Mỗi Ngày Tổng Tài Đều Bị Vả Mặt

Chương 22: Tranh cãi nhỏ



Tịnh Kỳ đã chuẩn bị tâm lý nghỉ việc sau lần gặp mặt này với Ôn tổng, không ngờ, sáng hôm sau cô vẫn nhận được điện thoại của đạo diễn Vương.

“Tịnh tiểu thư, có vấn đề gì không? Sao giờ này cô vẫn chưa có mặt?”

“Tôi…” Tịnh Kỳ bật dậy khỏi giường, nét mặt đầy hoang mang. “Tôi...tôi vẫn có thể đi làm.”

“Tôi nói đuổi việc cô khi nào chứ? Cô tới nhanh đi.”

“Vâng.” Vì chuyện bất ngờ này, Tịnh Kỳ vội vàng cúp điện thoại, đương nhiên cô sẽ càng không để ý được việc giọng nói của đạo diễn Vương có vẻ gì đó khác thường.

Tịnh Kỳ nhanh chóng sửa soạn rồi đưa Alice tới trường trước khi tới trường quay.

“Mẹ, hôm nay mẹ sẽ về sớm chứ?” Alice đứng ở phía sau cánh cổng, mở đôi mắt to tròn của mình nhìn Tịnh Kỳ.

“Mẹ xin lỗi, hôm nay chắc chắn mẹ sẽ về sớm…” Tịnh Kỳ cúi xuống xoa đầu con bé, trấn an nó.

Có lời đảm bảo này của mẹ, Alice vui vẻ vào lớp.

Rời trường học, Tịnh Kỳ vội vàng chạy tới trường quay.

Đã vào giờ này, đáng lẽ ra mọi người đều đã lên dây cót làm việc, thế nhưng không hiểu vì lý do gì, cứ đi vài bước lại có một đám đông tụm năm tụm ba lại bàn chuyện.

“Có chuyện gì thế?” Tịnh Kỳ bắt lấy Nhã Mộc, một người bạn mà cô mới quen.

“Cậu không biết chuyện gì à?” Hai mắt Nhã Mộc sáng rực như đèn pha ô tô. “Một miếng bánh lớn vừa rớt xuống đoàn phim của chúng ta. Vừa tiễn Ôn tổng đi, lại được đón một nhà đầu tư mới, là một nhân vật vô cùng, vô cùng đẳng cấp ở Hà thành này?”

Tịnh Kỳ: “Là ai?”

“Là Thẩm Thiều Đình, Thẩm Thiều Đình đó.” Nhã Mộc vẫn chưa chịu thu liễm lại sự kích động thái quá của mình, tiếp tục thao thao bất tuyệt. “Không biết vì lý do gì mà Thẩm thị lại chú ý tới đoàn phim nhỏ bé này nữa.”

“Thẩm Thiều Đình...” Tịnh Kỳ rất mơ hồ với cái tên này, vì đi xa Hà thành quá lâu, cô cũng không còn rõ về những nhân vật nổi tiếng ở đây nữa.

“Là ai vậy?” Tịnh Kỳ hỏi một câu hết sức ngây thơ.

“Trời ơi!” Hai mắt Nhã Mộc mở to. “Cậu không biết thật hả? Ít nhất chưa nhìn thấy thì cậu cũng đã từng nghe qua tên này, cũng từng nghe nhắc tới hai chữ Thẩm thị chứ?”

“Không biết.” Tịnh Kỳ lắc đầu ngượng ngùng.

“Cậu cứ như người từ trên núi xuống ấy.” Nhã Mộc lắc đầu, sau đó lấy điện thoại mở hình ảnh của Thẩm Thiều Đình cho Tịnh Kỳ xem.

Trên màn hình hiện rõ chân dung của một người đàn với khuôn mặt góc cạnh, mày kiếm, mắt sáng, khuôn mặt hoàn hảo cứ như là được phẫu thuật thẩm mỹ từ trong bụng mẹ.

Song sự chú ý của Tịnh Kỳ lại không va phải vẻ ngoài hoàn mỹ này, trong đầu cô chỉ còn sót lại mấy chữ tên điên, bại hoại. Hắn chẳng phải là cái tên đã sàm sỡ cô ngày hôm qua.

“Là anh ta!” Tịnh Kỳ thốt lên, cắt ngang mấy lời xuýt xoa của Nhã Mộc.

“Đây là một tên điên!” Cô không tiếc lời mắng mỏ, thì ra sự tức giận vẫn chưa hề được nguôi ngoai một chút nào khi nhớ lại những chuyện đã xảy ra hôm qua.



Đoàn phim có nhà đầu tư mới vừa giàu vừa quyền thế, tinh thần của mọi người trong đoàn cũng phấn chấn hơn, buổi quay hôm nay kết thúc sớm.

