Mỗi Ngày Một Kỹ Xảo Đầu Thai

Chương 2



Tôi tin chắc rằng trong triều đại phong kiến ​​Đại Lương này, điều mà bệ hạ sợ nhất chính là có người làm phản. Một lần không bị chém, cứ làm thêm lần nữa là được.

Vì vậy, sáng hôm sau, tôi một lần nữa đến điện Kim Loan, trước mặt Chử Sư Vực, khuyến khích các đại thần cùng mình làm phản.

Tuy nhiên, các đại thần lại quỳ xuống, tâu: "Bệ hạ, bệ hạ nghĩ sao về việc sách phong Hoàng hậu vào đông chí năm nay? Khâm Thiên Giám đã dự đoán rằng đó sẽ là ngày lành để thành hôn."

Tôi: "?"

Sau buổi chầu triều lúc sáng, Chử Sư Vực lại nắm tay tôi, khen ngợi: "Tức Mặc thực sự hiểu ta."

Tôi: "……"

Tôi hiểu cái búa của bà nội anh ấy!

Sau khi trở về rút kinh nghiệm xương máu, bây giờ hôn kỳ đã được ấn định, nếu tôi lại nhắc đến chuyện làm phản, các đại thần chắc hẳn là sẽ xin bệ hạ giết tôi ngay.

Vì vậy, sáng ngày thứ ba, tôi lại một lần nữa khuyến khích các đại thần làm phản với mình.

Lần này các đại thần đã không nói gì một lúc lâu, tôi biết ngay mà. Đúng lúc tôi đang định mở miệng khiêu khích: "Đúng vậy, ta chỉ muốn làm phản. Nếu có thể, ngươi cứ giết ta đi." Thì một đại thần thông minh nhìn Chử Sư Vực rồi lại nhìn tôi. Với vẻ mặt hiểu biết, hắn lập tức dẫn đầu quỳ xuống.

“Bệ hạ, thần không cho là tổ chức đại điển phong hậu vào ngày đông chí là thích hợp, vì sẽ dẫn đến đêm dài lắm mộng…. À không, vì hạnh phúc của bệ hạ, thần đã về tra lại hoành lịch hôm qua, thấy rằng ngày mùng 3 tháng sau mới là phù hợp nhất.”

Tôi: "..."

Đó là lịch gì thế, hoàng cái gì, mẹ kiếp!

Sau buổi thiết triều, Chử Sư Vực lại nắm tay tôi khen ngợi, giọng điệu ôn hòa đến mức có thể vắt nước ra khỏi miệng, "Nói cho ta biết ngươi muốn cái gì, dù là ngôi sao trên trời trẫm cũng có thể hái cho ngươi!"

Tôi ngơ ngác, lặp lại lần nữa: “Thần muốn chết.”

Chử Sư Vực đưa tay xoa tóc tôi, "Tức Mặc ái khanh, Đại Lương ta đáng để ngươi tận tụy."

Tôi: "……"

Đáng một xu ấy, có bản lĩnh thì anh hủy cái trò thiết triều buổi sáng này đi.

Vì không thể trông cậy vào Chử Sư Vực nên tôi không còn cách nào khác ngoài việc học lại từ đầu cách tự sát.

Lần này tôi rút một thanh trường kiếm ra nhắm ngay bụng mình, tuy nhiên, thanh kiếm đã gãy đôi trước khi chạm vào bụng tôi!

Tôi nhìn lên bầu trời không nói nên lời.

Tôi chỉ muốn chết một lần thôi, tại sao lại khó đến thế?!

Điều khó khăn hơn nữa là việc tôi tự sát lần này lại bị một tiểu nha hoàn trong phủ phát hiện rồi đi đồn ầm ra ngoài.

Sáng hôm sau, mọi người trong Kim Loan điện đều run rẩy, kẻ bị đám đại thần ép cưới nữ nhân mình không thích cũng không mất bình tĩnh, chỉ là liều mạng - Chử Sư Vực lại đột nhiên trở nên tức giận.

Đầu tiên hắn lấy ra một vài tấu chương, quẳng chúng xuống đất.

