Mỗi Ngày, "Mị" Đều Chăm Chỉ Làm Thêm

Chương 27: Chương trình 2: Ngủ ngon Aisha (11)



Từ sáng sớm, người hầu ở trang viên Gelbero đã bắt đầu bận rộn đi đi lại lại ở dưới nhà. Có lẽ vì hôm nay trang viên sẽ đón những vị khách đặc biệt nên mọi người ai nấy đều nghiêm túc làm việc hơn thậm chí nàng hầu Ariel vụng về cũng cẩn trọng hơn trong việc ôm đống đồ lỉnh kỉnh ra cho quản gia. Dẫu vậy ở tầng trên vẫn duy trì vẻ yên ắng đến kì lạ. 005 cẩn thận núp mình tại một góc tường, mắt nhìn chằm chằm cánh cửa gỗ to lớn. Khi xác định tiếng bước chân đã đi xa, nó vội vội vàng vàng bay vào bên trong với tốc độ nhanh nhất.

Khác với sự nhốn nháo bên dưới, căn phòng mà 005 vừa vào lại yên lặng đến đáng sợ. Vì rèm cửa không được vén lên nên phòng vẫn bao phủ một màu trầm trầm tối, có lẽ cũng vì thế mà hương thơm ngọt ngào trong phòng được giữ lâu hơn, trôi nổi trong không khí khiến người khác mê mẩn. 005 có chút rụt rè tiến về phía giường lớn. Cách một màn rèm mỏng nó vẫn có thể thấy được lớp chăn dày cong lên một độ cung nho nhỏ, càng lại gần thì càng cảm thấy thơm hơn giống như phía sau tấm rèm là cả một vườn hoa xinh đẹp.

Xác định được vị trí của chủ nhân mình, 005 liền vén rèm bay vào bên trong. Người nằm trên giường lúc này cũng đã mơ màng thức giấc nhưng vì vẫn còn đang trong trạng thái mười-lăm-phút-mặt-đần nên thiếu niên không phát giác 005 đã bay đến cạnh mình. Trợ lý robot nhìn môi xinh của chủ nhân bị hôn đến vừa đỏ vừa sưng, ngay cả quần áo ngày hôm qua cũng bị đổi thành áo ngủ của vị tử tước, nước mắt của nó liền bắt đầu ào ào chảy ra ngay cả lỗ mũi cũng thổi ra một cái bong bóng to đùng.

{Xong rồi. Xong thật rồi. Dao Dao đã biến thành vợ người ta thật rồi. 197 sẽ giết mị mất. Không, trước khi 197 kịp biết thì mị sẽ tự sát rồi.}

{Hu hu hu, tôi là một trợ lý thất bại. Dao Dao ngoan đừng khóc. Nếu thằng khốn đó không chịu trách nhiệm thì hai ta cùng bỏ trốn đến một nơi thật xa nuôi cá và trồng thêm rau.}

Mạc Dao:???

"005, xảy ra chuyện gì vậy?"

Mạc Dao vừa dụi mắt vừa chống tay ngồi dậy. Thấy trợ lí nhà mình mắt mũi tèm nhem, cậu luống cuống cầm lấy giấy đưa cho 005, còn đầy tri kỷ vỗ vỗ đầu nó.

{Dao Dao... Dao Dao tội nghiệp của tôi.}

Nước mắt vừa mới ngưng được một chút lại chảy ra càng mạnh hơn. Nếu người ngoài nhìn vào còn tưởng rằng người mà tử tước bắt nạt là 005 chứ không phải là Mạc Dao.

Thấy thiếu niên vẫn mang vẻ mặt không hiểu cái mô tê gì, 005 chỉ có thể vừa nấc vừa giải thích:

{Ngày... hức... ngày hôm qua... Dao Dao đã bị... hức... bị người xấu kéo lên giường ngủ mất rồi... hu hu hu.}

Thiếu niên ngơ ngác nhìn quả cầu trợ lý. Cả căn phòng chỉ có một cái giường ngủ cậu không ngủ cùng tử tước ngủ vậy ngủ ở đâu? Hơn nữa giường chẳng phải để ngủ sao? Chẳng lẽ nửa đêm còn kéo nhau đi chơi nhún giường? Mạc Dao cảm thấy chỉ có trẻ con mới chơi trò đấy thôi còn cậu và tử tước đều là người lớn hết rồi.