Tịnh Kỳ từ chối lời rủ đi ăn của mọi người trong đoàn, quyết tâm về nhà với Alice.

Không chỉ là vì con gái, mà là vì không muốn những chuyện giống như bữa ăn trước lại tiếp diễn.

Nhưng có vẻ như hôm nay Alice không cần mẹ tới đón sớm, bởi con bé đã tìm được người chơi cùng rồi.

Từ xa Tịnh Kỳ nhìn một lớn đang ôm một nhỏ, trên tay hai người còn đang cầm một que kem, tức giận tới mức giậm chân.

Alice không hiểu chuyện thì không nói, nhưng còn Giang Khải, anh còn hùa vào dung túng với con bé là thế nào.

Mà ở phía bên này, Giang Khải cùng Alice vẫn chưa phát hiện ra Tịnh Kỳ đang nhìn họ, vẫn ăn vô cùng vui vẻ.

“Chỉ một cái này thôi. Alice ăn nhiều họng sẽ bị đau, biết không?”

“Vâng ạ.” Alice vòng tay ôm lấy cô Giang Khải, nhoẻn miệng cười tươi. Không biết là vui vì gặp được chú Khải của cô bé hay là vì được ăn món ăn yêu thích nữa.

“Nhưng đây chỉ là bí mật giữa hai chúng ta thôi, không được nói cho mẹ con biết, nhớ chưa?”

“Vâng, con biết rồi bố.” Alice vừa nói vừa đưa ngón út ra, muốn móc ngoéo thể hiện cho sự quyết tâm che giấu của cô bé.

Song Alice đã đưa tay mình ra mấy giây rồi vẫn không thấy Giang Khải phối hợp, cô bé bắt đầu nhăn nhó.

“Bố, sao thế?”

“Đây…”

Giang Khải lúc này mới phản ứng lại con bé, bởi một tiếng bố to rõ của nó đã giúp anh xác định những gì mình nghe được là không nhầm, Alice đã gọi anh là ‘bố’.

“Đây sẽ là bí mật giữa hai bố con chúng ta.” Giang Khải hùa theo hành động của Alice, hai ngón út một lớn một nhỏ móc vào nhau.

Đến đây thì Tịnh Kỳ không thể đứng yên được nữa, cô đi tới. “Hai người giỏi lắm. Còn hùa nhau về giấu mẹ nữa cơ.”

“Ơ...mẹ…” Alice thấy Tịnh Kỳ tức giận, cô bé sợ tới mức đánh rớt que kem trong tay. Bởi mẹ của cô bé bên ngoài nhìn thì dịu dàng thế thôi nhưng mỗi khi mẹ tức giận lên thì rất đáng sợ.

“Xem em kìa, dọa sợ con bé rồi.” Giang Khải nhẹ nhàng nhắc nhở cô.

“Anh thì biết gì?” Tịnh Kỳ gắt lên. “Chỉ biết chiều con bé một cách vô lối thôi. Con bé còn nhỏ không phải cứ thứ gì nó đòi là cho ăn được.”

“Nhưng…” Giang Khải định giải thích rằng anh không cưỡng lại được mấy lời năn nỉ của con bé, cơ mà mấy lời này nhanh chóng bị nuốt xuống khi anh bắt gặp ánh mắt nổi lửa của Tịnh Kỳ.

“Đưa đây cho em.” Tịnh Kỳ bế Alice từ trên người xuống. “Con bé lớn rồi, để nó tự đi.”

Alice dù không muốn nhưng cũng đành trượt xuống trên người Giang Khải.



Đúng như những gì mà Tịnh Kỳ lo lắng, bữa ăn hôm nay đúng là có người bày ra để gặp cô.

Thẩm Thiều Đình biết sau lần gặp đầu tiên ở nhà hàng, Tịnh Kỳ đã có ấn tượng xấu với hắn, đành dùng cách này để quang minh chính đại gặp cô lần hai.

Thế nhưng Thẩm Thiều Đình đâu biết, với ấn tượng vô cùng xấu mà Tịnh Kỳ dành cho hắn, dù hắn có vòng vo hay là trực tiếp, kết quả vẫn như nhau.

Thẩm Thiều Đình bực bội kéo cà vạt, bữa ăn mới chỉ bắt đầu mà hắn đã bỏ về. Hắn đi để lại nỗi hoang mang cho Vương đạo diễn vì không biết mình đã sai ở đâu.



Trong khi đó, ở căn hộ nhỏ của Tịnh Kỳ.

Mặc dù lúc chiều có xảy ra một chút tranh cãi song không vì thế mà bữa tối đoàn viên của ba người bớt đi niềm vui.

