Mỗi Ngày, "Mị" Đều Chăm Chỉ Làm Thêm

Chương 70: Chương trình 4: Đến giờ kể chuyện rồi (2)



"Vương tử."

Công chúa, không, phải gọi là vương tử Bạch Tuyết. Năm xưa vì bảo vệ bản thân khỏi ánh mắt tà ác của đức vua mà vương tử phải sống dưới thân phận công chúa trong một thời gian dài. Ngay lúc hắn đã tập hợp cho mình một lực lượng đủ để lật đổ đức vua thì đã có người ra tay trước. Gã vua cha tàn ác cứ như vậy bị hạ gục một cách dễ dàng mà không cần phe Bạch Tuyết phải hành động. Nhưng gã phù thủy kia lại không biết điểm dừng, hắn không chỉ muốn ngôi vị hoàng hậu mà còn muốn cả vương quốc này. Vương tử Bạch Tuyết vốn định cho người trừ khử hắn lại không ngờ chỉ sau một đêm, kẻ kia lại giống như thay đổi toàn bộ da thịt. Không phải nói là ngay cả linh hồn cũng bị người rửa sạch.

"Vương tử, kế hoạch ám sát hoàng hậu..."

"Tạm thời đừng triển khai vội."

"Vương tử?" - Gã người hầu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn chủ nhân của mình. - "Hoàng hậu tinh thông tà thuật, chắc chắn hắn ta đã dùng bùa mê thuốc lú che mắt ngài. Nếu không để thuộc hạ cho mời pháp sư đến xem giúp ngài."

"Không cần."

Vương tử lạnh nhạt từ chối. Năm xưa mẹ đỡ đầu của hắn là một pháp sư, đã ban cho hắn khả năng có thể chống đỡ mọi tà thuật. Khi mẹ kế xuất hiện trước mặt hắn, Bạch Tuyết hoàn toàn không cảm nhận được chút ma thuật nào. Vương tử không biết vì sao mẹ kế của hắn lại trở nên như vậy, thế nên hắn quyết định quan sát thiếu niên vài ngày.

Trong lúc này Mạc Dao vẫn chưa biết thân phận của bản thân đã bị nghi ngờ. Cậu vẫn còn phụng phịu mà thầm oán với 612 về việc "công chúa" Bạch Tuyết khác xa so với nguyên mẫu như thế nào.

[Bởi vì hiện tại gu của mọi người không phải là công chúa ngây thơ trong sáng nữa nên đạo diễn quyết định thay đổi tính cách của nàng.]

Và cả giới tính nữa...

"Nếu vậy chúng ta là phản diện chẳng phải rất cực sao..." - Mạc Dao rũ môi đầy đáng thương mà thầm trách. Hiện tại công chúa nhạy bén như vậy làm sao cậu có thể lừa được nàng ăn táo độc cơ chứ.

[Chuyện này cậu không cần lo lắng. Hiện tại chúng ta phải làm tốt vai trò phản diện bị người người ghét như vậy số người đứng về phía công chúa sẽ càng nhiều hơn.]

Thiếu niên hơi ngẩng đầu lên chờ đợi 612 thông báo nhiệm vụ tiếp theo.

[Đầu tiên chúng ta phải để đám kỵ sĩ của hoàng gia ghét bỏ.]

*****

Đêm đã khuya, tất cả người hầu của hoàng cung đều lên giường đi ngủ. Người duy nhất được hoạt động vào thời khắc này chỉ có đội kỵ sĩ giáp vàng của hoàng gia. Sau khi phân phó cho cấp dưới của mình, trưởng kỵ sĩ không rời đi ngay mà do dự đứng trước cửa hoàng cung. Bàn tay hắn vì nhẫn nhịn sự bực tức mà đã sớm siết chặt lại tạo thành những tiếng kêu răng rắc. Nhưng rồi trưởng kỵ sĩ vẫn nhận mệnh mà từ từ thả tay ra sau đó chầm chậm tiến vào bóng tối của hoàng cung sâu thẳm.