"Vậy... lần sau tôi không ngủ với tử tước nữa."

Dù không hiểu vì sao 005 lại phản ứng dữ dội khi cậu ngủ ké tại phòng người khác nhưng sau một đêm trải nghiệm Mạc Dao cũng đã quyết định tránh xa người chồng hư đốn này ra một chút. Người gì đâu xấu tính xấu nết. Không chỉ đánh cậu mà còn bắt cậu ăn nước miếng của hắn. Rõ ràng cậu đã phản kháng rồi còn rất tốt bụng giải thích cho hắn thế nào là vi phạm nhân quyền vậy mà đổi lại còn bị người nọ đè xuống liếm liếm mút mút một hồi, ngay cả hai má cậu cũng bị hành hạ đến sưng thành hai cục bột.

Nhưng mà bây giờ cũng không phải là lúc tố khổ với trợ lý, hiện tại có chuyện còn quan trọng hơn cần bàn bạc với 005.

"005, Edward đã bị tử tước đưa đi chỗ khác rồi."

{Từ từ tên nhãi chim hư đó á? Chắc là do việc chúng ta chơi quá trớn trong phòng ngài đây mà. Nhưng mà nhìn ở góc độ nào tôi cũng cảm thấy chúng ta giống kẻ có tội hơn nhãi con đó.}

Mạc Dao lắc đầu tỏ vẻ bản thân cũng không rõ vấn đề này. Trong cơn mơ màng hôm qua cậu chỉ mang máng nhớ hai người bọn họ đã cãi nhau rất to.

"Ngay từ đầu hôn nhân giữa ngài và mẹ kế đã là lợi dụng lẫn nhau. Vậy ngài dựa vào cái gì ngăn cấm tôi?"

"Ta và Mạc Dao là vợ chồng chính thức." - Trước sự chất vấn của Edward, tử tước chỉ điềm nhiên đáp lại hắn. - "Xe ngựa đã được chuẩn bị. Đơn xin học trường nội trú cũng đã được phía trường học chấp nhận."

"Nhưng tôi không có đồng ý! Ngài nghĩ rằng một mình ngài có thể chống lại bọn họ sao? Ngay từ giây phút ngài chấp nhận cuộc hôn nhân này thì ngài đã bị bọn họ nắm thóp rồi. Nếu như bọn họ biết được thân phận thật của mẹ kế thì sao? Ngài tin chắc bản thân mình sẽ ở vị trí thượng phong mãi được à? Không đời nào đâu! Bọn họ sẽ chuyển hướng sang Aisha."

"Ta có thể giải quyết tốt việc này."

"Ha, nếu như chuyện này dễ đến vậy thì các đời trước đã không chết nhiều như vậy. Tất cả là do dì Joan gây ra nếu như bà ta không..."

"Đủ rồi." - Tử tước lạnh lùng cắt ngang lời trách móc của Edward. - "Chị gái ta cũng đã mất, giờ có oán trách cũng chẳng để làm gì. Hiện tại việc cháu cần làm là đến trường nội trú."

"Tôi đã nói tôi sẽ không đi!"

"Quyền quyết định không nằm trong tay cháu. Đừng làm ồn, sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của phu nhân."

"Sau đó Edward nghiến răng nói "Rồi cậu sẽ ân hận" rồi bỏ ra ngoài."

{Ơ nhưng mà mọi người đều nói đời sau của nhà Gelbero chỉ có hai người là Diana và Vincent. Vậy Joan là ai?}

005 gãi gãi đầu khó hiểu.

"Có thể là người này."

Mạc Dao lôi tấm ảnh hôm qua ra. Cô bé với gương mặt bị thời gian xoá đến trắng bệch kia có lẽ chính là Joan. Theo như lời của Edward và Vincent thì có lẽ Joan là con gái thứ của gia tộc Gelbero và có lẽ cô ta đã từng làm việc gì đó dẫn đến gia tộc Gelbero bị dính lời nguyền chết chóc.

