Mỗi Ngày, "Mị" Đều Chăm Chỉ Làm Thêm

Chương 7: Chương trình 1: Ai đã giết chim cổ đỏ (6)



[Vòng một: Trần Cảnh Mục, Âu Duệ, Lâm Dịch.]

"Cái... đ*o gì vậy!"

Lâm Dịch kinh ngạc nhìn tên của mình xuất hiện trên màn hình. Ai ở đây đều biết hồi cấp 3 Lâm Dịch cậy mình có quyền có thế thường xuyên bắt nạt kẻ khác. Ngay từ đầu cái danh kẻ bắt nạt đã thuộc về hắn mà không cần qua bất kì vòng thú tội nào rồi.

[Chìa khóa mở xích ở trên bàn.]

Kẻ bắt cóc dường như rất tự tin rằng nhóm bị bắt nạt sẽ không thả đám người bắt nạt ra nên để tất cả chìa khoá xích ở trên bàn. Nhóm bị bắt nạt quay sang nhìn nhau một hồi cuối cùng cũng cầm chìa khóa mở xích cho Âu Duệ và Lâm Dịch. Âu Duệ bị ăn giật một lần nên rất ngoan ngoãn phối hợp nhưng Lâm Dịch thì khác. Khoá vừa mở ra, hắn đã húc ngã hai người. Lâm Dịch nhanh chân chạy đến cửa chính tuy nhiên ngay lập tức ăn trừng phạt. Lâm Dịch bị giật đến đỏ mắt chỉ có thể cố lê từng bước nhỏ. Nhưng những người bị giật chung với hắn lại chẳng thể may mắn như vậy.

"Lâm Dịch! Quay lại đi!" - Lưu Nghi ôm lấy cổ đau đớn cầu xin.

"Mày định hại chết cả lớp à?"

Lâm Dịch lúc này mới kiệt sức thở hồng hộc mà ngã xuống sàn. Hắn đưa mắt nhìn về phía những bạn cùng lớp cũ. Lúc này chẳng ai cho hắn một cái nhìn thiện cảm nữa. Dường như Lâm Dịch đã trở thành kẻ tội đồ lớn nhất trong nhóm bắt nạt.

"Tao chỉ..."

"Đi lên chịu tội đi thằng nhát cáy!" - Một thành viên trong số người bị xích chợt hét lên.

"Đ*t mẹ mày nói cái gì cơ?"

Hắn nghiến răng trừng mắt nhìn về phía kẻ kia. Nếu không phải rơi xuống tình huống này hắn đã đấm vỡ mũi tên kia rồi. Chờ người nhà hắn tìm thấy... đúng vậy chỉ cần người nhà hắn tìm thấy hắn bị mắc kẹt ở đây và cứu ra. Hắn sẽ cho tất cả những người ở đây phải ăn đủ khổ.

"Nhanh lên đi." - Ngồi trên bục cao, vị trí chính giữa đã có một người thanh niên chờ sẵn.

Vì đã biết mặt Âu Duệ và Lâm Dịch nên Mạc Dao đoán người này chính là Trần Cảnh Mục. Trần Cảnh Mục có vẻ bề ngoài khá bình thường. Thứ nổi bật duy nhất là đôi mắt hắn rất sâu, thành mắt lại không có nhiều thịt tạo cảm giác u ám hơn nữa giọng nói của hắn lại khác xa với bề ngoài nam tính, thuộc chất giọng có phần ẻo lả khiến người khác có ấn tượng mãi không thôi.