Ai cũng biết vị hoàng hậu mới là kẻ ham mê sắc đẹp. Mà trùng hợp vẻ đẹp của trưởng kị sĩ lại vô tình lọt vào mắt xanh của hắn ta. Hoàng hậu đe doạ sẽ cắt tiền thưởng cho đội kỵ sĩ giáp vàng nếu như trưởng kỵ sĩ không đến phòng hắn vào đêm hôm nay. Vì đồng đội cùng lòng trung thành với hoàng gia, trưởng kỵ sĩ chỉ có thể mang tâm trạng nặng nề mà xuất hiện trước cửa phòng hoàng hậu. Tuy nói rằng phải trung thành với hoàng gia nhưng trong lòng hắn vẫn dần hình thành lên ý định phản kháng thậm chí muốn lật đổ vị hoàng hậu mới này.

Cửa phòng từ từ mở ra. Theo khe cửa ngày càng mở rộng, một mùi hương ngọt nị dần tràn ra vờn quanh chóp mũi của trưởng kỵ sĩ. Đây không phải ám hương nồng nặc vị tà ác mà là vị ngọt thanh của hoa quả chín mọng. Trưởng kỵ sĩ không biết đó là quả gì nhưng lại vô thức đi theo hương thơm đó. Đến khi đứng trước màn lụa hắn mới hốt hoảng nhận ra bản thân đã tiến vào phòng của hoàng hậu.

Mạc Dao căng thẳng ngồi trên giường không dám nhúc nhích. 612 nói nguyên chủ là kẻ háo sắc hơn nữa còn thích dùng uy quyền để đè ép người khác. Vậy nên cậu cần phải hành hạ trưởng kỵ sĩ để hắn toàn tâm toàn ý trợ giúp công chúa Bạch Tuyết.

"Trưởng... trưởng kỵ sĩ?" - Thiếu niên cố gắng để giọng nói của bản thân không trở nên quá mức run rẩy nhưng lọt vào tai trưởng kỵ sĩ lại là tiếng mèo nhỏ kêu đầy yếu ớt.

"Hoàng hậu." - Vị kỵ sĩ trẻ tuổi liền quỳ gối trước mặt thiếu niên. Giống như mọi binh lính khác, đây là biểu hiện của lòng trung thành.

"Ngài... à không ngươi có thể cởi mũ ra được không?"

Trưởng kỵ sĩ do dự một lúc cuối cùng từ từ tháo bỏ mũ giáp vàng của mình ra. Dưới lớp mũ giáp là một khuôn mặt cương nghị với đôi mày nâu rậm, dù trong phòng chỉ có ánh sáng le lói toả ra từ ngọn nến thôi nhưng Mạc Dao vẫn có thể nhìn ra được mái tóc vàng của trưởng kỵ sĩ. Thiếu niên chợt hiểu vì sao hoàng hậu lại thích trưởng kỵ sĩ đến như vậy. Hắn đẹp nhưng không phải đẹp theo kiểu diễm lệ mà đẹp như vị anh hùng của Hy Lạp cổ đại.

Mạc Dao mím môi thầm nhẩm lại lời thoại của bản thân sau đó vén rèm lụa lên. Ở góc độ của trưởng kỵ sĩ chỉ thấy một cánh tay mảnh khảnh từ từ mở rèm, sau đó đập vào mắt hắn là một gương mặt non nớt, đôi mắt trong veo, lông mi dài mảnh cùng hình môi xinh đẹp, nhuộm màu đỏ tươi. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy mặt của hoàng hậu, có lẽ vì mặc cảm về nhan sắc nên người này thường ngồi sau rèm lụa để ra lệnh. Không ngờ rằng hoàng hậu lại nhỏ tuổi như vậy... xinh đẹp như vậy.