Manh mối thứ hai chính là "bọn họ". Mạc Dao không biết "bọn họ" mà Edward nói là ai nhưng có lẽ việc con gái chủ buôn được đưa đến đây đều là ý định của bọn họ.

{Đáng tiếc tên nhóc Edward bị đá đít đi rồi mà phía tử tước chắc cũng không nói cho chúng ta đâu. Còn ai có thể hé lộ bí mật cho hai ta được đây...}

005 sầu não thở dài. Nó bay vòng vòng một hồi trên đỉnh màn rồi lại bay xuống.

{Đúng rồi! Chẳng phải còn Aisha sao? Chúng ta đi trùm bao tải con bé rồi ép cung đi.}

"Như vậy không hay lắm đâu..."

Mạc Dao do dự lắc đầu. Edward da dày thịt béo cậu có thể "hành hạ," hắn không chút áy náy nhưng Aisha là con gái... dù trông cô khoẻ hơn cậu rất nhiều nhưng ở góc độ nào đó vị tiểu thư này vẫn là một nhành hoa cần được nâng niu.

005 còn muốn nói gì đó nhưng màn rèm đột nhiên bị vén ra, cả Mạc Dao cùng trợ lý đều bị doạ cho tròn hai mắt nhìn về phía người vừa vén rèm.

Tử tước Vincent vừa từ bên ngoài trở về, trên người hắn vẫn còn đeo găng tay da màu đen cùng chiếc áo khoác thật dày. Hắn rũ mắt nhìn thiếu niên đang ngoan ngoãn ngồi trên giường chờ mình. Mái tóc đen dài xõa tung, giống như suối nước mà chảy xuống hai vai thiếu niên. Bởi vì chênh lệch về thể hình nên áo ngủ của tử tước gần như sắp trượt ra khỏi vai thiếu niên, thậm chí ở góc độ của hắn có thể thấy được một vết cắn nho nhỏ ở đầu vai cậu. Vết cắn không sâu nhưng những dấu hôn chi chít phủ kín nó đủ cho thấy kẻ kia có bao nhiêu yêu thích vị trí này.

Bàn tay to lớn chợt đặt xuống vị trí cạnh sườn thiếu niên, tay còn lại vững vàng mà đặt ở đầu giường. Tử tước không bước lên giường mà chống một bên đầu gối xuống đệm sau đó vươn người về phía Mạc Dao giống như loài thú giữ đang từng chút một tiến về con mồi của mình. Giường hơi lún xuống một chút kéo theo đó là một bóng đen bao phủ lấy thiếu niên. Tử tước hơi cúi người ghé sát mặt mình vào mặt cậu nhưng ngay lập tức khóe miệng hắn đã bị một bàn tay nhỏ thơm tho bao lấy.

"Không được hôn!"

Mạc Dao khó chịu hơi dẩu môi, khuôn mặt nhỏ nhăn lại như cố gắng cho người trước mặt thấy cậu có bao nhiêu bất mãn. Thiếu niên cảm thấy bản thân mình quá hiền nên khiến cho người khác nghĩ cậu là người dễ dãi. Nhưng Mạc Dao cảm thấy bản thân mình không dễ dãi chút nào. Cậu vẫn còn dỗi lắm đấy!

Tất nhiên trong đầu thiếu niên cho là vậy không có nghĩa là người đối diện cũng nghĩ như vậy. Tử tước dùng môi khẽ chạm vào lòng bàn tay thiếu niên sau đó dọc theo cổ tay cậu mà hôn đến cánh tay.

005 thở dài bay ra ngoài cửa. Nó nhanh chóng phát hiện hầu gái Ariel đã đứng ngoài chờ tử tước cùng phu nhân từ nãy đến giờ. Nó đồng cảm mà ngồi lên vai nữ hầu.

{Tiền có thể không có nhưng cơm tró thì vẫn luôn xuất hiện quanh ta.}

Đến khi tử tước cùng Mạc Dao ra khỏi phòng thì khuôn mặt nhỏ của phu nhân đã đỏ bừng, trên má có một vết cắn mờ mờ. Thiếu niên xấu hổ không dám nhìn nữ hầu, e thẹn núp sau lưng tử tước đi xuống dưới nhà.