{Mạc Dao~ đang quay phim đấy cười lên đi~}

Mạc Dao ngó qua ngó lại thấy không có ai chú ý đến mình liền vươn tay về phía 005 tặng một cái e thẹn cười. 005 bị khuôn mặt hồng hồng cùng nụ cười ngọt ngào của thiếu niên chọc xấu hổ. Nó hoàn toàn quên mất mình đang phải đi quay phim liền ôm lấy mặt hết lắc trái lại lắc phải. Chủ nhân của nó đáng yêu quá phải làm sao đây~

Mạc Dao hoàn toàn không phát hiện quả cầu nhỏ đang giãy đành đạch trên không trung. Đứng một lúc lâu chân cậu có chút mỏi liền kiếm một vị trí nào đó để ngồi xuống. Dù sao kẻ bắt cóc vẫn chưa đưa ra quy định nào để trừng phạt nhóm bị bắt nạt nên tính ra cậu lúc này cũng gọi là an toàn.

"Lại đây đi."

Mạc Dao nghiêng đầu nhìn về phía Lục Bắc đang vẫy tay với mình. Có lẽ do vừa rồi bị giật điện nên hắn có chút suy yếu dựa vào tường. Mạc Dao hơi do dự hướng mắt về phía Tô Vân Dương. Hắn dường như cũng đang nhìn cậu như muốn nói gì đó. 197 bảo cậu nên đi theo Tô Vân Dương nhưng vị trí của hắn lúc này ở giữa nhóm bắt nạt, hiện tại hai nhóm chính là đang đối đầu với nhau Mạc Dao không dám lại gần mấy người họ. Suy tính một lúc, thiếu niên quyết định chạy lại gần Lục Bắc. Lục Bắc ngồi ở rìa ngoài nên cũng tính là an toàn hơn vị trí của Tô Vân Dương.

"Sợ không?" - Lục Bắc chợt nắm lấy tay thiếu niên. Dù bị xích lại nhưng người thanh niên vẫn toả ra cảm giác áp bức khiến Mạc Dao ngoan ngoãn để hắn nắm lấy tay mình.

"Vị trí hiện tại của cậu vẫn an toàn. Hơn nữa có tôi ở đây mà cậu sợ cái gì."

Lục Bắc khẽ cười dùng môi chạm nhẹ lên lòng bàn tay thiếu niên. Tay cậu có chút ẩm ướt, có lẽ do màn giật điện vừa rồi dọa sợ. Dù vậy từ các ngón tay nhỏ xinh vẫn tỏa ra mùi đào nhè nhẹ. Lục Bắc nhịn không được dùng răng nanh khẽ mài phần đệm thịt trên đầu ngón tay thiếu niên.

"Mỗi ngày đều ngâm mình trong nước đào sao? Vì sao lại thơm như vậy?"

Mạc Dao sợ mọi người chú ý về phía này, chỉ có thể đỏ mắt rụt rụt tay về. Cậu dần ân hận lựa chọn tên biến thái Lục Bắc này rồi. 197 nói đúng, vẫn nên chọn Tô Vân Dương. Sau khi dịch mông cách xa Lục Bắc một chút, thiếu niên mới an tâm tiếp tục theo dõi vòng 1 của thú tội. Lúc này Lâm Dịch cùng Âu Duệ đã bị trói trên ghế, trên cổ của bọn họ còn có một sợi dây thừng, phần sau của dây thừng được nối liền sau với mặt tường. Người duy nhất không bị dây thừng quấn quanh là Trần Cảnh Mục đang dùng ánh mắt hung ác đánh giá hai người.

"Cả hai đứa súc vật chúng mày đều có tội. Biết chứ?" - Hắn nghiến răng nhìn chằm chằm cả hai, hốc mắt sâu ánh lên sự căm thù đến tận xương tủy.

"Trần Cảnh Mục! Âu Duệ có làm gì đâu! Có trừng phạt thì cậu trừng phạt thằng khốn Lâm Dịch ấy."

Khuynh Diệp thấy bạn trai bị người khác xúc phạm nhịn không được mà kêu lên. Trần Cảnh Mục hoàn toàn ngó lơ thiếu nữ xinh đẹp. Hắn làm theo chỉ dẫn của màn hình, lấy từ trong hộp ra một máy điều khiển từ xa. Trần Cảnh Mục khua khua chiếc điều khiển trước mặt hai người ánh mắt tràn ngập miệt thị.

