Mỗi Ngày, "Mị" Đều Chăm Chỉ Làm Thêm

Chương 22: Chương trình 2: Ngủ ngon Aisha (6)



[Mạc Dao đừng nhìn!]

197 nhanh chóng quăng 005 vào thẳng mặt thiếu niên. Dù nguyên quả cầu kim loại không đập vào mặt mình nhưng Mạc Dao vẫn bị dọa sợ lùi lại vài bước ra đến cửa.

"Sao đấy ạ?" - Thiếu niên run giọng khẽ hỏi quản lý.

[Cậu đi ra ngoài trước đi. Ở đây có vài thứ bẩn thỉu nên tôi cần phải xử lý trước.]

197 không nói ngoa. Trong bồn tắm của thiếu niên thật sự có tạp vật. Dẫu mặt trên đã rải đầy hoa hồng cũng không thể che lấp được mùi tanh nhàn nhạt của t*nh d*ch. Nó không rõ kẻ kia chú ý đến thiếu niên từ lúc nào. Liệu rằng có phải trong lúc thiếu niên đang mải mê tắm rửa, gã ta đã nhìn lén cậu từ phía sau? Hắn hẳn thông qua khe hẹp cửa mà si mê nhìn chằm chằm thiếu niên cho đến khi cậu đứng dậy chuẩn bị ra ngoài hắn ta mới chật vật bỏ chạy. May mắn, thời đại này chưa có thứ gọi là camera mini nếu không từ đầu đến cuối, thậm chí bộ phận bí ẩn nhất của thiếu niên cũng sẽ bị người ta cách một màn hình mà liếm láp.

Nó đã quá chủ quan rồi!

197 dùng máy quét quét qua một lượt sau đó cắn răng bỏ tiền túi ra gọi bên dịch vụ nhằm giúp khôi phục lại vẻ sạch sẽ như ban đầu.

Thật ra cũng không thể loại trừ khả năng bên đối thủ đã hối lộ cho tổ kỹ thuật tạo ra những thứ như vậy để dọa người chơi bên công ty. 197 trầm tư bay ra khỏi nhà tắm. Tập đoàn AZ vẫn luôn nhắm đến công ty của nó nhưng dù suốt ngày bị giục trả tiền điện, chủ nợ đứng canh cửa còn chăm hơn bảo vệ, công ty do ông chủ 197 tạo ra vẫn tồn tại kiên cường như một ngọn cỏ.

Hiện tại chỉ còn một cách để cứu công ty thôi.

Quả cầu màu xanh đưa mắt nhìn 005 đang vui vẻ giúp Mạc Dao làm móng.

[Mạc Dao, tôi cần trở về công ty một chuyến.]

{Ừ ừ về đi.}

[005, câm miệng.]

"Vậy vụ ở trong nhà tắm..."

Thiếu niên hơi ngập ngừng rũ mắt. Phần vỏ chăn ngoài đã sớm bị cậu làm cho nhăn nhúm một góc. Dẫu 197 và 005 đã nhanh chóng đưa cậu ra ngoài nhưng thiếu niên vẫn ý thức được thứ ở trong bồn tắm hẳn là một thứ rất đáng sợ.

[Là vài xác gián cùng chuột thôi.]

"Chỉ có gián chuột thôi ạ?"

[Đúng vậy.]

Lúc này khuôn mặt nhỏ nhăn dúm dó mới giãn ra. Hẳn có người hầu nào ghét cậu lắm lắm mới thả gián chuột vào bồn tắm. Nhưng mà họ đâu biết thiếu niên không sợ mấy con đấy chút nào. Hồi còn học cấp ba cậu còn có thể mặt tỉnh bơ ném cái lũ màu nâu biết bay đấy ra ngoài cửa sổ. Bọn họ nghĩ dọa được cậu khóc nhè sao? Mạc Dao còn lâu mới sợ nhé.

[Hiện tại tắm rửa hay làm gì cậu nhớ chú ý một chút. Đi ngủ nhớ phải đóng cửa cẩn thận. Nếu cảm giác bị theo dõi thì báo với tử tước ngay.]