Sau đó hắn chỉ vào mũi đám đại thần mà mắng: “Ngày nào các ngươi cũng no say không có việc gì làm, chỉ biết gài bẫy hãm hại thừa tướng, các ngươi muốn ép chết thừa tướng à?”

Điều tôi không sợ nhất là cái chết, khi mọi người sợ hãi đến không thể thở được tôi bình tĩnh cúi xuống nhặt mấy phần tấu chương trên mặt đất lên.

Khi tôi mở ra thấy tất cả đều là viết về tôi. Bọn họ nói tôi mấy ngày trước vô lễ, lớn tiếng đòi làm phản ở Kim Loan Điện sợ rằng có ý đồ khác nên đề nghị giết tôi để giải quyết phiền phức sau này.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tấu chương này rất hợp ý tôi.

Nhóm đại thần này cuối cùng cũng đã làm một việc giống con người rồi.

Tôi lập tức xác nhận lời buộc tội: "Bệ hạ, các vị đại nhân nói rất đúng, thần chỉ muốn làm phản!"

Chử Sư Vực đang mắng nhiếc nghe tôi nói xong sửng sốt một chút, hắn mỉm cười với tôi ân cần nói: "Thừa tướng đang nói vớ vẩn gì vậy?"

Nói xong, hắn lại chỉ vào các đại thần, hét lên: “Người đâu, mau lôi đám đại thần này ra ngoài, đánh năm mươi roi, cách chức ngay lập tức”.

Tôi: "!!!"

Chết tiệt, tôi nghĩ cái chết là việc của tôi nhưng liên lụy đến người khác thì lại là một tội lỗi.

Tôi lập tức quỳ xuống nói: “Bệ hạ xin hãy bình tĩnh. Mấy hôm trước thần đúng là đã khẩu xuất cuồng ngôn, sự tình liên quan đến giang sơn xã tắc, các vị đại nhân cũng chỉ là quan tâm nên bị loạn mà thôi. Xin bệ hạ đừng khiến bọn họ đau lòng.”

Chử Sư Vực vẫn lạnh lùng nhìn đám đại thần kia, “Các ngươi nhìn mà xem, thừa tướng còn đang bảo vệ các ngươi, các ngươi sao có thể còn mặt mũi mà đứng ở Kim Loan điện này?”

"Lần này thừa tướng cầu xin cho các ngươi, tạm thời ta tha cho các ngươi. Nếu các ngươi nói điều gì chọc tức thừa tướng tự sát, trẫm sẽ chém đầu các ngươi!"

Tôi: "……"

Tôi tê liệt đến mức không thể làm gì được nữa.

Phương châm của tôi là: Không bao giờ bỏ cuộc!

Đã không thể cùng kéo các đại thần xuống nước, thì chỉ có thể đối phó với Chử Sư Vực một mình.

Thế là tôi bận bịu suốt đêm để lên kế hoạch chọc giận Chử Sư Vực.

Tôi tin chắc rằng sự tức giận sẽ giết chết con người.

Bước đầu tiên là làm cho Chử Sư Vực suy nhược tinh thần, tức là nửa đêm đang ngủ ngon lành, lôi hắn ra khỏi giường, nói rằng có việc quan trọng phải làm.

Bước thứ hai là đợi hắn ngơ ngác đứng dậy, lại nói chuyện với hắn về những chủ đề có thể khiến tất cả các hoàng đế và đàn ông phong kiến ​​​​tức giận.

Bước thứ ba là gọi hắn là tên ngốc lúc trò chuyện!

Ah…

Tôi không tin Chử Sư Vực có thể chịu đựng được!

Đó là một đêm tối trời lộng gió, chính là lúc làm chuyện mờ ám, tìm kiếm cái chết.

Tôi vênh váo bước vào hoàng cung đi thẳng tới phòng ngủ của Chử Sư Vực.

Vừa định bước vào, đã bị thị vệ canh cửa chặn lại, "Thừa tướng, đêm đã khuya, bệ hạ đã..."

Tôi biết cách tự sát nên ngắt lời thị vệ với vẻ phản nghịch: "Khuya cái gì mà khuya, trước mắt chính là lúc nói chuyện vô nghĩa hay sao, mau gọi bệ hạ dậy cho bổn tướng, bổn tướng có chuyện quan trọng cần bẩm báo."

