Mỗi Ngày Một Kỹ Xảo Đầu Thai

Chương 4



Dù Chử Sư Vực không hợp tác, tôi vẫn phải diễn tiếp vở kịch của mình.

Tôi sai người đưa Tố Tố đến, hung hăng rút thanh kiếm đã chuẩn bị sẵn, đặt lên cổ nàng ta, nhìn Chử Sư Vực thách thức: "Thượng triều hả, thượng triều cái con khỉ á, bà đây đã chán ngấy việc thượng triều hàng ngày rồi."

Chử Sư Vực thấy thế, cuối cùng cũng hợp tác với tôi một lần, lo lắng nhìn chằm chằm vào tôi, nói: "Thừa tướng, bình tĩnh đã. Nếu khanh không muốn thượng triều nữa thì xin nghỉ phép đi, trẫm chắc chắn sẽ chuẩn tấu, bao lâu tùy ý khanh."

Tôi cười khẩy: "Muộn rồi, hôm nay, hoặc là ta giết người trong lòng ngài, hoặc là ngài giết ta. Chọn đi."

Chử Sư Vực nhìn Tố Tố rồi lại nhìn tôi: "Không có lựa chọn thứ ba sao?"

"Chọn một trong hai, không có lựa chọn thứ ba!" Tôi hét lớn: "Ngài chọn ngay bây giờ!"

"Ậy nữ nhân đừng làm khó nữ nhân, nàng tránh xa Tố Tố ra... ôi mẹ kiếp!"

Chử Sư Vực bỗng thốt lên một tiếng chửi thô tục, vì thanh kiếm của tôi bất ngờ đã ở trong tay Tố Tố, nàng ta thật là cao thủ!

À quên, nàng ta là con gái Đại tướng quân mà!

Rồi thanh kiếm của nàng ta kề vào cổ tôi.

Tôi: "..."

Đừng hỏi nữa, thật là rất xấu hổ đó…

Nhưng xấu hổ hay không cũng không quan trọng, Tố Tố có thể giết tôi ngay lập tức cũng coi như tôi đạt được mục đích rồi.

Tôi lập tức quay sang thách thức Tố Tố: "Giết ta đi, nếu ngươi không giết ta, ta sẽ khinh thường ngươi!"

Tố Tố chắc chắn là cô gái tốt, đảm đang tháo vát nhất thế giới.

Nàng ta lập tức tăng lực trên tay, tôi cảm thấy cổ mình đau nhói, bình an nhắm mắt lại...

Chỉ là, khoan đã, mắt tôi chưa nhắm hẳn thì nghe được tiếng hét thất thanh của Chử Sư Vực "Đừng mà!", tôi thấy thanh kiếm trong tay Tố Tố đột ngột đổi hướng, lao thẳng về phía Chử Sư Vực!

Tôi: "!!!"

Chuyện gì vậy, họ không phải là người yêu sao?

Chỉ để ngăn tôi chết, mà lại trở mặt thành thù à?!

Có cần phải thế không?!

Nhưng bây giờ không phải lúc bận tâm về vấn đề đó.

Nói là làm ngay, tôi lao tới ôm chầm lấy Chử Sư Vực đang chạy về phía tôi, vừa đúng lúc ngăn được thanh kiếm của Tố Tố không đâm vào tim Chử Sư Vực.

Thanh kiếm xuyên qua lưng tôi, đâm thủng người tôi.

Trong lòng tôi cười lớn ba tiếng, cuối cùng đã có thể nhắm mắt bình yên.

Thế kỷ 21, bà đây trở về rồi!

Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, tôi chỉ cảm thấy đau, quá đau, về nhà tôi nhất định phải ném hết mấy thứ đồ sắc nhọn ra đường!

À, hình như tôi còn nghe thấy tiếng thét thất thanh của Chử Sư Vực nữa, "Thừa tướng, trẫm không cho phép khanh chết, khanh mau tỉnh lại, không được trở về."

Tôi: "..."

Thôi cút đi…

Nhưng sao ngực tôi lại có cảm giác như nghẹt thở, bất giác nhớ lại thời gian gần đây Chử Sư Vực tử tế với tôi thế nào. Chắc vì tiếc nuối lần trước không ngủ được với mỹ nam đây mà.

Tôi tự nghĩ như vậy.

