Mỗi Ngày, "Mị" Đều Chăm Chỉ Làm Thêm

Chương 56: Chương trình 3: Honey, muốn chơi trò chơi không? (17)



"Mạc Dao, là bọn họ giết ba mẹ phải không? Chính mắt mày nhìn thấy mà!" - Trước mắt thiếu niên chợt hiện ra vẻ mặt điên dại của Mạc Uyển.

Mạc Dao không dám đáp lại, thiếu nữ lại dần mất kiên nhẫn mà tiến lên. Hai tay nàng nắm lấy bờ vai gầy gò của cậu, móng tay nhọn hoắt đâm sâu vào da thịt đau đớn vô cùng. Thiếu niên nhỏ tuổi bị dọa sợ đến bật khóc nức nở miệng không ngừng mếu máo mà phủ nhận:

"Không phải bọn họ! Ba mẹ không phải do bọn họ giết! "

Má phải đột nhiên đau rát. Mạc Dao sợ hãi ôm lấy má mình, nhìn chị gái vừa rơi nước mắt vừa lay hai vai mình.

"Mày nói dối. Mày lúc nào cũng nói dối! Mày hủy hoại tao một lần rồi còn muốn hủy hoại cả ba mẹ nữa sao? Nếu như mày không khóc lóc đòi đi đến đó, nếu như ba mẹ chịu nghe lời cảnh báo của tao..." - Mạc Uyển căm hờn mà nhìn thẳng vào mắt thiếu niên. - "Mày chính là kẻ giết người. Mạc Dao, mày chính là kẻ giết người."

Không. Không phải!

"Vì lời nói của mày mà kẻ giết người đã được thả ra. Cả đời này ba mẹ sẽ không thể nhắm mắt được. Là vì mày!"

*****

Mạc Dao kinh hoàng mở to mắt. Đập vào mắt cậu là trần nhà quen thuộc của ký túc xá đại học. Phải rồi, lúc này kí túc xá chỉ có mình cậu, Cao Bách cùng Cố Lãng đã ở trong bệnh viện mất rồi.

[Mạc Dao, điện thoại.]

Thiếu niên giật mình vội vàng cầm điện thoại lên. Người gọi đến là vị đội trưởng lần trước, họ muốn Mạc Dao đến sở cảnh sát một chuyến. Thiếu niên không hề do dự mà đồng ý.

[Hôm nay là ngày đầu tiên chương trình bắt đầu. Bởi vì cậu là "người yêu" của Bùi Cảnh nên trước cái chết của bạn trai mình, cậu sẽ phải tự mình điều tra và tìm ra hung thủ.]

197 cẩn thận giúp thiếu niên cho kem đánh răng vào bàn chải sau đó bắt đầu liệt kê những việc cậu cần phải làm. Mạc Dao vừa đánh răng vừa gật gù, bởi vì giấc mơ lúc sáng nên 197 nói gì cậu cũng không nghe vào được nhiều.

Sau khi ăn mặc chỉnh tề, Mạc Dao liền cầm lấy điện thoại chuẩn bị đến sở cảnh sát. Tuy nhiên bàn tay đang vươn ra bỗng dưng khựng lại, sắc mặt thiếu niên chợt thay đổi. 197 đứng bên cạnh nhịn không được mà lo lắng hỏi han:

[Sao vậy Mạc Dao?]

"Điện thoại..." - Thiếu niên sợ đến mặt cắt không còn một giọt máu. - "Ngày hôm qua tôi làm mất điện thoại rồi mà."

Cao Bách cùng Cố Lãng đều ở trong bệnh viện chắc chắn không phải bọn họ giúp cậu tìm lại điện thoại. Khả năng có người nhặt được điện thoại rồi đem đến kí túc xá của Mạc Dao cũng hoàn toàn vô lý. Mạc Dao trừng mắt nhìn điện thoại trên bàn, tựa như chỉ cần cậu thả lỏng một chút thôi từ trong điện thoại sẽ nhảy ra một con ma nữ.

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Thiếu niên hốt hoảng ôm chặt lấy 197 bên cạnh mình. Tuy nhiên điện thoại chỉ đổ chuông một lúc rồi tắt, trên màn hình chợt hiện lên một dòng tin nhắn được được gửi từ số điện thoại lạ.

[xxx: Hôm nay trời mưa. Nhớ mang ô.]

******

Trình Chính Khanh nhướng mày nhìn thiếu niên mang vẻ mặt sợ hãi đang níu lấy góc áo mình.