Mạc Dao không hề biết mọi ấn tượng xấu của trưởng kỵ sĩ về bản thân mình chỉ vì một cái liếc mắt của cậu mà bay sạch. Thiếu niên vẫn rất chuyên chú mà đóng vai "phản diện" mê trai, dùng bàn tay nhỏ nhắn mà đặt lên má vị kỵ sĩ trẻ tuổi. Khác với tưởng tượng của cậu, trưởng kỵ sĩ lại không bày ra vẻ mặt ghét bỏ mà ngược lại chỉ ngơ ngác ngẩng đầu nhìn thiếu niên. Nếu như lúc này trong phòng đủ ánh sáng, chắc chắn Mạc Dao sẽ nhận ra trên khuôn mặt vốn lạnh như băng của trưởng kỵ sĩ dần xuất hiện những rặng đỏ ửng.

"Trưởng kỵ sĩ." - Mạc Dao lúng túng thu tay lại. - "Ta muốn ngươi rửa chân cho ta."

Thiếu niên cẩn thận suy nghĩ một hồi, cảm thấy nửa đêm hoàng hậu gọi trưởng kỵ sĩ vào cung chắc chắn là muốn hắn rửa chân cho mình. Trưởng kỵ sĩ là người đứng đầu đội kỵ sĩ của hoàng cung bị hoàng hậu nhục nhã như vậy tất nhiên là rất rất ghét cậu rồi. Thiếu niên liền ngồi xuống đệm mềm, cố gắng bày ra phong thái ngạo nghễ mà đưa chân về phía trưởng kỵ sĩ.

Chỉ bắt rửa chân thôi sao?

Không biết vì lý do gì hắn lại cảm thấy thất vọng. Chẳng lẽ hoàng hậu không muốn làm gì hắn nữa sao?

Trưởng kỵ sĩ rũ đuôi từ từ nắm lấy bàn chân nhỏ nhắn của thiếu niên. Khác với đám kỵ sĩ thô tục cả người lúc nào cũng mồ hôi nhễ nhại, chân của thiếu niên rất đẹp, bởi vì lười biếng đi bộ nên phần gót chân mềm mại, móng chân được cắt tỉa gọn gàng để lộ đầu ngón tròn tròn. Chân của cậu cũng rất nhỏ, ngay cả một bàn tay của hắn cũng bao phủ được. Nếu như thiếu niên dẫm lên đùi hắn hẳn sẽ chỉ để lại dấu hồng nhạt màu giống như bàn chân mèo con, không gây đau đớn như lại khiến tim người tan chảy.

Trưởng kỵ sĩ khẽ nuốt nước miếng, cẩn thận đặt chân Mạc Dao vào trong chậu nước, sau đó bắt đầu giúp thiếu niên rửa chân. Khi tay hắn chạm đến cổ chân thiếu niên, trưởng kỵ sĩ vô thức hơi siết chặt tay lại. Vốn tưởng rằng hoàng hậu sẽ tức giận mà đạp đổ chậu nước, thậm chí còn cho người đem hắn mà chặt đầu nhưng thiếu niên hoàn toàn không phát hiện ra sự bất thường, chỉ rũ mắt nhìn xuống vạt áo đã bị vò nát, vành tai trắng sữa đã sớm đỏ bừng. Trưởng kỵ sĩ chợt nhận ra, hoá ra hoàng hậu không ác liệt như mọi người thường đồn đại, hoá ra cậu lại ngoan như vậy, ngoan đến nỗi hắn muốn dùng một sợi xích bằng vàng bao lấy cổ chân nhỏ bé kia, để mỗi bước đi của hoàng hậu đều phát ra tiếng "leng keng" mời gọi người. Trước suy nghĩ đáng sợ ấy, trưởng kỵ sĩ hốt hoảng vội vàng đứng dậy.

"Thần... thần đã hoàn thành công việc... Thần xin cáo lui."

Mạc Dao muốn gật đầu để người thanh niên rời đi nhưng cẩn thận nghĩ lại, hoàng tộc nhiều nghi lễ như vậy hơn nữa người này còn là trưởng kỵ sĩ, hẳn cậu nên khen thưởng rồi mới cho người lui. Thiếu niên cố gắng lục lọi suy nghĩ một hồi chợt nhớ đến quyển "Hoàng hậu NTR ký" mà 005 từng cho mình xem. Cậu không hề nghĩ nhiều liền ra hiệu cho người thanh niên tiến lại gần phía mình. Trưởng kỵ sĩ ngoan ngoãn bước đến trước mặt thiếu niên.