Tôi tỉnh lại là hơn nửa tháng sau.

Mở mắt cười toe toét, nhìn lên màn trướng kiểu cổ xưa trên đầu giường, nụ cười dần đông cứng. Nếu tôi không nhìn nhầm, hiện tôi đang nằm trên long sàng của Chử Sư Vực!

Chắc chắn là tôi thức dậy sai cách rồi, nếu không sao tôi vẫn chưa quay lại thế kỷ 21?!

Vì vậy, tôi nhắm mắt lại.

Vừa nhắm mắt, bên tai đã vang lên giọng ai đó phấn khích: "Bệ hạ, bệ hạ, bệ hạ, Thừa tướng đại nhân tỉnh lại rồi."

Tôi: "..."

Tôi tuyệt vọng mở mắt ra lần nữa, thấy bên giường đầy những người là người. Để ngăn tôi quay về thế kỷ 21, có vẻ Thái Y Viện đã huy động toàn bộ lực lượng rồi!

Chử Sư Vực vội chụp lấy tay tôi, khóe mắt hơi đỏ: "Thừa tướng, khanh tỉnh rồi, có chỗ nào khó chịu không, cảm thấy thế nào?"

Tôi chỉ có một cảm giác, tuyệt vọng, mệt mỏi, không muốn nói gì cả. Mỹ nam hỏi han, tôi cũng chỉ muốn chết.

Các thái y ba chân bốn cẳng kiểm tra, sờ nắn mạch, xem xét vết thương của tôi, nói ra một câu khiến tôi càng tuyệt vọng:

"Bệ hạ, Thừa tướng đại nhân không có vấn đề gì nghiêm trọng cả, chỉ cần nghỉ ngơi trên giường thêm một tháng nữa là bình phục."

Trước khi ra cửa, thái y lẩm bẩm: "May thật may thật, nhát kiếm của Tố Tố đâm vào chệch một tấc, nếu không thì thần y cũng bó tay."

Tôi: "..."

Không ai cần các người cứu cả!

Tổn thọ!

...

Nếu cuộc đời lừa dối bạn, đừng buồn, đừng tuyệt vọng, vì ngày mai càng buồn và tuyệt vọng hơn!

Ngày hôm sau, Hệ thống hiện ra cáo biệt tôi.

【Hôm qua là ngày cuối cùng của hai tháng thử nghiệm, cô không thể quay về thế kỷ 21 nữa, vậy nên chỉ có thể ở lại đây.】

【... Không... không thể về nữa sao?】

【Đúng vậy, dù sao cô cũng không thể về nữa, nên tôi sẽ không làm phiền cuộc sống của cô thêm, bye bye.】

【...】

Tôi giật mình, ngồi bật dậy, hét lớn: "Quay lại đây, đừng đi, chúng ta từ từ nói chuyện lại mà..." Á!

Việc ngồi dậy đột ngột kéo căng vết thương, tôi đau đến hít vào một hơi.

Nhưng Hệ thống đã nhanh chóng cắt đứt mối liên hệ với tôi.

Đáp lại tôi là Chử Sư Vực vừa đứng lên định giải quyết công việc, nói: "Thừa tướng, trẫm không đi đâu hết, trẫm vẫn ở đây đọc tấu chương."

Nói rồi hắn lại ngồi xuống, nắm tay tôi, vỗ về như an ủi trẻ con.

Tôi nhìn Chử Sư Vực với ánh mắt đau khổ.

Có lẽ ánh mắt quá đau khổ của tôi khiến Chử Sư Vực không đành lòng. Hắn do dự một lúc, lại đặt tay tôi lên bụng mình, mặt hơi đỏ: "Thừa tướng, trẫm... trẫm..."

Tôi bị động tác của hắn làm choáng váng, việc Chử Sư Vực đặt tay tôi lên bụng hắn là có ý gì?

Vẻ mặt ấp úng kia, phải chăng...

Tôi liền hiểu ra, kinh ngạc hỏi: "Bệ hạ, ngài có thai à?!"

Chử Sư Vực nghiến răng: "... Thừa tướng từng thấy nam tử mang thai bao giờ hả?!"

"Vậy tại sao bệ hạ lại đặt tay thần lên bụng ngài?"