"Gì đây? Đừng nói cậu sợ quá không dám ngủ đâu đấy." - Hắn thở dài hơi cúi đầu xem xét khuôn mặt thiếu niên. Mắt không sưng, vành mắt chỉ hơi đỏ một chút hẳn muốn khóc nhưng không dám khóc. - "Nếu tham gia vào chương trình có boss là ma quỷ chẳng lẽ cậu bị dọa đến nỗi đi vệ sinh cũng cần người dắt đi sao."

Không, thậm chí bởi vì nửa đêm bị quỷ loạn sờ mà sợ đến nỗi đái dầm chỉ có thể mang hai đùi trống không, đầy đáng thương mà chạy sang bạn giường kế cầu xin người nọ cho ngủ cùng.

"Cậu... cậu có thể giúp tôi kiểm tra điện thoại được không?" - Thiếu niên vội vàng nhét điện thoại mình vào tay vị cảnh sát trẻ tuổi.

Trình Chính Khanh muốn nói muốn kiểm tra điện thoại thì đem đến cửa hàng điện tử mà kiểm tra, đưa cho hắn làm gì nhưng nhìn gương mặt trắng bệch của thiếu niên, người thanh niên chỉ có thể thở dài mà đẩy cậu vào trong phòng thẩm tra.

"Biết rồi biết rồi. Mau đi vào trong để đội trưởng lấy lời khai đi nhớ giữ mồm miệng một chút đừng để người ta nghi ngờ."

Được đồng đội (?) hứa hẹn, Mạc Dao ngoan ngoãn bước vào trong phòng. May mắn người thẩm vấn cậu là vị cảnh sát trung niên lần trước nên thiếu niên cũng không bị dọa đến lắp bắp không trả lời được. Dù sao thể hình giữa Mạc Dao cùng Bùi Cảnh quá khác biết, phía cảnh sát hoàn toàn không cho rằng cậu là hung thủ mà chỉ yêu cầu thiếu niên miêu tả lại hình dáng của kẻ sát nhân đã đuổi theo cậu. Mạc Dao suy nghĩ một hồi cũng chỉ nhớ được hắn rất cao. Còn về chi tiết cậu làm thương tên sát nhân lại không được chú ý quá nhiều.

[Dù sao sở cảnh sát cũng không phải là nhân vật chính của chương trình này, mấy chi tiết quan trọng bọn họ không để ý cũng phải thôi.]

Thấy thiếu niên ủ rũ bước ra khỏi phòng thẩm vấn, 197 nhịn không được mà an ủi.

"Không ai khen tôi thật sao? Tôi đánh gãy chân boss lớn đó."

[...]

Đúng là cậu khiến kẻ giết người bị thương nhưng chưa đến nỗi gãy chân được đâu, có khi chỉ khiến đầu gối hắn bầm tím vài ngày thôi.

"Nhưng đội trưởng nhắc nhở tôi hãy cẩn thận những người xung quanh. Có thể kẻ giết người là một trong những người tôi quen biết." - Thiếu niên cẩn thận mà thuật lại lời của vị cảnh sát trung niên.

[Đúng vậy. Dù Bùi Cảnh có rất nhiều kẻ thù nhưng khả năng hung thủ là người mà cậu cùng hắn quen biết là rất cao.]

[Sắp xếp lại manh mối một chút. Nếu tính theo thù hận thì chúng ta có hai nghi phạm có khả năng gây án nhất là Thẩm Trạch Văn và Doãn Hạ Chí kế đó là Cố Lãng.]

"Vì sao có cả Cố Lãng nữa?" - Mạc Dao khó hiểu hỏi lại. - "Cố Lãng rất tốt, Doãn Hạ Chí cũng là người tốt."

[Bởi vì tên sát nhân bị thương ở chân. Cả Thẩm Trạch Văn cùng Cố Lãng đều bị đánh đến nhập viện chúng ta không thể bỏ qua giả thiết một trong hai người đã nói dối để bao che cho việc vết thương ở đầu gối.]

{Vậy Dao Dao chỉ cần lột quần bọn họ ra xem vết thương là được.}

"005?" - Mạc Dao kinh ngạc nhìn quả cầu màu đỏ đột nhiên xuất hiện bên cạnh quản lý 197. Không biết có phải do ảo giác của cậu không mà lớp sơn trên người nó có phần đẹp đẽ hơn trước, hẳn được bệnh viện chăm sóc tỉ mỉ.

