa oán thán với quản lý rằng tóc mình quá dài và tự hỏi rằng liệu có thể cắt bớt tóc đi được không.

[Ngoan ngoãn ngồi yên thì một lúc tóc sẽ khô thôi.]

"Không thể cắt tóc được sao?"

[Không thể.]

"Vậy chúng ta có thể trêu chọc Edward hay Dan để bọn họ điên tiết cắt phăng mái tóc này đi."

[...]

[Ai dạy cậu cái ý nghĩ tiếp cận mấy gã đáng sợ như vậy hả? Bỏ đi nhá.]

Mạc Dao bày ra vẻ mặt ấm ức tiếp tục xoa xoa tóc dài. 197 thấy vậy cũng mềm lòng mà hạ giọng.

[Lần sau để Ariel đến gội đầu cho cậu. Cô ấy là con gái hẳn sẽ biết cách giúp tóc khô nhanh.]

*****

Trong lúc Mạc Dao cả người thơm tho ngồi trong phòng thì Dan đang nhễ nhại mồ hôi mà làm việc. Dù từ trên xuống dưới gã thanh niên toàn là bùn đất nhưng vẫn có thể khiến vài cô hầu cảm thán vì nét hoang dã của hắn ta. Các nàng đỏ mắt len lén nhìn đường cong cơ bắp ẩn dưới lớp quần áo ướt sũng nhưng lại sợ sệt không dám đứng ra bắt chuyện. Mãi một lúc sau mới có một hầu gái mạnh dạn đi đến trước mặt Dan. Nàng ôm trong lòng vài quả trái cây lạ mắt, thẹn thùng mà chìa ra trước mặt người thanh niên cao lớn.

"Cái... cái này là tiểu thư Aisha cho chúng tôi. Nếu anh không phiền..."

Nhưng người thanh niên đã bước thẳng qua nàng. Sự vô tâm của hắn khiến thiếu nữ vừa xấu hổ lại vừa giận hờn. Nàng tức giận muốn ôm trái cây chạy về thì người phía sau chợt gọi nàng lại.

"Ơ..."

Là hầu gái đầu tiên được Dan đáp trả, thiếu nữ ngây người không biết nên phản ứng gì. Dan vẫn mang điệu bộ cứng như khúc gỗ, từ từ cầm lấy một loại quả trên tay nàng.

"Đây là quả gì?"

"Quả... quả đào ạ." - Nàng lắp bắp đáp lại. - "Quả đào ăn rất ngon nhưng lại có chút ngọt nị."

Người thanh niên không để ý đến nàng nữa mà trực tiếp cầm lấy thứ gọi là "quả đào" mà rời đi. Nữ hầu ngơ ngác đứng yên một chỗ đến khi các hầu gái khác chạy lại chúc mừng nàng, nữ hầu mời đỏ ửng hai má thôi không nhìn theo bóng người thanh niên kia nữa.

Trong lúc hầu gái còn ngẩn ngơ vì Dan thì gã thanh niên cũng đang ngẩn ngơ vì người khác. Hắn mân mê quả đào trên tay đến khi lớp thịt bên trong mềm đến sắp nhũn hết ra mới há miệng gặm một miếng thật to. Dịch đào theo kẽ tay người thanh niên từ chảy xuống cổ tay, mang theo hương vị ngọt ngào tươi mát. Dan liếm liếm khóe môi. Rõ ràng trên tay là quả đào căng mọng nhưng lại không phải quả đào mà hắn muốn. Hắn ủ rũ nhìn về phía toà nhà chính đã sáng đèn, miệng khẽ thì thầm:

"Dan muốn gặp phu nhân."

- -----------------------------------

197: Cha mẹ thì hết lòng bảo vệ con cái vậy mà con cái cứ đâm đầu vào mấy thằng không ra gì. Né cái thằng tóc vàng ra, cái thằng khổng lồ cầm cây rìu nữa. Tử tước trông đứng đắn nhưng ai biết có phải trâu già thích gặm cỏ non hay không. Né né hết ra! 凸( ' ロ ')凸

Cà Phê: 197, mi bị cuồng cái trò cosplay gia đình này rồi à? ( ̄_ ̄)・・・