"Giờ quyền sống còn của chúng mày đều nằm trong tay tao. Dù nói hai bọn bay đều chó má như nhau nhưng chỉ có một kẻ trực tiếp đẩy tao xuống địa ngục. Tao sẽ từ từ khơi gợi cho chúng mày biết chuyện đó là gì nhưng đồng thời sợi dây thừng quấn quanh cổ cả hai cũng sẽ theo thời gian mà kéo căng ra. Nếu không muốn ôm nhau chết trùm thì nhận tội lỗi của mình gây ra đi."

"Làm mẹ gì thì làm luôn đi." - Lâm Dịch hừ lạnh trả lời.

"Thứ nhất đêm ngày 20 tháng 3."

Tiếng động cơ phía sau bức tường bắt đầu vang lên. Sợi dây thừng vốn đang chùng dưới đất dần dần được kéo căng. Trước con số ngày tháng đó Lâm Dịch chỉ hơi nhíu máy sau đó hoàn toàn làm ngơ. Nhưng Âu Duệ thì ngược lại, khuôn mặt gã đã đầm đìa mồ hôi, mái tóc vuốt keo sang chảnh lúc sáng vì giãy giụa nay đã bết lại hai bên tái dương. Hắn hơi cự quậy một chút nhưng vẫn lựa chọn không lên tiếng.

"Địa điểm là nhà vệ sinh bị bỏ hoang. Thời gian là sau giờ học."

Âu Duệ gian nan nuốt nước miếng. Sợi dây ngày càng kéo căng hơn, vòng dây đã dần siết chặt cổ hai người.

"Đủ rồi! Đủ rồi!" - Thấy khuôn mặt bạn trai mình dần trở nên tím tái Khuynh Diệp sợ hãi hét chói tai. - "Lâm Dịch, cậu mau nhận tội đi. Đừng khiến Âu Duệ đau khổ nữa."

"Mẹ... tao có làm cái đ*o gì đâu."

Dù hiện tại đã dần hít thở không thông nhưng Lâm Dịch vẫn cắn răng trả lời lại. Hắn dù thường xuyên bắt nạt người khác nhưng với tên Trần Cảnh Mục này, hắn hoàn toàn không có kí ức nào về hắn.

"Tiếp theo, nhân chứng là Mạc Dao."

Mạc Dao đang ôm gối ngồi một góc đột nhiên bị điểm tên liền giật mình ngẩng đầu lên. Mọi người cũng dần chuyển tầm mắt về phía thiếu niên đang được bóng dáng to lớn của Lục Bắc che chắn, ngay cả Lâm Dịch cũng hé mắt nhìn về thiếu niên để lại ấn tượng sâu sắc cho mình này.

"Mạc Dao, cậu nói đi. Là ai? Mau nói là Lâm Dịch đi." - Khuynh Diệp mang đôi mắt đỏ bừng nhìn về phía thiếu niên. - "Nói gì đi! Đừng có im lặng như con lật đật như thế!"

Thiếu niên xoắn xoắn hai tay lại với nhau nhỏ giọng đáp lại thiếu nữ diễm lệ:

"Tôi... tôi không biết..."

Cậu không có một chút kí ức nào của nguyên chủ nên tất nhiên cậu cũng không biết chuyện xảy ra hôm đó là như thế nào. Nhưng rơi vào trong tai Khuynh Diệp lại trở thành thiếu niên vố tình bao che cho kẻ tội đồ Lâm Dịch. Cô hỏng mất mà oà khóc trong lòng Lưu Nghi:

"Sao lại không biết! Cậu chỉ cần nói đó là Lâm Dịch làm thôi mà. Hắn chính là kẻ bắt nạt. Ai chẳng biết điều này."