{005 đẹp trai tài giỏi đã trở về rồi đây! Dao Dao nhà mị vẫn đáng yêu như ngày nào. Moa! Cho thơm miếng nào~}

005 vui vẻ ôm lấy hai má thiếu niên mà hôn vài cái sau đó nó lại bay về phía 197, dùng tay người que của mình mà chống lên đầu nó.

{Haizz, tôi đã bảo bao lần rồi, cứ theo trình tự suy luận này suy luận nọ của cậu thì còn lâu chúng ta mới tìm ra hung thủ. Chẳng phải Dao Dao nhà chúng ta đã để lại ấn ký trên người tên hung thủ rồi sao? Cứ vạch quần hắn ra mà xem thôi.}

{Đi. Chúng ta đến bệnh viện đè con nhà người ta ra để kiểm tra.}

005 còn đang muốn dắt tay chủ nhân nhà mình đi lột quần trai nhà lành, 197 ở phía sau đã rút từ sau lưng ra một cái cờ lê, không ngừng phang vào đầu nó.

[Cởi này! Quần này! Hít oxy trong bệnh viện mà không thông minh hơn tí nào à?]

005 ăn đau chỉ biết ôm đầu kêu oai oái, nhanh chóng trốn sau lưng Mạc Dao. Thiếu niên muốn ngăn hai người này lại nhưng tầm mắt cậu chợt dừng lại ở phòng chờ bên cạnh. Bên trong phòng chờ có một người phụ nữ đang không ngừng làm loạn, hất tung hết đồ đạc trong phòng lên. Nhân viên cảnh sát đứng bên cạnh cũng chỉ cúi đầu không dám lên tiếng.

Mạc Dao nhăn mày nhỏ cẩn thận nhớ lại xem người này là ai. Phải rồi, Bùi Cảnh từng nói người này là mẹ của Doãn Hạ Chí hơn nữa còn là mẹ kế của hắn. Người ta thường nói mẹ kế cùng con chồng luôn khó hòa hợp nhau. Nhưng dựa theo biểu hiện của người này có vẻ như bà rất quan tâm đến Bùi Cảnh.

"Đứng đây chắn đường à?"

Vai phải đột nhiên bị người đẩy nhẹ một cái, thiếu niên giật mình đưa mắt nhìn sang người thanh niên mặc cảnh phục bên cạnh mình. Trình Chính Khanh dùng tập tài liệu trên tay vỗ vỗ vài cái vào gáy rồi mới mở miếng hỏi thiếu niên:

"Thẩm vấn xong rồi à? IQ của đám cảnh sát trong sở bị đạo diễn bẻ xuống còn một nửa rồi nên cậu đừng hy vọng tìm được thông tin gì ở đây. Còn về Bùi Cảnh..."

Nghĩ đến tình cảnh gã này chết trong xe ô tô trong bộ dạng trần chuồng, bộ phận sinh dục bị người cắt rời ngay lúc còn sống, vị cảnh sát trẻ tuổi do dự một lúc cũng không nói ra. Hắn đưa điện thoại cho thiếu niên:

"Kiểm tra rồi đó. Nhớ hạn chế cắm sạc thường xuyên là được."

"Không phải. Ngày hôm qua tôi đánh rơi điện thoại ở bên ngoài sáng hôm sau lại ở trong phòng tôi..."

"Có lẽ là bug của chương trình thôi. Suy nghĩ nhiều làm gì. Kí túc xá các cậu nhiều người như vậy hắn còn lâu mới dám đột nhập vào."

"Vậy còn tin nhắn thì sao ạ?" - Mạc Dao khó hiểu mà giơ điện thoại lên.

"Ngoại trừ mấy tin nhắn rác ra còn tin nhắn gì nữa sao?"

Không có tin nhắn?

Nhìn vẻ mặt khó hiểu của Trình Chính Khanh, thiếu niên vội vàng mở thư mục tin nhắn của mình ra. Số điện thoại xxx đã không còn nữa khi kiểm tra hòm thư rác cũng không thấy. Mạc Dao ngơ ngác mà đưa mắt nhìn người thanh niên. Không có? Vì sao lại không có?

"Nhìn tôi làm gì? Tôi có xóa tin nhắn gì của cậu đâu đừng có mà vu oan cho người tốt nhá. Còn chuyện của về Bùi Cảnh cùng tên đầu đỏ lần trước, tôi giúp cậu điều tra là được chứ gì."