Thấy thiếu niên liên tục gật đầu, 197 vẫn không an tâm mà kéo 005 ra một góc, nửa đe dọa mà nói với nó:

[Trông Mạc Dao cho cẩn thận vào đấy.]

{Biết rồi biết rồi. Cậu thấy tôi có bao giờ không cẩn thận đâu. Tôi uy tín lắm đấy nhé.}

Dù vẫn không tin tưởng lắm nhưng 197 không thể vứt công việc của mình để theo sát hai đứa nhóc này mãi được. Nó do dự một lúc liền rời đi.

{Haiz cuối cùng cái tên suốt ngày càm ràm như ông cụ non đã đi rồi.}

005 vui vẻ bay xuống cạnh thiếu niên mà làm nũng cọ cọ má mềm.

{Mai hai chúng mình đi tìm hiểu bí mật gia tộc đi.}

"Nhưng mà 197 đã dặn chúng ta không được tự ý quyết định khi chưa có thông báo từ phía đạo diễn..."

{Ài, lo cái gì chớ. Tôi xem nhiều phim đủ để biết kịch bản kế là gì rồi. Dao Dao cứ tin tưởng 005 đi.}

Để chứng minh cho sự uy tín của mình, sáng hôm sau 005 đã gọi thiếu niên dậy từ rất sớm. Trong lúc phu nhân nhỏ còn đang uể oải dựa vào thành giường ngáp lên ngáp xuống thì trợ lý đã hừng hực khí thế lựa chọn phục trang cho cậu.

{Màu đỏ, màu vàng... hmm, màu hồng phấn đi.}

Nhìn Mạc Dao thuần thục mặc váy, 005 nhịn không được khẽ cảm thán.

{Dao Dao ngày càng giống cô vợ nhỏ.}

"Không có đâu." - Thiếu niên khẽ cắn môi, khuôn mặt nhỏ hơi đỏ lên. - "Tôi là con trai. Không phải vợ nhỏ."

{Vậy nói giống búp bê sứ nha. Dao Dao là búp bê sứ xinh đẹp nhất.}

Nó hứng khởi giúp thiếu niên tết tóc đen. Có lẽ nhờ lọ dầu gội của 197 nên tóc của thiếu niên rất mềm mượt, nếu ghé sát vào còn có thể ngửi ra được chút hương ngọt ngào.

{Giờ đi tiễn chồng nào Dao Dao.}

Cùng lúc đó nàng hầu Ariel cũng gõ cửa nhắc nhở Mạc Dao mau xuống tiễn tử tước ra cửa. Vốn chuyện này cậu phải làm từ ngày hôm qua nhưng vì từ tước quá yêu chiều cô vợ nhỏ này, kể cả ngày hôm nay cậu không xuống tiễn hắn ra cửa, tử tước cũng không hề trách móc. Quản gia già sau khi nghe những lời này chỉ biết đấm ngực trào nước mắt nhìn vị chủ nhân lạnh lùng ngày nào nay vì sắc mà quên hết lễ nghi.

Nàng hầu Ariel khẽ thở dài dìu phu nhân nhỏ xuống dưới nhà. Biết sao được. Phu nhân nhỏ quá xinh đẹp, tử tước có thể rời giường đi làm việc là quá giỏi rồi. Cô còn lo mỗi sáng sẽ phải dỗ dành phu nhân nhỏ đang khóc thút thít trong chăn đây.

Mạc Dao không hề biết hình tượng bản thân trong lòng các nữ hầu đã biến thành kiều mị nhưng cũng ngây thơ, cậu ngơ ngác bị đưa đến trước mặt tử tước. Hắn vẫn mặc trang phục tối màu như mọi khi khiến vẻ mặt bệnh trạng càng lộ rõ. Thiếu niên không biết các phu nhân ngày xưa đưa tiễn chồng như thế nào nên chỉ biết cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim mà không chịu ngẩng mặt.

Đứng ở góc độ của tử tước lại cảm thấy biểu hiện của thiếu niên giống như tình nhân nhỏ thiếu cảm giác an toàn, vì người yêu phải đi ra ngoài mà lưu luyến quẩn quanh.

Thật là thích làm nũng mà.