Thị vệ nuốt nước bọt nói: "Thừa tướng, chỉ sợ bệ hạ không tiện, bệ hạ chỉ là..."

Tôi lại ngắt lời người bảo vệ và nói: "Dài dòng lôi thôi, nhờ ngươi thì được tích sự gì? Thôi đi, để ta tự làm."

Nói xong tôi nghênh ngang bước vào tẩm cung của bệ hạ.

Thị vệ kia đang định nói gì đó nhưng một thị vệ khác đã nắm lấy tay hắn, bịt miệng hắn lại: "Ngươi có muốn chết không? Thừa tướng cũng có thể ngăn lại được sao... Ngươi quên mất rằng một số đại thần đã tham gia buộc tội Thừa tướng, suýt nữa đã bị bệ hạ bãi quan giáo huấn rồi đấy."

Tôi liếc nhìn hai người họ và nghĩ thầm, chậc chậc, giờ mình nổi tiếng rồi.

“Nhưng Bệ hạ là… ưm ưm!”

Thị vệ chưa kịp nói xong thì người còn lại đã lại bịt miệng hắn lại.

Vì vậy, những lời sau đó tôi nghe không rõ nhưng mặc kệ Chử Sư Vực đang làm gì, trên đường đi tìm cái chết, thứ tôi muốn chính là kích thích!

Tôi đẩy cánh cửa hé mở bằng lòng bàn tay.

Sau đó, mắt tôi mở to.

Chử Sư Vực hoàn toàn khỏa thân, mắt nhắm lại, ngâm mình trong dòng nước mát lạnh phủ đầy cánh hoa.

Nghe thấy tiếng cửa mở hắn chợt mở mắt.

Ánh mắt giao nhau, bầu không khí có chút ngượng ngùng.

Nói một cách logic, vào thời điểm này để tránh sự bối rối thêm lẽ ra tôi nên che mắt lại quay người ngay lập tức và chạy nhanh ra khỏi tẩm điện của hắn.

Nhưng sự thật là mắt tôi đang nhìn thẳng vào cơ bụng tám múi của Chử Sư Vực.

Chết tiệt, Chử Sư Vực mặc quần áo dáng người trông gầy gò nhưng khi cởi quần áo lại trông cơ bắp vậy sao, còn hết sức rắn chắc nữa….

Ai mà không thích cơ bụng tám múi chứ?

Đầu óc tôi xoay chuyển, tôi nghĩ, đúng rồi, dù sao thì cũng đến đây để đi chết mà, vì vậy nhìn cho kỹ cơ bụng tám múi của Chử Sư Vực trước khi nhắm mắt cũng sẽ không phải là một ý kiến tệ hại.

Để nhìn cho rõ hơn, tôi nuốt nước bọt rồi bước đến dòng nước mát lạnh, giả vờ bình tĩnh.

Chử Sư Vực đưa tay nhặt những cánh hoa trên mặt nước trước mặt, hỏi: "Ái khanh đêm khuya đến tìm ta, là có chuyện gì quan trọng, hửm?"

Tôi: "……"

‘Sao anh lại keo kiệt như vậy, tôi chỉ muốn nhìn cơ bụng của anh một chút, sao anh phải dùng hoa che giấu chứ?’

Haiz, tôi thực sự muốn đẩy tất cả những cánh hoa cản đường kia ra.

Chử Sư Vực thấy tôi cứ nhìn chằm chằm vào hắn, chắc hẳn nghĩ rằng tôi có chuyện trọng đại muốn bàn bạc với hắn, liền chỉ vào quần áo bên cạnh nói: “Tức Mặc, khanh đưa quần áo cho trẫm đi, trẫm mặc quần áo xong sẽ nói chuyện với khanh."

Không, tôi đâu có muốn nói chuyện với hắn khi hắn đã mặc quần áo đầy đủ chứ….

Tôi nói: “…Thật ra thì cứ nói chuyện thế này cũng được.”

Chử Sư Vực hơi nhướng mày: "?!"

Tôi: "……"

Ơ, bị lộ rồi!