[Khoan đã! Vì sao lại giúp nhân viên của công ty tôi? Công ty của cậu có mục đích gì?]

197 dùng ánh mắt hạt đậu của mình mà dò xét người thanh niên. 005 đứng bên cạnh cũng gật đầu đồng tình.

{Đúng vậy, các người có mục đích gì? Chúng tôi không gả Dao Dao đâu!}

"Gả cái đầu mấy người! Anh đây chỉ thích con gái thôi." - Trình Chính Khanh bực bội lườm hai con robot bên cạnh mình. - "Chẳng lẽ các người không biết phải hoàn thành ba chương trình mới có thể tham gia chương trình trực tiếp do AZ tổ chức sao? Còn một tuần nữa là hết đợt tuyển chọn rồi. Nếu mấy người không hoàn thành chương trình lần này sẽ không có cơ hội tham gia chương trình trực tiếp."

[Ý cậu em là muốn để Mạc Dao tham gia chương trình trực tiếp lần này?]

{Không gả là không gả!}

"Con robot đỏ này bị khùng à? Hừ, thì đại khái chính là như vậy đấy. Mấy người cũng biết tôi bị AZ cấm ngôn trên mạng vậy nên..." - Vị cảnh sát trẻ tuổi đưa tay chỉ về phía thiếu niên đang đứng một góc. - "Tôi phải giúp tên nhóc lùn này thành công tham gia vào chương trình trực tiếp, khiến bọn người AZ bẽ mặt thì thôi."

[Chú của cậu em mà biết chuyện này hẳn sốc lắm.]

"Đừng nhắc đến chú của tôi! Nói chung, hiện tại chúng ta là quan hệ hợp tác cùng có lợi."

Cuối cùng, dù 197 vẫn còn nhiều nghi vấn nhưng nó không phủ nhận có thêm tên trẻ trâu Trình Chính Khanh giúp đỡ, việc hoàn thành chương trình sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Tuy nhiên nó vẫn không yên tâm mà quyết định về công ty chuẩn bị một bản hợp đồng. Vị trí người hỗ trợ cho Mạc Dao tiếp tục thuộc về 005.

[Không được rủ Mạc Dao đến bệnh viện tụt quần đám kia. Phải đưa cậu ấy về thẳng kí túc xá.]

{Biết rồi biết rồi.}

005 gật đầu như gà mổ thóc. Đợi 197 biến mất trong không trung, nó liền vui vẻ bay đến gần Mạc Dao. Thấy thiếu niên cứ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, 005 tò mò mà dùng tay gõ lên màn hình điện thoại.

{Sao vậy Dao Dao?}

"005, tin nhắn gửi đi rồi có xóa được không?"

{Tất nhiên là không rồi. Trừ khi kẻ kia có thể thâm nhập vào điện thoại của cậu. Vậy hẳn hắn ta phải giỏi về công nghệ lắm lắm.}

Mạc Dao còn muốn mở miệng nói chuyện thì điện thoại của cậu bất chợt rung lên.

[xxx: Bọn họ sẽ không tra được gì đâu.]

Sau đó tin nhắn đột nhiên biến mất. Mạc Dao cùng 005 chưa kịp kinh ngạc kẻ kia đã gửi đến một tin nhắn nữa.

[xxx: Tên cảnh sát đó là ai? Tình nhân mới?]

{éccc!!}

{Tin nhắn bị xóa thật kìa Dao Dao ơi.}

Thiếu niên mím môi vội vàng ấn gọi cho số điện thoại lạ kia. Bên kia chỉ vang lên vài tiếng tút sau đó liền bị tắt.

[xxx: Đừng gọi. Chúng ta chơi trò chơi được không?]

Mạc Dao không hề do dự mà lựa chọn "không chơi".

[xxx: Không muốn chơi thật sao? Chẳng lẽ em không muốn biết nạn nhân tiếp theo là ai? Nếu em thắng tôi sẽ cho em một vài thông tin để em kịp cứu hắn kèm một phần quà nhỏ tôi dành cho em. Muốn chơi không?]

Lần này thiếu niên lại ngập ngừng không đáp lại. Đạo diễn muốn cậu tự mình tìm ra sự thật là chỉ cái này sao?

[Mạc Dao: Tôi sẽ không làm việc phạm pháp đâu!]

[xxx: Được.]

[xxx: Em chỉ cần lựa chọn thôi.]

[xxx: Dê con muốn qua cầu. Dê con sẽ chọn cầu đỏ hay cầu xanh?]