Tử tước thở dài nâng mặt thiếu niên lên. Hôm nay cậu không trang điểm nhưng lại không hề khiến bản thân bị kém sắc đi. Ngược lại, lại càng khiến vị phu nhân thêm phần trẻ trung cùng ngon lành, giống như con nai nhỏ lạc mất mẹ, chỉ có thể ngây ngô bước vào lãnh địa của thú dữ.

"Muốn loại son gì?"

"Dạ?" - Thiếu niên khó hiểu mà nghiêng đầu.

Phải rồi, ngày hôm qua đống son pha kè của nguyên chủ đã bị người hầu đem đi hết. Cậu còn cho rằng tử tước không thích con gái trang điểm lòe loẹt.

"Son quá rẻ, chất lượng sẽ không tốt." - Như một thói quen, ngón tay thon dài của người đàn ông lại vuốt ve môi dưới của thiếu niên thậm chí còn đẩy nhẹ một cái khiến đóa hoa mở ra, để lộ đầu nhụy ướt át. - "Em muốn màu son nào?"

Son môi của con gái không chỉ có màu đỏ và màu hồng thôi sao?

Thiếu niên lần đầu tiếp xúc với thế giới son môi có chút mờ mịt tự hỏi bản thân.

{Ồ nâu, chúng ta có son hồng cánh sen, đỏ nhung, cam cháy, cam gạch, đỏ thẫm, đỏ hồng, đỏ nâu, đỏ trầm...}

{Về loại son thì có son bóng, son kem, son thỏi, son bột...}

{Nhưng là một trà xanh, một thỏi là không đủ.}

Mạc Dao còn chưa hết choáng với bảng màu son đa dạng của các thiếu nữ, cậu theo bản năng muốn mím lại thịt môi lại không ngờ vô tình ngậm luôn đầu ngón tay của tử tước. Thiếu niên sợ hãi vội vàng nhả ra, hai má đã nóng bừng lên vì xấu hổ.

"Chỉ cần là ngài mua thì loại nào em cũng thích." - Cậu rũ mắt trả lời. Lông mi dài giống như lông quạ đen phủ xuống hòn ngọc đẹp đẽ.

Tử tước lẳng lặng nhìn đầu ngón tay còn dính chất lỏng sáng lấp lánh. Trái tim đập mạnh hơn, cổ họng đột nhiên trở nên khô khốc giống như kẻ lữ hành đói khát bị ném xuống sa mạc khô cằn. Bàn tay cầm gậy gỗ cũng buộc chặt hơn để lộ những đường gân tay chằng chịt.

"Được."

Mạc Dao chợt phát hiện. Giọng nói của người đàn ông trở nên trầm hơn trước.

"Chờ ta trở về."

Nói rồi hắn lại chuyển mắt nhìn chằm chằm vào bờ môi đỏ mọng kia. Vừa rồi vì thiếu niên vô thức cắn môi mà rãnh môi xuất hiện một dấu răng nhợt nhạt. Nó khiến hắn có ham muốn mạnh mẽ ôm lấy hai má cậu, sau đó dùng môi mình đánh dấu lên vị trí đó. Thậm chí còn sẽ ý xấu mà dùng răng day nhẹ, cảnh cáo thiếu niên không được làm tổn thương bản thân.

Thấy tử tước cứ mãi nhìn mình mà không đi, Mạc Dao khó hiểu mà ngẩng đầu nhìn hắn.

"Có chuyện gì không ạ?"

Tử tước đang chờ nụ hôn chào tạm biệt từ phu nhân nhà mình:...

Thôi. Ai bảo hắn lớn tuổi hơn thiếu niên rất nhiều cơ chứ.

Tử tước thở dài vuốt ve gò má xinh đẹp kia vài cái sau đó xoay người rời đi cùng tùy tùng.

005 ngồi trên vai nàng hầu Ariel chán nản mà vươn tay vỗ vỗ mặt cô.

{Chị gái, dù em biết chị không nhìn thấy em nhưng mà ăn cơm chó một mình khiến em tủi thân quá. Chị buồn cùng em đi.}

****

Dưới thời tiết lạnh giá, người thanh niên vẫn mặc bộ quần áo mỏng manh có chút cũ mà chăm chỉ tỉa hoa từ sáng sớm. Ai có thể ngờ được bàn tay thô kệch kia có thể dịu dàng nâng niu những bông hoa và tạo ra cả vườn hoa đẹp như vậy.

