Mỗi Ngày, "Mị" Đều Chăm Chỉ Làm Thêm

Chương 24: Chương trình 2: Ngủ ngon Aisha (8)



{Đồng chí Mạc Dao hãy tiến về phía trước năm bước sau đó núp vào góc tường. Góc 10 giờ có quân địch.}

"Rõ!" - Thiếu niên khí thế mười phần tiến lên phía trước nhưng ngay lập tức liền ỉu xìu như bánh đa nhúng nước - "Nhưng mà góc 10 giờ là góc nào?"

{...}

{Là góc kia kìa, thấy con nhỏ mặc váy vàng đang đi về phía chúng ta không? Đó chính là quân địch. Đù cô ta đi về phía chúng ta thật kìa.}

Nếu Mạc Dao cùng 005 cứ ngang nhiên đi bình thường thì chẳng sao nhưng cố tình hai đứa ngốc này cứ thích chui rúc vào góc tường khiến người khác không khỏi chú ý nhiều. Aisha cũng không ngoại lệ. Nàng lạnh lùng khoanh tay nhìn người mẹ kế mà mình ghét cay ghét đắng. Không biết có phải do Mạc Dao ảo giác hay không nhưng cậu chợt cảm thấy ánh nhìn của thiếu nữ không còn ác liệt như hôm qua nữa.

"Cô đang làm cái gì ở đây?" - Giọng điệu vô cùng kiêu ngạo không chút gì là coi trọng bề trên.

{Làm mình làm mẩy được chưa!}

005 bĩu môi bay quanh đầu thiếu nữ. Tất nhiên Mạc Dao không dám trả lời như trợ lý nhà mình. Thiếu niên nắm chặt váy môi nhỏ hơi khép vào mở ra:

"Không... làm gì cả."

{Trà xanh! Chúng ta là trà xanh!}

A đúng rồi cậu đang là trà xanh. Thiếu niên nghĩ một hồi kịch bản được 005 soạn sẵn cho mình nhưng mà lời thoại quá dài, cậu không nhớ hết chỉ có thể câu được câu không mà đối đáp lại với thiếu nữ.

"Aisha ghét Mạc Dao đến như vậy sao?"

Thiếu nữ ngẩn người. Một lúc sau nàng mới nhớ ra "Mạc Dao" là tên của mẹ kế lăng loàn kia. Dù nàng không hiểu ý nghĩa của cái tên này nhưng xuất phát từ lý do nào đó mà thiếu nữ cho rằng đây hẳn là một cái tên rất hay.

Dừng! Nàng đang nghĩ gì vậy? Tên hay cũng đâu có nghĩa nhân phẩm người mẹ kế này tốt.

Tuy nhiên khi Aisha lấy lại tinh thần, Mạc Dao đã bước đến trước mặt nàng. Có lẽ do là người phương Đông nên mẹ kế còn lùn hơn nàng một chút tuy nhiên nó lại không khiến cho "nàng" trở nên tròn vo cục mịch mà ngược lại vì khung xương cũng nhỏ nên tạo thành dáng người tinh tế, cân xứng. Trước đây Aisha vẫn luôn cho rằng đẫy đà mới là đẹp nhất. Dáng người quá gầy, nho nhỏ một khối như mẹ kế khiến nàng chướng tai gai mắt nhưng không biết từ bao giờ vị phu nhân bị mọi người đàm tiếu là gầy yếu đến không sinh nổi con ấy lại trở thành bông hồng đỏ đẹp đẽ giấu trong tủ kính chọc người yêu thương.

Tựa như bị ác ma mê hoặc, trong lòng một số người dần hình thành cảm xúc yêu hận đan xen. Yêu vì vẻ mỹ miều của nàng nhưng cũng hận vì sự lẳng lơ của thiếu nữ. Aisha cũng không ngoại lệ. Vì ghét bỏ nên chú ý mẹ kế nhiều hơn, từ đa nghi đến hoài nghi, từ ghen ghét thành mê mẩn. Giống như đêm đó tử tước đã nói với mọi người:

Không một ai trong trang viên được phép ghét bỏ Mạc Dao.