"Cầu đỏ cầu xanh là cái gì?" - Mạc Dao khó hiểu quay sang nhìn trợ lý của mình.

{Tôi chỉ biết trà xanh matcha thôi. Chẳng lẽ cầu đỏ là nước ép lựu? Không đúng, không đúng. Hẳn đây là một dạng chơi chữ. Đỏ là red, xanh là blue càng nghĩ càng không thấy nó có liên quan gì. Hừ hừ, rõ ràng tên này cố tình hỏi câu hỏi mù mờ như vậy để lừa chúng ta.}

Thiếu niên chống điện thoại dưới môi, suy nghĩ một lúc rồi mở miệng:

"Trong phim mấy kẻ giết người thường thích màu đỏ. Có khi nào cừu đi cầu màu đỏ không?"

Càng nghĩ càng cảm thấy hợp lý, thiếu niên liền nhanh chóng đưa ra đáp án của mình cho bên kia. Không đợi kẻ kia đáp lại, xe bus đã đến trạm. Mạc Dao đành nhanh chóng bước xuống xe bus. Đúng lúc này chuông điện thoại của cậu chợt kêu lên. Người gọi đến là Cao Bách.

"Cao Bách?"

"Tìm thấy điện thoại rồi à? Tôi còn tính hỏi cậu thích điện thoại gì." - Phía đầu dây bên kia liền vang lên giọng nói trầm ấm của người thanh niên.

"Không cần đâu." - Mạc Dao xấu hổ trả lời. - "Tôi không có tiền trả cậu. Người khác sẽ nghĩ cậu bao nuôi tôi mất."

Bên kia liền vang lên tiếng cười khẽ.

"Không được sao?"

Sau đó không đợi thiếu niên kịp nói gì hắn đã nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác:

"Tình hình của Cố Lãng hơi xấu một chút, có lẽ tối nay chúng tôi cũng không về được. Cậu chịu khó ở kí túc xá một mình, được không?"

Mạc Dao mím môi. Hẳn Cao Bách vẫn chưa biết chuyện của Bùi Cảnh nhưng cậu cũng không tính kể cho hắn. Dù sao Cao Bách cũng là người vô tội, không nên kéo người này vào chuyện này.

"Được ạ." - Do dự một lúc cuối cùng Mạc Dao cũng đồng ý.

Bởi vì giọng nói của cậu có chút nhỏ, khi truyền sang bên kia lại có phần giống người vợ nhỏ đang hờn dỗi bởi vì chồng đi công tác xa không chịu quan tâm mình. Cao Bách vô thức sờ lên vành tai đã đỏ bừng của mình, nhịn không được mà hứa hẹn với thiếu niên:

"Sáng mai, tôi sẽ nhanh chóng trở về phòng. Cậu muốn ăn gì không? Tôi mua cho cậu."

"Không cần đâu..."

"Sao chỗ cậu ồn vậy? Cậu đang ở ngoài à?"

"Vâng."

"Nghe dự báo thời tiết nói hôm nay trời sẽ mưa, khi ra ngoài nhớ mang ô."

Sau khi kết thúc cuộc gọi với Cao Bách, Mạc Dao liền ngửa cổ nhìn lên trời. Quả nhiên bầu trời bắt đầu trở nên âm u như muốn báo hiệu sắp có cơn giông ập đến.

"Phải mau về thôi." - Thiếu niên thầm nhủ sau đó nhanh chân chạy về kí túc xá.

Bởi vì đang là kỳ nghỉ nên số sinh viên ở lại kí túc xá rất ít, mà có ở lại cũng sẽ đi chơi xuyên đêm không về. Nhìn hành lang kí túc xá u ám, Mạc Dao có chút do dự không dám bước tiếp. Biết thế cậu đã không khuyên 005 về bệnh viện kiểm tra sức khỏe trước...

Thiếu niên nuốt nước miếng, nhanh chân chạy về phòng của mình. Vì không gian quá yên tĩnh mà tiếng bước chân của cậu có phần vang dội hơn mọi ngày khiến trái tim thiếu niên suýt chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Chỉ cần vào trong phòng mình sẽ khóa cửa lại." - Thiếu niên khẽ lẩm bẩm, tay không ngừng lục lọi tìm chìa khóa phòng.

Lạch cạch.

Không khóa?