"Nghỉ ngơi chút đi." - Ông lão làm vườn già chống đầu gối ngồi xuống đất đầy cực nhọc. - "Đúng là thanh niên có khác. Làm việc không thấy mệt mỏi."

Dan không phải không thấy mệt. Bê chục bao đất từ sáng đến giờ trán hắn cũng ướt đẫm mồ hôi rồi nhưng mà mỗi khi để chân tay nghỉ ngơi chút thôi là hắn lại nhớ đến vị phu nhân xinh đẹp ấy. Vậy nên hắn phải liên tục làm việc để không nhớ đến phu nhân nữa. Phu nhân cứ chạy hoài trong đầu hắn hẳn mệt lắm rồi. Hắn phải để cho phu nhân nghỉ ngơi.

"Ô anh bạn trẻ không nghe thấy lão nói sao? Cứ dừng tay chút rồi ngồi xuống ăn tí bánh cùng lão."

Ông lão làm vườn kéo giỏ mây nhỏ về phía mình, cẩn trọng lấy ra một chai rượu đã uống chỉ còn nửa.

"Chàng trai thấy gì đây không? Là rượu vang hiếm đó. Uống vào một cái là đầu óc bình lặng liền."

Nghe đến hai chữ "bình lặng" bàn tay cầm kéo của người thanh niên hơi dừng lại. Hắn từ từ đứng dậy, bóng dáng cao lớn ngỡ như che khuất cả mặt trời. Hắn tiến về phía người đàn ông, thấy gương mặt góc cạnh của hắn hiện ra trước mặt mình lão già có chút chút hiểu tại sao nhiều nữ hầu mê mẩn hắn đến như vậy. Đáng tiếc đây là một gã đầu đất mãi không hiểu thế nào là ái tình.

"Có thể giúp đầu bình lặng thật sao?"

"Tất nhiên rồi."

Gã né tránh mà gật đầu. Thật ra gã cũng chẳng rõ nữa. Đây chỉ là chai rượu uống dở mà bà nhà gã lén đem về từ một bữa tiệc của giới quý tộc. Gã nghe bọn họ thường đùa như vậy nên cũng nghĩ là như vậy thôi. Ai biết được giúp người thanh tỉnh hay trầm mê với giọt rượu ngọt lành.

Lão già làm vườn lấy ra hai cốc bia nhỏ, từ từ đổ rượu trong chai vào cốc.

"Vì nhà lão chỉ có cốc này thôi không có ly thủy tinh gì đâu nên cậu chịu khó."

Dan nhận lấy cốc rượu. Hắn không hề do dự mà uống một ngụm to. Rượu này không đắng như bia, có chút ngọt ngọt lại hơi chua chua. Kẻ thô kệch như hắn chẳng biết gì là ngon hay dở, chỉ cảm thấy rượu dễ uống hơn bia liền uống một lèo hết nửa cốc.

"Úi trời, rượu mà cậu uống như vậy à? Lát say lại lăn kềnh ra đây thì quản gia chửi cho đấy."

Lão già bật cười nâng cốc lên làm mẫu cho người thanh niên. Gã nhấm nháp từ từ vừa đưa mắt nhìn vườn hoa đẹp trước mặt.

"Ô, kia có phải vị phu nhân mới cưới của tử tước không?"

Như ăng ten bắt được sóng, Dan hai mắt sáng rực nhìn về phía thiếu nữ đang đi dạo cạnh bờ sông. Hôm nay "nàng" vẫn thật đẹp đẽ và lộng lẫy như mọi khi. Không, mỗi ngày "nàng" đều đẹp hơn nhiều chút dù hắn mới biết phu nhân được một ngày.