"Ngươi cao quá, cúi xuống một chút được không?"

Mạc Dao nhỏ giọng bất mãn, trưởng kỵ sĩ liền vội vàng gập lưng ghé sát thiếu niên. Sau đó một cánh tay mảnh khảnh chợt vòng qua cổ hắn, kéo người thanh niên về phía trước.

Bình thường trưởng kỵ sĩ là người khoẻ nhất trong đội, cho dù bị người kẹp cổ muốn vật ngã hắn vẫn có thể đứng vững không lung lay chút nào vậy mà thiếu niên chỉ dùng chút lực hắn đã như kẻ mới ốm dậy mà vùi mặt vào xương quai xanh của cậu. Chóp mũi quẩn quanh hương đào ngọt đến nỗi muốn hoà tan luôn người ngửi được. Đầu óc vị kỵ sĩ trẻ tuổi dần trở nên ong ong, giống như kẻ say rượu mà nóng bừng bừng. Đến khi cảm nhận được có thứ gì đó mềm mại nhẹ nhàng đặt lên tai mình, hơi thở nóng hổi theo khe hở hơi hé ra mà phả lên vành tai thì cả người hắn chính thức nổ tung. Mạc Dao thả trưởng kỵ sĩ ra, ánh mắt vẫn trong veo đến lạ kỳ.

"Đây là phần thưởng dành cho trưởng kỵ sĩ."

Đến khi người thanh niên trẻ tuổi hoảng hốt mà chạy mất, Mạc Dao mới nhẹ thở phào một hơn. Nhìn biểu hiện của hắn như vậy hẳn ghét cậu lắm. Thiếu niên vui vẻ nắm chặt hai tay. Cậu càng ngày càng có phong thái của kẻ phản diện.

Mà vị "phản diện" xinh đẹp không hề biết rằng, kẻ mà cậu cho rằng ghét đến nỗi bỏ chạy kia lại đang đỏ mặt đứng dựa người vào tường lạnh băng mà thở hổn hển.

Dù đã rời đi thật lâu nhưng từng chi tiết, từng hình ảnh ở trong phòng vẫn đọng lại trong não hắn. Trưởng kỵ sĩ vẫn còn nhớ rõ bờ môi đỏ mọng đó chạm vào vành tai mình bao lâu, trước khi rời đi còn nhẹ nhàng mà nghiền xuống một chút. Hắn đỏ mặt mà vươn tay nhẹ chạm vào vành tai mình trong lòng không khỏi tiếc hận bản thân mình không tắm rửa sạch sẽ trước khi đến gặp hoàng hậu. Nhưng trên thực tế Mạc Dao cũng không ngửi thấy mùi lạ trên cơ thể trưởng kỵ sĩ mà chỉ thấy hương táo xanh nhàn nhạt len lỏi giữa những sợi tóc.

Liệu mai hoàng hậu có gọi hắn đến rửa chân cho người nữa không? Sau đó hắn... hắn sẽ được khen thưởng.

Trưởng kỵ sĩ sầu não mà gãi gãi đầu. Kể cả thiếu niên không gọi hắn đến hắn vẫn sẽ đến.

Nghĩ vậy, người thanh niên liền vui vẻ muốn trở về phòng. Bất chợt hắn nhận ra tay mình vẫn còn cầm một tấm lụa màu xanh lam. Đây là khăn lau chân của hoàng hậu, vừa rồi vì quá hoảng loạn mà hắn lỡ cầm đi mất. Tuy nhiên kỵ sĩ trưởng lại không có ý định trả lại cho thiếu niên. Hắn rũ mắt nhìn bọc vải trên tay mình, nơi ấy vẫn còn tàn lưu chút hương ngọt của hoàng hậu. Trưởng kỵ sĩ cẩn thận nhét lụa vào túi rồi nhanh chóng xoay người rời đi.

******

"612 chúng ta là phù thủy vì sao chúng ta không có gương thần?"