Nhưng rõ ràng trước khi đi cậu đã khóa cửa phòng cẩn thận rồi mà. Ngay cả 197 cũng giúp cậu kiểm tra lại lần nữa. Thiếu niên đang muốn nhắn tin hỏi Cao Bách xem hắn có trở về phòng không, màn hình đột nhiên nhảy ra một tin nhắn.

[xxx: Trả lời sai rồi. Trả lời sai sẽ bị trừng phạt.]

Cạch.

Trong lúc thiếu niên đọc tin nhắn, cậu theo bản năng mở cửa ra. Trong phòng có chút tối tăm, chỉ có duy nhất ánh sáng từ nhà tắm hắt ra nhằm biểu thị có người trong phòng. Bên trong nhà tắm có tiếng nước chảy, hẳn người kia đang tắm. Mạc Dao cẩn thận kiểm tra lại số phòng. Đây thật sự là phòng kí túc xá của cậu.

"Cao Bách, là cậu sao?"

Không một tiếng động trả lời. Mạc Dao nuốt nước miếng do dự một lúc mới cởi giày bước vào bên trong.

"Cố Lãng? Doãn Hạ Chí?"

Lúc đứng ở bên ngoài thiếu niên không hề phát hiện ra điều gì kì lạ nhưng đến khi vào trong phòng cậu mới nhận ra phòng tràn ngập một mùi tanh nhàn nhạt. Mạc Dao nhăn mặt, mũi nhỏ hơn động đậy một chút, bước chân vô thức mà dừng ở trước giường của mình.

Trước khi đi cậu đã cẩn thận sắp xếp lại chăn màn nhưng lúc này mọi thứ như đã bị ai đó làm cho rối tung. Bởi vì không bật đèn nên thiếu niên không đoán ra được mùi vị kỳ lạ kia đến từ đầu. Cậu tò mò vươn tay chạm vào mặt chăn, đầu ngón tay nhanh chóng đụng phải chất lỏng ươn ướt. Đầu óc thiếu niên lúc này mới bắt đầu hoạt động. Mạc Dao dường như đã nhận ra đó là thứ gì. Trái tim Mạc Dao đập mạnh một cái, cả người lạnh toát như rơi vào hố băng. Cậu hơi lùi lại, cũng không dám bật điện lên để xác nhận.

Tiếng nước đã ngừng lại.

Mạc Dao trợn tròn mắt nhìn bóng đen đang dần dần tiến về phía cửa nhà tắm.

Cạch.

Cửa phòng tắm bật mở kéo theo hơi nước nhàn nhạt. Kẻ kia đưa mắt nhìn cửa phòng bị mở toang, cổ hỏng phát ra tiếng cười trầm khàn.

Ngoài trời bắt đầu đổ mưa. Tuy nhiên, Mạc Dao hoàn toàn không quan tâm mà chỉ cắm đầu chạy về phía trước. Phải cầu cứu ai đó! Nhưng ai mới được. Cao Bách? Cố Lãng? Hay Trình Chính Khanh? Lúc này đầu thiếu niên hoàn toàn trống rỗng. Cậu chỉ biết chạy thật nhanh để thoát khỏi tầm mắt của kẻ săn mồi.

"Mạc Dao?"

Cánh tay mảnh khảnh chợt bị người nắm lấy. Thiếu niên ngơ ngác mà nhìn khuôn mặt lo lắng của Doãn Hạ Chí. Bờ môi trắng bệch của cậu hơi run rẩy một chút cuối cùng cũng không nói thành lời. Người thanh niên không hỏi nhiều mà kéo thiếu niên vào trong xe.

Chiếc xe ô tô màu xanh cứ như vậy mà biến mất trong làn mưa.

Cuối cùng dê nhỏ chọn chiếc cầu màu xanh.

- ------------------------------------------

Cà Phê: Chào mừng đến chuyên mục "Hôm nay ai là sói". Tối hôm qua người dân tên Trình Chính Khanh đã bị sói giết. Đoán xem ai là sói nào?

Trình Chính Khanh:???

Trình Chính Khanh: Sao tôi lại bị lôi vào trò chơi vớ vẩn này rồi?

Cà Phê: Xùy xùy đi ra chỗ khác. Nào nào mọi người mau vote đi. Người dân trong làng sẽ có quyền quyết định cách thức trừng phạt người bị vote là sói đó~

Mạc Dao: Tôi... tôi là tiên tri.

5 phút sau...

Cà Phê: Đã có kết quả. Chúc mừng Mạc Dao với 4/4 phiếu vote cậu là sói. Í mấy người mang Dao Dao của tôi đi đâu vậy?