Lâm Dịch dù đại não trống rỗng vì khó thở nhưng vẫn có thể nghe rành mạch từng lời của Khuynh Diệp. Hắn dù kiêu căng ngạo mạn nhưng hắn chưa bao giờ để bạn bè mình thiệt thòi. Nhớ bản thân mình vì giúp Khuynh Diệp loại bỏ những kẻ cô ghét mà mang thù với nhiều người, Lâm Dịch cảm thấy bản thân mình đã bị phản bội một cách nặng nề.

Phía bên kia Âu Duệ luôn miệng nói hắn không biết gì hết cuối cùng cũng chịu thua mà kêu lên đầy sợ hãi:

"Là do tôi! Là do tôi!"

Trong phút chốc căn phòng trở nên yên tĩnh lạ thường. Trần Cảnh Mục ôm bụng cười sặc sụa ở trên ghế.

"Cuối cùng cũng chịu nhận tội rồi sao? Tao còn cho rằng mày sẽ cho cái bí mật này xuống mồ chứ."

"Trần Cảnh Mục! Cậu điên rồi! Âu Duệ chỉ bắt nạt cậu một lần thôi mà."

Khuynh Diệp dù sốc khi biết bạn trai mình nhận tội nhưng cô vẫn mạnh mẽ bảo vệ Âu Duệ. Âu Duệ bắt nạt Trần Cảnh Mục, Khuynh Diệp không phải không biết nhưng bạn trai trong lòng cô là vĩ đại nhất. Dù sao cũng chỉ là do hắn nhất thời nếu so sánh với Lâm Dịch thì kẻ đáng chết hơn vẫn là Lâm Dịch.

"Bắt nạt một lần? Đúng rồi~ đối với nó thì không có gì quan trọng đâu. Cũng như mày vậy, vì cái chức lớp trưởng của mình mà mày nhắm một mắt mở một mắt mặc kệ đám học sinh như tao bị bắt nạt."

Trần Cảnh Mục mỉm cười đưa mắt nhìn Âu Duệ. Dây thừng lúc này đã được cởi ra. Âu Duệ mang gương mặt toàn nước mắt nước mũi ngồi thở hổn hển trên ghế.

"Mày có muốn biết thằng bạn trai mày đã làm gì tao không? Chỉ vì tao từng làm phẫu thuật nên chất giọng tao bị thay đổi. Nó đồn đãi với toàn trường tao là gay. Mày hiểu cảm giác chúng nó cầm camera lên ép tao xem phim gay rồi thủ d*m trước mặt tụi nó không?"

Trần Cảnh Mục đột nhiên hướng ánh mắt về phía thiếu niên xinh đẹp phía cuối. Cậu dường như cũng phát giác hắn đang nhìn mình liền giương mắt lại. Ánh mắt ấy quá xinh đẹp, nó hoàn toàn khác sự đục ngầu ghê tởm dính nhớp của những kẻ nơi đây. Trần Cảnh Mục bị thiếu niên nhìn đến trái im hơi run lên một chút nhưng nghĩ đến Âu Duệ, sự ghê tởm lại trào dâng trong cuống họng của hắn.

"Mạc Dao, cậu nói gì đi. Chẳng phải lúc đó cậu cũng bị bọn họ ép buộc sao?"