Ở đại sảnh, có một nhóm người đang nhàn nhã ngồi trên ghế hưởng thụ sự phục vụ cao cấp đến từ gia tộc Gelbero. Khi tử tước Vincent chống gậy đi xuống, những vị quý tộc với bộ trang lộng lẫy đồng loạt hướng mắt về phía người đàn ông hay đúng hơn là người phía sau hắn. Đây không phải lần đầu tiên Mạc Dao bị nhìn chằm chằm như vậy nhưng khác với ánh nhìn tò mò của các bạn học cũ trong chương trình một, ánh mắt của những người ở đại sảnh mang theo gì đó đánh giá xen lẫn chút định kiến với thiếu niên. Trên đường đến đây, Mạc Dao đã được tử tước nói qua về những người này. Bọn họ đều là bạn cũ của chủ nhân trước trang viên này tức Hahn Fergus và Diana Gelbero. Lí do bọn họ đến đây là để tưởng nhớ người bạn cũ nhưng những người ở đây, kể cả Mạc Dao, đều biết rằng bọn họ đến đây là để ngó nghía vị phu nhân mới cưới của tử tước.

Tử tước nói Mạc Dao chỉ cần ở đây một lúc thôi sau đó hắn sẽ cho người đưa cậu lên phòng. Dẫu đã để phu nhân nhỏ ở trong tầm mắt nhưng người đàn ông không thể tránh khỏi bị những tay chủ buôn và thương gia bao vây che khuất tầm mắt. Mạc Dao thấp thỏm muốn nhân cơ hội không ai chú ý đến mình liền chuồn đi. Nhưng cậu vừa mới xoay người đã bị ai đó kéo vào một đám phu nhân gồm già lẫn trẻ. Ở trong đám người đó có một vị phu nhân mặc trang phục sẫm màu, cổ đeo kim cương lấp lánh. Bà ta chống cằm lên quạt cẩn thận đánh giá thiếu niên.

{Nhìn mặt bà ta giống mấy bà phù thủy trong phim quá. Bà cô này sẽ không yểm bùa lên chúng ta đó chứ?}

005 căng thẳng, phía sau đầu đổ mồ hôi ròng ròng. Nhưng có lẽ 005 lo lắng quá nhiều rồi. Người phụ nữ chỉ nhìn Mạc Dao một lát liền cong môi cười với cậu.

"Con thật sự rất giống Diana." - Người phụ nữ mỉm cười giúp thiếu niên vén tóc mai ra sau. - "Có lẽ con không biết ta là ai, thiếu nữ bé nhỏ. Ta là phu nhân Lawrence, là người đã bầu bạn cũng Diana và Vincent từ khi còn nhỏ."

Ra là người quen của tử tước. Mạc Dao bất giác thả lỏng trước sự dịu dàng của vị phu nhân.

"Vincent là một đứa trẻ hướng nội. Vậy nên so với Diana thì Vincent khiến ta đau đầu rất nhiều để có thể hiểu thằng bé nghĩ gì. Ôi Diana tội nghiệp."

Phu nhân Lawrence thở dài kéo tay Mạc Dao ngồi xuống cạnh mình. Giữa một rừng phấn son với đủ loại mùi hương, thiếu niên hơi ngọ nguậy cái mũi để tránh bản thân sẽ hắt xì. Phu nhân Lawrence bất chợt vươn tay chạm vào bụng của thiếu niên.

"Hẳn đã có một sinh mệnh tồn tại ở đây."

Mạc Dao chưa kịp phản ứng thì đã có người khác nhanh tay hơn kéo cậu lại. Nàng hầu Ariel lúc nào cũng mang vẻ mặt cười hi hi ha ha nay lại nghiêm túc nhìn chằm chằm vị phu nhân với gương mặt hiền từ kia.

"Vì sức khỏe của phu nhân không được tốt nên tử tước yêu cầu phu nhân lên lầu nghỉ ngơi trước."

Thái độ của Ariel với người phụ nữ rõ ràng không có chút tôn trọng nào. Ngay cả Mạc Dao cùng 005 cũng khó hiểu nhìn nhau nhưng phu nhân Lawrence lại không tỏ ra tức giận mà ngược lại còn giúp thiếu niên cản những quý cô đang muốn lôi kéo cậu hỏi han.