"Ghét." - Thiếu nữ lạnh lùng đáp lại mẹ kế nhưng nếu chú ý kĩ ta sẽ phát hiện ra giọng điệu của nàng có chút né tránh.

"Nhưng mà tôi không ghét Aisha nha." - Hàng lông mi dài khẽ run lên tựa như cánh bướm dập dờn nhẹ nhàng phẩy vài cái tạo thành cơn bão trong lòng người. - "Vì sao mọi người đều không thích tôi vậy. Cả trang viên to lớn chỉ có mình tử tước chịu nói chuyện với tôi."

Rõ ràng đây là trắng ra khoe khoang nhưng thiếu nữ vẫn cảm thấy thiếu niên thật đáng thương. Mạc Dao hoàn toàn không biết lời nói mang tính gây chiến của bản thân đã bị con kế suy nghĩ theo một lối khác. Cậu khẽ cắn môi từ trong túi lôi ra một hộp son nhỏ.

"Có lẽ vì muốn làm tôi vui nên tử tước đã mua rất nhiều phấn son. Đồ đạc nhiều tới nỗi không còn chỗ để chân. Chẳng lẽ tử tước muốn tôi chạy sang phòng ngài ngủ nhờ sao? Thật xấu tính quá đi mà~ Hay là Aisha cầm một ít về dùng đi. Nghe nói tử tước ít khi mang đồ về nhà nên hẳn nàng không được ngài tặng son bao giờ mà tôi lại không hay dùng phấn son như nàng, toàn để mặt mộc không hà."

Nói dối. Ngay từ ngày đầu tiên đến đây "nàng" đã tô son trát phấn đầy mặt. Các cửa hàng mỹ phẩm trên phố còn ai là không biết mặt "nàng" nữa.

Nhưng nghĩ đến vẻ vụng về tô son của Mạc Dao cùng gương mặt bị trang điểm khó coi, Aisha lại bất giác tin vào những lời cậu nói.

{Ha ha đủ trà xanh chưa em gái? Chắc giờ con bé Aisha này đã rùng hết cả mình vì những lời buồn nôn của mẹ kế trà xanh rồi.}

Mạc Dao âm thầm lùi lại vài bước để tránh thiếu nữ xúc động vươn tay đánh cho cậu vài cái. Tuy nhiên chân cậu vừa nhấc lên một chút, người đối diện đã nắm lấy cằm cậu ép cậu phải ngửa đầu lên nhìn mình.

"Cũng phải. Ngu ngốc như cô làm sao có thể tô được son đẹp."

Lọ son đã bị cướp đi. Mạc Dao ngơ ngác nhìn đầu ngón tay mịn màng của thiếu nữ dần nhiễm sắc đỏ của son. Aisha cúi đầu, chăm chú mà dùng ngón tay khẽ miết lên bờ môi thiếu niên. Nàng cũng đánh son nhưng chưa bao giờ chọn màu quá rực rỡ như người này. Nhưng chất son đỏ chói lọi đồ lên môi thiếu niên lại phù hợp với cậu vô cùng.

Đầu ngón tay hơi dùng sức khiến thiếu niên ăn đau mà hé miệng, son đỏ nhanh chóng phủ lên phần lòng môi. Đánh xong son, Aisha cũng không rời đi ngay mà rũ mắt nhìn tác phẩm do chính mình tạo ra. Phần môi được tô son đỏ khiến khuôn mặt thiếu niên càng trở nên đẹp đẽ thậm chí có phần dụ hoặc người khác phạm tội. Hơi nóng hầm hập từ trong miệng cậu toả ra dần thấm lên đầu ngón tay của nàng, thậm chí so với hương son còn ngon ngọt hơn rất nhiều. Giây phút ấy, thiếu nữ chỉ muốn dùng khăn tay lau sạch lớp son kia, đập phá hết mỹ phẩm mà mẹ kế có.

Đẹp đẽ quá sẽ thu hút ác ma.

Thiếu nữ run rẩy cảm nhận trái tim đang đập liên hồi trong lồng ngực mình.