Mặt Chử Sư Vực từ đỏ chuyển sang đen: "Chẳng phải tối qua Thừa tướng đã mê sảng nói trong cơn mơ rằng, vết thương của khanh quá đau, chỉ có thể sờ cơ bụng mới có thể giảm đau sao?"

Tôi: "..."

Trời ạ, cái tính háo sắc của tôi lại tự bộc lộ ra ngoài!

Tôi lại bận rộn tiếp.

Lần trước bận tìm cách chết.

Lần này bận tìm cách sống.

Tôi nằm trên giường một tháng, cuối cùng hiểu ra lý do tại sao Tố Tố lại chống đối Chử Sư Vực.

Không phải Tố Tố âm mưu ám sát Chử Sư Vực để ngăn tôi trở về thế kỷ 21 mà là do nàng ta đã lên kế hoạch từ lâu!

Chử Sư Vực không phải là con ruột của Thái Hậu, mà trước khi Chử Sư Vực lên ngôi nửa năm, Hoàng Hậu đột nhiên qua đời. Tiên đế mới lập Thái hậu hiện giờ làm Hoàng Hậu.

Tiên đế có hai người con, một là Chử Sư Vực, hai là con ruột của Thái hậu hiện được bảy tuổi tên là Chử Sư Ly.

Thái hậu muốn giết Chử Sư Vực để con trai mình lên ngôi. Vì thế, bà ta vờ ra vẻ tình cảm mẫu tử tình thâm với Chử Sư Vực, đồng thời âm thầm lên kế hoạch làm thế nào mới có thể giết chết hắn.

Nhưng Chử Sư Vực quá thận trọng, Thái hậu đã thử đầu độc, ám sát hắn nhiều lần nhưng bất thành, suýt nữa thì bị lộ ra bộ mặt thật.

Vì vậy, bà ta câu kết với phe cánh của mình trong triều buộc Chử Sư Vực phong Tố Tố làm Hoàng hậu, bởi Tố Tố cũng là người của Thái hậu.

Người bên cạnh, dễ dàng đắc thủ.

Tôi kinh ngạc: "Bệ hạ, ngài còn muốn chết hơn thần nữa đấy, biết rõ nàng ta đến ám sát ngài mà vẫn cưới…"

Chử Sư Vực cười nhẹ nhàng: "Thái hậu muốn lấy mạng trẫm, trẫm cũng muốn biết bà ta còn bao nhiêu thế lực trong triều, để nhổ cỏ tận gốc bọn chúng."

"Vậy có phải ta đã phá hủy kế hoạch của ngài không?"

Dù sao thì, hành động tự sát của tôi đã khiến Tố Tố nóng vội, cộng với lúc đó Chử Sư Vực chỉ quan tâm đến sống chết của tôi. Nên dẫn đến việc Tố Tố ra tay với Chử Sư Vực sớm hơn dự định, rồi bị xử tử tại chỗ.

Chử Sư Vực nói: "Cũng không sao, lần này bị chặn lại Thái hậu nhất định sẽ có lần sau. Chỉ là … Thừa tướng, e rằng người gặp nguy hiểm là khanh đấy."

"Việc đó liên quan gì đến thần?"

Chử Sư Vực nhìn tôi: "Khanh đã ngăn cản âm mưu hại trẫm của bà ta, để tránh khanh tiếp tục cản trở kế hoạch tiếp theo của mình, Thái Hậu nhất định sẽ không tha cho khanh."

Tôi: "!!!" Tai họa đến quá đột ngột tôi hơi khó chấp nhận.

Chử Sư Vực thấy tôi lo sợ, đột nhiên cúi xuống, kề môi vào bên tai tôi thì thầm quyến rũ: "Trẫm đã biết tấm lòng của khanh, trẫm định thỏa mãn khanh."

Hơi thở ấm áp của Chử Sư Vực vuốt ve vành tai tôi, tôi chỉ cảm thấy như có dòng điện chạy khắp người. Đầu óc tôi kêu "ầm" một tiếng như có pháo hoa nổ tung, muôn màu sắc chỉ còn lại... mỹ sắc!

Trời ơi, ai mà chịu nổi vẻ mặt quyến rũ đó của hắn.

Tôi quên cả việc hỏi Chử Sư Vực sẽ thỏa mãn gì cho tôi…