Thiếu niên sầu não mà tựa má lên lan can. Cậu là phù thủy mạnh nhất thế giới này vậy mà dạo gần đây các chị gái cung nữ như phát hiện ra thiếu niên tính cách quá mềm nên không còn sợ hãi cậu như trước nữa. Cho dù thiếu niên có diễn đúng vai phản diện hống hách cũng bị cung nữ cho rằng trẻ con đang cáu kỉnh, các nàng liền dùng chút kẹo để dỗ dành thiếu niên. Mạc Dao bất lực, chỉ có thể mang đôi mắt hồng hồng dọa sẽ cho các nàng nhảy cóc giữa sân, kết quả chỉ đổi lại một đám chị gái đỏ mặt ôm tim.

Thiếu niên giận dỗi bỏ ra ban công ngồi. Lần sau cậu sẽ đến các chị cung nữ học tâng cầu mười cái mới cho ăn cơm.

Mà 612 đứng ở bên cạnh chỉ biết sầu não mà lắc đầu. Đây chính phản diện thất bại nhất trong lịch sử của chương trình. Tuy nhiên vì chuyện này cũng không ảnh hưởng đến cốt truyện nên nó nhắm một mắt mở một mắt cho qua.

[Gương thần chính là trưởng kỵ sĩ.]

"Hắn... hắn là..." - Thiếu niên kinh ngạc nhìn xuống đoàn kỵ sĩ đang tập luyện phía xa. - "Đây là đồng đội của chúng ta sao?"

[Không phải.]

[Bởi vì trong cổ tích, gương thần tượng trưng cho sự đánh giá công bằng nên tổ đạo diễn quyết định thay bằng trưởng kỵ sĩ. Chỉ cần đội kỵ sĩ giáp vàng đứng về phía ai thì người đó chắc chắn sẽ là quân chủ của đất nước này.]

Thật ra là bởi vì so với một mặt gương xấu xí thì một kỵ sĩ trẻ tuổi sẽ thu hút người xem hơn. Dù sao chương trình đêm khuya của công ty 612 lập ra với mục đích kiếm nhiều người xem, nội dung càng hợp thị hiếu càng tốt. Tất nhiên không đời nào nó nói chuyện này cho Mạc Dao rồi.

[Theo kịch bản, trong lúc quyến rũ trưởng kỵ sĩ cậu sẽ hỏi hắn giữa cậu và công chúa Bạch Tuyết ai đẹp hơn. Trưởng kỵ sĩ thật thà nói là công chúa vậy nên cậu quyết định để thợ săn dẫn công chúa vào rừng để giết chết.]

"Vì sao ai đẹp hơn lại liên quan đến việc làm quân chủ của vương quốc?" - Mạc Dao khó hiểu mà nghiêng đầu.

[Bởi vì chỉ có vẻ bề ngoài thì hoàng hậu mới đủ tự tin sánh với công chúa Bạch Tuyết.]

"Thế thợ săn là ai vậy ạ?"

612 đang định mở miệng nói thì một mũi tên chợt phóng đến hướng thẳng vào nó. Tuy nhiên bởi vì 612 không thuộc về nơi này nên mũi tên trực tiếp xuyên qua đầu nó mà ghim vào mặt tường. Không khí xung quanh nhanh chóng trở nên hỗn loạn. Mạc Dao bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, chỉ có thể bám chặt lan can mà nhìn xuống dưới. Đứng ở vị trí đối diện với cậu có một kỵ sĩ mặc giáp vàng, trên tay hắn vẫn cầm cung tên như để biểu thị hắn chính là kẻ bắn mũi tên về phía thiếu niên. Trước khi những kỵ sĩ xung quanh kịp bắt hắn, kẻ kia đã lấy đà, nhảy lên lan can mà Mạc Dao đang đứng. Dưới ánh mặt trời chói chang, mái tóc đỏ rực của của người kỵ sĩ trở nên vô cùng nổi bật. Hắn che lấp mặt trời khuôn mặt cau có áp sát thiếu niên.

"Hoàng hậu."

[Hắn chính là thợ săn.]

- ---------------------------------------------------------

Cà Phê: Lười nghĩ tên ლ(¯ロ¯"ლ)