*****

{Con bé đó bị sao vậy trời? Tô son xong phát khùng lại dùng khăn lau đi.}

{Ê ê có khi nào như trong phim chúng ta bị hạ độc qua đầu móng tay không?}

"Chắc không đâu... Tôi cảm thấy cô bé cũng không ghét chúng ta đến mức như vậy. Chắc là do son lên môi tôi quá xấu nên nàng không hài lòng xóa đi."

Mạc Dao nhỏ giọng đáp lại trợ lý sau đó cũng không để ý đến nó nữa mà nhẹ nhàng mở cửa phòng tử tước. Đây là lần thứ hai cậu bước vào đây. Khác với lần đầu tiên, căn phòng không mang đến cảm giác ẩm ướt hay tràn ngập mùi thuốc cay cay. Đồ đạc trong phòng đã được tối giản rất nhiều nên cũng đem lại cảm giác dễ chịu cho cậu, thậm chí Mạc Dao còn có thể ngửi thấy mùi táo xanh nhè nhẹ.

{Chìa khóa thường để ở ngăn tủ hoặc kệ sách. Hai ta tìm ở đó trước.}

Mạc Dao gật đầu. Cậu cẩn thận lắng nghe âm thanh bên ngoài, xác định tạm thời sẽ không có ai vào đây liền rón rén đến gần giá sách.

{Ôi trời, sao toàn sách lịch sử với kinh tế vậy? Gã này không đọc tiểu thuyết tình cảm bao giờ sao?}

005 thất vọng đặt lại sách vào giá. Nó còn tính thó vài quyển đem về phòng đọc.

"Tôi cũng chưa bao giờ đọc tiểu thuyết tình cảm."

{Thật á? Thế bình thường cậu đọc sách gì? Võng du? Trinh thám? Harem?}

"Sách giáo khoa."

{...}

Mạc Dao nghiêng đầu nghĩ một hồi rồi trả lời tiếp:

"Truyện tranh Doraemon có được tính là sách tình cảm không?"

{Bé cưng à, rốt cuộc cậu trải qua những gì mà có một cuộc sống đơn điệu như vậy? Mỗi ngày cậu làm gì vậy Dao Dao?}

"Mỗi ngày đều phải lau nhà rửa bát, còn phải chăm cây cảnh, tối đến còn giúp em họ làm bài tập với chép phạt nữa." - Thiếu niên vươn ngón tay ra đếm đếm. - "Cuối tuần sẽ đến thăm Mạc Uyển, bầu bạn với chị ấy. Kể ra cũng không đơn điệu lắm đâu nhỉ."

Mạc Dao không dám nói mỗi lần say rượu chú đều đánh cậu, mỗi lần em họ bị thương người chịu phạt cũng là cậu, cuối tuần gặp lại Mạc Uyển, nàng cũng sẽ nổi khùng mà chửi rủa cậu. Mạc Dao không nói những điều đó ra vì đối với cậu nó chỉ là tai nạn. Đúng vậy, chỉ là tai nạn mà thôi.

Thấy thiếu niên cười hì hì thu lại ngón tay 005 không nỡ nói cho cậu rằng đây là bị bắt nạt chứ không phải hoạt động thường ngày. Nhưng nói ra cũng chẳng có ích gì. Vì cậu đâu còn nơi nào để đi ngoài gia đình nhà cô chú nữa đâu. Dù sao thiếu niên cũng ra ở riêng rồi, cứ để cậu nghĩ rằng bản thân mình đã thành một phần của gia đình họ đi.

"Người đang làm gì vậy hả mẹ kế thân yêu?"

Trong phòng chợt xuất hiện thêm giọng nói thứ ba. Thiếu niên giật mình đánh rơi chồng sách trên tay khiến sách rơi đầy đất. Ở phía ngoài cửa không biết từ bao giờ xuất hiện một người thanh niên trẻ. Hắn có chút tức giận mà nhìn thiếu niên.

"Xem ta bắt gặp ai này~"

Vẻ ngoài tức tối của Edward không phải giả vờ. Trên thực tế, trong lòng hắn còn nổi điên hơn ở ngoài rất nhiều. Sau cái ngày mẹ kế tán tỉnh dưới gầm bàn đó. Hắn đã nghĩ rằng nửa đêm sẽ có người bò giường mình. Nhưng chờ mãi đến tận một hai giờ sáng cũng không thấy ai, thậm chí hắn còn cố tình mở to cửa để người nọ lẻn vào cho dễ.