"Hi vọng có thể sớm gặp lại con, thiếu nữ yêu kiều."

Hình ảnh cuối cùng trước khi Mạc Dao bị Ariel kéo ra khỏi đoàn người là phu nhân Lawrence dùng quạt vẫy vẫy chào cậu.

Đến khi hai người bước đến giữa cầu thang khuôn mặt căng chặt của Ariel mới thoáng thả lỏng. Nàng cũng lớn mật hơn mà khoác tay Mạc Dao đầy thân thiết.

"Em chẳng muốn đám người này đến trang viên một chút nào."

"Vì sao vậy ạ?"

"Cảm giác như nhà của mình bị xâm phạm í. Thật ra gia tộc Gelbero cũng không tham gia xã giao quá nhiều mà em cũng chẳng biết bọn họ từ đâu chui ra nữa vậy mà cứ hàng tháng lại mò đến đây một lần tụ tập vài hôm rồi hào hứng bỏ đi." - Nữ hầu bĩu môi ôm chặt thiếu niên hơn. - "Hơn nữa giờ nơi này có phu nhân rồi. Em chẳng muốn chia sẻ phu nhân với bọn họ đâu. Phu nhân thuộc về nhà Gelbero thôi."

"Hàng tháng họ đều đến ư?"

"Vâng. Nghe quản gia kể là hồi phu nhân Diana mang thai bọn họ còn đến thường xuyên hơn nữa cơ. Nửa năm trước, khi nghe tin phu nhân được gả đến đây bọn họ đã rất háo hức ngày nào cũng mò đến. May mà tử tước lấy cớ phu nhân bị bệnh mà đuổi họ đi nếu không em phát điên mất."

Mặc dù Mạc Dao mới đến đây được một tuần nhưng đối với bên ngoài tử tước đã công bố rằng cậu đã ở nhà Gelbero được nửa năm. Đó cũng là lý do tại phu nhân Lawrence cho rằng cậu đã có thai.

Nhưng mà nửa năm cũng đâu thể có thai ngay được.

Mạc Dao dường như cũng ý thức được mong muốn mạnh mẽ có một sinh mệnh mới thuộc gia tộc Gelbero ra đời của vị phu nhân đó. Chẳng lẽ đây là tâm lý chung của các bậc phụ huynh?

"Đến đây phu nhân tự về phòng được không?" - Nữ hầu áy náy gãi gãi đầu. - "Hôm nay đông khách quá nên em phải thay quản gia đi lấy thuốc cho tiểu thư Aisha."

"Aisha bị bệnh sao?" - Mạc Dao lo lắng dò hỏi thiếu nữ. Chẳng lẽ chương trình sắp bắt đầu rồi?

"Tiểu thư bị mất ngủ được một thời gian dài rồi. Mấy hôm trước còn đỡ chút chút xong giờ lại gặp ác mộng." - Nữ hầu nhìn ngó xung quanh một lúc sau đó mới ghé sát vào thiếu niên mà thì thầm. - "Tiểu thư bảo cảm giác bị ai đó theo dõi. Một đêm nàng tóc tai rũ rượi chạy ra đại sảnh nói ác ma đã đột nhập vào phòng nàng."

Đến khi Ariel đã rời đi rồi, Mạc Dao vẫn trầm tư suy nghĩ về lời nói của nàng.

{Chẳng lẽ trong trang viên có ma cà rồng?}

005 từ trên cao bay xuống gần Mạc Dao, trên tay nó lúc này là một cuốn tiểu thuyết kinh điển về ma cà rồng. Mạc Dao lắc đầu tỏ vẻ không biết rồi nhanh chóng trở về phòng. Tuy nhiên khi cậu vừa bước vào phòng, khung cảnh xung quanh bỗng nhiên thay đổi.

Trước mặt thiếu niên lúc này không phải là chiếc giường đơn quen thuộc nữa mà là một đôi giường đặt cạnh nhau. Ngồi trên giường là hai thiếu nữ khoảng tầm 17, 18 mang gương mặt giống hệt nhau. Bọn họ dường như không phát hiện ra Mạc Dao mà chỉ chuyên tâm trò chuyện với nhau. Hai người gọi nhau là Diana và Joan.