Mạc Dao hoàn toàn không hiểu Trần Cảnh Mục đang nói đến điều gì. Nhưng tất cả những người trong phòng đều len lén nhìn về phía thiếu niên. Trong kí ức trống rỗng của bọn họ dần hình thành nên hình ảnh thiếu niên xinh đẹp. Cậu bị đám quay phim ép ngồi trên bồn cầu, bàn chân nhỏ xinh bọc trong chiếc tất trắng vì sợ hãi mà co quắp lại tạo thành một độ cung be bé chọc người trìu mến. Không biết là mồ hôi hay nước mắt từ trên mặt thiếu niên chảy xuống dọc theo chiếc cằm nhòn nhọn từ trượt xuống cần cổ trắng mịm. Thiếu niên cuộn tròn thân mình khóc lóc dữ dội, ngay cả cái mũi nho nhỏ cũng vì khóc quá nhiều mà trở nên đỏ ửng. Nhưng chẳng có sự thương cảm nào ở đây những kẻ quay phim vì nó lại càng hưng phấn hơn. Bọn chúng ép thiếu niên mở rộng chân ra để xem rốt cuộc bộ phân sinh dục của gay và của con trai khác nhau thế nào. Nhưng thiếu niên chỉ biết nức nở lắc đầu liên tục. Một bàn tay ngăm đen của kẻ nào đó chợt bắt được chân thiếu niên. Ngón tay thô ráp như lún sâu vào lớp da thịt trắng sữa tạo thành mĩ cảm đối lầp đánh sâu vào thị giác. Thiếu niên sợ hãi dùng đôi chân nhỏ của mình không ngừng đạp về phía trước, khuôn miệng nhỏ xinh mọng nước không ngừng mếu máo xin tha.

Không gian yên tĩnh chợt vang lên tiếng ai đó nuốt nước miếng, không khí khô nóng như lấp đầy khoảng trống trong phòng. Trên thực tế, Mạc Dao trong quá khứ không bị bắt nạt đến trình độ như vậy. Cậu chỉ đơn giản bị bọn người Âu Duệ ép nhìn chằm chằm Trần Cảnh Mục. Nhưng không hiểu vì sao khi nghĩ đến thiếu niên bị bắt nạt bọn họ lại chỉ có thể tưởng tượng đến hình ảnh như vậy. Ngay cả Trần Cảnh Mục cũng không tự giác mà hơi hồng mặt nghĩ theo chiều hướng đó. Hắn khi ấy bị bắt xem gay porn những gì hắn thấy chỉ là cảm giác ghê tởm chứ đừng nói là cương cứng như những gì Âu Duệ mong đợi nhưng nếu đổi lại là Mạc Dao... hắn... hắn không biết nữa...

Khuynh Diệp cảm giác không khí có chút khác thường đặc biệt là ánh mắt mấy người kia đặt lên Mạc Dao khiến cô ghê tởm không thôi. Khuynh Diệp hướng mắt về phía Trần Cảnh Mục mà chất vấn hắn:

"Chẳng phải chỉ bảo cậu bị gay thôi sao. Video cũng không phát ra toàn trường cũng lắm thì đám người Lâm Dịch xem được thôi. Cậu có cần nhỏ mọn mang thù đến tận bây giờ không?" . Tгa𝑛g‎ gì‎ mà‎ hay‎ hay‎ 𝑡hế‎ #‎ TгUmTгuy‎ 𝓮𝑛.v𝑛‎ #

"Ha. Tao nhỏ mọn?" - Ngọn lửa trong đáy mắt người thanh niên trong phút chốc như bị một xô nước lạnh hất vào chỉ để lại một mảng giá rét. - "Đúng là nó không công khai video nhưng nó gửi cho gia đình tao. Bọn mày không phải tò mò tao đi đâu sao. Tao bị gửi đến bệnh viện tâm thần để chữa đồng tính. Bọn họ đánh đập tao ép tao phải thừa nhận mình là gay sau đó mỗi ngày sẽ dùng đủ loại tra tấn để " chữa bệnh" cho tao."

"Vậy nên..."

Trần Cảnh Mục lần nữa chuyển hướng về phía Âu Duệ. Hắn theo chỉ dẫn của tờ giấy trong hộp từ dưới mặt sàn lôi ra một cái búa sắt.

"Hôm nay tao sẽ đập gãy tay mày Âu Duệ..."

- ----------------------------------------------------

Cà Phê: Mấy người kì thị đồng tính thường dùng từ "bị" để nói về xu hướng tính dục của những người đồng tính. Vị dụ như ở đây là "bị gay". Nó kiểu như nói đồng tính là một căn bệnh truyền nhiễm. Và ở đây Trần Cảnh Mục đã bị đem đến bệnh viện để "chữa bệnh".