Kết quả thiếu niên vẫn không tìm đến hắn.

Từ từ hắn phải giải thích một chút. Hắn không phải chờ mong nửa đêm mẹ kế sẽ lén vào phòng mình làm vài điều đồi trụy. Hắn sao có thể chờ mong Mạc Dao sẽ nhân lúc hắn ngủ say mà nhẹ nhàng đè thân hình mềm mại ấy lên người mình, sau đó dùng đầu lưỡi thơm tho câu lấy môi mình được. Hắn cũng không thèm chờ mong thiếu niên sẽ dùng bờ mông mềm mại kia nhẹ nhàng cọ xát phần thân dưới, vừa cọ vừa khóc nức nở vì không được thoả mãn. Hắn không có thèm đâu!

Hắn chỉ đang chờ mẹ kế lộ đuôi sói thôi. Đúng vậy, hắn là đang muốn vạch trần bộ mặt thật của mẹ kế.

Vậy nên thiếu gia Edward nổi tiếng mắt cao hơn đầu quyết định dùng hai vành mắt thâm đen đi theo dõi thiếu niên. Không ngờ hắn lại bắt gặp cảnh con chuột nhỏ lén lút đột nhập vào phòng tử tước.

Vì sao lại vào phòng tử tước mà không vào phòng hắn? Chẳng lẽ người này đã khó nhịn đến nỗi lẻn vào phòng của vị hôn phu để tự an ủi bản thân?

Nhu cầu tình dục của thiếu niên cao như vậy lâu không được người khác yêu thương hẳn sẽ khó chịu lắm đi. Nhưng cậu sẽ ngại ngùng nói ra cho người khác biết mà chỉ có thể nhân lúc tử tước vắng nhà mà lẻn vào phòng hắn lấy ra một chiếc áo choàng to rộng, bao bọc cả cơ thể trần như nhộng của mình. Không biết vì sao khi nghĩ đến hình ảnh đấy, Edward lại cảm thấy vừa kích thích vừa khó chịu.

Thiếu niên thật sự yêu tử tước đến như vậy sao? Nếu đã yêu nhiều như vậy sao còn tìm cách câu dẫn hắn? Làm hắn... hắn không thể quay đầu được nữa rồi.

Mạc Dao sợ hãi nhìn người thanh niên mang đôi mắt đỏ bừng từ từ tiến về phía mình. Cậu theo bản năng lùi lại nhưng chợt nhận ra phía sau là kệ sách. Kệ sách hơi lung lay một chút rồi dừng lại. Đến khi thiếu niên lấy lại tinh thần, cậu đã nằm gọn trong vòng tay của con trai kế.

"Cô đơn đến vậy sao hả mẹ kế? Nhịn không nổi nữa mà vừa thấy con riêng đã lao vào vòng tay rồi."

"Không phải. Là cậu kéo tay tôi." - Mạc Dao không cho là đúng mà phản bác lại. Cậu bất mãn chỉ vào chóp mũi hồng hồng. - "Chỗ này bị đâm đau quá."

Cổ họng người thanh niên lăn lộn một chút. Hắn ác ý mà nắm cằm thiếu niên ép cậu nhìn thẳng vào mình:

"Đúng vậy. Nhưng chẳng phải cậu câu dẫn tôi trước sao? Là ai viết thư nói muốn sinh cho tôi vài đứa trẻ? Mỗi đêm không ngủ được nước chảy ướt giường? Giờ lại tỏ vẻ không quen biết gì thật đúng là tuyệt tình mà."

Cả khuôn mặt lẫn vành tai của thiếu niên đều đỏ bừng. Cậu giãy giụa muốn thoát khỏi người thiếu niên nhưng sức lực của hắn rất lớn, so với cánh tay gầy như que củi của cậu chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.

"Đừng nói nữa!" - Thiếu niên bị chọc giận đến nỗi vành mắt đỏ bừng, nước mắt cũng sắp trào ra đến nơi rồi.