Phu nhân đội một cái mũ hoa nhỏ xinh ôm sát hai tai "nàng", thi thoảng sẽ vì những tua rua trang trí trên mũ cọ vào tai mà "nàng" dùng ngón tay miết miết vài cái. Dan không biết vì sao dù đứng ở khoảng cách xa nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy vành tai phu nhân nhỏ đã đỏ lên. Thậm chí vài sợi tóc rối dính mồ hôi dán lên cổ "nàng" hắn đều phát hiện ra. Có lẽ vì đi bộ quá lâu, nhân lúc người hầu không chú ý, "nàng" len lén cởi giày ra. Thiếu nữ hơi gập người xuống, tóc đen theo động tác của "nàng" mà rơi xuống hai vai, phần gáy trắng nõn cũng như vậy mà lộ ra. Bàn chân nhỏ thoải mái chưa được bao lâu thì động tác của phu nhân đã bị người hầu phát hiện. Nữ hầu dở khóc dở cười mà trách móc "nàng". Thiếu nữ ngoan ngoãn cúi đầu " nghe giảng" môi đỏ mím lại, che giấu đi phần thịt mềm ngon lành chỉ để lại một đường thẳng tắp. "Nàng" lúc này đáng thương đến nỗi chọc người xem nảy sinh tình ái. Hầu gái cũng vì vậy mà không nỡ trách cứ quá nhiều liền dẫn "nàng" đi thăm quan tiếp.

Phu nhân đi rồi, mang theo cả tâm của Dan đi.

"Phu nhân mới đẹp thật đấy." - Lão già làm vườn nhịn không được mà cảm thán. Khi nhìn sang người thanh niên, Lão ngạc nhiên mà kêu lên:

"Anh bạn? Này anh bạn! Cậu sốt hay sao mà mặt đỏ hết cả lên vậy?"

Da người thanh niên vốn rám nắng nhưng lão già mắt kém như gã vẫn có thể nhìn ra được sắc đỏ trên khuôn mặt điển trai đấy đủ để biết là mặt hắn nóng đến cỡ nào rồi.

Dan không trả lời mà chỉ lảo đảo quay lại vị trí cũ. Có trời mới biết đầu óc lúc này đã chất đầy hình ảnh của Mạc Dao.

Phu nhân đẹp quá. Hắn có thể tưởng tượng ra phu nhân thơm đến nhường nào. Phu nhân nhỏ nhắn quá, vài bước chân của "nàng" còn không bằng một bước chân của hắn.

Dan sầu não nhìn xuống đũng quần mình.

Muốn gặp phu nhân...

Muốn gặp phu nhân quá...

Dan ngẩn ngơ nhìn bông hoa hồng trên tay mình. Hắn tự hỏi phu nhân có thích hoa hồng không. Hắn muốn đưa hoa cho phu nhân.

"Phải đưa hoa cho phu nhân thôi."

Người thanh niên lần nữa đứng dậy đột ngột rồi cầm lấy hoa chạy đi mất. Lão làm vườn nhìn theo bóng dáng vội vàng của hắn có chút ngạc nhiên mà gãi gãi cái đầu thưa thớt tóc.

"Người trẻ tuổi thật khó hiểu."

*****

Bên kia, Mạc Dao vừa đi thu thập thông tin trở về, mệt nhọc mà thả mình lên giường. Cậu chưa kịp mở miệng nói chuyện với 005 thì phía ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa.

Thiếu niên khó hiểu đi chân trần ra mở cửa, đập vào mắt cậu là bóng dáng cao lớn của Dan.

"Anh..." - Thiếu niên kinh ngạc gã thanh niên.

Cậu đảo mắt ra phía sau. Trên lan can vẫn hiện rõ dấu chân đầy bùn. Người này tự mình leo lên tận tầng hai sao?

Dan hoàn toàn không chú ý đến việc thiếu niên đã bày ra vẻ cảnh giác với mình. Hắn si mê nhìn chằm chằm khuôn mặt thiếu niên một lúc mới xoè tay ra. Trong lòng bàn tay hắn là một bông hoa hồng đỏ thắm đã nở rộn. Dan cười ngây ngô mà nói với thiếu niên:

"Hoa đẹp. Muốn tặng cho phu nhân."

- ------------------------------------

Cà Phê: Tử tước, ngài vẫn quyết định để phu nhân nhà mình chạy lung tung khắp nơi như vậy sao?

Vincent:...