Người đảm nhận việc nấu bữa tối là dì Vân, người giúp việc mà Giang Khải đặc biệt tìm cho mẹ con Tịnh Kỳ. Bởi vì tính chất công việc của cô, anh vẫn cảm thấy không an tâm với việc cô có thể tự chăm sóc bản thân.

Tịnh Kỳ cũng không phản đối chuyện trong nhà có thêm người. Đồng ý với sắp xếp này.

Sau bữa tối, Tịnh Kỳ giúp Alice tắm rửa, lúc chỉ có hai mẹ con, cô tranh thủ nhắc nhở Alice.

“Alice, con đừng gọi bố lung tung, gọi chú Khải là được rồi.”

“Nhưng…” Alice nhăn nhó, trước yêu cầu mà cô bé thấy là vô lý, liền cự nự lại. “Mấy bạn đều có bố cả, tại sao con lại không có chứ?”

“Chuyện này…” Tịnh Kỳ không biết giải thích sao với con bé, đành phải chống chế qua loa. “Lớn lên thì con sẽ hiểu, giờ thì không được.”

Lại cảm thấy như thế vẫn khiến Alice buồn, Tịnh Kỳ nói thêm. “Nếu con muốn, có thể gọi bố Khải, như thế được không?”

“Vâng ạ.” Alice gật đầu.

“Con ngoan…” Tịnh Kỳ xoa đầu con bé, cô cứ nghĩ đây chỉ là bí mật của hai mẹ con mình, không ngờ lại bị Giang Khải đứng ngoài vô tình nghe hết.

Một chữ ‘bố’ và ‘bố Khải’, tuy chỉ là thêm một từ nhưng ý nghĩa đã hoàn toàn đổi khác, thì ra Tịnh Kỳ vẫn chưa hoàn toàn tín nhiệm anh và để anh đi vào cuộc sống của cô.

Giang Khải thở dài, dù trong lòng đang có vô vàn tảng đá đè nặng, anh vẫn bày ra bộ mặt bình thản trước Tịnh Kỳ.

Lúc cả hai chia tay, Giang Khải tranh thủ hôn lên môi cô. “Tịnh Kỳ, tối mai em rảnh không?”

“Có chuyện gì ạ?”

“Cùng anh tham gia một bữa tiệc.”

“Nhưng còn Alice.”

“Để con bé ở với dì Vân là được rồi.”

“Em đi chứ?” Giang Khải nhìn cô với ánh mắt chờ mong.

“Được…” Tịnh Kỳ gật đầu, song vẫn còn chút lấn cấn. “Em không quen với không khí những buổi tiệc như thế, sợ sẽ làm mất mặt anh…”

“Đừng lo…” Giang Khải xoa đầu cô, việc của em hôm đó chỉ cần xuất hiện thật xinh đẹp và lộng lẫy bên cạnh anh.”



Vì Tịnh Kỳ muốn về Hà thành, Giang Khải không còn cách nào khác đành phải đảm nhận việc quản lý công ty con của Giang thị ở đây.

Thế nhưng, so với việc kinh doanh đang rất phát triển của Giang gia ở nước ngoài, chuyện kinh doanh của những công ty con ở Hà thành có phần bết bát và trì trệ.

Bữa tiệc mà Giang Khải dẫn Tịnh Kỳ tới cũng là vì liên quan tới chuyện làm ăn mà mấy ngày qua anh đang rất đau đầu.

Hôm nay là sinh nhật của tam thiếu nhà chủ tịch Lăng, cũng là vị quan chức mà Giang Khải muốn tạo quan hệ tốt.

Với tính chất con ông cháu cha của chủ nhân mà buổi tiệc hôm nay tập trung khá nhiều nhân vật có tiếng tăm của Hà thành. Đây là nơi bọn họ tạo dựng mối quan hệ đồng thời cũng là nơi mở rộng vòng bạn bè của mình. Thẩm Thiều Đình cũng là một trong số đó. Song hắn đến đây không phải là vị chuyện làm ăn, đơn giản chỉ là vì hắn là bạn của Lăng Triệt, cũng là nhị thiếu nhà họ Lăng.

Thẩm Thiều Đình không có thói quen đem bạn gái tới, khác hẳn với phần đông người ở đây. Một mình cầm lấy ly Brande từ người phục vụ, hắn thờ ở đáp trả những lời kết giao từ người khác phái.

Đang lúc Thẩm Thiều Đình cảm thấy chán tới mức muốn bỏ về, bên ngoài đại sảnh có tiếng ồn ào, một vài người đứng bên cạnh hắn trầm trồ, Thẩm Thiều Đình tò mò nương theo ánh mắt của bọn họ.

Cái khoảnh khắc bắt gặp cảnh tượng ở đại sảnh, hắn tức tới mức bóp nát ly rượu trong tay từ lúc nào không hay.