"Đều là từ thư của cậu gửi cho tôi mà bày ra vẻ mặt ngây thơ cho ai xem?" - Nhìn khuôn mặt nhỏ vì mình mà nhiễm hồng, Edward như đạt được cực độ thoả mãn mà run rẩy thân mình. Hắn thậm chí còn muốn bắt nạt thiếu niên nhiều hơn, ý xấu mà đổ lên đầu cậu tội danh của người con gái mà cậu thế thân. - "Nghe nói mẹ kế từng mang thai. Là bị người xấu lừa lên giường sao?"

Hắn mỉm cười vươn tay khẽ xoa lên phần bụng mềm mại của Mạc Dao.

"Chỉ cần nói vài lời ngon ngọt đã lừa được phu nhân rồi. Nhưng mà tôi được biết phu nhân là con trai đi. Vậy cậu mang thai kiểu gì? Có thể cho đứa con riêng này được chiêm ngưỡng không?"

Bàn tay của người thanh niên khẽ di chuyển như thật sự muốn cởi quần áo của thiếu niên. Hắn thừa nhận hắn đã gấp không chờ nổi mà muốn nhìn nó. Hắn muốn nhìn xem phần phía dưới của thiếu niên liệu có nhỏ xinh như cơ thể cậu không. Liệu nó có nhiễm nhan sắc hồng phấn, vì bị người khác nhìn chăm chú mà run rẩy ngẩng đầu lên.

Bang.

Căn phòng ngập tràn tiếng thở dốc bỗng vang lên một âm thanh chói tai.

Edward từ từ ngã xuống. Mạc Dao hai mắt đỏ bừng mà siết chặt tay cầm chảo chống dính.

{Dao Dao không khóc. Người xấu bị chúng ta đánh ngất rồi.}

Thiếu niên lắc lắc đầu tỏ ý mình không sao. Sau khi xác định người thanh niên đã hoàn toàn ngất đi, cậu mới cẩn thận lại gần hắn.

"Hắn biết tôi là con trai rồi. Phải làm sao bây giờ?"

{Từ từ để mị tra sách đã.}

005 lục lọi trong không gian lưu trữ một hồi sau đó đưa ra kết luận.

{Chúng ta đe doạ lại hắn.}

Nhìn người thành niên cao lớn đang nằm gục dưới đất rồi lại nhìn cơ thể bé tí của mình, Mạc Dao bất an mà hỏi trợ lý:

"Đe doạ kiểu gì?"

{Hắn ghê tởm đồng tính chạm vào người lắm đúng không. Chúng ta trói hắn lại bắt nạt hắn khiến hắn khóc tu tu gọi mẹ. Sau đó đe dọa nếu dám nói ra ngoài sẽ kể chuyện tên nhãi Edward này vì bị đồng tính chạm vào mà mũi dãi đầy mặt.}

"Như vậy có ác quá không..."

{Dao Dao à, hãy nghĩ đến hắn ta đã làm gì cậu khi nãy. Trẻ hư là phải phạt.}

{Giờ mị đi kiếm dây về buộc. Cậu cởi quần hắn ra đi.}

"Vì sao phải cởi cả quần nữa?"

{Để cảm xúc chân thật nhất. Ghê tởm chết hắn thì thôi.}

005 nhanh chóng bay ra ngoài kiếm dây. Mạc Dao do dự một hồi mới vươn tay chạm vào phần dưới của người thanh niên. Nghĩ một lúc cậu chỉ dám cởi khoá quần sau đó lại rụt tay về. May mắn người này có mặc quần lót nếu không cậu sẽ ngượng chết mất.

Dù Mạc Dao đã dùng hết sức để đánh ngất Edward nhưng lực tay của cậu đối với hắn vẫn còn quá nhẹ nên gã thanh niên nhanh chóng tỉnh lại. Khi hắn hoàn toàn nhớ ra mọi việc thì cơ thể hắn đã bị trói lại ngồi quỳ gối trước mặt thiếu niên.

- ---------------------------------------

Cà Phê: Trẻ hư là phải phạt.

Cà Phê: Tử tước, ngài vẫn lựa chọn để vợ mình bay nhảy như vậy thật sao?

Vincent:...